Chào quý khách - Hai cô tiếp viên cúi đầu lễ phép, khẽ liếc trộm Kai.
- Anh à, mình ngồi kia nha - Linh chỉ vào bàn cách bàn tụi nó hai bàn khác
- Cũng được. - Kai không hay biết ung dung ngồi vào bàn.
- Anh chị dùng gì ạ? - Anh phục vụ đưa Menu hỏi.
- Anh à, anh thích món gì? - Linh ghé sát đầu gần anh.
- Gì cũng được - Anh hờ hững đáp.
- À, vậy đi. Cho tôi 2 suất Mỳ Ý - Linh thất vọng trước phản ứng của anh, đưa trả Menu dịu dàng nói.
- Vâng. Xin quý khách đợi chút.
Anh phục vụ đi khỏi, Linh liền quay sang Kai nũng nịu.
- Kai à, hình như hôm nay anh không được khỏe.
- Không sao.
- Sao anh thờ ơ với em quá vậy? - Linh cau có tựa vào vai anh.
- Đủ rồi - Anh đẩy đầu Linh ra cau có.
- Híc... anh thật là ... mà ý ý ... Kai, anh nhìn kìa, kia không phải là tụi em gái anh
sao? - Linh sáng mắt nhìn vế phía bàn nó.
- Tại sao họ lại không mời chúng ta đi cùng chứ - Linh trách móc.
Anh quay sang nhìn phía Linh chỉ, thấy 6 đồng minh vui vẻ, cười nói liên tục, ngay cả Ken và nó nổi tiếng ít nói, ít cười cũng tỏ ra rất thích thú, hài hước. Họ đã quên mất sự tồn tại của anh.
- Khốn kiếp!. - Kai siết chặt vỡ tan ly nước trên bàn, mí mắt cụp xuống tức giận.
- Họ rõ quá đáng. Sao có thể ích kỷ vậy chứ - Thấy anh tức giận, Linh cười thầm trong lòng , lên giọng mỉa mai.
Anh đứng bật dậy , giận dữ tiến về phía bàn của tụi nó.
- Các người quên sự tồn tại của tôi rồi sao? - Anh cười khẩy, gằn giọng.
Mọi người dừng đũa, ngạc nhiên nhìn Kai, Kelly hoảng hốt thấy tay anh chảy máu, mấy mảnh thủy tinh còn xuyên vào lớp thịt.
- Anh à, chúng ta nên đi thôi - Linh khoác túi chạy tới kéo Kai đi.
- Cô giỏi thì biến đi - Nhỏ phẫn nộ, căm ghét chỉ tay ra cửa đuổi Linh đi.
- Vì cô mà bữa cơm mất ngon - Kay vứt đũa , dĩa xuống đặt lườm Linh.
- Kai à, anh nói, tụi em quên sự tồn tại của anh sao? Không đâu. Tụi em nhớ kĩ lắm, nhưng anh thì sao? Chỉ vì 1 đứa con gái giả tạo, chả ra gì mà quên mất Kelly đã làm những gì vì anh, quên mất nỗi đau của cô ấy, quên mất cả sự có mặt của tụi em - Nhỏ uất ức nói, cầm túi bỏ chạy.
- Một đứa như mày, điều đó cũng không nhận ra sao? NGU XUẨN - Kay bực bội xô vỡ thức ăn đuổi theo nhỏ.
- Mất cả ngon. Đồ giả tạo - Kin liếc Linh coi thường , kéo tay cô rời khỏi nhà hàng - Đi thôi, tôi không ăn nổi.
- Anh nói cái gì? Ai ... ai giả tạo chứ?
- Kai à, họ nói em giả tạo đó. - Linh quay sang Kai than thở.
- BIẾN - ĐI - Anh hất Linh ra hách dịch.
- Kai à, không đâu. Em đâu làm sai gì đâu chứ? - Linh nước mắt nước mũi cầm tay anh lay lay.
- CÚT - Anh rút túi, vứt sấp tiền 500 xuống đất trước mắt Linh.
- Không Kai à, đừng... đừng làm thế với em - Linh cố chấp, ngã khuỵu dưới chân anh.
- CẦM TIỀN VÀ ... CÚT - Anh trừng mắt, chỉ thằng vào mặt Linh.
Linh chần chừ, rồi cũng cầm tiền, nhìn Kai tiếc nuối bỏ đi. Linh vừa bỏ đi, Kai nhếch môi chế nhạo.
- Vậy là quá rõ rồi - Ken chống tay lên bàn khinh khỉnh nói.
Nó không nói gì, nhìn chằm chằm vào tay anh, đẩy ghế, kéo anh đến WC.
- Đưa anh vào đây làm gì? SAO EM KHÔNG CHẠY THEO HỌ ĐI. - Anh gạt phắt tay nó ra, giận dữ hét.
Nó vẫn im lặng, nhặt những mảnh thủy tinh trên tay ra, rửa bằng nước sạch, rồi nó mở túi, lấy thuốc và vải băng bó lại cho anh.
Anh giơ tay lên nhìn những đường băng gọn gàng, chắc chắn của nó đau xót, anh ôm chầm lấy nó, khẽ nói.
- Cảm ơn em, Jasmin. Nhưng ... anh ... thực sự... không hề yêu Kelly.
- Kelly là tiểu thư danh giá. Anh thích làm bẩn cô ấy. Hãy hiểu cho anh.
- Anh yêu Linh? - Nó lạnh lẽo mấp máy môi hỏi.
- Không. Cô ta giống bao người con gái khác. Chỉ là thú vui tiêu khiển thôi. Anh không yêu ai cả. Cũng giống như .... em không ai ... ngoài Dakie vậy.
Nó đá mạnh vào chân anh. Sao có thể khinh thường con gái vậy chứ? Đồ lăng nhăng.
- Jasmin, em làm gì vậy? - Anh phủi bẩn đế giày của nó dính vào, nhăn mặt hỏi.
You're insecure
Don't know what for
You're turning heads when you walk through the door-or-or
Don't need make-up
To cover up
Being the way that you are is enough-ugh-ugh
- Em có điện thoại kìa ! - Anh xỏ tay vào túi, đứng tựa vào tường hất cằm về phía điện thoại của nó đang rung.
Nó cầm điện thoại lên, hết nhìn màn hình rồi lại nhìn anh.
- Sao vậy? Ai gọi à?
- Ken - Nó nhún vai, mặc điện thoại đang kêu.
- Chắc lúc nãy, em bỏ rơi nó trắng trợn quá - Anh khẽ cười , giật điện thoại của nó, lướt phím Nghe.
- Alo, gọi gì hả anh yêu?
- LÊ VŨ MINH KHÔI. MÀY MUỐN CHẾT KHÔNG HẢ? - Ken tức giận đùng đùng khi bị anh chêu, đá xoáy.
- Này, ăn nói với anh rể tương lai vậy phải không. Tốt thôi.
- Ê, Jasmin, em chia tay với thằng Ken đi. Tình hình này không được rồi - Anh cố nói to làm hắn càng điên hơn.
Nó lườm anh, lúc ở canteen, ai là người bày đủ trò để nó với hắn làm lành. Đúng là tính thời tiết.
- KAI. MÀY CÓ THÔI ĐI KHÔNG.HỪ ?
- Đấy, Jasmin , em xem nó nói với anh vậy đấy. Thôi , cúp máy đấy. Tao gả cho nó thằng khác. Bye ... - Anh thản nhiên cúp để lại một cục khói trên đầu hắn.
Nó cầm điện thoại đập vào đầu anh. Nó là ai mà anh thích gả cho ai thì gả hả? Muốn đấm. Hừm !!!
...............................
- Kin à, tôi không thể đi tiếp được nữa - Cô rút tay mình đang nằm gọn trong tay cậu ra.
- Đi giày cao gót mỏi chân hả? Để tôi cõng - Cậu quay lại hỏi.
- Không phải. Dù thế nào, tôi cũng không thể ghét Kai được. Tôi rất lo cho anh ấy, ai sẽ lo cho vết thương ấy khi mọi người bỏ đi? - Cô lo lắng nhìn cậu.
- CÔ LÀM ƠN NGỐC VỪA THÔI. CẬU TA KHÔNG YÊU CÔ - Cậu đau đớn, khó chụi hét.
- Tôi yêu Kai là đủ rồi. Xin lỗi Kin - Cô đưa ra phía sau, lùi lại, định chạy đi thì bị cậu chặn bước.
- Nếu cô bước đi.Tôi sẽ tung tấm ảnh này lên đấy. - Cậu giơ máy điện thoại lên uy hiếp.
- Sao cũng được. Tôi yêu Kai. Tôi có thể thay đổi từ Playgirl thành tiểu thư thục nữ như bây giờ. Tấm ảnh đó chẳng có gì so với tình yêu tôi dành cho Kai. - Cô ngang nhiên nói, lướt qua cậu một cách vô tâm.