- Không nghịch nữa. Ngồi trên máy bay không được dùng cái đó. – Hắn nghiêm mặt, khoanh tay trước ngực thản nhiên nói.
Nó liếc xéo hắn rồi quay đi. Tên nào lấy ra nghịch trước, đã ngu mà còn không biết tiếp thu. Nó chống tay lên thành cửa nhìn ra ngoài, lơ hắn một cách trắng trợn.
- Này… - Hắn chọc chọc vào người nó.
Ở đâu ra cái tên vô duyên này không biết. Nó không quay lại, dùng một tay bẻ tay hắn răng rắc.
- Này… Giận rồi hả?
- Tôi đùa chút thôi mà – Hắn nhìn nó hối lỗi , kéo nó vào lòng mình.
- Anh em nhà em thật giống nhau đấy. Đùa chút thôi mà đã giận rồi – Hắn vừa nói vừa siết chặt nó vào lòng mình.
- Cút ra. – Nó vùng vằng, trừng mắt lườm hắn.
- Đáng yêu thật đấy.! Em cứ phản kháng tiếp đi. – Hắn bật cười thích thú, khiêu khích nhìn xoáy vào đôi mắt nó.
- Bỏ - ra – ngay – Nó véo mạnh vào tay hắn, gằn giọng ra lệnh.
- Thích thì cứ véo đi – Hắn ngông nghênh nói.
Người ở thế bị động là nó. Không thể phản kháng, càng không thể chống trả. Chỉ còn cách duy nhất, cũng là cách bỉ ổi nhất. CẮN.
Nó chuẩn bị cúi xuống cắn hắn thì miệng hắn đã nhanh nhảu chặn ngang,
- Em cắn thử xem.
- Không – phải – thách – nó nghiến răng ken két.
- Tôi lại thích thách – Hắn giữ chặt người nó vặn ra đằng sau.
Nó nằm gọn trong lòng hắn, không xê chuyển. Hắn từ từ cúi sát mặt nó, khoảng cách gần đến nỗi hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Mắt nó vẫn kiên cường mở to nhìn hắn không sợ hãi.
- Nhắm mắt vào coi. Mở lâu không mỏi hả?
- Không – Nó chắc nịch vênh mặt lên ngổ ngáo.
- Vênh cao nữa lên tôi xem coi.
- Sao – phải – xoắn ?
- Thế vênh lên nữa đi.
- Tên khốn – Nó lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Em vênh lên hay tôi cúi xuống? – Khóe miệng hắn cong lên gian tà.
Nó im lặng, vờ không để ý lời hắn nói. Khuôn mặt biểu thị “ Ta đang ngắm trời mây, mặc kệ ngươi”
- Im lặng là đồng ý. Mà nói là nhất trí. – Hắn khẽ cười đắc thắng, cúi xuống phả hơi vào tai nó.
- Biến – xa – ra – Giọng lãnh khốc của nó vang lên nhưng chẳng làm khuôn mặt nhởn nhơ của hắn giảm đi chút nào.
- Nói là nhất trí. Em không vênh lên vậy tôi cúi xuống. Vinh hạnh thật đấy.
- Anh … - Nó chưa nói xong thì bị hắn chặn ngang ngay bằng một màn môi chạm môi của hắn . Nó ứ họng, không nói được câu gì tiếp theo.
Mái tóc hắn rũ xuống, chạm nhẹ lên khuôn mặt nó, hàng lông mày lá liễu hơi chau lại, chiếc mũi thanh tú, tất cả đều được hòa quyện hài hòa trên lớp da phủ mặt.
Đây là lần đầu nó để ý kĩ càng tới hắn như vậy. Không thể phủ nhận là hắn rất đẹp trai. Nhưng việc hắn đang làm thì không thể phủ nhận là hắn đang đắc tội với đại tiểu thư đây. Hắn tự tiện hôn nó hai lần trong khi chưa dược sự chưa cho phép.
Nhân lúc hắn đang mê man với bờ môi căng mịn của nó. Nó từ từ đưa tay lên cấu mạnh vào tay hắn thì một giọng nói e ngại lên tiếng, bàn tay nó lơ lửng giữa không trung đành phải hạ xuống.
- Thưa thiếu gia … tôi à …tôi … ơ … tôi xin … lỗi. Xin lỗi thiếu gia – Tên quản lý lúng túng, run rẩy nói.
- CHUYỆN – GÌ? – Một tay hắn giữ chặt nó, một tay đưa lên, lau sạch bờ môi khẽ sưng của nó.
- À .. tôi … à.. tôi … tôi … - Tên quản lý lắp bắp mãi không nói ra thành lời.
- NÓI – Hắn tức giận ra lệnh, không thèm ngẩng lên nhìn
- Thiếu gia … thiếu gia … tôi … tôi thực sự xin … xin lỗi – Tên quản lý quỳ rạp xuống đất sợ hãi. – Chuyện thiếu … gia .. gia giao cho tôi … tôi … tôi chưa … à không … ơ .. đã … đã thất …. à không … chuyện .. chuyện …
- HIYA – Hắn nhàm tai, bực bội khi phải nghe một bài báo cáo từ ngữ bị lặp đi lặp lại.
- Anh hai – Hiya có mặt ngay sau vài giây, kính cẩn nói.
- Vứt ra khỏi máy bay. – Hắn phẩy tay xua đuổi ra lệnh.
- Vâng – Hiya cúi đầu nhận mệnh lệnh, ánh mắt tàn nhẫn hiện lên, dùng một tay xốc cổ tên quản lý ra cửa máy bay.
- Ơ … không … không… thiếu gia …. Thiếu gia …. Hãy tha cho tôi… thiếu gia. – Tên quản lý la hét cầu xin.
- AAAAAAAAAA – Tiếng hét man rợn vang lên vọng lại.
Khi tiếng hét tắt ngúm hẳn, hắn đặt nó sang bên cạnh, đan hai tay lại với nhau chống lên đùi, khuôn mặt trầm tư, suy nghĩ.
- Chuyện gì? – Nó nghiêng đầu tò mò hỏi hắn.
- Không có gì. Em mệt rồi phải không? Nào, ngủ đi – Hắn cười gượng gạo, đẩy phần tựa ngang bằng, rồi nằm xuống để nó gối lên người mình.
- Nói đi – Nó giả bộ làm mặt nũng nịu với hắn.
- Đến khi nào em biết nói một câu trọn vẹn. Ngày em đi học, giáo viên không dạy một câu phải có chủ và vị hả? – Hắn ôm nó, nhắm lại vờ ngủ.
Nó chu môi lại, gõ hai tay vào nhau nghĩ ngợi. Tóm lại có chuyện gì mà lại giấu nó chứ?
……………
- Anh hai.
Hắn cựa mình, đặt nó sang một bên nhìn người đang cúi đầu đứng trước mặt.
- Nói đi.
- Anh hai, chuyện đó tính sao? – Teka sốt sắng hỏi.
- Tao không thể quay về Việt Nam được.
- Nhưng … chuyện đó …
- Tao phải đến Tokyo. - hắn khó chụi nói
- Vậy khi đến Tokyo, em sẽ lập tức đặt chuyến bay khác để em về Việt Nam xử lý trước. Ở Việt Nam, đồng minh đâu có thiếu. Em nghĩ không quá khó để .....
- Điều tra được chưa? - Hắn cắt ngang
- Là người của bang Tam Cây.
- Theo tao. – Hắn đứng dậy đi về phía cuối máy bay.
- Vâng – Teka lễ phép vâng một tiếng, lùi lại mấy bước cho hắn đi trước rồi theo sau.
Hai bóng người khuất hắn, nó từ từ ngồi dậy
- Bang Tam Cây sao?
- Nhạt nhẽo – Nó cười khẩy vuốt lại mái tóc, chống tay nhìn ra ngoại cảnh bên ngoài.