Chiếc xe dừng trước một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Mi Lan bước xuống xe hít hà hương đêm yên tĩnh nhè nhẹ nơi vùng quê. Nghe tiếng côn trùng kêu rích rích dưới lòng đất mà bất giác mỉm cười.
Kin bước ra khẽ liếc cô một cái rồi gõ cửa.
-Đêm khuya rồi mà ai còn gọi thế - Tiếng khàn khàn của một bà lão càu nhàu.
-Là cháu – Kin cúi đầu cười nhẹ.
-Hả? Là cháu sao? – Bà lão như tỉnh ngủ hẳn, chạy đến chạm đôi bàn tay nhăn nheo, già nua lên mặt cậu ngạc nhiên vô cùng – Sao cháu lại tới đây hả?
-Cháu bỏ nhà đi đấy. Bà cho cháu ở đây vài ngày nhé. Khi nào ba mẹ cháu tới thì bảo nó đi bụi rồi – Kin khoác vai bà lão nói một mạch rồi tự nhiên luồn vào trong đóng sầm cửa vào như nhà mình.
-CÁI THẰNG NÀY…. – Bà lão nhăn mặt, cứng họng trước thái độ của cậu.
-Thật là – Bà lão lại quay ra lắc đầu, cười hiền hậu. Bây giờ bà lão ngước lên thì mới nhận ra sự xuất hiện của Mi Lan, bà nhíu mày hỏi
-Cháu là …..?
-Dạ cháu là …. – Cô ấp úng chưa biết nói gì, thì cậu mở cửa thò đầu ra nói.
-Tình nhân của cháu - Cậu lãnh đạm nói xong đóng sầm lại.
-Ôi, mà cháu bị thương này. Trời ơi, bị lâu chưa hả? Bà xem nào – Bà lão đột nhiên lảng tránh, chuyển chủ đề. Cầm tay cô xoay xoay người xem xét vết thương.
-Bà ơi, cháu không sao đâu ạ. – Cô ngại ngùng nói.
-Chết chết. Vào đây mau. Sao lại để vết thương to thế này mà từ đó về đây. Nhiễm trùng thì sao? – Bà lão cau có lo lắng rồi lôi xềnh xệch cô vào trong.
Bà lão vừa nhìn thấy cậu nằm vắt trên giường nhàn nhã ăn hoa quả thì cầm cái quạt đập chát vào người cậu.
-Thằng ranh này, cháu lại bắt nạt con bé phải không? Nhìn đi, da trắng trẻo thế này mà để lại sẹo thì sao lấy được chồng. Còn ngồi đó ăn uống à?
-BÀ - Cậu xoa xoa người gắt lên – Bà làm gì mà đánh cháu? Thế càng tốt. Cô ấy không phải lấy chồng cũng tốt. LÀm tình nhân cho cháu không sướng à?
-Tình nhân này thì tình nhân này – Bà lão lại cầm quạt đánh liên tiếp vào người cậu – Đêm hôm khuya khoắt, đến phá giấc của ta, rồi còn làm con bé bị thương. Này thì hư này. Hư này.
Mi Lan đứng cạnh mà nhịn cười không nổi.
-Ui, bà làm cái gì thế? Cháu mới là cháu của bà đấy. - Cậu nuốt chửng miếng táo vào miệng nhăn nhó , nhìn sang cô lại quát - Cười gì mà cười? Hừ.
Cậu hậm hực bỏ vào trong buồng. Bà lão lườm nguýt cho đến khi bóng cậu khuất, rồi kéo cô ngồi xuống giường.
-Cháu cởi áo ra bà xem vết thương rồi bà chữa cho. Mau lên đi.
-Bà ơi … cháu không sao thật mà – Cô nhìn bà ái ngại.
-Ngại gì? Có ta với cháu thôi. Mau lên. Nhiễm trùng nguy hiểm lắm. Ta xem cho cháu. Đừng mong đợi gì ở cái thằng vô nhân tính kia.
Cô từ từ cởi áo ra thì cậu vén rèm thò đầu từ trong buồng chui ra, gắt gỏng làm cô giật mình quay người đi.
-Bà nói cái gì mà vô nhân tính hả?
-MAU VÀO TRONG. –Bà lão cầm quạt giơ lên đe dọa. Cậu mặt tối sầm, hất tung rèm đến suýt rách.
Cô cởi áo ra, bà lão nhìn thảm lưng và cánh tay của cô mà hốt hoảng bịt miệng
-Trời ơi. Gì thế này?
-Vết bỏng, vết đánh, vết bấm tím. Tất cả là tại thằng ranh con chết tiệt kia phải không?
Cậu dựa lưa vào tường trong phòng mà xì khói đầu. Sao bà cứ một câu là thằng ranh hai câu là tại thằng ranh thế?
-Chết rồi, để ta bôi thuốc cho cháu vết thương nhẹ. Rồi ngồi đợi ta đi giã thuốc – Bà lão nhanh chân đi lấy hộp y tế thì cô kéo lại.
-Bà ơi, không cần đâu ạ. Làm phiền bà lắm.
-Thôi đi. Phiền cái gì. Tại thằng ranh kia mà ta không ngủ được rồi. –Bà lão hất tay cô ra, rồi cố tính lớn giọng cho cậu nghe thấy.
Bà lão băng bó bôi thuốc cho cô rồi đi giã thuốc. Cô chỉ biết ngồi im chờ đợi, đôi mắt buồn bã không chớp. Khi sinh ra cứ ngỡ mình là công chúa, mà không ngờ có ngày là vịt bầu, là ăn mày.
-Sao thế? – Kin bước ra từ lúc nào, khoác áo vest trước ngực cho cô rồi kéo thảm lưng trần đầy vết thương của cô tựa vào lòng mình.
-Anh … Anh làm cái gì thế? – Cô căng mắt hết cỡ, ngại đến đỏ chín cả mặt. Cô đang không mặc áo đó trời ơi. Cái tên biến thái vô liêm sỉ này tính làm gì?
-Tôi thích làm gì làm. - Cậu thản nhiên vuốt tóc cô nói.
-Đúng là đồ vô liêm sỉ, mất nhân tính – Cô lầm bầm nói.
-CÁI GÌ? - Cậu nghiến răng ken két. –Tôi mà mất nhân tính tôi đã chẳng vội vàng về Việt nam cứu em rồi đưa em đến đây đâu.
-Ồ, cậu về Việt Nam vì em sao? – Cô cười nham hiểm nhìn cậu.
-Đúng thế.
-Ôi, cậu chủ cũng chưa vô tình lắm nhỉ? Em cảm động quá – Cô giả vờ lau lau nước mắt.
-Em còn nợ tôi 600 triệu chưa hoàn thành thì đừng nghĩ chết là xong. - Cậu bá đạo phán một câu xanh rờn khiến cô xì xì khói đầu, miệng cứng đờ. Thế giới sụp đổ, u ám. Vài tia sét đánh ngang tai đoàng đoàng.
-Cậu ….
-Giờ em bị đuổi việc rồi còn cậu cậu gì nữa? – Câu chau mày khó chịu.
-Vậy gọi cậu là gì?
-Tình nhân hay gọi là gì?
-Em không phải tình nhân – Cô trừng mắt phồng mang trợn má.
-Thế mai tôi đến đòi 600 triệu của mẹ em nhé - Cậu nhướn mày nhìn cô đe dọa.
-Đúng là xấu xa mà. Em tưởng có ý tốt muốn giúp đỡ làm cảm kích bao ngày qua, nào giờ hóa thành con nợ - Cô tức giận đấm mạnh vào ngực cậu.
-Tôi hỏi em có làm không?
-Không – làm. –Cô từ chối thẳng thừng.
-Vậy bố em vĩnh viễn ở tù nhé. Mẹ em hết tiền chữa bệnh nhé. Em quay về Bar Thiên Ưng nhé. - Cậu cố tình liệt kê một loạt lấn át cô.
-CẬU BỈ ỔI VỪA THÔI.
-Không bỉ ổi thì em sẽ chạy mất.
-Thế là vì em mà cậu phải bỉ ổi à?
-Ừ. - Cậu lạnh lùng ử một tiếng.
-Ôi, cảm động quá đi.
-Thế thì làm tình nhân cho tôi đi. - Cậu quay ra, nhàn nhạt nói một câu làm bộ mặt cún con của cô hóa đá.
-Cậu …. - Miệng cô méo mó, ấp úng.
-Gọi tôi là anh đi - Cậu vòng tay ôm chặt cô.
-Nhưng chúng ta bằng tuổi mà – Cô không hài lòng
-Có gọi không? - Cậu trừng mắt đe dọa.
-Phải gọi sao? - Mắt cô long lanh.
-Đúng thế. Gọi nhanh lên.
Cô vẫn ứ họng, hai tay đập đập vào nhau.
-NHANH - Cậu mất kiên nhẫn thúc giục.
-Có có … - Cô gật đầu lia lịa , định há miệng nói từ “ anh “ thì bà lão vừa hay cầm bát thuốc đi tới. Cô liền giả vờ khóc lóc, như trẻ em bị giành kẹo.
-THẰNG RANH KIA – Bà lão nhanh chóng lấy cái chổi quát ầm lên làm cô suýt phụt cười.
Cậu giật nảy mình, bỏ tay khỏi người cô.
-Ơ… cháu sợ cô ấy lạnh nên mang áo ra mà .. Hơ… cháu ….
-BIẾN THÁI NÀY THÌ BIẾN THÁI. VÀO – TRONG – Bà lão định lao đến tét mông cậu thì cậu nhanh chân chuồn mất.
-Hừ, thằng ranh. Nó có làm gì cháu không? – Bà lão ân cần hỏi cô.
-Dạ không ạ - Cô cười tít mắt
-Nào, để ta bôi thuốc cho. Hơi đau một tý nhé – Bà lão hiền hậu, nhẹ nhàng dỗ dành cô. Miệng cô cứ há ra cười không ngậm được. Cậu ở trong đầu lảng vảng toàn khói đen tức giận.Mặt méo mó khóc không ra nước mắt?Tại sao người xấu luôn là cậu thế?
..................
Hắn từ từ mở mắt, thứ ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến hắn phải cố gắng chớp mắt mấy lần mới tiếp xúc được. Hắn nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó.
-Thiếu gia, con tỉnh rồi, con tỉnh rồi - Dì Tanaka nắm chặt tay hắn reo lên.
Miệng hắn vẫn mấp máy không phát ra tiếng.
-Con muốn nói gì?
-Jas.... - Hắn khó khăn hô hấp, yếu ớt nói.
Dì Tanaka chết sững, hắn yêu nó quá rồi, vừa mới qua lưỡi dao của tử thần , thì người đầầu tiên nghĩ đến lại là đứa con gái ấy.
-Con tìm cô bé ấy làm gì? Cô ấy không đến đây lần nào hết.
Hắn thất vọng nhìn ra cửa sổ, giọt nước mắt khô khốc từ khóe mắt lăn xuống ướt gối.
-Thiếu gia, con hãy quên cô bé ấy đi. Chỉ có mình con ngu ngốc yêu thương thôi.
Hắn vẫn im lặng như xác không hồn.
-Tỉnh rồi à? - Ba hắn và một người mặc áo đen trùm đầu kín mít mở cửa bước vào.
-Vâng, thiếu gia vừa tỉnh - Dì Tanaka cúi đầu hành lễ thông báo.
-Đây là pháp sư Lack - Ba hắn nói, chỉ vào người bên cạnh. Hắn không phản ứng gì.
-Xin chào pháp sư - Dì Tanaka cung kính chào.
-Con thấy thế nào rồi? - Ba hắn hỏi.
Hắn không cảm xúc liếc nhẹ rồi quay đi.
-Dạ, thiếu gia chỉ vừa mới tỉnh, chắc còn yếu - Dì trả lời thay.
Vị pháp sự kia, bấm bấm tay vài cái giọng khàn đặc mà đầy uy lực đáng sợ
-Muốn dòng họ TEkion không bị diệt vong. Thằng bé này - Vị pháp sư chỉ cây gậy vào hắn - phải giết chết đứa con gái thừa kế của gia tộc Wilson.....
Phải giết..... Nhất định phải giết ....
Tất cả sững sờ, chết lặng, bàng hoàng....
Thời gian ngưng đọng.
Hắn nhắm nghiền mắt, vô thức nhìn trái tim héo úa, tàn tạ đau đớn.
Câu thần chú " phải giết, phải giết " liên tục lặp lại bủa vây lấy hắn.Nỗi đau ập đến nghẹn đắng. Cả thế giới xung quanh sụp đổ, tan vỡ.....