Tâm Cuồng

Chương 2: Săn quỷ (02)



Tâm cuồng 
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Săn quỷ


02.
Lục Nhạn Chu liếc một cái, "Cậu gặp rồi à?"
"Cả năm nay tôi có ở Cục đâu mà gặp." Minh Thứ duỗi người, trượt xuống thấp hơn, "Mới nghe tên thôi."
Người đứng đầu Cục Cảnh sát hình sự - cục trưởng Lý Đan - sắp sửa về hưu, nhân tài một tay ông bồi dưỡng Lương Trạo vốn sẽ là ứng cử viên sáng giá ngồi vào chiếc ghế cục trưởng sau khi ông rời đi. Vậy mà ba tháng trước, cấp trên lại trực tiếp điều đến một nhân ở phía bắc tên Tiêu Ngộ An đến. Người này lai lịch thần bí, giống như con ông cháu cha được cho vào Cục Cảnh sát hình sự công tác vậy. Trên danh nghĩa Tiêu Ngộ An chỉ là phó cục, vẫn nằm dưới quyền kiểm soát của Cục trưởng Lý, nhưng Cục trưởng Lý giờ không muốn quản lý công việc nữa, lôi cái lý do "để người trẻ tuổi quản lý" ra làm bia đỡ đạn.
Tiêu Ngộ An 34 tuổi, đương nhiên chính là "người trẻ tuổi" trong lời Cục trưởng Lý, nhậm chức không bao lâu đã tóm gọn quyền quản lý Tổ trọng án, Đội hình sự, Khoa pháp y, Khoa kiểm nghiệm, Khoa kỹ thuật và các bộ phận chủ chốt khác, nắm Cục Cảnh sát hình sự chặt chẽ trong tay
Trên đường từ Cục Bắc thành về Cục cảnh sát thành phố, Lục Nhạn Chu vội vàng "phổ cập giáo dục" chuyện Tiêu Ngộ An cho Minh Thứ, nói nào là lai lịch của Tiêu Ngộ An không rõ ràng, không thể điều tra được đã từng làm gì, nào là Tiêu Ngộ An không quan tâm đến thành phố Đông Nghiệp, Cục Cảnh sát hình sự chẳng qua chỉ là bàn đạp cho Tiêu Ngộ An bò lên cao mà thôi. Càng nói càng hăng, vậy mà lại chốt hạ một câu trớt quớt: "Này, cậu phải đề phòng cẩn thận nha, cái tên mới tới này không phải loại dễ xơi đâu. Tính cậu tôi còn lạ gì nữa, khoái làm Lục Vân Tiên nhất thế giới, "giữa đường gặp sự bất bình chẳng tha" mà. Nhưng giờ cậu phải nghe lời tôi, tạm thời đừng có cứng với hắn ta quá, đợi ổn ổn, tìm hiểu rõ ràng lai lịch hắn ta mới nên nghĩ kế đối phó. Tôi lo là..."
Minh Thứ ngồi nghiêng ngả trên ghế phó lái, nghe tai này lọt tai kia, như muốn nói "chẳng liên quan gì đến tôi cả". Cậu lười biếng hỏi: "Cậu lo cái gì?"
Lục Nhạn Chu vỗ một cái đánh đét vang dội lên đùi cậu, vừa nhìn là biết là cú đập của cảnh sát đặc nhiệm, "Mịe, tôi sợ anh ta đì cậu chứ gì! Súng bắn chim đầu đàn, cả Cục Cảnh sát hình sự cậu thích thể hiện nhất còn gì, lại còn được cái mã ngon trai, tuy là kém tôi một chút. Cậu nghĩ thử xem, Tiêu Ngộ An mà muốn đì, thì cậu là ứng cử viên sáng giá quá rồi còn gì?"
Minh Thứ nhướng mày, con ngươi ngừng cử động ba giây, lát sau như bỗng nhiên sực tỉnh, cậu cười: "Đờ cờ mờ anh ta."
"Chứ còn gì nữa!" Lục Nhạn Chu dĩ nhiên hiểu sai ý, "Đến cả Cục bên tôi còn chẳng hiểu tại sao lại có một con ông cháu cha vào làm lãnh đạo cấp cao nữa, đã thế còn tiếm quyền lãnh đạo cũ, tôi cũng muốn đờ cờ mờ lắm! Nè Lão Minh, cái tên Lương Trạo bị đẩy xuống, chắc cũng không để cậu yên đâu!"
Minh Thứ dở khóc dở cười, "Ai muốn đì thì cứ đì đi. Cậu làm như tôi bị rơi vào Động Bàn Tơ không bằng. Mà đừng gọi tôi là 'Lão Minh', tổn thọ quá, năm nay tôi mới đôi tám tuổi xuân thôi."
"Lần trước gọi 'Tiểu Minh', cậu cũng không chịu còn gì?" Lục Nhạn Chu liếc, "Này tôi rất tò mò đó."
"Chuyện gì?"
"Giáo viên thể dục dạy cậu môn ngữ văn à?"
Minh Thứ ngửa mặt, bối rối nhẹ. Đang bàn chuyện cấp trên, sao lại cua qua chuyện ngữ văn rồi?
Năm ngoái, có mấy cô nữ cảnh sát ở Cục Cảnh sát đặc nhiệm phong danh hiệu "Hotboy đội" cho Lục Nhạn Chu. Nhưng chưa đến một tuần thì vòng nguyệt quế "hotboy" đã bị thu hồi lại. Cũng không ngạc nhiên lắm, vì Lục Nhạn Chu dù lớn lên đẹp trai như con bà Hai thật, nhưng cái miệng thì nói chuyện không kéo da non, đã thế đầu óc còn rất linh hoạt, cái gì cũng có thể leo lẻo được. Mấy người chị em cảnh sát thầm hối hận, nói cái miệng của Lục Nhạn Chu có lỗi với gương mặt anh ta quá, đẹp trai già mồm không xứng đáng với danh hiệu "Hotboy đội".
Minh Thứ lúc đó cảm thấy hội chị em rất là đúng đắn. Cái gương mặt hoàng tử u buồn gắn lên người Lục Nhạn Chu thực sự quá uổng phí.
"Đôi tám là hai nhân tám, mười sáu tuổi, vị thành niên đó!" Lục Nhạn Chu đắc chí khoe vốn ngữ văn anh học được từ giáo viên ngữ văn "xịn", "Không phải hai mươi tám tuổi, Tiểu Minh ngốc!"
Bị bóc mẽ, Minh Thứ khụ khụ mấy tiếng, không muốn đề cập đến chuyện "đôi tám" kia nữa, cậu vỗ vai Lục Nhạn Chu, "Lãnh đạo mới ở Cục Cảnh sát hình sự bọn tôi mà, cậu ở Cục Cảnh sát Đặc nhiệm mà thăm dò kĩ thế?"
"Còn không phải lo cho cậu sao?" Đến Cục cảnh sát thành phố, Lục Nhạn Chu lái xe vào bãi đỗ, "Lương Trạo là Tổ trưởng tổ trọng án cũ, lại là cánh tay đắc lực của Cục trưởng Lý. Sau này lên cấp rồi, vẫn rất quan tâm đến Tổ trọng án, toàn cho tổ trọng án hưởng mối tốt mấy năm nay, người của Tổ trọng án cũng là "đàn em" của anh ta. Nếu sau này anh ta thay Cục trưởng Lý, thì về sau cũng dễ thở. Vấn đề ở chỗ một rừng không thể có hai hổ á, anh ta giờ lại bị cái tên mới tới kia chèn ép. Các câu nghe câu 'Một đời vua, một đời thần' rồi nhỉ?"
Minh Thứ hứng thú cong đuôi mắt.
"Ai trong Cục Cảnh sát hình sự mà không biết quan hệ giữa Lương Trạo với Tổ trọng án, Cục phó Tiêu kia mới tới chắc chắn sẽ muốn lập uy, "thanh lọc" nội bộ, có khi cũng muốn động tay với Tổ trọng án." Lục Nhạn Chu nghiêng mặt qua, nhướn mày, "Này, đang bàn chuyện chính sự, mà cậu lại có thái độ gì đấy hả?"
"Thứ nhất." Minh Thứ giơ ngón trỏ lên, "Tổ trọng án được hưởng đãi ngộ tốt không phải là nhờ Lương Trạo, mà chức năng của tổ trọng án vốn đã đặc biệt, từ khi tách riêng ra khỏi Đội điều tra hình sự, Tổ đã mang một trách nhiệm rất lớn. Dù là "đàn em" của ai cũng chẳng liên quan. Nếu cậu cứ khăng khăng nói là "đàn em", thì Tổ trọng án là "đàn em" của tất cả các đời cục trưởng.
"Thứ hai." Minh Thứ xong khóe môi, duỗi ngón trỏ ra phía trước ấn vào ngực Lục Nhạn Chu, "Cấp trên mới tới động tay động chân với tổ trọng án để lập uy à? Trừ khi hai mắt cấp trên bị mù, thì cái chuyện khuấy đục nước trong này họ sẽ làm ngơ chắc."
Lục Nhạn Chu ngẫm nghĩ một rồ rồi nói: "Cậu thật sự không lo lắng sao?"
"Cục trưởng Lý tuổi đã cao, không có khả năng tiếp tục quản lý công việc của Cục Cảnh sát hình sự nữa. Trước khi qua Đội hành động đặc biệt, đã thấy ông ấy nhắm trước người kế vị rồi. Lương Trạo là một cảnh sát ưu tú, lý lịch cũng tốt, nhưng tầm nhìn lại không đủ rộng, lý tưởng cũng không có, anh ta thích hợp làm việc dưới tay người đứng đầu hơn là tự mình đứng đầu. Những chuyện này tôi còn có thể nhìn ra, chẳng lẽ Cục trưởng Lý không biết?" Minh Thứ đẩy cửa xe ra, bước một chân ra ngoài, "Cho dù lãnh đạo là ai thì Tổ trọng án vẫn là Tổ trọng án."
Lục Nhạn Chu chớp mắt một cái, cười nói: "Xem ra cậu tốn một năm ở Đội hành động đặc biệt cũng không hẳn là uổng phí."
Minh Thứ quay đầu lại, "Hả?"
"Già đời hơn nhiều." Lục Nhạn Chu nói.
"Trước đây tôi ngây thơ lắm à?"
"Cũng không hẳn, chỉ là ngây thơ hơn tôi thôi."
Hai người tám nhảm một lúc bên cạnh xe, thì Lục Nhạn Chu đột nhiên nhìn sau lưng Minh Thứ chào: "Chào Đội trưởng Lương."
Nghe vậy, Minh Thứ liền quay người lại, thấy Lương Trạo đang đi đến về phía mình.
Lương Trạo to con, da ngăm đen, mặt chữ điền, tạo cho người đối diện ấn tượng đầu tiên là thành thật, chất phác, không biết xu nịnh.
"Đội trưởng Lương." Minh Thứ cũng chào.
Lương Trạo gật đầu một cái, giọng rất mạnh mẽ, "Cậu về rồi à?"
"Vâng." Minh Thứ nhìn tòa nhà phía sau, chú ý đến một khung cửa sổ vẫn còn sáng đèn, "Cục trưởng Lý vẫn chưa về sao?"
"Vì đợi cậu đến báo danh đó." Trên trán Lương Trạo có một vết sẹo rất sợ, là do mười năm trước truy bắt ma túy để lại, thật ra vết sẹo kia có thể xóa đi, nhưng anh ta lại khăng khăng muốn lưu lại "Huân chương".
Lúc này, trông anh ta không vui lắm, giọng mang một sự giận dữ, khiến vết sẹo kia cũng như càng đáng sợ hơn.
Lục Nhạn Chu hiểu vì sao anh ta lại cáu bẳn như thế. Nhưng Minh Thứ lại không để ý chút nào, cậu nói chuyện thêm vài ba câu rồi bước vào tòa nhà.
Văn phòng của cục trưởng Lý ở tầng sáu, dưới một tầng là khu vực làm việc của Tổ trọng án và Đội điều tra hình sự. Minh Thứ không dừng lại ở tầng năm, cậu lên thẳng tầng sáu, đứng trước cửa phòng Cục trưởng Lý sửa sang lại quần áo, đang muốn gõ cửa, thì cửa từ bên trong đã được mở ra.
Thân hình một người đàn ông cao lớn chặn hết ánh sáng hắt ra từ trong phòng.
Minh Thứ giương mắt nhìn vào đôi mắt thâm thúy như biển lặng của người đàn ông ấy.
Vóc người đàn ông ấy rất cao, xấp xỉ đến 1m9. Nhưng khác với cái vẻ to con "hùng tráng như núi" của Lương Trạo, anh lại mang một vẻ cao lớn đĩnh bạc, giống một thanh kiếm sắc bén, hùng dũng dựng thẳng giữa đất trời.
Nhưng khuôn mặt anh lại không hợp với dáng người cao ngất khí thế như thế. Mặt anh lại rất đẹp, còn có nét gì dịu dàng lắm. Đôi mắt ôn hòa, khoan dung và điềm tĩnh của những người quyền cao chức trọng, còn có nụ cười rất nhạt như thoảng qua.
Anh như lưỡi kiếm sắc bén bị cất bên trong một vỏ kiếm chạm trổ tinh xảo mà bất kỳ ai lần đầu gặp cũng sẽ thất thần một lúc.
"Minh Thứ về rồi đó à." Giọng Cục trưởng Lý vang đến từ sau lưng người đàn ông. Minh Thứ lúc này mới hoàn hồn, trả lời: Vâng ạ, chào Cục trưởng Lý."
Người đàn ông nghiêng người sang một bên, lịch sự nhường đường.
"Đến đúng lúc lắm." Cục trưởng Lý đi tới, giơ một tay về phía người đàn ông, giới thiệu nói: "Giới thiệu một chút. Đây là Cục phó Tiêu Ngộ An."
Minh Thứ lần nữa đánh mắt về phía người đàn ông, đưa tay phải ra, "Minh Thứ, Tổ trưởng Tổ trọng án."
Tiêu Ngộ An mỉm cười bắt tay, giọng nói anh trầm thấp, rất cuốn hút, cùng với khí chất xung quanh anh tạo nên một loại thâm tàng bất lộ (*), "Nghe danh đã lâu."
(*) Có tài nhưng che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy.
"Cục phó Tiêu trước mắt chủ yếu sẽ quản lý công việc của tổ trọng án các cậu." Lý Đan làm cảnh sát nửa đời người, ông nói chuyện rất bình thản, trầm ổn và thận trọng, không giống như Lương Trạo, nghĩ gì cũng viết hết lên mặt. Nói xong ông lại quay sang Tiêu Ngộ An, nói: "Minh Thứ mới từ Bộ công an về, nếu có gì chưa thích ứng được, phiền cậu vất vả chỉ bảo."
Tiêu Ngộ An rũ mắt, giọng điệu khá lạnh, nhưng lại như mang theo ý cười, "Vâng."
Minh Thứ bước vào văn phòng theo Lý Đan, Tiêu Ngộ An xin phép đi trước. Lý Đan tự mình pha trà, hỏi một năm này tại Đội hành động đặc biệt có học tập được gì không. Minh Thứ thu lại những suy nghĩ tản mạn trong lòng, rành mạch báo cáo, và chốt lại cuối cùng bằng ba chữ: rất có ích.
Lý Đan cười, "Nhóc con cậu đúng là sinh ra làm Cảnh sát hình sự, tôi đúng là không nhìn lầm."
Minh Thứ từ trước đến giờ luôn nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nên cho dù đang ở trước mặt cấp trên, cậu cũng không giả vờ khách sáo, "Mắt nhìn của cục trưởng luôn rất tốt ạ."
Lý Đan gật đầu, mang theo nhiều kỳ vọng.
Đến báo danh với cấp trên xong, kỳ nghỉ coi như tiêu tùng. Minh Thứ xuống lầu đi về Tổ trọng án, trên đường đi qua văn phòng của Tiêu Ngộ An, bước chân cậu khựng lại một chút. Cậu nghiêng mặt nhìn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không đến gõ cửa.
Thời gian còn nhiều, không cần vội như vậy.
Đã gần đến nửa đêm, nhân viên Tổ trọng án không nhiều người ở lại, lác đác vài người trực ban, vài người khác đang tra cứu hồ sơ mấy vụ án cũ. Minh Thứ còn chưa tới, đồ ăn cậu đặt bên ngoài đã giao tới trước, Dịch Phi đang mở túi thức ăn ra xem, nhác thấy cậu tiến lại thì rú lên ầm ĩ: "Ơn trời cậu đây rồi! Ông đây cuối cùng cũng có thể vứt trọng trách ra sau đầu rồi!"
"Ai cho phép anh vứt trọng trách đi thế?" Minh Thứ nhanh chân bước vào, trông có vẻ như thờ ơ đùa cợt, nhưng lại có một chút nhớ nhung trong đáy mắt.
Tổ trọng án chợt huyên náo lên, Dịch Phi bỏ lại túi thức ăn, dang tay muốn ôm cậu một cái, "Người anh em, may quá cậu đã trở về! Cậu mà tiếp tục ở lại bên đó thêm ngày nào nữa là anh chịu không nổi mất!"
Minh Thứ ôm lấy Dịch Phi, mạnh mẽ vỗ hai cái lên lưng anh, "Vất vả cho anh quá, người gầy đến thế này rồi."
Dịch Phi là Tổ phó Tổ trọng án, 29 tuổi, làm việc luôn cẩn thận, không ham công danh, là một lòng thật sự thích nghề cảnh sát, là đồng nghiệp của Minh Thứ đã nhiều năm, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. Lúc phá án, thường là Minh Thứ xông pha đằng trước như ngựa đạp mây, còn anh thì quản lý hậu phương, cam tâm tình nguyện làm nền. Một năm Minh Thứ tạm rời đi, anh phải đảm đương cả trách nhiệm của tổ trưởng, vừa phải ứng phó với các lãnh đạo cấp trên, vừa phải dẫn dắt đội viên phía dưới, áp lực muốn chết.
"Sư phụ!" Phương Viễn Hàng đỏ mặt chạy đến, lễ phép chào một cái, rồi hăm hở nói: "Em được ở lại rồi! Em không làm anh bị mất mặt!"
Minh Thứ cong đuôi mắt lên, "Đồ đệ à, em ở lại anh cũng mất mặt đó."
Phương Viễn Hàng đang hưng phấn mặt đột nhiên chuyển sang màu cà chua chín. Cậu gãi gãi đầu, vội vàng quay sang nháy mắt với Dịch Phi.
Dịch Phi hiểu ý, "Tiểu Phương giờ có thể tự mình phụ trách một ít việc rồi đó."
Minh Thứ đảo mắt qua lại giữa hai người, "Khá đó."
Phương Viễn Hàng là đồ đệ Minh Thứ đang kèm cặp trước khi điều qua Đội hành động đặc biệt, lúc đó cậu nhóc còn chưa tốt nghiệp ở đại học cảnh sát, đầu óc linh hoạt, thật sự cũng có tài, còn có dáng dấp bốc đồng của một con nghé con chưa thạo đời "điếc không sợ súng", nhưng lại khá là hấp tấp, chưa suy xét thiệt hơn đã hành động. Lúc đầu, việc kèm cặp Phương Viễn Hàng là trách nhiệm của Dịch Phi, nhưng Dịch Phi bận rộn quá nhiều, không có thời gian lẫn kinh nghiệm dẫn dắt người mới, đặc biệt là kiểu lính mới cứng đầu như Phương Viễn Hàng.
Sau mấy ngày quan sát, Minh Thứ đành phải kéo Phương Viễn Hàng về tự mình "dạy dỗ". Đòn roi đe nẹt một hồi mới thành công dọa được Phương Viễn Hàng bớt nhảy nhót lung tung, từ đó Phương Viễn Hàng một lòng cam tâm tình nguyện theo Minh Thứ, còn thề thốt rằng sau khi tốt nghiệp không đi đâu cả, cho dù được bổ nhiệm vào Bộ công an cũng không đi, nhất định phải ở lại Tổ trọng án. Minh Thứ cũng biết rõ năng lực của Phương Viễn Hàng, cậu không nói gì rõ ràng, chỉ ném lại một câu: "Vậy phải xem bản lĩnh của em đến đâu". Vì câu nói này, Phương Viễn Hàng đã nỗ lực rất nhiều.
Thành phố Đông Nghiệp gần đây đều không xảy ra án gì lớn, Tổ trọng án được nhàn hạ một khoảng thời gian. Sự kiện Minh Thứ trở về lập tức thành việc chú ý top đầu, thậm chí còn lấn át cả việc Cục phó Tiêu Ngộ An vừa nhậm chức.
Chỉ là không hiểu vì sao vừa ăn xong mấy hộp thức ăn giao đến, chủ đề câu chuyện lại quay về Tiêu Ngộ An.
"Lúc cậu không có ở đây, Đội trưởng Lương giúp đỡ anh nhiều lắm." Dịch Phi là người trọng tình cảm, tuổi không lớn nhưng lại mang tư tưởng lỗi thời, dù không có gì bất mãn với cấp trên mới tới, nhưng lại tiếc nuối thay cho Lương Trạo, nói câu nào cũng mang vẻ bênh vực Lương Trạo yếu thế: "Cục phó Tiêu là người cấp trên đưa tới, nói anh ta không có thực lực thì cũng không đúng. Nhưng Cục phó Tiêu không ở thành phố Đông Nghiệp chúng ta, nếu làm cấp trên, chưa chắc đã làm tốt được như Đội trưởng Lương.
"Cục trưởng Tiêu nhìn chẳng giống cảnh sát hình sự tiền tuyến tẹo nào." Phương Viễn Hàng lên tiếng, "Nhìn giống như giảng viên môn điều tra tội phạm trong trường đại học cảnh sát ấy, lý thuyết thì đầy mình, nhưng kinh nghiệm thực tế lại không bao nhiêu."
"Vậy trông anh mày giống cảnh sát hình sự tiền tuyến không?" Minh Thứ hỏi.
Phương Viễn Hàng sững sờ, "Sư phụ, anh cũng không giống chút nào luôn á. Dáng người với khuôn mặt của anh nên thành một cặp với Lục Nhạn Chu áy, đảm bảo nổi tiếng."
Minh Thứ nghĩ thầm đi với Lục Nhạn Chu thì thành một cặp coolboy mặt lạnh và hotboy nói nhiều à?
Mọi người lại tiếp tục nói chuyện, cậu cũng không muốn bàn luận thêm về Tiêu Ngộ An, nên liếc nhìn thời gian, "Anh qua bên Khoa kiểm nghiệm một chút."
Thời gian trôi qua rất nhanh, cả Cục Cảnh sát hình sự ai cũng quan tâm ít nhiều đến chuyện Tiêu Ngộ An, có người thì nói bóng nói gió, cũng có người huỵch toẹt ra, lo lắng cho tương lai của mình. Câu Minh Thứ nghe được nhiều nhất chính là " Nên cẩn thận với lãnh đạo mới đó."
Một vị lãnh đạo con ông cháu cha vào tiếm quyền, ở đâu cũng là một chuyện hệ trọng, nhất là ở những nơi như Cục Cảnh sát Hình sự.
Lúc trước Tổ trọng án chịu sự lãnh đạo của Lương Trạo, nếu có chuyện liên quan đến vụ án, Minh Thứ và Lương Trạo rất hay bàn bạc suy luận với nhau, thỉnh thoảng cũng có hỏi qua ý kiến của cục trưởng Lý. Bây giờ Tiêu Ngộ An quản lý Tổ trọng án, vị trí của Lương Trạo tự dưng lại bị đẩy vào thế khó xử. Cả cục xôn xao rằng Cục trưởng Lý đang bị làm áp lực, không thể ra mặt nói giúp cho Lương Trạo.
Thật ra thì chuyện đâu có phức tạp như vậy, Lương Trạo tuy đúng là do Lý Đan cất nhắc lên thật, nhưng mỗi người có một ưu điểm riêng, Lương Trạo thật sự không thích hợp để gánh trọng trách lớn này. Lý Đan là người khôn khéo và chu toàn đại cục, ông có thể cất nhắc Lương Trạo, nhưng sẽ không giao Cục Cảnh sát Hình sự cho Lương Trạo quản lý.
Mấy phân cục ở các quận trong thành phố Đông Nghiệp, cả trưởng cả phó đều lăm le cái ghế của Lý Đan từ lâu rồi. Họ âm thầm bày mưu tính kế, chia bè phái đấu đá nhau đủ kiểu. Sau khi Lý Đan về hưu, dù vị trí Cục trưởng này do ai đảm nhiệm, cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng vốn có, gây nên rối loạn. Tiêu Ngộ An đột nhiên xuất hiện, nhìn thì có vẻ không phù hợp nhưng lại có thể duy trì được cái thế cân bằng vốn có này.
Chuyện người khác không hiểu, Minh Thứ lại nhìn thấu được.
Nếu chọn trong Cục Cảnh sát Hình sự hay thậm chí toàn bộ cảnh sát thành phố Đông Nghiệp ra một người bên trong và bên ngoài đối lập hẳn với nhau, thì trừ Minh Thứ ra không có người thứ hai. Bề ngoài rất điển trai, nhưng bên trong lại thâm trầm, nhìn không hề giống một cảnh sát hình sự, nhưng cái chức vị "Tổ trưởng Tổ trọng án" đã theo cậu ba năm liền.
Chuyện Lục Nhạn Chu, Dịch Phi hay mấy người khác lo lắng, cậu lại chẳng hề để tâm. Vì cậu tự tin có thể dẫn dắt Tổ trọng án, dù lãnh đạo bên trên là Lương Trạo hay Tiêu Ngộ An đi nữa, cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Với cả cậu cũng rất muốn nói với đồng đội trong tổ mình một chuyện nhưng không được...
Tiêu Ngộ An trong mắt người khác là con ông cháu cha đến làm quan, nhưng với cậu, anh lại là thanh mai trúc mã đã hiểu nhau đến tận cùng.
Cậu với anh bên nhau đã lâu rồi, chẳng qua ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều mà thôi.

Trong bóng đêm dày đặc mờ ảo một bóng người mặc một cái áo mưa đen tuyền.
Trong mắt hắn, bóng người này giống hệt như Tử thần với cái lưỡi hái dài.
Ý thức hắn đã tan rã, con mắt đảo điên cuồng mất kiểm soát, đầu óc hắn lúc này như bị ném vào chảo dầu đang sôi ùng ục, không thể điều khiển cơ thể được nữa.
Hắn ngã quỵ trên mặt đất gồ ghề, giãy giụa yếu ớt như lũ giòi bọ, nhìn bóng người kia ngày càng tiến lại gần.
"Mày...Mày..." Cổ họng nghẹn ứ không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nước mắt sinh lý chảy đầy khắp mặt.
Bóng người ngồi xổm xuống, dùng bàn tay tay đeo găng cao su chậm rãi kéo cái áo thun đã ướt bết mồ hôi lạnh của hắn lên, phơi ra cái bụng đầy mỡ.
Hắn càng run dữ dội hơn, loáng thoáng nghe được một tiếng cười trầm đục.
Tiếng cười kia, không thể phân biệt là nam hay nữ.
Nỗi sợ hãi đã lên đến tột đỉnh, hắn nghĩ đây là con quỷ không có giới tính.
Bọn quỷ dữ trước khi ăn thịt người luôn cười như vậy!
"Đừng giết... Tôi... Đừng mà!" Hắn cố hết sức uốn đầu lưỡi nói chuyện, giọng khàn khàn đặc sệt, như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy cổ hắn, "Mày là...ai?"
Bóng người vẫn cười như cũ, tiếng cười ghê rợn giống như xé ra từ trong lồng ngực thấm đẫm máu tươi tanh tưởi.
Hắn kinh ngạc thấy áo thun bị kéo lên che kín mặt, che đi tầm nhìn.
Lúc đó hắn nghĩ bóng người kia đang định dùng áo thun bóp hắn ngạt thở. Thế là giữa hai chân đột nhiên ẩm ướt, nước tiểu hôi thối trào ra. Mắt hắn bị áo thun bịt kín, chỉ nghe tiếng bóng người tặc lưỡi mấy cái.
"Mày dơ quá." Bóng người nói.
Hắn bất động, cố gắng nhớ lại xem đã nghe giọng nói này ở nơi nào.
Tiếp đó, thắt lưng của hắn bị cởi ra, quần dài từ từ bị tụt xuống, sau đó là quần lót...
Nỗi sợ hãi làm tim cũng run rẩy theo, hắn há miệng muốn kêu cứu, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Cho dù không nhìn thấy, hắn cũng biết trông hắn giờ thảm hại chẳng khác gì một thằng hề: quần bị kéo xuống, áo thun kéo lên mặt, bộ phận nhạy cảm thì lồ lộ ra trước bóng người kia.
Hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ rơi vào thảm cảnh như vậy.
"Tách."
Âm thanh quen thuộc làm hắn cứng cả người.
"Tách."
Lại một tiếng nữa!
Sau khi dại người ra, hắn lắp bắp nói: "Mày... Mày đang...làm gì?"
Âm thanh bấm máy

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.