Kin bước xuống từ máy bay vừa hạ cánh ở sân bay quốc tế Nội Bài, lập tức tự phóng chiến mã của mình về nhà. Trên đường đi, lòng cậu như lửa đốt. Chả hiểu sao cậu cảm thấy khó chịu đến thế.
-Thiếu gia – Đám vệ sĩ canh cổng thấy xe của cậu lập tức mở cổng rồi cúi chào. Cậu chưa kịp cất xe vào gara, Hoan Ái đã chạy đến, hớt hải nói.
-Thiếu gia. Mau lên đi. Không kịp đâu. Cậu ấy đang ở khu B đấy – Hoan Ái lo lắng đến run lẩy bẩy, gật đầu lia lịa.
Cậu siết chặt hai tay, đôi mắt trùng xuống đấy tức giận, cậu chạy nhanh hơn cả Hoan Ái, cậu lục tung sùng sục khắp cả khu B như kẻ điên.
-Thiếu gia, thiếu gia. Mi Lan ở đây. Ở đây này – Hoan Ái thở dốc, khó nhọc nói.
Kin không chần chừ điên dại lao vào nhà kho, còn hai bước nữa thì chân cậu khựng lại, hai mắt căng ra, cậu như chết lặng.
-Mày là một con điếm của quán Bar, mà còn đòi đến đây quyến rũ thiếu gia. Mày chết đi - Một đám người hầu khu A liên tục đánh Mi Lan. Cô không chống trả, chỉ biết cắn răng im lặng nằm co quắp dưới chân bọn chúng.
-Đúng thế. Mày dám quyến rũ cậu chủ. - Một cô hầu khác giật tóc Mi Lan, liên tiếp tát ba phát vào mặt cô.
-Mày nên chết đi.
-Chết đi nè con.
-Làm việc thì vụng về. Còn dám chống lại tao. Hôm nay cho mày biết - Một cô hầu cầm bát canh nóng dội thẳng vào người Mi Lan, thân hình nhỏ bé lại run lên từng đợt. Đầu tóc rũ rượi, quần áo nhăn nhúm.
-Thiếu gia, em cầu xin cậu. Mau cứu Mi Lan đi mà cậu – Hoan Ái không ngừng kéo tay áo cậu van xin nhưng cậu vẫn đứng đó như trời chồng, đôi mắt thẫn thờ, hồn lìa khỏi xác.
-Thôi thôi, các em. Để tụi anh giải quyết nốt. Được không? – Đám người dị hợm khu B giọng đểu cáng tiến sát xé tan áo cô.
-Tôi….van …xin … các anh. Tha cho tôi đi… - Mi Lan khóc nức nở , cố thoi thóp lùi lại vào góc tường.
-Được đó. Anh mau kiểm tra trinh tiết của nó đi - Người đổ canh nóng vào Mi Lan lên tiếng đầy khinh miệt.
-Tốt thôi – Đám người khu B cởi áo, lộ ra bao hình xăm trổ quái dị, giữ chặt hai tay Mi Lan.
-Cô em yếu rồi hả? Chết chết, mấy em kia nặng tay quá nhé - Hắn vừa nói vừa vuốt ve Mi Lan.
-Không… Không .. Thả tôi ra – Mi Lan cố cự quậy, thoát ra.
-Khỏi đi. Nhìn cô em xem. Em mệt rồi. Để anh lo cho em phần còn lại nhé .- Hắn ta định tiến đến thì cậu đạp tung cửa xông vào. Tất cả đều bàng hoàng, kinh ngạc lẫn sợ hãi. Đám người khu B không ngừng run rẩy.
-Thiếu gia.
-MÀY CÒN DÁM GỌI TAO LÀ THIẾU GIA SAO? TỤI MÀY CHẾT HẾT ĐI CHO TAO .- Kin điên cuồng liên tiếp đánh đám người khu B đến mùi máu tanh sộc lên tận mũi.
-NGƯỜI CỦA TAO , TỤI MÀY DÁM LÀM GÌ HẢ? - Cậu vừa nói vừa đấm vào mặt tên vuốt ve cô lúc nãy đến mặt mày bầm tím, cánh mũi dập nát, máu chảy ra ròng ròng.
Mi Lan cũng kinh hãi không kém nhìn cậu như hổ bị tranh mồi, muốn kêu cậu dừng lại mà cổ họng khô rát, bàn tay cô cố với với lên nhưng vô ích.
Đám người hầu mặt xanh lẹt, chỉ biết nhìn nhau mếu máo.
-NÃO MÀY CHỨA CẶN BÃ, RÁC RƯỞI THÌ CŨNG PHẢI BIẾT ĐIỀU CHỨ HẢ? NGƯỜI CỦA TAO LÀ ĐỂ MẢY DÙNG SAO THẰNG KHỐN - Cậu càng tức giận không thương tiếc liên tiếp hạ cú đạp mạnh tưởng chửng nát nội tạng.
-Thiếu gia, họ chết mất thiếu gia dừng tay lại đi - Một cô hầu sợ sệt lên tiếng.
-CÔ - Cậu nghiến răng ken két – Cũng đi chung với họ đi. - Cậu tiến đến siết chặt cổ cô hầu vừa nói.
-Thiếu … Thiếu gia … em xin cậu …. Em … lạy cậu… Tha cho em. – Cô hầu thiếu oxi khó nhọc cầu xin.
-Tại sao lại làm thế. Nói mau – Cậu trừng mắt, phẫn nỗ nói, tay cậu càng siết chặt khiến cô ta cảm thấy như cổ mình sắp nát bét.
-Tụi em … tụi em … sai rồi … xin …. – Cô hầu chắp hai tay cố van xin.
-Cô - Cậu giận đến mắt đỏ ngầu, định vung tay tát cô ta nhưng lại thôi.
-Nghe đây. Tất cả các cô bị đuổi việc. Bố mẹ các cô cũng phải ra đường sống trong vòng ngày hôm nay - Cậu gằn giọng đe dọa thả lỏng tay, cô hầu ngã phịch xuống đất, ôm ngực cố hít hà không khí.
-Còn bọn mày, cút ra khỏi bẩn nhà tao. Bệnh viện, bác sĩ nào chữa trị cho bọn mày. TAO GIẾT TỪNG THẰNG. - Cậu chỉ tay vào đám người khu B lớn giọng.
-Thiếu gia. Cậu làm gì em thì làm. Đừng hại đến bố mẹ em mà – Cô hầu giật tóc tát Mi Lan thảm thiết ôm chân cậu. Cậu lạnh lùng đá phắt ra, cô ta dấm dúi vào góc tường.
-Trước khi làm. Nên nghĩ đến hậu quả một chút.
-Thiếu gia. Thiếu gia … Em van xin cậu mà…
-Xin cậu đừng hại đến bố mẹ chúng em.
-Thiếu gia …..
Mặc kệ đám người hầu khóc lóc, cậu đi đến bế cô về phòng. Nhìn thân hình cô toàn vết bầm tím, vết bỏng bắt đầu loang lổ ở cánh tay phải, quần áo rách rưới. Cậu kìm nén, nuốt hết thứ đắng chát ở cổ.
Chương 86.2
Cậu quay về khu A, đi qua đám người hầu đang lau dọn, lạnh lùng đe dọa.
-Nhớ kĩ bài học hôm nay.
-Vâng, thiếu gia – Đám người hầu cúi đầu đồng thanh.
Cậu đá mạnh mở cửa ra, bế cô vào phòng tắm. Đặt cô vào bồn nước ấm, cố vén mấy ngọn tóc ướt nhẻm.
-Bị mấy lần rồi? -Cậu nhìn thẳng vào mắt cô tra khảo.
Cô yếu ớt thở, không dám nhìn cậu, hai tay đan chặt vào nhau dưới nước. Đôi mắt nhòe đi, miệng lí nhí.
-Lần đầu … tiên ạ.
-NÓI DỐI.
Cô bị cậu quát giật nảy cả mình, hoang mang càng cúi cầu thấp xuống.
-Tại sao không nói?
-Em … thấy … vẫn ổn.
-Ổn? - Cậu trợn mắt đáng sợ - Ổn là thế này sao?
Cậu nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với cậu.
-Nghe cho rõ đây. Em là người của tôi. Em chết trong tay kẻ khác là một sự sỉ nhục với tôi. BIẾT CHƯA? - Cậu lớn giọng răn đe khiến người cô sợ đến mềm nhũn.
Cô sợ hãi đến nỗi gật đầu không nổi.
-Chưa rõ?
-Không …. – Cô lắc đầu lia lịa – Em … - Cô chưa nói xong thì cậu cắt ngang.
-Tắm rửa đi.
-Nhưng …. – Cô định nói gì thì lại bị cậu chặn họng.
-Hay để tôi giúp?
Cô căng mắt ngạc nhiên rồi xua tay
-Không Không…
Câu thở dài, lắc đầu ra ngoài.
…………………………..
Nó thẫn thờ ngồi trên bờ biển, đôi mắt vô định nhìn khoảng trời mênh mông ngoài kia. Đầu óc nó trống rỗng, nhẹ nhàng đưa tay xuống dòng nước mát lạnh. Nó vô thức nắm chặt tay lại, nước trào ra, nó chẳng giữ được gì. Nó cười nhạt nhẽo.
-Em làm gì thế tiểu thư?
Giọng nói này? Nó đang mơ phải không? Nó ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn trân trân cánh tay trái của hắn đang bó bột trắng.
-Sao thế? Không nhận ra anh à? - Hắn tiến gần nó hơn, nhìn sâu vào đôi mắt đang căng ra nhìn mình.
Nó chớp mắt liên tục, đưa tay lên véo má mình xem phải mơ không?
Hắn phì cười nhìn biểu cảm ngơ ngơ của nó.
-Không mơ đâu.
-Sao anh lại ở đây?
-Anh cũng chẳng biết nữa - Hắn ngồi cạnh nó, đôi mắt khẽ buồn trùng xuống.
-Nhớ em không chịu được à? – Khóe môi nó cong lên thích thú, nghiêng đầu trước mặt hắn.
-Không. - Hắn không dám nhìn nó, giả lả trả lời.
-Vậy thôi đi – Nó thở hắt, lườm hắn giận dỗi.
-Đùa thôi mà. - Hắn dùng tay phải còn lại kéo nó vào lòng mình – Sao ở đây một mình thế?
-Chả gì cả. – Nó bình yên dựa vào lòng hắn.
-Tay anh …. – Nó chỉ vào cánh tay trái của hắn – sao rồi?
-Sớm khỏi thôi mà. Em lo gì chứ? - Hắn gượng cười, nhéo mũi nó.
-Nói dối.
-Sao cũng được. - Hắn cười trừ, không biết phải nói thế nào. Phải nó với nó cánh tay trái của hắn vĩnh viễn không hoạt động được sao? Phải nói cánh tay trái của hắn sắp phải cắt bỏ rồi sao?
-Không hận em sao? - Lần này, là nó không dám nhìn hắn.
-Có chứ. Yêu thương lần cuối thôi - Hắn cúi xuống hôn vào trán nó đượm buồn. Giọng nói hắn đầy chua xót, cả thế giới như đổ vỡ trước hắn.
Yêu thương lần cuối? Nó cười gượng gạo. Đúng thế, không hận sao được. Nếu nó là hắn, nó đã diệt vong cả gia tộc hắn rồi.
-Nhớ chăm sóc bản thân. Đừng đi giày cao gót, đừng…… - Hắn chưa nói xong thì bị một giọng nói khác cắt ngang.
-Có người lo cho nó rồi. Cần cậu nhắc nhở sao? – Thiên , Kai, Dakie và mấy chục tên vệ sĩ đột nhiên xuất hiện.
Cả hắn và nó đều ngạc nhiên. Nó nhanh chóng giữ chặt bàn tay hắn. Hắn cười chế giễu bản thân, em nắm gì chứ? Có nhìn thấy người em yêu nhất đang đứng kia không?
-Jasmin, qua đây – Thiên hách dịch gọi.
Nó vẫn im lặng trong lòng hắn, không dịch chuyển. Nó khó xử nhìn Dakie.
-Jasmin. Qua đây đi em - Giọng Kai trùng xuống, chua xót gọi. Anh đang phản bội chính bạn thân của mình.
Nó không phản ứng gì.
-NGƯỜI ĐÂU? – Thiên lớn giọng gọi – Đưa tiểu thư về. MAU LÊN.
-Em … - Khóe mắt nó cay cay, không biết phải nói thế nào.
Vệ sĩ nhà nó nhanh chóng kéo nó ra khỏi hắn. Hắn chỉ cúi đầu, lặng lẽ đau đớn nhìn người con gái hắn yêu đến cuồng si hết lần này đến lần khác rời xa hắn.
Nó nhòe nước mắt nhìn hắn xa dần, mờ dần. Nước mắt nó rơi xuống mu bàn tay của hắn. Hắn bất giác kinh ngạc, bàn tay như mất hết sức lực rơi mạnh xuống nền cát.
Nó bị tống lên xe trở về biệt thự. Thiên trước khi đi không quên nói với hắn.
-Tránh xa em tôi ra. Cậu biết rõ mọi chuyện còn cố níu kéo cái thứ thay thế ấy làm gì? Cậu không mệt mỏi sao? Chúng tôi thì phát điên vì cậu. Coi như tôi cầu xin cậu. Tôi cảm ơn vì đã lo cho em tôi thời gian ở Việt Nam nhưng nên kết thúc đi.
Hắn sững sờ, trái tim lần nữa tan vỡ. Hắn đau đến quằn quại. Đợi đám người đó đi hết, hắn lại lấy lọ thuốc không nhãn mác, dốc hết vào miệng. Tránh xa nó ra. Tránh xa nó ra. Làm người thay thế, làm người luôn bên cạnh nó là sai lầm với hắn. Hắn chạy thật nhanh xuống biển, ngâm mình trong nước để nước mắt và nước biển hòa vào nhau cùng một thứ MẶN