Không có việc làm cả ngày Hoa Kì rỗi rãnh ở trong nhà, cuộc sống cũng coi như vừa lòng, mỗi ngày ngủ thẳng đến trưa, muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm, cuộc sống này sương hơn lúc đi làm ở trung tâm tắm rửa nhiều.
Không phải có câu, nơi này không lưu ta, tự có nơi lưu ta sao, không phải chỉ là một công việc sao, sau lại tìm là được.
Nhưng tất cả những thứ này trong mắt mẹ Hoa Kì lại thành tiêu cực lười biếng, cả ngày tức giận quở trách Hoa Kì, Hoa Kì mắt điếc tai ngơ, không nhìn.
Ba ngày sau khi Hoa Kì rời trung tâm tắm rửa, Tiểu Lý đúng hẹn tới, nhà tắm hắn giới thiệu không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ, tọa lạc ở gần tháp truyền hình khu Thiết Đông, khi Hoa Kì cầm tờ giấy nhìn địa chỉ phía trên không khỏi nghĩ tới Trang Hào, ngày ấy, Trang Hào cùng Chương Viễn đấu võ miệng đã từng nói tới khu Thiết Đông.
Hoa Kì trong ở thành phố nhỏ này lớn lên, chỉ đi qua khu Thiết Đông một lần.
Khu Thiết Đông là khu chậm phát triển trong thành phố, dường như chỗ ngoại ô cậu ở cũng phát triển hơn so với bên kia, tới khu Thiết Đông đã cách hai ba năm trước, khi đó khu Thiết Đông đặc biệt rách rưới, chỉ có một tháp truyền hình đứng cô linh linh sừng sững trong gió, nhìn qua như đứa trẻ không ai muốn, mà gần tháp truyền hình là trường trung học Thiết Đông, nhưng mà nổi tiếng là nơi những người sống tạm bợ trong thành phố làm ra, xuất sản ra toàn những người sống tạm bợ cực phẩm.
Nơi đó, là nơi Hoa Kì sắp làm việc.
Ngày này ban đêm, Hoa Kì ăn hết ba chén cơm, một tô miến dưa chua hầm cách thủy cũng thấy đáy, thuận tiện còn uống trộm nửa cân rượu tráng dương tự nhưỡng của cha cậu, cơm nước no nê rồi, một mình cậu nằm sấp trên bệ cửa sổ xem tuyết rơi, bông tuyết không buồn không lo từ bầu trời đêm bay xuống, không có bất kỳ phiền não.
“Con trai, ngày mai là 15 rồi, con đi cắt tóc đi, về rồi theo ta mẹ đi thăm bà ngoại một chút.” Lão thái thái vừa dọn dẹp bàn vừa nói.
Hoa Kì vuốt vuốt gương mặt đỏ bừng: “Vâng, chẳng qua trên người con không có tiền.”
Lão thái thái buông chén đũa xuống, đưa tay móc 50 tệ từ trong túi quần ra: “Mau đi làm đi, ngày ngày lượn trước mắt bà đây, bà nhìn cũng choáng váng.”
Hoa Kì cong môi hừ một tiếng, tiếp tục thưởng thức cảnh tuyết.
“Đúng rồi, đống hành lý của con để ở cửa phòng ba ngày rồi, chừng nào thì con dọn?” Lão thái thái lại hỏi.
Hoa Kì lười biếng nói: “Không dọn, dù sao thứ hai còn phải đi phỏng vấn, nếu như người ta dùng con, trực tiếp mang đi là được.”
“Con – đứa bé này thật là lười chết đi.”
Hoa Kì bĩu môi: “Đây không phải là học mẹ à.”
“Học tôi? Cậu đừng có thúi lắm, mẹ cậu – tôi đây chăm chỉ bao nhiêu, cả ngày lo trong lo ngoài, cậu dám nói tôi lười?” Lão thái thái rất không vui phản bác.
Hoa Kì từ trên cửa sổ ngồi thẳng lên, ngáp một cái: “Con đi ngủ đây, mệt.”
“Ngày ngày ngốc ăn ngốc ngủ, con sắp hơn heo rồi đó.”
Hoa Kì không cho là đúng đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa tuyết đọng dầy một tầng, đạp lên phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Hoa Kì bước trở về hậu viện, lúc vào cửa Hoa Kì thuận tay cầm một cuỗi hồ lô băng đường ở trong đống tuyết trước cửa. Vào cửa rồi, Hoa Kì bỏ dép bò lên giường, gác chân bắt đầu gặm mứt quả, ăn vô cùng ngon.
Chưa tới một lát, một chuỗi mứt quả liền vào bụng, lúc này Hoa Kì bắt đầu rơi vào mơ hồ, mí mắt không ngừng trầm xuống, cậu nhắm mắt lại lật người, trong đầu bắt đầu hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Trang Hào, không biết giờ anh đang làm gì, có đi trung tâm tắm rửa tìm mình hay không, hoặc giả cho anh đã đi qua rồi, hơn nữa biết mình bị xa thải rồi, giờ có vui đến tìm không ra phương hướng hay không?
Hoa Kì càng nghĩ càng phiền, định ném anh ra sau ót, giận dỗi buồn bực ngủ.
Hoa Kì tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa hôm sau, bụng huyên thuyên kêu loạn, cậu đứng dậy xuống giường, lấy áo khoác nhung trong ngăn kéo ra khoác trên người, lúc ra cửa làm thế nào cũng đẩy cửa không ra, cậu nhấc chân đạp mạnh mấy đá, cuối cùng cửa cũng lộ ra khe hở khoảng nửa người, Hoa Kì từ trong chui ra ngoài, nhìn tuyết đọng nơi cửa không nhịn được nhíu nhíu mày.
“Mẹ, con đói rồi, buổi sáng ăn gì vậy.” Đi tới tiền viện, câu mở đầu của Hoa Kì là hỏi ăn cái gì, kết quả lấy được đáp án là hoàn toàn yên tĩnh, Hoa Kì vặn eo bẻ cổ vào phòng, bên trong không có một bóng người, Hoa Kì liếc chung quanh mấy cái, thấy góc bàn thả một tờ giấy.
“Con trai, mẹ có việc gấp đi trước đây, hôm nay không đi nhà bà ngoại. Còn có. . . . . . Giúp mẹ quét truyết trong sân.”
Hoa Kì bĩu môi, thả tờ giấy lại chỗ cũ, đi tới phòng bếp.
Lão thái thái sáng sớm liền đi, căn bản không làm bất kỳ cái gì để ăn, nhìn tủ quầy trống rỗng, dạ dày Hoa Kì càng thêm khó chịu. Bất đắc dĩ, Hoa Kì lấy một túi mì sợi từ trong tủ quầy ra, bắt nồi nước, đợi nước sôi Hoa Kì đi bỏ vào nửa bao mì, thuận tiện đập vào hai quả trứng.
Đổ mỳ vào bát, Hoa Kì lê dép vừa đi vừa ăn, đi tới trong phòng Hoa Kì đặt chén lên bệ cửa sổ, xoay tay lại từ trên tủ cầm một ly trà chuẩn bị rót chút rượu nhấm, coi như ấm thân, ai ngờ Hoa Kì mới vừa cầm ly xoay người, liền nhìn thấy cửa viện có một người đi vào, trong tay giơ lên hai bao đồ lớn, từng bước một đi về phía trước.
Hoa Kì vội vàng dụi dụi mắt, xác định không phải là mình hoa mắt mới dám tin tưởng, người tới không phải là ai khác, chính là Trang Hào hôm qua cậu còn nhớ đến.
Hoa Kì để ly xuống, bước một bước dài vọt tới cửa, đẩy cửa ra thì Hoa Kì vo đầu tóc rối bời cười nói: “Anh tới?”
Trang Hào hà hơi, oán giận nói: “Nhà cậu không ai quét tuyết sao? Đã tới bắp chân rồi này.” Trang Hào khó khăn rút ra chân trái bước lên phía trước một sải bước.
Hoa Kì cười nói: “Em mà biết hôm nay anh đến, sáng sớm đã quét.”
“ĐM, bớt vuốt mông ngựa.” cuối cùng Trang Hào cũng đến cửa, thở gấp thở dài nói: “Cậu nói cậu ở ruộng dốc này, mẹ nó khó tìm, biết xa như vậy, tôi mới lười tới đây.”
Hoa Kì nhe răng cười nói: “Vào nhà trước đi, bên trong ấm áp.”
Trang Hào liếc mắt quan sát Hoa Kì: “Nhìn cậu đức hạnh này.”
Hoa Kì thẹn thùng gãi gãi đầu, Trang Hào vào nhà liền vội vàng đóng cửa: “Mấy ngày này em không ra khỏi nhà, cũng không có dọn dẹp mình.”
Trang Hào vào nhà sau đó nhìn chung quanh mấy lần: “Nhà cậu thật là rách.”
Hoa Kì bĩu môi: “Nhà em là bần nông, sao có thể so với nhà anh, nếu anh ngại rách, không bằng tài trợ em một ít?” Hoa Kì cười tươi như hoa, thỉnh thoảng nháy mắt lấy lòng Trang Hào.
Trang Hào ho khan mấy tiếng, giơ đồ trên tay lên nói: “Mua trên đường tới.”
“Ơ, tới thì tới, còn tặng lễ làm gì?” Hoa Kì cười nhận lấy: “Mua gì vậy?”
Trang Hào nhẹ giọng nói: “Bánh trôi cody.” (Chắc một hãng bánh nào đó ở bển =.=!)
“Bán bánh trôi, bán bánh trôi, Cody bánh trôi vừa tròn lại tròn. . . . . .” Hoa Kì vừa cười vừa hát, bỏ một khúc tới câu: “Cody bánh trôi từ nhỏ tôi đã thích ăn.”
“Thật là hối hận khi tới thăm cậu, cậu đúng là một kẻ điên” Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Tôi tới trung tâm tắm rửa, bọn họ nói cậu từ chức, tại sao?”
Hoa Kì chép chép miệng: “Có mà em từ chức, rõ ràng là bị sa thải, chính là hôm đó, anh phủi mông chạy lấy người rồi, em lại xui xẻo, mất công việc không nói, anh nhìn xem. . . . . .” Hoa Kì vội vàng buông đồ trong tay, chạy đến cạnh cửa sổ bưng chén nói: “Anh xem, không có việc làm thì không có tiền, qua năm mới, em chỉ có thể ở nhà ăn mì sợi, đến quả trứng gà cũng không có.” Trên thực tế, hai quả trứng gà đã sớm bị Hoa Kì ăn vào bụng rồi.
Trang Hào cau mày, sắc mặt âm trầm nói: “Bọn người kia giỏi a, dám gạt tôi đúng không – được! chuyện này ca giúp cậu giải quyết.”
Hoa Kì mặc dù chung đụng với Trang Hào một thời gian không lâu, nhưng từ tác phong lúc bình thường của anh có thể nhìn ra, anh nói là làm, vì không để anh gây chuyện, Hoa Kì luôn miệng nói: “Thôi, dù sao chỗ đó em cũng làm không nổi, sớm đi sớm tỉnh tâm.”
Trang Hào quan sát Hoa Kì, suy nghĩ một chút nói: “Chuyện này cũng trách tôi quá lỗ mãng, cậu là vì tôi mất công việc, vậy tôi phải bày tỏ một chút.” Nói xong, Trang Hào lấy ra một xấp tiền từ trong túi ra đưa tới trước mặt Hoa Kì: “Mặc dù tôi không biết cậu nghèo thật, hay là giả nghèo, tóm lại hai ngàn tệ xem như tôi tiếp tế cậu, còn công việc thì sao?” Trang Hào trầm tư một lát, còn nói: “Nếu cậu muốn, thì tới đoàn xe của tôi đi làm.”
Hoa Kì thò tay nhận tiền, cười láo lĩnh nói: “Tiền em nhận, công việc coi như xong, em không biết lái xe thì đến đoàn xe của anh làm gì? Còn chưa đủ gây phiền phức cho anh sao.”
“Cậu đúng là tự mình hiểu lấy.” thân thể Trang Hào nghiêng về sau, hai chân duỗi thẳng nói: “Nhà cậu có dép không? Trên đường đến tuyết vào giày không ít.”
“Của ba mẹ em anh đừng mang, sợ anh ghét bỏ, anh cởi giày lên giường đi.” Hoa Kì khom người xuống, thay Trang Hào cởi dây giày.
Trang Hào cúi đầu nhìn, cố ý muốn tránh nhưng cảm thấy có người phục vụ như vậy thật tốt: “Nếu cậu là con gái thì tốt biết mấy, cố tình lại là con trai.”
Hoa Kì kéo một bên giày của Trang Hào xuống, cười nói: “Trai thì sao?”
“ĐM, cậu là con gái thì chúng ta còn có thể làm người yêu, nhưng cậu lại là ngực lép.” Trang Hào cong ngón chân nói.
Hoa Kì cởi một bên giày khác xuống, đứng lên nói: “Nam cũng có thể làm người yêu, xem anh có chịu hay không thôi.”
“Biến thái chết tiệt.” Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, nâng hai chân để gần lò sưởi đầu giường.
Hoa Kì nhún nhún vai, không sao cả cười, bỏ dép bò lên, cầm chân Trang Hào nói: “Vớ cũng ướt rồi, cởi thôi.” ngón tay Hoa Kì dọc theo vớ kéo xuống, lộ ra chân to của anh, sau đó kéo áo lên, cầm đôi chân lạnh lẽo kia dán lên bụng: “Như vậy ấm áp hơn không?”
Trang Hào nhếch khóe miệng lên: “Cậu thật đúng là biết cách phục vụ người ha.”
Hoa Kì cười cười: “Người khác không có phúc khí này, nhưng mà anh có.”
“Vậy thì tôi thật vinh hạnh.” Trang Hào vừa nói vừa cười, trong lúc vô tình nhìn thấy gối đầu để một bên, anh kéo qua để sau lưng, tự nhiên nằm lên, thoải mái nói: “Tối hôm qua ở đoàn xe cả đêm không ngủ, đột nhiên ấm áp thật có chút mệt.”
“Vậy thì ngủ đi.” Hoa Kì cách quần áo vuốt ve chân Trang Hào.
Trang Hào từ từ nhắm hai mắt lại, mơ hồ nói: “Nhà cậu chỉ có một mình cậu?”
“Ba mẹ em có chuyện đi ra ngoài, chắc rất khuya mới có thể về.”
Trang Hào ừ một tiếng không nói chuyện nữa, nhưng mà giật giật ngón chân.
Hoa Kì ngồi xếp bằng, thấy Trang Hào giống như ngủ thiếp đi, nhỏ giọng hỏi “Ca, có phải anh nhớ em không?”
Trang Hào như cũ ừ một tiếng, cũng không biết có nghe vấn đề Hoa Kì hỏi hay không. Nhưng mà, Hoa Kì coi như anh thừa nhận.
Chỉ chốc lát sau, Trang Hào hoàn toàn ngủ say, phát ra tiếng ngáy khẽ, Hoa Kì vén áo lên, từ từ buông hai chân anh xuống, động tác nhẹ nhàng chậm chạp bò đến bên cạnh Trang Hào cúi đầu tỉ mỉ nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên Trang Hào ở trước mặt Hoa Kì an tĩnh ngủ say như thế, lông dài nhỏ mi khẽ run, Hoa Kì đột phát ý tưởng, duỗi ngón tay quét qua lông mi anh, lông xù làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng, lại nhìn đôi môi mỏng mê người kia, Hoa Kì thực khống chế không được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, Hoa Kì liếm môi một cái, hài lòng xuống giường, bởi vì cậu thực đói bụng, nâng chén mì lạnh thấu lên tiếp tục cắn ăn.
Cuối cùng lấp đầy bụng, Hoa Kì lúc này mới trở lại trên giường gạch, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người Trang Hào, bò lên nằm bên cạnh anh, thỏa mãn hưởng thụ.
“Hoa Kì, mày đứng lên cho bà! Người này là ai!?”
Một tiếng gào thét phá vỡ không khí hài hòa an tĩnh, khiến cho Trang Hào cùng Hoa Kì từ trong mộng tỉnh lại, Hoa Kì ngáp một cái: “Mẹ, mẹ trở lại liền kêu, kêu cái gì đấy?”
“Mày còn hỏi bà đây kêu cái gì? Hai người đây là làm gì? Người này là ai?” Lão thái thái mới từ bên ngoài hết bận trở lại, vừa mới vào nhà giày cũng không kịp cởi liền nhìn thấy hai người ôm nhau trên giường gạch, cảnh đó phải nói là như sấm sét giữa trời quang, sửng sốt làm lão thái thái choáng váng mấy hồi.
Hoa Kì cùng Trang Hào đồng thời liếc nhìn đối phương.
Trang Hào ôm Hoa Kì, Hoa Kì lại là một chân đặt lên bụng Trang Hào, hai người vội vàng buông đối phương, Hoa Kì cọ ngồi dậy nói: “Đây là một người bạn của con, chúng con chỉ ngủ mà thôi.”
Trang Hào không biết làm sao, lúng túng nói: “Dì, ngài trở lại?”
Lão thái thái nhìn Trang Hào một cái, sau đó nói với Hoa Kì: “Mẹ nói mày đi quét tuyết, rốt cuộc có quét hay không, giờ là mấy giờ rồi, sắp tối rồi, hai người còn ngủ?”
“Ai nha, gần sáu giờ rồi?” Trang Hào không nói chuyện nhảm, vội vàng lấy vớ đặt gần lò sưởi đầu giường mang vào chân, xuống giường lê giày nói: “Hoa Kì, không có việc gì tôi đi về trước, cậu nhanh giúp dì quét tuyết đi.”
Hoa Kì liên tục gật đầu không ngừng, đi theo xuống giường, hai người lấy tốc độ ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa đại môn, Trang Hào gãi ót nói: “Không có việc gì tôi đi về trước, cậu nhanh đi quét tuyết đi.”
“Ca, đây là lần đầu tiên anh gọi tên em đấy.” Hoa Kì đứng ở cửa ngây ngô cười.
Trang Hào trợn mắt: “Lăn đi, tôi đi nha.”
“Ca, cuối tuần em tới một nhà tắm rửa mới mở làm việc, anh muốn tắm thì đến đó tìm em.” Hoa Kì mỉm cười nói.
Trang Hào dừng bước, hỏi ngược lại: “Nhà tắm mới mở? Ở đâu?”
Hoa Kì nói: “Chỗ tháp truyền hình khu Thiết Đông bên kia, tên là nhà tắm Ngũ Hành gì đó, nghe nói còn có sàn nhảy nữa.”
“Nhà tắm Ngũ Hành?” Trang Hào trong nháy mắt nhíu mày: “Không được, cậu không thể đến đó làm việc.”
“Vì sao?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào nghiêm mặt nói: “Bớt nói nói nhảm, nói cậu đừng đi thì đừng đi, cậu dám đi nhìn xem tôi có đánh gãy chân cậu hay không.”