Nó khẽ mở mắt thì thấy xung quanh một màu trắng. Nó run rẩy sợ hãi, giật hết dậy dợ trên tay mình ra, bàn tay của nó đã nhuốm đầy máu từ vết hở dây chuyền nước.
Nó ôm đầu ,đau đớn hét lên
- Aaaaaaaaaaa ....
* Rầm *
Các bác sĩ , y tá cùng anh hai, Sammy, Kelly và vài người quản gia lo lắng bước vào.
- Jasmin, em sao thế? - anh giữ chặt hai tay nó lo lắng hỏi.
- Aaaaaa - Nó vùng vẫy , dãy dụa tiếp tục hét lớn.
- Là anh mà, Jasmin à nghe anh nói - anh vẫn cố giải thích.
- Jasmin đừng sợ nữa, là tụi tui mà - Kelly sốt sắng nói.
- Không Không gggggggg - nó gào to đuổi hết mọi người đi.
- Yêu cầu mọi người ra ngoài. - mấy cô y tá lịch sự kêu họ ra ngoài.
- Cút đi - Kai gạt phắt tay cô y tá gầm gừ nói.
- Xin lỗi. Mong mọi người hiểu cho - bác sĩ John phải lên tiếng Kai mới chụi ra ngoài. Anh không để lại lời đe doa - Em gái tôi có mệnh hệ gì thì các người chuẩn bị gặp Diêm Vương đi.
Ai nghe xong cũng lạnh sống lưng, họ cố trấn tĩnh đóng cửa lại bắt đầu kiếm tra.
Bên ngoài, Kai ngồi đan tay cúi mặt xuống đầy đầu chua xót. Kelly đến bên anh, quỳ nhẹ xuống khẽ hỏi
- Kai à, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tự nhiên nó lại như thế?
Anh im lặng.
- Nói cho em đi mà Kai, có chuyện gì ở trên phòng nó? Tại sao nó phải nhập viện -
Kelly lay lay người anh cố hỏi rõ.
- Ba năm trước - anh khó nhọc nói ra 3 từ.
Sau câu nói của anh, là không khí căng thẳng, đau đớn đè lên mỗi người.
- Hai năm nó sang Mỹ còn chưa đủ để quên sao? Tại sao nó cứ thích tự làm đau mình thế? - Nhỏ bực bội trách móc nó đầy yêu thương.
Tay anh càng siết chặt , càng tức giận hơn. Thì trong lòng càng lo lắng cho nó hơn.
* Cạch *
Cửa phòng cấp cứu được mở ra. Vị bác sĩ bước ra cùng mấy cô ý tá lúc nãy
- Bạn tôi sao rồi hả? - Nhỏ đến trước mặt John hỏi.
- Tôi cần gặp riêng người nhà bệnh nhân.
- Chúng tôi đều là người nhà cả đây - Kai, Kelly và nhỏ cùng đồng thanh.
- Được. Vậy mời cậu chủ cùng 2 tiểu thư đến phòng gặp riêng tôi.
Ai cũng lo lắng đi theo sau John, đến phòng gặp riêng vậy chắc sẽ rất nghiêm trọng
rồi .
* Trong phòng làm việc của bác sĩ John *
- Cho tôi hỏi trước, trước đây tiểu thư Jasmin đã từng quá khứ gì ảnh hướng lớn
không? - John khẽ hỏi.
- Có - Kai chắc nịch trả lời.
- Rất quan trọng phải không?
- Đúng. Sao? Tôi đến để xem tình hình bệnh chứ không phải trả lời mấy lời câu hỏi
vớ vấn này. - Kai cáu gắt.
- Xin cậu chủ bình tĩnh.
- Tiểu thư bị hoảng loạn tinh thần vì gặp lại kỉ niệm của quá khứ quan trọng ấy. Tôi sẽ cấp thuốc cho uống. Phải đều đặn uống trong1 tháng để không dẫn tới tình trạng xấu nhất. Tuy nhiên, bộ não của tiểu thư vẫn thiên tài, vấn đề chỉ là quá khứ đấy cần được quên đi thôi -John kiên nhẫn từ từ phân tích.
- Uống thuốc sao? Không còn cách sao? Nó chẳng bao giờ chụi uống thuốc cả? - Nhỏ bối rối.
- Tôi xin lỗi. Chỉ còn cách uống thuốc thôi. Bên cạnh đó, phải làm tiểu thư quên cái quá khứ ấy đi. Bệnh tim sẽ rất dễ xuất hiện.
Nghe đến đấy, mọi người đều giật mình. Anh chợt nhớ đến lúc nó kêu khó thở.
- Kai à, có gì sao? - Kelly khua tay trước mặt Kai.
- Nó kêu khó thở .
- Hả? Lúc nào.
- Trên phòng. - Anh lạc hẳn giọng
- Tiểu thư luôn dồn nén quá nhiều cảm xúc. Không được để bị kích động và cho ăn uống thật đầy đủ. Thật may là đã phát hiện, chúng ta sẽ xử lí ngay để tránh tình bệnh phát triển. - B.sĩ John tiếp tục nói
- Được, hãy làm tất cả những gì ông có thể. - Kai nói xong quay phắt đi dời đi.
- Cảm ơn ông. - Nhỏ và Kelly đồng thanh rồi cũng theo Kai.