Tâm Cuồng

Chương 12: Săn quỷ (12)





Tâm cuồng (12)
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Đồng Niêm | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
12.
Học Viện Ngoại Ngữ Đông Nghiệp.
Dưới tòa nhà số 9 khu Đông đã kéo băng cảnh giới, có rất nhiều sinh viên nữ hoảng sợ đứng thành tốp năm, tốp ba ngoài băng cảnh giới. Rất nhiều người trong số họ phát run, đầu tóc rối tung, gương mặt thì không phải đỏ lên vì kinh sợ thì cũng là trắng bệch, còn có người sợ đến mức khóc lên.
Phòng ngủ chen chúc, ầm ĩ ngày xưa nay đã thành địa ngục trần gian. Ba sinh nữ đêm qua còn khỏe như vâm giờ lại nằm nghiêng lệch trên giường của từng người, hai cánh tay đã mất đi sức lực từ mép giường rũ xuống. Từ động mạch cổ của các cô trào ra máu tươi làm ướt sũng chiếu và mùng, bắn lên vách tường đã ố vàng, chảy xuống sàn nhà lạnh băng rộng rãi.
Cả phòng ký túc xá số 509 này khắp nơi đều có vết máu, những vệt chất lỏng màu đỏ đen dần dần đọng lại kia tựa như tiếng thét chói tai không thể phát ra khi sinh mệnh của các cô đi về cuối, chỉ nhìn mà thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại.
Trên một mảnh tường có một hàng chữ to được viết bằng máu: "Các ả đều đáng chết."
Nét chữ xiêu vẹo xấu xí, như phảng phất rằng linh hồn của người viết chúng cũng đã vặn vẹo, méo mó.
Một chuỗi dấu chân máu từ phòng 509 kéo dài đến ngoài cửa lớn tòa lầu số 9 khu Đông, biến mất trong bồn hoa, nhìn kinh dị rợn người.
Ba nữ sinh viên trường cao đẳng bị sát hại dã man trong một đêm, đây là một vụ án cực kỳ lớn và quan trọng, ngay khi Phân cục Nam Thành nhận được tin báo, họ đã lập tức báo cho Cục Điều tra Hình sự.
9 giờ sáng, Tiêu Ngộ An đã dẫn theo Tổ trọng án và Đội 1 Đội Điều tra Hình sự, tự mình đi tới Học Viện Ngoại Ngữ Đông Nghiệp.
Các nhân viên nhóm kiểm nghiệm đang thu thập dấu vết trong ký túc xá kinh hoàng, Minh Thư đứng trước cửa phòng 509, nghiêm túc nhìn dòng chữ trên tường.
Người phát hiện hiện trường vụ án là Thư Ngọc phòng 510. Sáng sớm, cô định đi đến sân thể dục hoạt động gân cốt, vừa mở cửa đã thấy cửa phòng 509 đang mở toang, bên trong im ắng đến quỷ dị, máu tràn ra ngoài nhìn thấy mà ghê người.
Cô nơm nớp lo sợ đến gần thì thấy đầu của Văn Tĩnh Tĩnh buông thõng trên mép giường, vết thương trên cổ như một bồn máu to.
Trong nháy mắt, trong đầu cô toàn là một khoảng không mờ mịt, chỉ có hai chân là lui về sau một cách máy móc.
Cuối cùng khi cô nhận ra chuyện gì đã xảy ra trong phòng 509, cô ngã xuống đất nghẹn ngào hét lên một tiếng thảm thiết.
Lúc này, cô đã được đưa đến bệnh viện của trường vì quá sợ hãi.
Tất cả những người bạn cùng phòng của cô đều dại ra, không thể tin được xung quanh mình lạixảy ra thảm kịch chỉ có trong truyền hình và tiểu thuyết như thế.
"Chắc..... chắc chắn là Lý Hồng Mai, còn có kia......... Cô gái kia, Trì Tiểu Mẫn!". Tóc Vương Kiều ướt đẫm mồ hôi, mở to miệng liên tục thở phì phò, trông khá kỳ lạ và buồn cười.
Nhưng giờ phút này, không ai có thể cười được.
Minh Thứ đi qua, làm dịu đi sự lạnh lẽo trong mắt, hỏi: "Lý Hồng Mai là ai? Trì Tiểu Mẫnlà ai?"
Nghe thấy hai cái tên này, tâm trạng của các cô gái đột nhiên thay đổi, một số khóc to hơn, một số rụt vai rụt rè và nhiều người đan xen giữa xúc động và phẫn nộ.
"Đúng! "Chắc chắn là Lý Hồng Mai và Trì Tiểu Mẫn!"
"Lý Hồng Mai quá ác độc, đã đưa chìa khóa ký túc xá cho người bên ngoài mà không được phép, mấy hôm trước chuyện này còn ầm ỹ trong trường!"
"Mấy người bên Tĩnh Tĩnh chỉ nói vài lời với cô ta, vậy mà cô ta lại ..."
"Thật là đáng sợ, may là cô ta không cùng phòng với chúng ta."
"Tuyển con điên này vào trường, nhà trường phải chịu trách nhiệm!"
"Ngày hôm qua phòng 509 nói sẽ đưa Lý Hồng Mai và cô gái lấy chìa khóa kia đến đồn công sát, nhưng dì Trương cản không cho. Ôi, nếu đến đồn cảnh sát, họ sẽ không bị giết."
"Khó nói, đồn cảnh sát sẽ không quan tâm đến loại chuyện này. Cùng lắm là giáo dục Lý Hồng Mai một chút, để sau này cô ta không tùy tiện dẫn người về ký túc xá nữa thôi. Loại người như Lý Hồng Mai, muốn giết người thì dù như thế nào cũng sẽ giết. Bọn Văn Tĩnh Tĩnh quá xui xẻo, nhất là Tần Mạn Duyệt, ngày hôm qua cổ còn nói giúp cho Lý Hồng Mai."
Minh Thứ lắng nghe một lúc, biết được Lý Hồng Mai là thành viên của phòng 509, mà Trì Tiểu Mẫn là người ngoài Lý Hồng Mai đem về ký túc xá. Đêm qua, vì Lý Hồng Mai đem Trì Tiểu Mẫn về ký túc xá mà xảy ra tranh chấp với bạn cùng phòng, 10 giờ tối thì rời đi. Trước giờ tắt đèn, phòng 509 chỉ có ba nạn nhân.
Mỗi một phòng ký túc xá trong tòa nhà số 9 khu Đông có bốn người ở, đã xác định được danh tính ba nạn nhân: Văn Tĩnh Tĩnh, người địa phương, 21 tuổi; Tần Mạn Duyệt, người Phong Thành, 22 tuổi; Liên Xảo, người huyện Tân Phượng, thành phố Đông Nghiệp, 21 tuổi.
Điểm quan trọng của vụ án là, Lý Hồng Mai đang ở đâu? Chuỗi dấu chân máu kia có phải là Lý Hồng Mai để lại?
Các nhân viên kiểm nghiệm đã hoàn thành kiểm tra sơ bộ, sắc mặt Tiếu Mẫu nhăn nhó đến khó coi: "Đội trưởng Minh, lấy được đến bảy loại dấu chân bên trong, bao gồm cả dấu chân máu. Từ việc phân tích dấu chân và các dấu vết khác trên hiện trường, hung thủ chỉ có một mình, là phụ nữ. Khi gây án, cô ta thậm chí không đeo găng tay, dùng dao cắt thẳng vào động mạch cổ và khí quản của 3 nạn nhân."
Minh Thứ nhìn cửa ký túc xá: " Ổ khóa không có dấu hiệu cạy mở. Có thể hung thủ đã dùng chìa khóa mở cửa, hoặc nạn nhân đã mở cửa cho cô ta. Anh Hình?"
"Hai nạn nhân bị giết trong khi ngủ, không có dấu vết của sự chống cự. Người còn lại thì có chống cự nhẹ." Hình Mục nói: "Hung thủ lợi dụng lúc họ ngủ say, dùng chìa khóa mở cửa vào. Người chết cuối cùng tỉnh lại khi hung thủ giết hại hai người khác, nhưng đã chậm. Vết thương phần cổ của cô ấy là nặng nhất, quá trình tử vong cũng đau đớn nhất. Ngoài ra, vết dao trên phần cổ ba người chết rất hỗn loạn hung thủ rõ ràng có cảm xúc giận dữ."
Trong phòng quản lý ký túc xá, Trương Xuân Phương, người bị các sinh viên nữ gọi là "dì Trương" đã bị khống chế.
Suy luận từ sự cương cứng tử thi của ba nạn nhân thì án mạng xảy ra vào khoảng 2 giờ sáng nay. Mặc dù đang nghỉ hè nhưng ký túc xá vẫn có bảo vệ, rạng sáng 0 giờ sẽ đóng cửa lại, buổi sáng 6 giờ sẽ mở cửa ra. Nếu hung thủ là người từ bên ngoài đến, thì Trương Xuân Phương không thể trốn tránh trách nhiệm.
"Tôi... Tôi không biết gì hết." Trương Xuân Phương ngồi trên ghế, sợ đến mức đứng không nổi.
Phòng quản lý ký túc xá không có điều hòa, một chiếc quạt cũ lắc đầu phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", một luồng gió mạnh phả vào mặt bà như một bàn tay thô ráp lau đi nước mắt trên gương mặt đầy nếp nhăn.
"Chuyện của Lý Hồng Mai là như thế nào?". Minh Thứ hỏi: "Các sinh viên nói, là bà ngăn cản nạn nhân đưa Lý Hồng Mai đến đồn cảnh sát phải không?"
"Hôm qua, phòng của bọn họ cãi nhau loạn cả lên, Lý... Lý Hồng Mai đem chìa khóa đưa cho... đưa cho người bên ngoài..." Trương Xuân Phương lắp bắp kể lại chuyện hôm trước, cuối cùng nói lặp lại: "Tôi thấy Lý Hồng Mai đáng thương, mới khuyên họ đừng đưa Lý Hồng Mai đi đồn cảnh sát. Tôi cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này, hơn nữa đến cuối cùng người quyết định bỏ qua cho Lý Hồng Mai là Văn Tĩnh Tĩnh và Tần Mạn Duyệt, không phải tôi, không phải tôi!"
Minh Thứ gặp qua quá nhiều hung án, nên nên đã hình dung được cảnh bốn sinh viên nữ phòng 509 tranh chấp với nhau trong đầu, hỏi: "Bà nói Lý Hồng Mai vào lúc hơn 10 giờ tối đã rời đi, sau đó cô ta có quay lại không?"
Trương Xuân Phương khóc lóc gật đầu.
Minh Thứ hỏi: "Vào lúc nào?"
"1 giờ. Cô ta bấm chuông bên ngoài, là...là tôi mở cửa cho cô ta." Trương Xuân Phương đập bàn, tóc rối khô khốc rủ xuống mặt:" Tôi không biết cô ta trở về là làm... làm loại chuyện này, bằng không dù tôi có liều cái mạng này, cũng sẽ không mở cửa cho cô ta! Từ năm nhất cô ta đã bắt đầu làm thêm, thường trở về lúc nửa đêm, tôi thật sự không biết..."
"Sau đó cô ta rời đi lúc nào, bà còn nhớ rõ không?" Minh Thứ lại hỏi.
"Lúc ấy đã khuya, tôi đưa cô ta vào thì trở về phòng ngủ ngay." Trương Xuân Phương nức nở:"Bảo vệ chỉ mở cửa để đi vào, không quan tâm ai đi ra. Bất kỳ ai cũng có thể mở cổng đi ra từ bên trong."
Tiếu Mãn lấy được dấu vân tay của Lý Hồng Mai trên nút mở cổng trong ký túc xá.
Minh Thứ đứng lên định xoay người thì nhìn thấy Tiêu Ngộ An đang bước nhanh đến phòng quản lý ký túc xá.
"Cục phó Tiêu." Cậu giơ tay gọi một tiếng.
Tiêu Ngộ An chưa mặc đồng phục cảnh sát, vẫn là sơ mi phối với quần tây, vạt áo sơ mi thu vào quần tây trông giỏi giang và nghiêm chỉnh.
"Lý Hồng Mai có hiềm nghi lớn nhất, trạng thái tinh thần không ổn định, rất có khả năng sẽ tiếp tục gây án, cần phải tìm được ngay lập tức." Tiêu Ngộ An nâng tay lên nhìn đồng hồ: "Điều tra hiện trường giao cho Đội 1 Đội trinh sát Hình sự còn mọi người đi tỏa định vị trí của Lý Hồng Mai và Trì Tiểu Mẫn."
"Vâng!"
Không có camera bên trong ký túc xá, nhưng có rất nhiều camera độ nét cao ở khu vực bên ngoài khuôn viên trường. Các thành viên của Tổ điều tra kỹ thuật nhanh chóng trích xuất camera. Đoạn video cho thấy vào lúc 2 giờ 31 phút sáng, Lý Hồng Mai cầm một con dao trong tay, xuất hiện trong căng tin gần tòa nhà số 9 khu Đông nhất, sau đó đi dọc theo đường lớn của khu Đông ra khỏi trường.
Lần cuối cùng cô bị máy quay ghi hình được là ở nhà nghỉ "bạn học cũ" bên ngoài cổng Đông của Học viện Ngoại ngữ Đông Nghiệp.
Dịch Phi đưa thẻ cảnh sát ra. Người trông quầy tiếp tân là một người phụ nữ trung niên, chưa bao giờ gặp qua nhiều cảnh sát như vậy, sợ đến mức nhanh chóng tắt đi phim truyền hình đang phát trên máy tính, lập tức mang mọi người đi đến lầu ba dành cho khách.
Nhà nghỉ này khá xuống cấp, là nhà nghỉ loại kém, vách tường loang lổ, tất cả lan can đều bị rỉ sét, vì chạy theo mô đen nên sửa tên thành khách điếm, là nơi thu phí thấp nhất khu vực này, chỉ 50 đồng một gian phòng.
Tiếp tân run rẩy mở cửa:"Người mà mọi người muốn tìm, đang...đang ở bên trong. Tôi chỉ mở nhà nghỉ, không biết cô ta đang làm gì."
Đối mặt với một sinh viên nữ, nhóm cảnh sát tổ trọng án thật sự không muốn cầm súng đối đầu, nhưng thảm trạng của phòng 509 không ngừng nhắc nhở bọn họ, cách bên kia cánh cửa có lẽ chính là một con quỷ sát nhân đang phát rồ.
Cửa từ từ mở ra về phía bên trong, bản lề rỉ sét phát ra âm thanh kẽo kẹt khiến da đầu người ta tê dại.
Loại không khí này đúng là được rất nhiều phim kinh dị sử dụng.
Trong phòng chỉ có một cánh cửa sổ thông gió nhỏ hẹp,mặt cửa kính đầy vết bẩn không biết đã tích góp bao nhiêu năm tháng, ánh sáng gần như không thể xuyên thấu vào, cái đèn trần duy nhất thì bị tắt, khung cảnh âm u cùng với mùi mốc như hóa thành bản chất thật sự, từng lớp từng lớp đánh vào nhóm cảnh sát.
Súng trong tay Minh Thứ chỉa thẳng vào trán một người phụ nữ trẻ tuổi cách cậu hai mét.
Đúng là Lý Hồng Mai.
Lý Hồng Mai ngồi trên một chiếc giường chỉ trải một lớp chiếu, mặc một chiếc áo thun vàng nhạt phối với quần jean lửng, trên chân là một đôi dép crocs giá rẻ.
Mắt cô ta trên hình chụp căn cước đã tối tăm, đường nét gương mặt xấu xí cục mịch, mà trông ngoài đời cô ta lại càng xấu hơn,mắt nhỏ, mũi tẹt, lỗ mũi nở no, môi dày, mặt to, trán rộng, trên mặt và trán đều có mụn, mái tóc thưa thớt buộc thành một cái đuôi ngựa lỏng lẻo sau đầu.
Người là loài động vật thị giác, thích đẹp ghét xấu.Có thể đoán ra được ngoại hình của Lý Hồng Mai khiến cô ta bị kì thị xa lánh ngay từ nhỏ. Tình trạng này luôn đeo bám dai dẳng lấy cô ta như một cơn ác mộng.
Nhìn thấy cảnh sát, Lý Hồng Mai không kinh ngạc cũng chẳng sợ hãi, hờ hững lướt mắt qua mặt mọi người, cuối cùng tập trung ánh nhìn về họng súng đang chỉa thẳng về phía mình.
Minh Thứ chầm chậm hạ súng xuống, liếc mắt thoáng nhìn quần áo được phơi trên dây nhựa cuối giường.
Bộ quần áo treo trên dây còn loang lổ những vệt máu không giặt đi được.
Lý Hồng Mai đã mặc bộ quần áo này đi gây án.
Dịch Phi bước đến, tháo áo thun và quần bò ống suông còn đang nửa ướt xuống, bỏ vào trong túi vật chứng số một.
"Các người tới bắt tôi sao?" Lý Hồng Mai mở miệng, chỉ một câu ngắn ngủi lại kèm theo giọng điệu buồn cười.
Giọng cô ta rất khó nghe, dù chỉ dùng âm lượng bình thường cũng thấy chói tai.
Phương Viễn Hàng lập tức nghĩ ngay đến những người đàn bà nông thôn gân cổ chửi đổng.
Minh Thứ hỏi:"Là cô giết ba người phòng 509?"
Lý Hồng Mai không trả lời, từ từ cúi người xuống, mò mẫm dưới giường, đẩy ra một cái hộp giấy cũ nát.
"Cẩn thận!" Dịch Phi quát lên.
Minh Thứ vẫn chưa né tránh, lúc nhìn rõ đồ vật bên trong hộp giấy, giữa mày cậu nhíu chặt lại.
Đó là một con dao thẳng dính đầy vết máu!
"Là tôi." Lý Hồng Mai lấy con dao ra, lúc này mới nói:" Ba người bọn Văn Tĩnh Tĩnh đều là do tôi giết, vì các ả đều đáng chết!"
Các ả đều đáng chết!
Dòng chữ to tướng được viết trên tường phòng ngủ 509, chính là câu nói này.
" Cho tôi đi tắm một chút." Lý Hồng Mai đứng lên, mở một cánh cửa gỗ: "Tắm xong tôi sẽ đi cùng các người. Tôi có mùi cơ thể, không ai chịu được, kể cả các người."
Tổ trọng án cục cảnh sát hình sự.
Trải qua kiểm nghiệm, vết máu từ con dao thẳng đúng là của ba người bị hại, trên cán dao có dấu vân tay của Lý Hồng Mai. Dấu chân tại hiện trường, tất cả camera cũng đều chỉ tội Lý Hồng Mai. Mà Lý Hồng Mai cũng đã nhận tội. Lý Hồng Mai chính xác là hung thủ giết người ghê rợn tại ký túc xá này.
Minh Thứ nhìn cô ta xuyên qua tấm gương một chiều tại phòng thẩm vấn, một cơn lửa giận tràn đầy đang thiêu đốt trong ngực.
Tiêu Ngộ An đi tới, vỗ thật nhẹ lên đầu vai cậu.
"Các người chỉ nhìn thấy tôi giết các ả, nhưng các ngươi có nhìn thấy các ả cũng đã giết tôi không? Tôi cũng bị các ả giết chết mà?" Đối mặt Dịch Phi và Phương Viễn Hàng còn có một nữ cảnh sát của Đội 1 của cục cảnh sát hình sự, nhưng Lý Hồng Mai lại rất thong dong: "Các ả đều là ma quỷ, tôi bị bọn họ ức hiếp suốt ba năm, bọn họ còn muốn đùa chết tôi, vậy mà lại chẳng có ai đến cứu tôi."
Nữ cảnh sát hỏi: "Bọn họ đã làm gì cô?"
Lý Hồng Mai nhấp môi, rơi vào một đoạn tự hỏi dài dòng, cuối cùng lắc đầu cười: "Các người chưa từng trải qua những chuyện như thế, làm sao có thể hiểu? Làm sao có thể tin? Các người nhìn tôi, có phải hay không còn nghĩ, cô gái này chắc nói bừa? Làm sao lại có người thảm như cô ta? Những người kia đều là những sinh viên ưu tú giỏi giang, sao có thể xấu xa như lời cô ta nói?"
Nữ cảnh sát nói: "Cho dù nguyên nhân có là gì cũng không phải là lý do để cô giết hại tàn nhẫn bạn học."
"Tôi trông xấu xí, có mùi cơ thể, gia cảnh bần hàn, không có cha mẹ, chính là lý do mà các ả có thể tùy tiện chà đạp tôi sao?" Lý Hồng Mai siết chặt mười ngón tay: "Các người đều là những người vừa sinh ra cuộc sống đã trôi chảy, nên xem sự bất hạnh người khác là viển vông. Các người còn tưởng rằng mình thật lương thiện, ha ha ha, không tin sự cực khổ của người khác, châm chọc sự cực khổ của họ, đứng trên cao mà dạy bảo, đây không phải là lương thiện, cũng không phải là ngây thơ, đó là sự độc ác!"
Nữ cảnh sát bị nói đến mặt đỏ tận mang tai: "Cô..."
"Nói không ra lời phải không?" Lý Hồng Mai lúc này cùng với người chất phác trong miệng của bọn sinh viên hoàn toàn bất đồng, càng hùng hổ dọa người, giỏi ăn nói: "Cô xinh đẹp như vậy, lúc đi học bị người ta theo đuổi không ít phải không? Giờ cô làm cảnh sát, xung quanh đa số toàn là đàn ông, không giống Học Viện Ngoại Ngữ của chúng tôi, mở mắt nhìn thấy toàn là nữ. Cô hưởng thụ cảm giác được mọi người vờn quanh, nói với tôi dù nguyên nhân là gì cũng không phải là lý do để ra tay giết hại tàn nhẫn bạn học. Tôi muốn hỏi cô một chút, cô có tư cách gì để nói với tôi như thế? Cô đã trải qua chuyện mà tôi đã trải qua sao? Chỉ e là cô còn không tưởng tượng nổi."
Nữ cảnh sát đứng lên, tông cửa xông ra.
Dịch Phi và Phương Viễn Hàng liếc mắt nhìn nhau một cái, đành phải tạm dừng hỏi cung, chờ nữ cảnh sát quay lại.
"Chỉ hai người các anh không được sao?" Lý Hồng Mai nói: "Tại sao muốn nữ cảnh sát tới nói chuyện với tôi? Các người cố ý làm nhục tôi?
Phương Viễn Hàng không hiểu logic của cô: "Đây là cấp trên quy định."
"Vậy các người tìm một người xấu xí như tôi." Lúc Lý Hồng Mai nhắc đến từ xấu xí, giọng điệu hờ hững của cô ta như phảng phất sự bi thương: "Tôi không muốn đối mặt với người đẹp."
Yêu cầu này như đang làm khó dễ người khác.
Trong cục cảnh sát đúng là có những nữ cảnh sát vẻ ngoài bình thường, nhưng không có ai có thể gọi là khó coi, chứ đừng nói đến cấp bậc của Lý Hồng Mai.
Gương mặt của Lý Hồng Mai, đưa cho ai xem cũng sẽ bị đánh giá là 'ma chê quỷ hờn'.
"Không có à?" Lý Hồng Mai cười cười:"Vậy quên đi, tôi không muốn nói. Nói cho các người nghe cũng vô dụng, không ai có thể hiểu tôi..."
Trong một phòng thẩm vấn khác cùng tầng, Trương Xuân Phương đã tỉnh táo lại khai báo hết toàn bộ những gì bà biết.
Lý Hồng Mai không phải là người thành phố Đông Nghiệp, cô ta đến từ một làng chài lạc hậu vùng duyên hải tên là thôn Hà Bôn, cha mẹ đều đã mất, không có người thân khác.
Vì nhà nghèo, tướng mạo xấu xí, còn không có tiền trị bệnh hôi nách nghiêm trọng, cùng với ý kiến nông cạn, thô tục quê mùa do bần cùng mang đến, từ lúc bắt đầu học đại học Lý Hồng Mai đã bị toàn phòng, toàn lớp nhắm vào.
Các bạn học đặt cho cô một biệt danh rất sỉ nhục: "Tao Tao."
Không phải tao trong phong tao mà là tao trong tao xú.
(*) Phong tao (风骚 ) là quyến rũ, lả lơi. Tao xú (骚臭) là hôi thối.
Lúc phân phòng ký túc xá, Văn Tĩnh Tĩnh ý kiến cho Lý Hồng Mai ở riêng một mình một phòng, vì cô ta thật sự quá thối. Nhưng thứ nhất là vừa mới nhập học không có phòng trống, thứ hai là Lý Hồng Mai không đóng nổi tiền ký túc xá một phòng .
Lý Hồng Mai biết mình bị ghét bỏ, thời gian về ký túc xá rất ít, trừ giờ lên lớp, cô ta ra ngoài làm thêm.
Văn Tĩnh Tĩnh là người địa phương, gia đình thuộc giai cấp trung lưu, cuộc sống rất thuận lợi, ban đầu chỉ là khinh thường Lý Hồng Mai, sau đó vì bình nước hoa hàng hiệu đặt ở ký túc xá không cánh mà bay, nên nghi ngờ Lý Hồng Mai lấy trộm.
"Không phải tôi." Lý Hồng Mai bị chặn trong ký túc xá, bất an thấp thỏm cãi lại:"Tôi không có lấy nước hoa của cô."
"Không phải cô còn có thể là ai? Cô toàn thân hôi thối, cả ngày bôi Lục Thần (*) Tuần trước tôi vừa mới mua bình nước hoa kia, Mới dùng một lần trước mặt cô, cô đã thèm khát rồi à? Tôi đã nói với cô rồi, hôi nách là bệnh, phải trị! Cô cả ngày làm thêm kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao không đem khối thịt vụn hôi thối này đi cắt? Nếu không góp đủ tiền, chúng tôi cũng có thể cho cô góp!"
(*) Nước vệ sinh (花露水) là một sản phẩm dùng để loại bỏ mùi hôi trong không khí sau khi đi vệ sinh hoặc khi đến những nơi công cộng. Ngoài ra, nước vệ sinh có tác dụng khử trùng, làm giảm ngứa và sưng khi bị muỗi và côn trùng đốt. Nó cũng có thể dùng trị mụn nhọt. Nước vệ sinh có hương thơm rất đậm, lan tỏa nhanh và giữ mùi trong một thời gian dài. Hãng nổi tiếng về dòng nước này là Lục Thần.
Văn Tĩnh Tĩnh rất nóng tính, giọng cũng lớn, kêu như thế, toàn bộ sinh viên tầng 5 đều chạy ra xem náo nhiệt.
Lý Hồng Mai không ngừng giải thích, nhưng lăn qua lộn lại chỉ được mấy câu: "Không phải tôi trộm, tôi thật sự không biết cô có một bình nước hoa."
Văn Tĩnh Tĩnh nổi trận lôi đình: "Cô còn nói xạo? Vậy cô nói cho tôi, nước hoa của tôi đi đâu rồi? Phòng này chỉ có bốn người chúng ta, lẽ nào cô muốn đổ tội cho Mạn Duyệt với Xảo Xảo? Hai cổ đều có nước hoa, cần gì đi trộm nước hoa của tôi?"
Tần Mạn Duyệt là nữ thần của ngành ngôn ngữ Anh, vóc người cao gầy, thường ngày bưng cái giá cao lãnh, đứng ở một bên không lên tiếng.
Liên Xảo thì không như thế, vội vã cùng Văn Tĩnh Tĩnh đứng trên một chiến tuyến:"Tôi trộm nước hoa? Lý Hồng Mai, cô được lắm, dám đổ thừa cho tôi!"
Việc này cuối cùng cũng không cãi ra kết quả, Lý Hồng Mai khăng khăng mình không có trộm nước hoa, mà không có một ai tin tưởng cô. Việc này từ ký túc xá truyền tới lớp, ngay lập tức một vài nhóm sinh viên nam đều thường xuyên dùng từ "xấu xí", "gái thối", "con nhỏ ăn trộm" để nhục mạ cô.
Đến học kỳ sau của năm nhất, vì Văn Tĩnh Tĩnh, Lý Hồng Mai đã bị cô lập hoàn toàn.
Ngành ngôn ngữ Anh mỗi ngày đều có lớp huấn luyện khẩu ngữ, không có ai bắt cặp với Lý Hồng Mai luyện tập. Trong lúc mọi người đang luyện tập đối thoại, thì cô ngồi một mình trong góc, nhỏ giọng học thuộc lòng từ vựng.
Đùa cợt, nhục mạ, làm khó dễ là chuyện thường xảy ra, Lý Hồng Mai tập mãi thành quen. Lúc học đại học năm hai, Văn Tĩnh Tĩnh làm sự tình

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.