Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 47: Hội ngộ - Tôi hận



Hắn và nó xuống xe , bước vào thế giới di dộng.

- Kính chào quý khách ( E yōkoso ) - Hai cô tiếp viên mặc kimono truyền thống đứng trước cửa cung kính chào.

Hắn khẽ gật đầu cùng nó vào trong, Hiya, Teka và vệ sĩ theo sau.

- Tôi có thể giúp gì cho quý khách ? ( Watashi wa anata o tasukeru koto ga dekiru ) - Một cô gái bước đến cười tươi nói.

- Tôi muốn một bộ điện thoại đôi ( Watashi wa denwa no pea o shitai ) - Hắn thành thạo giao tiếp lại.

- Thật tuyệt ! Cửa hàng chúng tôi vừa nhập một bộ điện thoại đôi có 102 mới nhất ( Sore wa subarashī kotoda! Watashitachiha, hotondo, tokiniha atarashī 102 denwa ni haitta mis ) - Đôi mắt cô gái sáng long lanh vui mừng.

- Mời quý khách theo tôi ( Watashi wa anata ga shitagau koto o shōtai suru )

- Mời quý khách xem thử. Đây là bộ điện thoại đôi, nó có tính năng ... bla bla... Rất mong quý khách hài lòng ( Anata no purebyū o teikyō shimasu. Kore wa, sore... o fīchā, tokiniha denwadesu... Watashitachi wa anata no shiawase o negatte) - Cô gái trôi chảy giới thiệu 1 tràng về bộ điện thoại.

- Em thích chứ? - Hắn quay sang hỏi nó.

- Dùng được là được. Nhức cả óc - Nó cau có khó chụi.

- Quý khách không vừa lòng ạ? ( Anata no sā fuman ) - Cô gái không hiểu nó đang nói gì, lo lắng hỏi.

- Không có. Tôi lấy. Gói vào đi ( Īe watashi ga toru. Denshi mēru de no pakkēji )

- Vâng ạ. Tổng tiền là .... - Cô gái vừa gói vừa nói.

Hắn lấy thẻ trong túi ra quẹt, phẩy tay lệnh Hiya cầm điện thoại rồi quay lưng bỏ đi.

- Ôi đẹp quá. Nhìn như minh tinh Hàn vậy (Ā totemo utsukushī. Kankoku no yūmeijin wa, jinoyōninari ) - một vị khách trầm trồ chỉ vào hắn và nó.

- Giống thiên thần quá đi. Đẹp thiệt ( Tenshi-tachi ga iku yō ni. Utsukushī songai baishō )

- Xinh quá.. Họ thật đẹp đôi ( Karera wa amarini mo issho ni kanari yoi ne.. ) - Có vài người giơ điện thoại và máy ảnh làm chụp làm nó bực mình.

- Họ nói gì?

- Em không biết tiếng Nhật hả? - Hắn khẽ cười nhìn nó.

- Xì xà xì xồ. Vớ vẩn ! - Nó nhăn mặt nói.

- Họ nói chúng ta đẹp đôi - Hắn hí hửng nhéo mũi nó.

- Khỉ gió !~ - Nó lườm nguýt hắn rồi hất cằm ra lệnh cho Take và vệ sĩ dẹp loạn rẽ đường.

Nó và hắn vừa ra tới cửa thì bị chặn lại bởi một giọng nói.

- Tekion ?

- Lại gì nựa đây? - Hắn chản nản quay đầu lại thì vô cùng ngạc nhiên.

Người đứng đối diện với hắn kia không phải là mẹ hắn sao? Mái tóc bà tung bay trong gió, khuôn mặt rạng rỡ nhìn hắn chan chứa tình yêu thương.

- Tekion. Con về Nhật rồi sao? Con trai mẹ càng lớn càng đẹp trai. Con có khỏe không? Con có nhớ mẹ không? - Người đàn bà đó chạy đến vuốt ve mái tóc hắn đôi mắt rưng rưng lệ.

- Cút - ngay. Đồ đàn bà đê tiện - Hắn gạt phắt tay người đàn bà đó ra.

- Con trai. Đừng làm vậy. Mẹ đau lắm - Nước mắt bà đã lăn dài trên gò má, bà nhìn sang nó, hai tay bà nắm chặt tay nó nói - Con là con dâu sao? Con thật giống ta hồi trẻ, thật xinh đẹp.

- AI LÀ CON DÂU CỦA BÀ. TRÁNH XA CÔ ẤY RA - Hắn đẩy mạnh bà ngã lăn ra đất - CÔ ẤY KHÔNG GIỐNG BÀ.

- Bà biết gì không? - Hắn cười khẩy - Trông bà giống như một bà lão già nhăn nheo xấu xí, lòng dạ thì độc ác làm sánh được với vợ tôi đây. - Hắn vừa ôm chặt lấy nó vừa khiêu khích, nộ khí trong giọng nói càng lúc càng rõ rệt

Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại xem xét, chỉ trỏ. Hiya lên nói nhỏ vào tai hắn.

- Anh hai. Em xin lỗi nhưng chúng ta đi thôi. Mọi người sẽ nghĩ không hay đâu.

- Tôi sinh ra để cho họ nghĩ hay sao?

- Anh hai. Xin nghe em. - Hiya khẩn khoản.

- Mày câm miệng lại. - Hắn tức giận quát.

- Anh hai ! - Hiya bất lực nhìn sang nó.

Nó hiểu ý, kéo hắn đi

- Đi thôi. - Nó không thể hiểu được cảm giác hận thù của hắn lúc này nhưng đi khỏi đây là cách tốt nhất.

Làm sao nó có thể hiểu được cảm giác một đứa bé quen với nhung lụa, quen với những lời khen ngợi của mọi người khi đến trường bị bạn bè sỉ vả, đánh đập vì gia đình phá sản. Làm sao nó có thể hiểu được cảm giác của một đứa yêu mẹ hơn bất cứ thứ gì bị mẹ ruồng bỏ, chiều nào cũng đợi mẹ trước cửa mà chẳng thấy mẹ về.

Nó chẳng thể hiểu nổi.....

Cuộc sống của hắn như bị đảo lộn bởi bà ta. Hắn dùng mọi tình yêu thương, dùng đạo lý về tình mẫu tử nhưng bản thân hắn vẫn không thể tha thứ nổi. Một năm ... mười năm ... trăm năm ... hắn vẫn HẬN... HẬN .. hận thấu xương người mà hắn phải gọi là mẹ.

Hắn trút nỗi hận không thể giết mẹ, phải cãi nhau với ba , bỏ về Việt Nam cũng vì cầu xin đừng giết bà ta bằng bạo lực.

Hắn hậm hực bị nó kéo đi. Khi bóng tụi nó vừa khuất, người đàn bà vừa nãy lăn ra đất khóc lóc thảm thiết cho báo chí và phóng viên chụp hình, rồi giả vờ bị đẩy ngã gãy chân đi khập khiễng vào góc nhỏ của khu xóm xập xệ.

Giờ chẳng còn ai nữa, bà ta đứng thẳng người lên, gọi người bên cạnh.

- Chụp được chưa? - Giọng nói sắc lém thâm độc.

- Ha ha được rồi bà chủ. Ngày mai thằng đó sẽ nổi tiếng lắm. Mọi người sẽ chỉ trích là đồ con bất hiểu, đồ vô lương tâm bỏ đi cùng bạn gái làm lơ người mẹ già khổ sở. ha ha. Mà không chừng còn phóng đại ra hay hơn nữa.

- Tốt lắm.! - Bà cười nửa miệng đắc ý

- Bà chủ diễn thật đạt luôn

- Cái này thì còn phải nói - Bà ta hất tóc về phía sau tự tin - Hãy đăng lên mọi trang web, bài báo. Tiền ta đưa gấp đôi

- Cảm ơn bà chủ. - Người đàn ông nhoẻn cười nói theo bóng bà chủ khuất dần.

Một thanh niện đứng nép sau bức tường nhếch môi, tắt ghi âm. Dùng dao đâm 1 nhát từ phía sau người đàn ông nọ, cầm máy ảnh biến mất để lại người đàn ông ngã khuỵu máu chảy dòng từ miệng tuôn ra.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.