- Này, anh kia tui gọi anh đó – cô bắt đầu khó chụi.
- Chuyện gì? – cậu chau mày trả lời lấy lệ.
- Sao anh lại thắng tui? – Cô ngây ngô hỏi.
Cậu choáng gục ngay xuống bàn, sao lại có câu hỏi hài hước
đến vậy? Thế cô ta không biết sao số 0 lại bé hơn số 1?
- Vì trình độ của cô quá kém. – Cậu vờ trầm ngâm nhìn xét cô
từ đầu đến chân.
- Anh … anh nói gì cơ? – dám bảo trình độ cô kém sao? Những
vết gạch sầm sì trên mặt cô, cô là bang phó Devil&Dark, tài bắn súng trước
nay chưa ai dám so đọ mà cậu ta gan khinh cô.
- Thật ra ý. Thì trình độ của cô không phải kém đâu. Đúng
không? Bang phó Devil&Dark mà – cậu đặt bút xuống, vắt chân, khoanh tay ra
vẻ triết lý.
- Đúng oy. Đúng oy. – Tên này cũng biết người biết ta đấy
chứ.
- Chỉ là ….. – cậu liếc cô nói lửng.
- Là gì? – Cô nhíu mày.
- Là không đủ tiêu chuẩn đấu với tôi ha ha – Cậu bật cười.
- Anh .. Anh hãy chết đi – Cô ứ họng, giận tím mặt, hạ cú
đấm xuống mặt cậu.
- Ha ha anh chỉ có tài lẻ bắn súng thôi à. – Cô chế giễu.
- Là tấn công bất ngờ.- cậu cãi lý.
- Thế có bao giờ anh tấn công ai anh nói trước hông?
- Không – cậu hạ giọng – nhưng mà tôi cũng có thể cho cô một
chưởng.
- Thử xem – cô vênh mặt thách thức.
Cậu chuẩn bị giơ tay lên hạ gục thì cô lại châm chọc xen
vào.
- Nam
tử hán đại trượng phu, đi đánh con gái sao. Hèn quá …
Tay cậu lơ lửng giữa không
rồi từ từ hạ xuống như kìm chế cơn tức giận trong cậu. Cô ta quả là không vừa
mà. Xui tận mạng rồi.
- Quá hèn – Thiên, Kay, hắn đồng thanh.
- Mấy cậu….
- Hèn quá – Đồng thanh tập 2.
- Hừm Hừm… - Cậu tức giận đứng bật dậy. – Thưa cô, cho em
xin nghỉ tiết này.
Gia đình em có chút việc.
- Được, em mau về đi – cô giáo dừng bài giảng hớn hở nói mấy
khi được công tử đây lễ phép tôn trọng vậy. Cậu gấp tài liệu cất vào cặp rồi đi
ra ngoài
- Em chào cô.
- Ừ. Đi cẩn thận nha em.
Cậu hậm hực trút giận lên sàn nhà bỏ đi. Cái lũ vì gái bỏ bạn bè. Đúng là tức chết mà.
- Ủa, tên đó giận thật rồi hả? Có phải là con trai không
vậy? – cô ngơ ngác.
- Lòng tự ái của nó cao lắm. Kệ đi. Mai là hết giận liền –
Kay an ủi.
- Xí đồ con gái – Cô thầm chửi cậu rồi cắm cúi đọc truyện.
Hắn nãy giờ vẫn nằm nghiêng để ngủ nhưng thực chất chỉ lim
dim, hoàn toàn là ngắm nó, mong nó nhìn hắn một lần, cho hắn câu trả lời về
việc thách đấu, khiêu chiến vừa qua. Tuy nhiên, cái hắn nhận lại được chỉ là sự
lạnh nhạt của nó.
Công việc bên Mỹ đủ làm cho nó mệt mỏi rồi chẳng còn đầu óc
đâu mà nhớ tới hắn. Nếu nhớ tới thì nó nhớ tới là người Ấy. Vị trí của hắn
trong tim nó là gì? Chính nó cũng chẳng biết.
Reng … Reng …. Reng ….
Tin nhắn làm nó thoáng giật mình, đành ấn Enter và mật mã để
lát làm tiếp. Nó mở điện thoại ra. Là tin nhắn của Kai.
- “ Em đi học có vui không?”
- “ Nhạt nhẽo”
- “ Hừm. Thế em đến đó làm gì? Muốn em đi học để em có nhiều
bạn bè hơn mà “
- “ Làm việc “
- “ Vẫn còn làm hả? Một mình anh làm được rồi mà “
- “ Lo việc cho ba đi. Phiền phức”
- “ Con nhỏ này, em nói chuyện với anh trai của em không thể
dài và dễ nghe hơn được sao? “
Lắc đầu ngán ngẩm, nó cất máy trong cặp, gập laptop lại rồi
xốc balo ra ngoài.
- Này, em Lê Vũ Ngọc Băng, em đang làm gì trong giờ của tôi
vậy hả?
Nó không nói gì bước tiếp, Thiên liền phi lên đỡ nó.
- Thưa cô, bạn ấy bị chóng mặt chút, em đưa bạn ấy lên phòng
Y Tế.
- Hừm, thôi được rồi. Mau đi đi. – Không muốn gây chuyện với
thiên kim của The Time, cô cũng cho qua đơn giản.
Ra khỏi lớp học, đến hành lang, Thiên nắm tay nó, khẽ hỏi
- Em muốn đi đâu?
Nó nhún vai, im lặng.
- Vậy anh đưa em đến một nơi nhé? Tiện thể coi như là tham
quan luôn.
Nó gật đầu.
………………
- Em nói xem, có đẹp không hả Jasmin công chúa? – Thiên hài hước hỏi.
Nó không trả lời, ném cặp sang một bên, ngồi phịch xuống
thảm cỏ mềm mịn. Từng cánh hoa nhẹ nhàng bay tự do cùng làn gió. Vài cánh đậu
lại trên mái tóc của nó. Thiên ngồi bên cạnh
đưa tay vuốt nhẹ tóc cho cánh hoa rơi xuống.
- Jasmin, em có thích cảnh này không. Nơi này bí mật không
phải ai cũng đến được đâu đấy. Đường đến như mê cung vậy.
Nó gật đầu. Đôi mắt u buồn vẫn nhìn ra xa vô định, trên tai
đôi earphone phát không ngừng nghỉ.
- Thiên – giọng nói trong veo của nó gọi tên Thiên.
- Ừ, anh đây – nghe được giọng nói ấy anh vui mừng
- Em muốn làm gió – nó đứng dậy, dang hai tay trước gió tung
bay.
Thiên mải mê nhìn nó đầy yêu thương. Anh bước đến, ôm nó từ
phía sau.
- Cho anh đi cùng em. Anh sẽ làm gió cuốn đi nỗi buồn trong
em. Anh sẽ làm gió để tìm Dakie về cho em.
- Em nhớ… nhớ… - nó nghẹn ngào, chua xót nói không thành
lời.
- Anh biết, anh biết rồi. Em nhớ Dakie, em yêu Dakie. Vậy
thì hãy đợi anh làm gió, anh sẽ tìm Dakie về với em, Dakie sẽ yêu em lần nữa.
Có được không? – Thiên siết chặt nó hơn, anh tựa đầu vào mái tóc mềm mại của
nó.
Nó gật đầu mà không hay biết ý nghĩ hóa thành gió của Thiên
là gì? Và cả nó và Thiên không hay biết hắn đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Dakie
có phải là người mà nó yêu không? Nó đã khóc vì Dakie lúc ở biển. Ở bên hắn ,
nó vẫn nhớ về người tên Dakie.