Tam Công Chúa - Đại Tiểu Thư

Chương 58



Sau một khúc phổ Vĩnh Hy cười cười nhìn Vương Tử Ngọc "Thế nào? "

Vương Tử Ngọc nắm lấy tay nàng ấy, trên ngón tay có vết chay nhỏ. Hẳn là do nàng ấy luyện kiếm tử nhỏ mà có đi "Hy Nhi tuy ta rất muốn đến phủ ở cùng nàng, nhưng trước hết ta còn phải về nói với phụ thân và mẫu thân một chút".

Vĩnh Hy hơi hơi nhíu mi, giọng có chút nũng nịu "Không muốn"

Vương Tử Ngọc nghe được giọng nàng thì trong lòng vui vẻ không thôi, trên thế gian này chắc chỉ có mình nàng được nhìn thấy mặt này của tam công chúa thôi.

Nàng cuối đầu hôn hôn lên trân Vĩnh Hy "Ngoan, ta sẽ sớm trở lại thôi".

Sau khi dùng bữa trưa cùng với Vĩnh Hy nàng liền cáo từ trở về Vương phủ, nàng nếu không xin phép mẫu thân mà trực tiếp đến phủ công chúa ở, nàng tin mẫu thân nhà nàng sẽ không ngần ngại đến tận phủ mà nắm lỗ tai nàng về.

Vĩnh Hy đang luyện kiếm sau hậu viên, từ xa đã truyền đến tiếng bẩm của Tiểu Nguyệt "Bẩm công chúa, có nhị vương tử đến diện kiến người".

Nàng dừng kiếm, đứng thẳng thân người bình ổn hơi thở. Nha hoàng liền tiến lên dâng khăn cho nàng lau mặt.

" Tiểu Nguyệt, muội nói với ngài ấy chờ ta một chút"

Nói xong Vĩnh Hy đi vào phòng sai người mang nước để nàng tẩy thân thể. Rất nhanh một thân hồng y nữ tử thanh trần thoát tục đã xuất hiện ở đại sảnh.

Nhị vương tử nhìn thấy nàng liền như hổ rình mồi, hắn chỉ hận không sớm có thể cầu thân rước nàng ấy mang về Tây Vực làm vương phi của hắn.

Hắn đứng dậy ra vẽ thi lễ nói "Tam công chúa, đã làm phiền".

Vĩnh Hy nhẹ mỉm cười "Nhị vương tử đến phủ Vĩnh Hy không sớm tiếp đón, còn để ngài đợi lâu. Vĩnh Hy thật không phải phép".

"Không, không, là bổn vương tử đường đột đến mà không báo. Công chúa không trách chứ? "

Vĩnh Hy nâng lên tách trà khẽ thổi thổi rồi uống một ngụm, nàng cười khẽ "Làm sao có thể. Không biết vương tử tìm ta là có việc gì? ".

Hắn cười cười "Chẳng qua bổn vương tử sắp phải trở về Tây Vực, còn chưa kịp dạo chơi nơi kinh thành này nhiều. Chợt nhớ đêan lần trước tam công chúa người đã nhận lời cùng ta dạo chơi. Không biết hôm nay nàng có tiện? ".

Nàng hơi nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười. Quả thật là nàng đã đáp ứng hắn chuyện này, cũng không tiện từ chối.

"Nếu đã vậy, Vĩnh Hy xin mạng phép".

Nếu đã muốn tham quan nàng nghĩ cũng không nên đi ngựa hoặc xe ngựa. Vĩnh Hy nàng chỉ đơn giản dẫn theo Tiểu Nguyệt, còn nhị vương tử thì dẫn theo sáu tên hân tử cao to, trông khí thế lấn ác cả chủ

Do sợ quá mức thu hút cũng thuận tiện đi lại. Nên nàng đeo lên mạng khăn trắng che đi gương mặt thoát tục kia. Đám người của nhị vương tử ăn mặc y phục lẫn kiểu tóc đều khác hẳn dân chúng Mục Triều, cho nên trên đường có không ít người dóm ngó bọn họ.

Đi được một vòng, nhị vương tử mới lên tiếng cảm khái nói

" Mục Triều đúng là một đất nước phồn hoa. So với Tây Vực chỉ toàn thảo nguyên như bọn ta đúng là hơn hẳn".

Vĩnh Hy nghe vậy thì mỉm cười, tuy ngày chưa từng đi đến Tây Vực, nhưng từ các án thư nàng đọc được cũng hiểu một phần về nơi đó. Theo miêu tả điểm mạnh chủ yếu của Tây Vực là các thảo nguyên bao la, trải dài cả một vùng đất rộng lớn.

Các đồng cỏ xanh mướt là lợi thế để chăn nuôi gia súc, vì thế người Vực rất giỏi việc cửi ngựa bắn cung.

Nhị vương tử không ngừng nói huyên thuyên về Tây Vực của hắn, đa phần là ca ngợi. Nàng nghe có chú tthất thần, trong đầu vẫn luôn nghĩ không biết Tử Ngọc đang làm gì, khi nào nàng ấy sẽ đến phủ của nàng ở đây.

Đặt người nọ trong tầm mắt, một phần để không phải nhớ mong khó ngủ, một phần để tránh người nọ cứ vướng vận hoa đào. Nhị vương tử nói một hồi không thấy nàng phản ứng, mới gọi nhẹ tên nàng.

Hoàn thần nàng mới khẽ đáp lời hắn "Ta từng nghe về Tây Vực các ngài, cưỡng rất hâm mộ sự tự do nơi đó".

"Công chúa, nếu nàng đã thích Tây Vực của ta như vậy ___"

Hắn còn chưa kịp nói hết lời thì từ tửu lầu trước mặt đã truyền đến âm thanh huyên náo, dường như là một trận ẩu đả. Chén đĩa không ngừng rơi loảng xoảng, âm thanh bể nát cùng tiếng người đuổi nhau làm náo loạn một góc đường.

Vĩnh Hy càng là không muốn dây dưa phiền phức, nhưng nếu để xem náo nhiệt mà tránh đi ý đồ của nhị vương tử. Hắn ta thấy nàng có ý đi về phía kia mới vội vàng ngăn cản "Tam công chúa nơi đó rất loạn, ta sợ bọn họ sẽ va phải nàng. Hay chung ta đi về phía bên này đi".

Vĩnh Hy mỉm cười nhìn hắn "Vương tử không cần lo lắng, ta tự có chừng mực ". Dứt lời nàng liền đi về phía tửu lầu kia. Hắn bất đắt dĩ đành đi theo bảo vệ nàng.

Người đang gây chuyện là tiểu hầu gia Đường Khinh và đại tiểu thư Vương Tử Ngọc.

Vương Tử Ngọc vốn đi về phủ xin phép mẫu thân nàng để đến công chúa phủ bầu bạn cùng Vĩnh Hy. Nhưng giữa đừng vừa đi ngang nơi này lại nghe bên trong có tiếng cải nhau rất lớn.

Vì tò mò nên nàng ghé đầu vào xem, ai ngờ vừa mới đưa đầu vào đã nhận ngay một cái bát lau thẳng vào đầu. Đâu thấu trời xanh, còn chưa kịp phản ứng thì bên cạnh liền xuất hiện một người, là Đừng Khinh.

Hắn tiến đến trong ánh mắt cả giọng nói đều rất khẩn trương hỏi "Tử Ngọc muội có sao không? "

"Đường Khinh, xảy ra chuyện gì? Là ai ném vào đầu ta? "

Đường Khinh lôi lôi kéo kéo nàng nép vào một chỗ an toàn. Sau đó mới giải thích cho nàng "Còn không phải là tên thiếu gia Hồ Phỉ đó sao, hắn đến ăn uống không chịu trả tiền, còn cố ý đập phá"

Hắn còn chưa nói hết ý liền kéo nàng sang bên phải né một quả quýt đang bay về hướng này. Rồi tiếp tục nói "Hơn nữa còn bắt ép một vị cô nương, muốn mang nàng ta về phủ làm tiểu thϊếp"

Còn đang nghe hắn nói Vương Tử Ngọc lại bị người bên cạnh đẩy một cái nghiêng ngả.

"Tiếp sau đó thì sao? ". Nàng vừa né người tiếp xúc vừa hỏi.

" Tiếp sau ta tiến đến lý luận với hắn một phen, nào ngờ hắn là con nhà quan nhưng lại không nói li, vài ba câu liền động chân tay".

Vương Tử Ngọc nhíu mày, khó hiểu hỏi "Vậy thì sao người đánh nhau với đám người đó là Cao Viên Tuấn mà không phải huynh? "

Đường Khinh còn có tâm trạng cười ha hả "Đó là vì ta không biết võ công nha!!! "

VưƠng Tử Ngọc thật khâm phục hắn, đúng là huynh đệ lớn lên từ nhỏ cùng nàng. Một chút võ công cũng không biết nhưng lại rất thích gây sự.

Nàng còn chưa kịp khen hắn, lại thấy ánh mắt mở to còn miệng thì há hốc của Đường Khinh, hắn hô to "Tử Ngọc cẩn thận ".

Vương Tử Ngọc xoay đầu, một vật thể sáng bóng càng ngày càng gần nàng. Bóp một cái, thứ hôn lên trán nàng là một bình rượu.

Bình rượu rơi xuống đất bể nát, kèm theo là tiếng la lớn của nàng, cái trán Vương Tử Ngọc xưng đỏ một mảng lớn, trông rất chói mắt.

" Lại là tên nào ném trúng ta". Nàng nhịn không nổi nữa, thật sự nhịn không được nữa.

Nàng vọt đi lên mặc kệ sự ngăn cản lo lắng của Đường Khinh. Hắn lau lau mồ hôi cũng chạy theo nàng. Trận hỗn chiến vì âm thanh vang dội của nàng mà tạm dừng.

Cao Viên Tuấn vẫn là bộ dáng phong nhã, phủi phủi vạt áo. Còn tên Hồ Phỉ nhìn thấy là nàng thì trong mắt liền hiện lên tia âm hiểm. Hắn đi lên nhìn thẳng vào nàng giọng ngã ngớn "À thì ra là Vương đại tiểu thư"

Vương Tử Ngọc cũng hất cằm nhìn hắn "À thì ra là thiếu gia Thổ Phỉ ".

Nàng thốt lên câu này trong tửu lâu đực một trận cười to. Sắc mặt tên Hồ Phỉ công tử kia liền biến dạng, trông hắn càng tức giận. Nữ tử bên cạnh bị hắn giữ tay khi nhìn thấy nàng ánh mắt liền mở to, hiển nhiên nàng ta có quen biết nàng.

Vương Tử Ngọc nhìn nữ tử đang che mặt kia có chút quen. Nhưng nàng không nhớ ra đã gặp nàng ấy ở nơi nào.

"Vương Tử Ngọc, ngươi đừng quá đáng"

Vương Tử Ngọc nghe người nọ quát lớn tên mình, nàng liền khẽ hừ một tiếng. Dơ tay chỉ chỉ vào cái trán đang sưng lên của mình "Là ai gây sự đây, ban ngày ban mặt ngươi hiên ngang ức hϊếp nữ nhân yếu đuối. Lại còn làm bị thương bổn tiểu thư, vậy cho nên ta đứng nhìn không nổi nữa".

Hắn chỉ chỉ vào nàng "Nếu không phải là ngươi ép đến mức không một kỷ viện nào dám tiếp ta, ta có cần đến tửu lầu tìm nữ nhân sao? ".

Tiểu bá vương này thật không xem ai ra gì, từ lần hắn đánh cược thua nàng thì nàng ta liền bắt hắn đến năm 60 tuổi hắn không được đến kỷ viện tìm nữ nhân.

Hắn cứ nghĩ sợ gì nàng, hắn đi lúc nào không lẽ nàng ta có thể đi theo canh chừng sao. Nhưng thật không ngờ, nàng ta quả thật không theo canh hắn mà là sai tướng sĩ dưới trướng phụ thân nàng, nếu nhìn thấy hắn bước chân vào kỷ viện thì lập tức không cần nể mặt mà lôi hắn áp giải về phủ.

Bọn tướng sĩ kia quả không hổ là quân sĩ Vương gia, hắn chỉ cần vừa đến cửa bất kỳ kỷ viện nào thì liền bị bọn chúng áp giải trở về. Phụ thân nàng ta là Vương tướng quân, nên hắn cũng không dám động đến nàng.

Bây giờ hắn là đến tửu lầu thì liên quan gì đến nàng ta. Thật ức hϊếp người quâ đáng mà.

Vương Tử Ngọc ha ha cười lớn "Ngươi đến thì đến, nhưng lại dám đập phá còn bắt ép nhi nữ nhà lành. Chẳng lẽ 8 vị thê thϊếp trong phủ ngươi còn chưa đủ thỏa mãn ngươi? "

" Chuyện đó thì liên quan gì ngươi. Hay là người ganh tị cũng muốn hầu hạ bổn công tử?!!! "

"Hồ Phỉ, ngươi nằm mơ đi". Đường Khinh tức giận lên tiếng.

Hồ Phỉ ha ha cười càng lớn hơn "Tiểu hầu gia, đừng tức giận ". VưƠng Từ Ngọc nheo mất nhìn hắn, thật là lần trước dạy dỗ tên này còn chưa làm hắn chừa tật mà.

Nàng nắm lấy vạt áo Đường Khinh ngăn hắn tiếp tục lên tiếng, nàng cười nói "Khinh ca đừng tức giận".

Sau đó nàng nhìn Hồ Phỉ cười giảo hoạt "Hồ Phỉ nếu không dừng tay, ta sẽ cho ngươi chẳng những không đến được kỷ viện, thậm chí còn khiến ngươi không thể thực hiện được bản năng nam nhân của ngươi"

Hồ Phỉ trừng mắt nhìn nàng, hắn nhịn không nổi nữa. Phất tay ra lệnh cho bọn người hầu tiến đến bắt lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.