Tâm Cuồng

Chương 48: Không ngơi nghỉ (08)



Tâm cuồng (48)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: Yu yu | Beta Andrew Pastel


Không ngơi nghỉ


8.


Người phụ nữ tên là Thi Hàn Sơn, tự nhận mình cực kỳ yêu thích phong cách dân tộc cổ xưa. Vào tháng ba năm nay, cô ta và hai người bạn cùng sở thích khác đã góp vốn dựng lên "Kiêm Gia Bạch Lộ", với ý định truyền bá văn hóa truyền thống.


Lúc nói mấy lời đó, Thi Hàn Sơn chẳng tỏ vẻ hào hứng gì, Minh Thứ vừa nhìn đã rõ, cô ta không phải fan cuồng của phong cách cổ xưa, chỉ muốn dựa vào "cơn sốt cổ trang" để kiếm chút đỉnh mà thôi.


Thật ra việc này không hề phạm pháp, Minh Thứ cũng chẳng đến "Kiêm Gia Bạch Lộ" để điều tra vấn đề chuyên nghiệp và chính quy.


"Sao cô quen được Sa Xuân?" Minh Thứ hỏi: "Cô ta bắt đầu làm việc ở chỗ cô từ khi nào?"


"Tôi và bạn bè quyết định tập trung vào đàn tranh, vì nó là nhạc cụ dân tộc hot nhất, hơn nữa trong mắt người bình thường, ai biết đánh đàn tranh, người đó có phong cách." Thi Hàn Sơn nói: "Các cơ sở nhỏ như chúng tôi rất dễ tuyển giáo viên, nhưng hiếm khi kiếm được người chuyên nghiệp. Trước khi khai trương, tôi đã thử dò la trong mấy học viện âm nhạc và tập đoàn Diễn Nghệ nghệ thuật, đáng tiếc không ai chịu nhận lời cả, cũng do chúng tôi trả lương khá thấp. Khoảng bốn tháng sau, việc kinh doanh của chúng tôi dần ổn định hơn, số học sinh đăng ký lớp đàn tranh cũng ngày càng nhiều, nhưng giáo viên đứng lớp chỉ là dân nghiệp dư, không thể dạy gì khác ngoài mấy cái cơ bản. Tôi cảm thấy thế này không ổn lắm, thứ chúng tôi truyền bá chính là đàn tranh nên bắt buộc phải có giáo viên chuyên nghiệp."


Minh Thứ nói: "Cho nên cô đã tìm tới tập đoàn Diễn Nghệ à?"


"Đúng thế, lần này tôi vô cùng may mắn, vừa khéo gặp được Sa Xuân." Thi Hàn Sơn nói: "Tôi bảo cô ấy chúng tôi đang cần gấp một giáo viên chuyên nghiệp, cô ấy có thể quyết định mức lương, chỉ cần nằm trong khả năng chi trả của tôi, muốn bao nhiêu cũng được. Sa Xuân đồng ý ngay, hơn nữa còn đòi lương khá thấp. Mỗi tuần, cô ấy dạy hai buổi tối và một buổi sáng thứ bảy hoặc chủ nhật, hằng tháng tôi trả cho Sa Xuân chưa tới tám ngàn tệ."


Minh Thứ bỗng nhiên hỏi: "Thầy giáo dạy thư pháp bên ngoài hồi nãy là ai thế?"


Thi Hàn Sơn vô cùng ngạc nhiên: "Cậu ta tên Lệnh Hủ Chi, mới học năm hai đại học, anh ta làm sao vậy?"


"Bình thường Lệnh Hủ Chi có thân thiết với Sa Xuân không?"


"Không hề, hai người đó dạy khác giờ nhau, tôi chưa thấy cậu ta bắt chuyện với Sa Xuân bao giờ."


Minh Thứ gật đầu, cậu định lát nữa sẽ xem hết toàn bộ băng ghi hình giám sát: "Trong lúc làm việc ở đây, Sa Xuân đã từng gây ra chuyện gì chưa?"


Thi Hàn Sơn nói: "Không có, Sa Xuân rất hiền, lại chuyên nghiệp, không chỉ dạy mỗi học sinh, có khi còn giúp đỡ cả giáo viên nữa. Ai cũng mến cô ấy hết."


Minh Thứ suy nghĩ.


Nếu Thi Hàn Sơn nói thật, vậy trong cùng một môi trường, tình cảnh của Sa Xuân ở nơi làm việc chính khác hẳn nơi làm việc phụ.


Đồng nghiệp và học sinh ở "Kiêm Gia Bạch Lộ" đều quý mến Sa Xuân, còn người ở tập đoàn Diễn Nghệ lại coi thường cô ta.


Dường như sự chênh lệch này đã ngầm ám chỉ rằng ở tập đoàn Diễn Nghệ, năng lực của Sa Xuân không bằng người khác, nhưng ở "Kiêm Gia Bạch Lộ" cô ấy chính là giáo viên chuyên nghiệp nhất.


Sa Xuân không có bạn bè ở tập đoàn Diễn Nghệ, còn phải thường xuyên chịu áp lực. Chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy làm việc ở "Kiêm Gia Bạch Lộ" thoải mái hơn nhiều.


Một khi cảm thấy thoải mái, có lẽ sẽ bắt đầu kết bạn, lâu ngày ở chung sẽ dần tin tưởng và ỷ lại.


Trước khi chết, Sa Xuân đã chủ động tới tập đoàn Diễn Nghệ, lúc đó trông cô ấy không hề sợ hãi hay sốt ruột gì, cũng chẳng giống bị thôi miên.


Cho nên người đợi Sa Xuân ở tập đoàn Diễn Nghệ là người quen của cô ấy, thậm chí có thể là người mà cô tin tưởng nhất. Sa Xuân nghe lời đối phương, tránh hết camera theo dõi, còn trả bằng tiền mặt, tất cả đều nhằm giúp đỡ hung thủ.


"Tôi cần danh sách học sinh của Sa Xuân." Minh Thứ nói: "Cả danh sách nhân viên chỗ này nữa."


Thi Hàn Sơn giật mình: "Giáo viên của chúng tôi không giết cô ấy đâu."


Minh Thứ nói: "Cô không liên quan đến vụ này, nên chẳng thể bảo đảm cho ai hết."


Nhân viên kỹ thuật của đội hình sự đã tới, bắt đầu thu thập băng giám sát và tài liệu của học sinh lẫn giáo viên ở đây.


Người tiếp đón thuộc dạng ngây thơ đơn thuần, vẫn chưa nhận ra Sa Xuân đã xảy ra chuyện. Lệnh Hủ Chi lại tinh ý hơn, cậu ta không ngừng cảnh giác nhìn đội kỹ thuật làm việc.


Tất cả hành động của Lệnh Hủ Chi đều lọt vào mắt Minh Thứ.


Sau khi trở về cục hình sự, cậu chạy ngay tới văn phòng của Tiêu Ngộ An.


Anh đặt một hộp cơm trước mặt Minh Thứ, giành nói trước cậu: "Đừng vội, ăn cơm đi đã."


"Em không đói bụng." Tuy nói thế nhưng Minh Thứ vẫn mở nắp hộp ra.


Cả ngày bôn ba bên ngoài, vội vàng đi hết ba địa điểm quan trọng, không dám dừng lại một giây nào, nên chẳng phải cậu không đói, mà là đói quá nên mất cảm giác rồi.


Hồi trước mỗi lần gặp tình huống thế này, Minh Thứ sẽ bỏ bữa luôn, hoặc ăn bừa miếng bánh mì cho xong. Nhưng bây giờ có Tiêu Ngộ An ở đây, dù cậu muốn phớt lờ cơ thể mình thì anh cũng ép cậu phải quan tâm đến nó.


"Ôi, cứ như bị người nhà giám sát ấy." Trong hộp có ba món ăn và một phần cơm, vừa nhìn đã biết là đặt riêng ở quán, Minh Thứ vừa gắp cá vừa lẩm bẩm mấy tiếng.


Tất nhiên Tiêu Ngộ An vẫn nghe được, anh nói: "Không phải là cứ như."


Minh Thứ ngước mắt lên: "Vâng vâng vâng, anh chính là người nhà của em."


Cậu nhanh chóng ăn hết cơm, rồi ra ngoài hành lang vứt hộp. Lúc soi gương phát hiện mặt mình dính bẩn, nên vội vàng đi rửa mặt, nước chảy dọc từ cổ xuống dưới, thấm ướt phần áo sơ mi trước ngực.


Tiêu Ngộ An ném khăn lau cho Minh Thứ: "Tìm được gì rồi?"


Minh Thứ lau mấy cái trên ngực mình, sau đó vắt khăn qua vai: "Có quá nhiều điểm đáng ngờ và manh mối, đợi em sắp xếp lại đã."


Tiêu Ngộ An nói: "Đừng vội, cứ làm từng bước một thôi. Anh tập hợp xong kết quả điều tra rồi, đúng là Sa Xuân đã bắt xe đến tập đoàn Diễn Nghệ vào tối thứ sáu, việc cô ta băng qua khu đất hoang phía tây để vào công viên thật sự rất kỳ lạ."


"Trên đường trở về cục, em vẫn luôn suy nghĩ sao Sa Xuân phải hành động như thế?" Minh Thứ nói: "Thứ nhất là do hung thủ bắt Sa Xuân phải làm vậy, đối phương là người cô ấy cực kỳ tin tưởng... Nếu không một cô gái như Sa Xuân chẳng thể liều lĩnh một mình đến nơi nguy hiểm như vậy vào ban đêm đâu. Vậy vấn đề chính ở đây là kẻ đó là ai? Đã dùng cách gì để khiến Sa Xuân nghe lời mình? Dựa theo cách nghĩ này, hung thủ là đồng nghiệp trong tập đoàn Diễn Nghệ có xác suất rất thấp, khả năng cao là người quen của Sa Xuân ở nơi khác, ví dụ như..."


Tiêu Ngộ An ngắt lời Minh Thứ: "Em bỏ sót một trường hợp rồi."


Minh Thứ hỏi: "Trường hợp nào?"


"Người này chưa chắc đã cần sự tin tưởng của Sa Xuân." Tiêu Ngộ An nói.


Minh Thứ nhíu mày suy nghĩ mấy giây: "Hung thủ dùng âm nhạc "điều khiển" Sa Xuân hả?"


"Đúng." Tiêu Ngộ An bật video thẩm vấn Lý Ung Hoan cứng nhắc ra, "Mẹ Sa Xuân nói từ nhỏ cô ấy đã không có thiên phú, vì muốn đạt được thành quả cao mà nỗ lực hết mình, đây là đặc điểm rõ ràng nhất trong tích cách của Sa Xuân. Cô ấy luôn đặt hai chữ "tiến bộ" lên hàng đầu. Thử nghĩ đi, nếu một đồng nghiệp hỏi Sa Xuân tối thứ bảy rảnh không? Tôi vừa biên soạn một đoạn nhạc, muốn luyện tập với cô một lúc. Cô ấy sẽ có phản ứng gì?"


"Ý anh là hung thủ giết Sa Xuân nằm trong ba người Khuất Tinh, Tôn Tĩnh và Lữ Hủy à?" Minh Thứ nói: "Nếu tạm thời bỏ qua ba nhân viên hậu cầu kia, thì chỉ còn bọn họ là thiếu chứng cứ vắng mặt."


"Anh chỉ bổ sung thêm điều này vào mạch suy nghĩ của em thôi." Tiêu Ngộ An nói: "Bởi vì hồi nãy em định loại hết nhân viên của tập đoàn Diễn Nghệ ra. Đội trinh sát vừa truyền tin tới, nói rằng sau buổi diễn, Lữ Hủy đã tới quán bar với bạn bè, camera trong quán có thể chứng minh anh ta không có thời gian gây án. Còn Khuất Tinh và Tôn Tĩnh đều nói mình về thẳng nhà do quá mệt mỏi, nhưng trước mắt vẫn chưa ai chứng minh được hai người này không nói dối."


Minh Thứ lập tức tìm tài liệu về Khuất Tinh và Tôn Tĩnh.


Khuất Tinh, nam, 33 tuổi, nghệ sĩ đàn tỳ bà. Tôn Tĩnh, nữ, 29 tuổi, nghệ sĩ đàn tranh.


Trong dàn nhạc, Tôn Tĩnh và Sa Xuân chơi cùng một loại nhạc cụ. Chỗ nào cũng thế, những người cùng chức vị đều sẽ bị đem ra so sánh, nhiều người còn âm thầm so tài với nhau.


Tôn Tĩnh cũng không phải thiên tài, trong dàn nhạc, người duy nhất được công nhận là thiên tài chính là Phó Tranh, nhưng anh ta lại có chứng cứ ngoại phạm. Tôn Tĩnh khôn khéo hơn Sa Xuân rất nhiều, nên sống hòa đồng hơn. Mỗi lần Nhiễm Hợp châm chọc khiêu khích Sa Xuân, Tôn Tĩnh đều hùa theo mấy câu.


Còn Khuất Tinh là một kiểu người khác trong dàn nhạc.


Quý Nguyệt nói thỉnh thoảng tập đoàn sẽ tiến cử "Nhân tài đặc biệt" tới đây. Khuất Tinh chính là một trong số đó, cũng chính là nghệ sĩ tài hoa nhất nhóm nhạc cụ dân tộc.


"Dựa vào động cơ, cả Khuất Tinh và Tôn Tĩnh đều có khả năng gây án." Tiêu Ngộ An mở sổ ghi chép ra, trên đó viết rất ít chữ, chủ yếu là hình vẽ, "Lần trước các em họp phân tích đã đưa ra suy đoán trong dàn nhạc có người ghen tị Sa Xuân chăm chỉ, muốn chăm chỉ như cô ấy nhưng không làm được, vì thế mới lo sợ Sa Xuân nhờ chăm chỉ mà dần tiến xa hơn, bỏ mình lại phía sau. Tôn Tĩnh rất khớp với suy đoán này. Cô ta và Sa Xuân đều chơi đàn tranh, Sa Xuân tiến bộ chẳng khác nào nói cô ta thụt lùi. Tôn Tĩnh căm thù Sa Xuân, lúc cô ta nhận ra Sa Xuân đã dựa vào nỗ lực mà vượt qua mình, lòng căm thù có thể đã bị bành trướng ra."


Minh Thứ nhìn sổ ghi chép của Tiêu Ngộ An ở phía xa.


Cậu biết cuốn sổ đó.


Mỗi khi Tiêu Ngộ An suy xét chuyện gì đó, anh có thể trải lưới rất rộng, sau đó thu nó lại, đây là năng lực bẩm sinh được rèn luyện thông qua kinh nghiệm. Trên sổ ghi chép viết tên vụ án "Kinh Lạc", cậu cũng bắt chước anh mang theo một cuốn sổ giống thế.


"Về Khuất Tinh..." Tiêu Ngộ An nói tiếp: "Khuất Tinh sẽ không ghen tị với Sa Xuân, nhưng có thể mang một kiểu thù hận vặn vẹo hơn. Anh ta là thiên tài chơi đàn tỳ bà, chuyện này chẳng có gì đáng ngờ cả. Thông thường khi thiên tài nhìn xuống người bình thường, họ chỉ cảm thấy thương hại hoặc xem thường thôi. E là Sa Xuân không thể lọt vào mắt Khuất Tinh được, hơn nữa, anh ta còn nghĩ người bất tài như cô ta đánh đàn tranh chính là thiếu tôn trọng với loại nhạc mình yêu thích."


"Chém đứt hai tay..." Minh Thứ nói: "Bọn họ đều có lý do chém đứt hai tay Sa Xuân, một là 'không cho mày luyện tập tiếp nữa', cái còn lại là 'Đôi tay này của mày không xứng đánh đàn tranh'."


"Nhưng dựa vào hành động thực tế, khả năng gây án của Khuất Tinh cao hơn Tôn Tĩnh. Anh vừa nói với em hồi nãy đấy, hung thủ có thể dùng âm nhạc dụ dỗ Sa Xuân gặp mặt lúc đêm khuya, Khuất Tinh làm được điều này." Tiêu Ngộ An nói: "Anh đã đọc hết ghi chép thẩm vấn thành viên nhóm nhạc cụ dân tộc, rất nhiều người nói Khuất Tinh luôn cậy tài khinh người, tính cách không ổn định, khi thì lịch sự nhã nhặn, lúc lại mở miệng mắng chửi người khác nặng nề. Nhưng do Khuất Tinh là "nhân tài đặc biệt", có năng lực chuyên môn rất cao, nên trước giờ chưa ai dám tỏ thái độ với anh ta. Nếu Sa Xuân nhận được lời mời của Khuất Tinh, anh đoán cô ta không những đồng ý đến nơi hẹn, mà còn ngoan ngoãn làm theo lời anh ta nói."


Minh Thứ nói: "Không tìm thấy liên lạc đáng ngờ nào trên điện thoại và internet của Sa Xuân, tức là hung thủ đã trực tiếp nói chuyện với cô ấy. Đúng là Khuất Tinh và Sa Xuân có cơ hội gặp mặt riêng. Hơn nữa, sau khi Sa Xuân rời khỏi nhà hát Giang Nam, đã chờ cả tiếng mới gọi xe. Lúc trước em vẫn không hiểu sao cô ấy lại lề mề đến thế, cho dù là để tránh camera giám sát thì cũng đâu mất nhiều thời gian như vậy. Nhưng nếu đây là yêu cầu của Khuất Tinh, chuyện này lập tức rõ ràng ngay: Khuất Tinh cũng có mặt trong buổi biểu diễn hôm thứ bảy, khoảng 10h17, anh ta và ba người khác cùng ra khỏi nhà hát Giang Nam, là nhóm đầu tiên rời đi sau Sa Xuân. Lộ trình cả hai giống nhau, Sa Xuân không thể tới tập đoàn Diễn Nghệ nghệ thuật trước Khuất Tinh được, nên anh ta mới bảo cô ấy chờ mình!"


"Ừ." Tiêu Ngộ An gật đầu, "Khuất Tinh phù hợp với một trong những logic của tội phạm. Nhưng anh ta không phải là nghi phạm duy nhất. Hồi nãy em nói hung thủ là người Sa Xuân tin tưởng, cô ấy còn bằng lòng đến gặp đối phương vào đêm khuya, đây chắc là người quen của Sa Xuân ở 'Kiêm Gia Bạch Lộc'."


Minh Thứ nhanh chóng quay lại với suy đoán ban đầu của mình: "Đối với Sa Xuân, bầu không khí trong 'Kiêm Gia Bạch Lộc' tốt hơn tập đoàn Diễn Nghệ nhiều. Cô ấy mới nhậm chức giáo viên dạy đàn tranh cao cấp được một tháng, lương tầm tám ngàn, đây là mức lương trung bình trong nghề này. Sa Xuân vẫn đồng ý làm tiếp, một là do áp lực từ khoản tiền vay để mua nhà, em đoán hai là do cô ấy cảm thấy làm việc ở đây rất thoải mái."


Tiêu Ngộ An nói: "Có lẽ khoản tiền vay để mua nhà chỉ là nguyên nhân phụ, nếu là vì nó, cô ấy có thể đòi mức lương cao hơn mà."


"Em cũng nghĩ thế." Minh Thứ nói tiếp: "Sau khi lần lượt loại bỏ hết những người quen biết Sa Xuân ở 'Kiêm Gia Bạch Lộ', bây giờ em rất nghi ngờ hung thủ nằm trong số học sinh của cô ấy. Ngoài ra, phản ứng của thầy giáo thư pháp tên Lệnh Hủ Chi cũng vô cùng kỳ lạ, lúc em nhắc tới Sa Xuân, bút trong tay cậu ta chợt khựng lại."


"Tốt lắm, như vậy hiện tại phạm vi điều tra đã được thu nhỏ hơn." Tiêu Ngộ An hẩy cằm về phía Minh Thứ, "Đây là suy đoán thứ nhất của em, thứ hai là gì thế?"


Minh Thứ im lặng một lát rồi lắc đầu, "Em cảm thấy suy đoán thứ hai hơi vô lý, hơn nữa em đã tìm được chứng cứ có thể bác bỏ suy đoán đó rồi."


Tiêu Ngộ An nói: "Em nghĩ Sa Xuân đã đạo diễn toàn bộ vụ này à, còn hung thủ chỉ là người trợ giúp cô ấy 'tự sát'?"


Minh Thứ hít một hơi: "Sa Xuân đã tránh né camera giám sát, kéo dài thời gian, còn tiến vào tập đoàn Diễn Nghệ từ phía tây... Tất cả hành động đó của cô ấy đều khiến em nghĩ như thế. Hơn nữa, anh ơi, em có một cảm giác rất chủ quan mà chưa dám nói với ai cả: Trong buổi biểu diễn hôm thứ bảy, em vẫn luôn chú ý Sa Xuân, lúc nào trên mặt cô ấy cũng phảng phất vẻ bi thương. Bây giờ nghĩ lại, có phải Sa Xuân đã biết mình sắp chết rồi, cho nên mới vô thức cảm thấy sợ hãi và đau khổ."


"Có lý đấy." Tiêu Ngộ An đứng lên tìm báo cáo khám nghiệm tử thi của Sa Xuân, "Hôm qua lúc bọn em mở cuộc họp, không phải Hình Mục đã nói trước khi ngạt thở, hầu như Sa Xuân không có hành động phản kháng nào, chỉ đến khi sắp chết, mới xuất hiện dấu vết giãy dụa mãnh liệt à. Nếu một người đã lên kế hoạch hoàn hảo cho cái chết của mình, vậy thì lúc mới bị siết cổ, họ đâu cần cố gắng vùng vẫy làm gì, nhưng khi hấp hối, chắc chắn sẽ giãy dụa theo bản năng."


Minh Thứ nói: "Em cũng nghĩ xong lý do tự sát rồi, sau bao nhiêu năm nỗ lực, cuối cùng Sa Xuân cũng nhận ra mình tầm thường thế nào. Phát hiện đó là đòn chí mạng đối với một người quật cường đã bỏ ra quá nhiều công sức như cô ấy. Nhà của Sa Xuân không giống một cái nhà tí nào, tủ quần áo rất giản dị, phòng khách còn không có ghế sô pha, TV và bàn trà giống mấy nhà bình thường khác. Sa Xuân đã tiêu sạch tiền vào phòng luyện tập. Cô ấy chuyển đến nơi ở hiện giờ vào ba năm trước, lúc đó cũng là lần đầu cô ấy đăng video đánh đàn lên internet."


Dù Tiêu Ngộ An không đến khám xét hiện trường, nhưng anh đã xem qua video đó rồi.


"Đội trinh sát đang tra xét hoạt động trên internet của Sa Xuân, trước mắt vẫn chưa tìm ra người nào từng tranh chấp với cô ấy cả. Sa Xuân chỉ lên mạng xem mấy website liên quan đến âm nhạc và upload video biểu diễn của mình thôi." Minh Thứ nói: "Bây giờ chúng ta không thể hỏi Sa Xuân: cô đã suy nghĩ và mong đợi gì lúc tải những video đó lên? Nhưng dựa theo tâm lý chung, một người siêng năng không ngừng truyền bá công khai tác phẩm của mình lên internet, không thể nào là vì tự khoe đâu, chắc chắn cô ấy muốn được mọi người tán thưởng."


"Lời khen của dân mạng có thể bù đắp phần nào đau khổ mà Sa Xuân phải chịu đựng trong công việc." Tiêu Ngộ An than thở, "Nhưng dù là trên internet, cũng không có ai 'vỗ tay' cho sự chăm chỉ của cô ấy."


"Cho nên em nghĩ có khả năng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.