Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 70: Hồi ức (2)



……………………..

- Kai, con đang làm gì thế con trai? – Dì ta đến bên người thừa kế duy nhất của gia tộcWilson, chủ tịch kế nhiệm độc nhất của tập đoàn The Time.

- Vâng, dì à, con đang câu cá. – Anh khẽ cười đáp lại, không hồ hởi, không vội vã. Cả nó và anh đều được chính tay người ông nội và ba ruột của mình dạy dỗ. Nhưng chỉ có anh là tiếp thu trọn vẹn, luôn hoàn thành mọi việc khiến cả hai vị bề trên vô cùng hài lòng về người kế thừa chiếc ghế của mình, còn nó vẫn chả nghiêm túc, chỉ ngoan ngoãn trước ông nội và ba. Tài cán không gì giỏi bằng bắt nạt người khác.

- Oa, con trai giỏi thật đấy, con câu được mấy con rồi nào? – Dì vờ cười ngạc nhiên, âu yếm hỏi.

- Dạ. Là 3 con. – Anh điềm đạm trả lời.

- Ồ, ngày xưa dì với mẹ con cũng hay trốn đi câu cá lắm – Dì ta che miệng cười hì hì

- Vâng – Anh chỉ lạnh lùng gật đầu đáp.

- À con …. – Dì đang chuẩn bị nói gì thì một tên vệ sĩ hốt hoảng chạy đến

- Thiếu gia, thiếu gia … tiểu thư .. thư … mất tích rồi … - Tên vệ sĩ lắp bắp run rẩy nói. Hắn sợ vị thiếu gia máu lạnh chả kém ông chủ này.

- CÁI GÌ? – Anh gằn giọng, đứng bật dậy, cần câu hiện đại bị rơi tõm xuống sông, trôi đi mất.

- Có phải người nghe tiếng hét trong rừng không? – Dì ta vờ lo lắng xen vào.

- Phải . Phải. Nhưng tôi đã … đã cho người tìm mãi không thấy. – Tên vệ thở dốc mặt mày co rúm sợ hãi bị anh cho một cước nhăn mặt lùi lại.

“ Tìm sao? Cái lũ vệ sĩ tụi mày tìm được chỗ tao cất giấu ấy à, xì, nực cười “ – dì ta nghĩ.

- Hừ. Sao dì biết – Anh hừ lạnh, ánh mắt dò xét.

- Vì dì vừa từ chỗ nó tới mà, nó bảo đi vào rừng dưới núi hái hoa. - Dì ta lấp liếm trả lời.

- Sao dì có thể để nó đi một mình chứ? – Anh khẽ gắt nhưng không dám lớn giọng trách móc rồi vội vã giục - Giờ dì chỉ được cho con đến chỗ đó.

- Ờ .. ờ .. được … được chứ. Mau đi theo dì. – Dì ta nửa vui sướng nửa lo lắng dẫn anh chạy vào khu rừng, đi đến nửa đường, anh bất giác nhận ra điều gì đó.

- Khoan đã - Lời nói sắc lạnh của anh khiến dì ta đột nhiên hốt hoảng - Hả … hả sao cơ. “ Thằng ranh này quả nhiên khó đối phó, không hổ là cháu nội lão già kia” .

Một lúc sau, Không thấy vệ sĩ theo sau, nơi này là rừng âm u, chỉ có cây leo chằng chịt và cây cổ thụ thân hình bự chảng, hoa tuyệt đối không thể mọc ở đây.

- Dì chắc nơi này không?

- Dì chắc chắn mà, chúng ta đi thêm chút nữa đi.

Anh nghi hoặc chạy tiếp vào trong, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu

- AI ĐẤY? CÓ AI Ở ĐẤY KHÔNG?

Anh giật mình, là nó, đúng là giọng nói của nó rồi, không quan tâm gì nữa anh chạy thẳng vào trong theo tiếng kêu mà không biết dì ta đã cười thầm rồi bỏ ra ngoài.

Anh sững sờ nhìn bộ dạng của nó. Là nó đây sao? Anh chưa bao giờ thấy nó đáng thương như vậy, quần áo rách tả tơi, chân run lẩy bẩy, sưng vù lên vì bị gai góc cứa, cánh tay vài vết thêm ôm chặt đầu sợ hãi, mắt hốc hác.

- Jamsin? - Tiếng anh run run khẽ gọi.

- Anh hai – Nó òa khóc ùa vào lòng anh.

- Em … em sợ quá anh hai … anh hai đưa .. đưa em về .. về nhà đi . – Nó van nài, cầu xin anh. Anh ôm chặt nó, quan sát xung quanh thì mới biết trời sắp tối rồi, không mau ra khỏi đây, sẽ không còn đường biết cách về nhà nữa.

- Mau lên – Anh quỳ một chân xuống, cõng nó chạy thật nhanh ra khỏi khu rừng âm u.

- Tại sao em lại ở đây? – Anh vừa đi, một tay giữ nó, một tay cố gắng xua đi bụi cây dây leo. – Dì đã giúp anh tìm em đấy.

- BÀ TA LÀ LOẠI XẤU XA. EM GHÉT BÀ TA. –Nó siết chặt hai tay, hét lên khiến anh sững lại.

- Sao ? Sao cơ? – Anh ngạc nhiên hỏi, cái đứa chỉ thích bám lấy dì đi shopping sao có thể nói như vậy, nó còn quý dì hơn cả anh mà.

- Bà ta… bà … ta lừa … lừa em đi hái hoa. Rồi … - Giọng nó nghẹn lời rồi òa khóc trên vai anh.

Không cần nó nói tiếp anh cũng hiểu. Anh thở dài lắc đầu, bảo sao bà ta lại biết chỗ nó ở.

* Phịch*

- Á … á aaaaaaaaaaaaaaaa …. - Tiếng hét thê thảm của nó vang lên khi nhìn thấy một người lăn từ trên núi xuống ngay chỗ anh em nó .

- Đừng sợ… đừng sợ - Anh kinh hãi không kém, cố trấn tĩnh nó, đặt nó xuống, cầm que củi, lật người đó lên xem là ai thì không kém tiếng hét nào nữa. Thay vào đó là sự câm lặng, có cái gì đó nghẹn lại, không thốt được thành lời. Người bị rơi xuống núi, mặt mày đầy máu me, đầu tóc rối bù, thân hình tả tơi sau một trận đánh đập. Trông thảm thương hết sức mà cũng vô cùng đáng sợ.

- Mẹ .. Mẹ Ella - Tiếng nó cất lên nghẹn ngào rồi ngất đi….

- Này .. Này .. Em đừng giở trò nữa – Kai lâm vào tình cảnh bù đầu bù óc, trong rừng núi, người anh coi như mẹ đang bị chết thê thảm, anh sợ phát khiếp, rồi cô em gái thì ngất. Anh chưa bao giờ bị mất bình tĩnh như vậy. Đột nhiên, mọi ánh sáng chiếu vào, rất nhiều người chạy đến, cái cuối cùng anh nhìn thấy là một bàn tay rắn chắc đỡ anh.

……………….

Gia đình anh đang loạn lên khi hai đứa con thừa kế gia tài kếch sù hôn mê đã quá 3 tiếng, anh cảm thấy đầu óng choáng váng, đau như búa bổ, anh day hai bên thái dương, cố mở mắt ra, xung quanh rất quen thuộc. Đúng… đúng rồi, là phòng của anh mà.

- Kai .. Kai, con sao rồi? – Ba anh lo lắng hỏi.

- Sao con lại về được nhà? – Anh khó hiểu hỏi.

- Con còn yếu lắm. Mau nghỉ đi – Ông nội anh trầm giọng hỏi.

- Con đã 3 ngày không về nhà. Dì con đã đưa con về. Cô ta lập công lớn. Ta phải sang thăm em gái con rồi trọng thưởng cho cô ta – Ông nội anh tiếp tục nói, giọng mang uy

của người từng trải.

- 3 ngày? – Anh mở căng mắt.

- Đúng thế - Ba anh trả lời.

Anh nhíu mày cố nhớ lại

- Hãy nhớ kỹ người nào đã làm con ra thế này đi. Khỏe lại rồi mau sang thăm em. - Mẹ anh bê ly sữa lên giọng đầy tức giận.

Anh nhăn mặt, cố nhớ lại, anh chỉ nhớ mình đã bị ngất ở rừng và … sực nhớ ra anh hét lên.

- Mẹ Ella đâu?

Tất cả im lặng, không khí trầm lắng xuống, mẹ anh nghẹn ngào.

- Mẹ Ella không may ngã xuống núi. Mẹ ấy qua đời rồi con.

Như tiếng sét bên tai, anh đứng hình, hoang mang , hoang mang vì cái chết của mẹ, rối bời vì sao mọi chuyện lại như thế này.

- Đủ rồi mà con ơi, mẹ cầu xin con đấy, đừng làm mẹ sợ nữa. Em con đã đủ khiến mẹ chết đi được rồi – Khuôn mặt rõ tiều tụy của mẹ ướt đẫm nước mắt khổ sở nhìn anh. Anh không nghĩ được gì nữa, chạy sang phòng nó. Cánh cửa bật mở ra, nó đầu tóc rũ rượi, ngồi thu lu một góc, căn phòng bừa bộn bị nó đập tan tất cả đồ đạc.

- Thiếu gia. Xin cậu hãy bình tĩnh và giúp cô ấy đi. Tôi không muốn cô ấy trở nên nặng hơn, để trở thành …. trở thành một kẻ tàn phế còn bị bệnh về tâm lý nữa đâu – Ông bác sĩ thở dài bất lực, câu cuối nói đầy ẩn ý rồi bỏ đi.

Anh sẽ không bao giờ … không bao giờ quên…nó khắc sâu vào trong tim anh. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, căm hận. Anh nhớ rồi, anh nhìn đôi chân mình và thân hình bị đánh đập của cả hai anh em nó. Anh nhớ rồi, nhớ tất cả rồi. Anh nhớ 3 ngày qua vì sao anh không về nhà rồi.

- Chúng ta đi thôi em – Anh dịu dàng nhìn khuôn mặt vô cảm của nó, xót xa thân hình bé bỏng đầy băng trắng.

………….

- Ông nội, ba mẹ. Chúng ta nói chuyện đi – Anh lạnh lùng nói.

- Con à, con chưa khỏe mà. - Mẹ anh sốt ruột.

- Chúng ta nói chuyện đi. – Anh lặp lại bình thản.

Ông nội anh dò xét, ngẫm nghĩ rồi nói

- Được. Vào trong phòng ta. – Ông cũng đang căm hận xót xa nhìn hai đứa cháu khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng, vô cảm đến lạ kì, hận hơn khi nghe bác sĩ nói về bệnh tình của hai đứa cháu, đặc biệt là nó. Làm sao ông có thể để cháu mình mắc căn bệnh điên khùng ấy được.

Đám người hầu sợ hãi cũng vì thế mà nhẹ nhàng, biết ý xử lý mọi việc, 3 ngày qua cả gia tộc điên loạn tìm thiếu gia và tiểu thư. Bỗng, hôm nay hai người trở về với đầy vết thương trên người khiến gia tộc hết điên loạn đến giận dữ. Không giận dữ sao được, đó là hai người duy nhất kế thừa chiếc ghế chủ tịch. Giờ lại trở nên im ắng lạ thường, rồi chỉ duy nhất một tiếng hét vang lên từ căn phòng.

- CẢ ĐỜI NÀY CON KHÔNG BAO GIỜ QUÊN 3 ĐÊM ẤY.

Từ đó, mọi thứ đảo lộn khong ngôi biệt thự, tất cả đều thay đổi, thay đổi nhiều đến đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.