- Kai.. em hơi mỏi lưng... hì - mọi người trong nhà đều nhìn
cô, cô hơi xấu hổ bịa lý do.
- Ghế sofa này có chức năng đẩy phần tựa ra để cho thêm một
người nữa nằm đúng không?
- Hả? à vâng..
Anh ngoằn tay ra sau, bấm nút điều khiển cho phần tựa ngang
bằng. Cô vẫn chưa hiểu ý anh muốn gì. Ạnh nằm lùi vào , kéo cô nằm xuống.
- Này, Kai anh tự tiện quá đấy. Sao dám nằm ngủ ôm em vậy
hả?
- Không phải em muốn thế sao? - Anh chế giễu làm cô đỏ cả
mặt.
- Em hả .. em .. đâu có đâu.- cô ấp úng.
- Anh luôn hiểu tâm lý con gái.
- Thế tối nào anh cũng ôm con gái đi ngủ hả?
- Đúng rồi. - anh thản nhiên trả lời như việc đó xảy ra quá
đỗi bình thường.
- Đồ đáng ghét. Đồ đào hoa. Em không muốn ngang hàng với lũ
con gái ấy đâu. -
Cô vùng vẫy, vòng tay Kai càng giữ chặt.
- Tim em đập to quá. Anh điếc cả tai.
- Tim em .. hả? Sao cơ? - giá như có cái lỗ nào cô nguyện
chui xuống đó.
Im lặng.... Ngủ rồi sao. Nằm cạnh anh ấm áp quá. Càng nhìn
càng thấy anh đẹp trai. Cô rúc vào lòng anh như con mèo con ngửi mùi hương trên
áo anh. Thích quá!. Cô cười hạnh phúc.
- Cười ít thôi. Chảy rãi ra áo anh hàng hiệu của anh. - Anh
bất ngờ bộc miệng nói ra làm cô ứ họng, toàn thân đơ lại.
- Áo này độc đấy. Em cẩn thận nhé. Ha ha - anh châm thêm lửa cho ngòi nổ
- Anh chết đi cho em. Hừm - Cô đấm lia lịa vào ngực anh. Dám bảo tiểu thư đây chảy dãi sao? Đáng ghét quá đi.
Im lặng ...
- Này Kai. Đau lắm hả? - cô hối lỗi hỏi.
- Kai. Em xin lỗi , đau vậy hả? - cô ngước mắt lên nhìn anh
quan tâm. Đúng là mình ra tay hơi mạnh. Mất hình tượng thục nữ quá. Nhưng sao
con trai gì yếu ớt thế.
- Kai... mọi người nhìn kìa. Buông em ra coi. - cô ái ngại
trước đám người hầu đang lau cửa, làm việc dưới bếp.
- Này... này ..... sao anh không nói gì thế?
- Người chết thì đâu có nói được. - anh mở mắt cười thu hút.
- Aaa ghét quá ....
- Em vừa nguyền anh chết đi đó thôi.
- Em đùa mà hì .... - cô mỉm cười tươi tắn.
Right from the start
You were a thief you stole my heart
And I your willing victim
I let you see the parts of me
That weren't all that pretty
And with every touch you fixed them
- Anh có điện thoại này - cô đưa điện thoại cho anh.
- Thằng bệnh hoạn nào vậy. Hơn 2 giờ rồi còn gọi. - anh bực
bội tắt máy.
Anh vừa tắt thì số máy đó lại gọi lại. Anh chau mày khó
chụi, cô phì cười nhìn tính lười biếng của anh giống y hệt cô em gái liền ấn
phím Nghe áp vào tai anh. Vừa ấn xong, đầu dây kia đã lên tiếng.
- Anh yêu à, sao lúc trước em gọi thì anh không trả lời, vừa
rồi thì tắt máy hả? Em nhớ anh lắm đó - giọng một cô gái nhõng nhẹo vang lên.
Cô từ ngạc nhiên chuyển sang đau đớn, giận dỗi. Thật hối hận
khi bật máy lên. Cô nhìn chỗ khác vờ không nghe thấy, nghĩ về việc khác kiềm
chế nước mắt.
- Nè, anh yêu sao không trả lời vậy? Mà Kai à, mau đến chỗ
em đi.
- Đang ở đâu? - anh buông người cô ra, dậy cầm điện thoại.
- Yeah!! Yêu anh quá. Em đang ở The Rose Hotel. - cô gái kia
vui mừng nói to làm cô cũng nghe thấy rõ mồn một.
- Okay. - Anh tắt máy, khoác áo vào - Ngủ ngon. Anh đi đây.
- Ừ... ha anh đi nha. Bye anh. - cô gượng cười chào anh.
Đợi anh đi mất hút, cô lao như bay về phòng mình. Đóng sầm
cửa lại, cô úp mắt vào gối khóc nức nở. Người con gái lẳng lơ đó quan trọng cô
sao. Cô chỉ thay thế vài phút cho mấy loại con gái thôi sao? Anh có thể bỏ cô
đến với loại vô sỉ đó.
Vậy ra cô cũng chẳng bằng loại vô sỉ. Tự cười nhạo mình, cô
đã biết mình quá yêu một người chẳng hề yêu mình. Cô muốn giữ tay anh lại,
nhưng cô cũng chẳng thể làm được.
Ngày anh xoay vai về phía trước, chân em cũng muốn bước,
nhưng trong giây phút em biết em không giữ được
Tình yêu trong em nay đem cất, anh đâu cho là duy nhất, trong cuộc sống vốn dĩ
thiếu nhiều điều chân thật.