Tâm Cuồng

Chương 53



Editor: Mộc

Natri xyanua, một nguyên liệu hóa học, là một chất độc chết người phổ biến như thạch tín, được sử dụng rộng rãi trong công nghiệp hóa chất. Người khỏe mạnh có thể mất mạng trong thời gian ngắn nếu hít phải một liều lượng nhỏ.

Với đặc tính “phát huy công hiệu tức thì” này, khiến nó thường xuyên xuất hiện trong các vụ tự sát hoặc giết người.

“Trước đó em đã tin rằng là Vu Chấn tự sát, toàn bộ loạt hành động của ông ta vào ngày 21 kia chính là một người sắp sửa tự sát.” Phương Viễn Hàng nói, “Nhưng làm gì có ai tự tử lại đổ xi măng lên người chứ? Chuyện này mẹ nó cũng quá độc ác, khiến người ta giận sôi gan! Ít nhất ông ta cũng có kẻ giúp đỡ, kẻ này cũng bị tình nghi giết người.”

Bởi vì thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, rất khó để phân biệt rõ một vài tổn thương bên ngoài cơ thể, mà thi thể còn bị xi măng phủ kín, thời gian tử vong cụ thể cũng không cách nào suy đoán được, việc này làm tăng độ khó của quá trình điều tra lên không nhỏ.

Chu Nguyện nhất quyết cho rằng, Vu Chấn chết trong khoảng thời gian từ ngày 21 tháng 6 đến 22 tháng 6, mà trường dạy nghề cũng không hẳn là khu vực bỏ hoang, vì tránh tai mắt của người khác, án mạng cần phải thực hiện vào ban đêm, khả năng cao là đêm khuya đến rạng sáng ngày 22.

“Dùng natri xyanua giết người, hay cứ cho là Vu Chấn tự sát trong yên lặng không gây ra tiếng động, nhưng một khi máy trộn bê tông được khởi động sẽ phát ra tạp âm.” Minh Thứ nói: “Hung thủ cũng được, kẻ giúp đỡ cũng được, nhưng không sợ dẫn dụ người trong ký túc xá ở trường dạy nghề tới sao?”

Sau khi trường dạy nghề đóng cửa, toàn bộ đội ngũ giảng viên vốn đã dọn đi, nhưng vì bộ phận hậu cần không tìm được nhà thích hợp, tạm thời vẫn ở trong ký túc xá. Chẳng qua mấy tháng nay, những nhân viên nhà trường lưu lại đã lần lượt dọn đi, có một số còn ở thành phố Đông Nghiệp, một số khác đã đi nơi khác, hiện nay chỉ có bốn người còn ở trong ký túc xá.

Khổng Viễn Cường và Lý Công là một cặp vợ chồng, trình độ văn hóa chỉ đến cấp hai. Trước khi trường học đóng cửa, Khổng Viễn Cường là bảo vệ, Lý Công làm thuê cho một tiệm mì hoành thánh trên phố Y Lộ. Vì trường dạy nghề có cung cấp chỗ ở, nên hai vợ chồng đều ở trong trường.

“Trước nay bình thường chúng tôi không đến khu dạy học, xa quá trời, vả lại chỗ ấy cũng chả có gì đẹp đẽ.” Khổng Viễn Cường nói: “Thứ đáng tiền trong khu đó đều đã bán hết rồi, kẻ khác đến trộm, cũng chỉ trộm một vài vật liệu xây dựng, xi măng vứt đi, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi. Chúng tôi cũng sắp dọn đi rồi.”

“Trộm xi măng à?” Minh Thứ hỏi: “Anh có chắc là có người đến trộm xi măng không?”

“Chắc chứ.” Khổng Viễn Cường nói: “Các anh có thấy mảnh đất bị đào một nửa bên cạnh khu dạy học không? Chỗ ấy lúc đầu muốn xây một khu nhà trệt, làm khu thí nghiệm cho mấy đứa học sinh, kết quả còn chưa bắt đầu xây, trường học đã hoạt động không nổi nữa, vật liệu xây dựng rồi xi măng các thứ không phải đều vứt đống ở chỗ ấy sao, còn có cái máy trộn bê tông nữa. Ở phố Y Lộ có đầy người nghèo, người nghèo thích nhặt nhạnh một ít lời, có người thẳng tay trộm cả bao xi măng, có người ở nhà không có máy trộn, sau khi trộm xong rồi trộn tại chỗ, mang về dùng luôn. Nói chung là, nếu có tiếng máy trộn kêu vào ban đêm, chắc chắn là có người đến trộm xi măng.”

Minh Thứ nói: “Hai người nghe được tiếng trộn máy bê tông kêu, nhưng không đến xem sao?”

Lý Công xen vào nói: “Chủ yếu cũng chả liên quan gì đến việc của chúng tôi. Tôi còn phải làm việc trên phố Y Lộ, cần gì phải xen vào việc của người khác?”

Còn hai gã khác vẫn còn ở ký túc xá hậu cần thì một người tên là Lê Mông, người kia là Cẩu Xán, tuổi tác cũng xấp xỉ vợ chồng Khổng Lý, suy nghĩ cũng tương đồng, cũng nghe được máy trộn bê tông vang lên nửa đêm, nhưng đều không muốn băng qua sân bãi rộng đi xem thử là ai đến trộm xi măng.

Minh Thứ hỏi: “Tối ngày 21 tháng 6, các anh chị có nghe thấy tiếng máy trộn bê tông làm việc không, hoặc là tiếng động gì đó khác thường?”

Khổng Viễn Cường và Lý Công đưa mắt nhìn nhau, Lý Công nói: “Đều đã hơn hai tháng rồi, sao tôi còn nhớ rõ ngày 21 tháng 6 xảy ra chuyện gì chứ.”

Minh Thứ đành phải đổi kiểu hỏi khác, “Vậy có tối nào khoảng cuối tháng 6, các anh chị có để ý thấy tiếng động bất thường không?”

“Thật ra bọn tôi không có chú ý đến tiếng động bất thường gì cả, nhưng không phải cuối tháng 6 năm nay trời nóng lên sao, sau đó trong ấn tượng của tôi thì những kẻ đến trộm vật liệu xây dựng hay xi măng cũng ít đi.” Cẩu Xán nghĩ một hồi, “Gần như là không có.”

“Đúng đúng đúng.” Lý Công nói: “Tối nào tôi cũng ngủ không được ngon, tiếng máy trộn bê tông mà vang lên một cái là tôi tỉnh ngay. Hình như đúng là bắt đầu từ cuối tháng 6, đã không thấy người ta đến trộm đồ nữa.”

Chuyên viên kiểm tra dấu vết còn đang bận rộn trên hiện trường, Minh Thứ nhìn vết xi măng bẩn trong máy trộn bê tông, hỏi: “Cái đồ này chưa được dùng bao lâu rồi?”

“Chắc khoảng hai ba tháng.” Tiêu Mãn nói: “Đều đã không hoạt động nữa.”

Minh Thứ đi đến tường rào bao quanh phía sau khu dạy học, chỗ ấy vốn là cổng chính của trường dạy nghề, sau khi trường đóng cửa thì đã khóa lại, theo lẽ thì cho dù kẻ trộm hay là Vu Chấn, đều khó mà vào từ hướng cổng chính. Nhưng mấy người Khổng Viễn Cường nói, tường rào có vài chỗ bị thủng lỗ, lúc trước học sinh hay dùng mấy chỗ đó tiện trốn học, vẫn mãi không ai chận lại, bình thường chỉ dùng cỏ che đi.

“Sư phụ, anh đi đâu thế?” Phương Viễn Hàng cũng đi đến, “Anh phát hiện ra gì rồi à?”

“Trời nóng nực cũng chẳng thể ngăn được ăn trộm, chỉ có đột nhiên xuất hiện vật cản mới ngăn được bọn chúng.” Minh Thứ dừng chân cạnh tường rào, kéo mớ cỏ chất đống hổn độn ra, thì thấy cái lỗ thủng mà Khổng Viễn Cường nói tới kia đã bị chặn bằng lưới thép gai.

“Cái này…” Phương Viễn Hàng nói: “Bít thành thế này thì còn ai dám vào nữa? Cố mà chui vào có khi bay luôn cả miếng da ấy chứ đùa.”

Minh Thứ lập tức gọi chuyên viên kiểm tra dấu vết tới thu thập.

“Đây là do mấy người chặn à?” Lê Mông hỏi ba người còn lại.

Hai người Khổng Lý và Cẩu Xán đều lắc đầu.

“Vậy cũng chỉ có thể là hung thủ.” Minh Thứ nói với Tiêu Mãn: “Không được bỏ sót bất cứ dấu vết nào thu thập được từ chỗ này. Cuối tháng 6, mấy người Lý Công thấy rằng kẻ trộm ít đi, không phải vì trời quá nóng, mà do hung thủ không muốn cho bọn chúng vào nữa. Mặc dù tấm bê tông nằm ở vị trí tương đối khuất, nhưng cũng có khả năng bị kẻ trộm phát hiện. Cái lưới thép gai này chính là ‘kiệt tác’ của hung thủ.”

“Minh đội, vậy có gộp án không?” Dịch Phi hỏi.

Minh Thứ đã xem xét vấn đề này từ lâu, nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Mà đúng lúc này, bên tập đoàn tạp kỹ truyền tin đến, Nhiễm Hợp tự sát.

“Chết rồi ư?” Phương Viễn Hàng kinh ngạc, “Chỉ là bị bức tử, hay là còn có âm mưu nào khác?”

Từ “âm mưu” này kích thích thần kinh Minh Thứ. Nếu như là âm mưu, vậy cái chết của Sa Xuân có phải cũng là một phần của âm mưu?

Xe cảnh sát từ trường dạy nghề chạy thẳng đến tập đoàn tạp kỹ.

Những người làm việc ở nơi đó cũng không ngờ tới, trong thời gian ngắn sẽ gặp phải hai cái chết không hề bình thường xảy ra bên cạnh mình.

“Tin tức có được hiện giờ, Nhiễm Hợp vì mất công việc, mất gia đình mà nhất thời nghĩ quẩn, lựa chọn tự sát.” Trên chiếc xe chạy hết tốc lực, Tiêu Ngộ An nói: “Đương nhiên, cái chết của Sa Xuân cũng tạo áp lực tâm lý rất lớn cho anh ta. Dạo gần đây lòng người trong tập đoàn tạp kỹ hoang mang, có không ít lời đồn ma quái liên quan đến ‘hồn ma Sa Xuân’. Một nửa nhân viên trong bộ nhạc cụ dân tộc đã xin nghỉ phép.”

“Tiêu cục, tôi có một suy nghĩ.” Minh Thứ nói: “Thật ra chúng ta vẫn chưa thể xác định là Sa Xuân bị giết, hay là sắp đặt sẵn cái chết của mình. Nếu như là vế sau thì mục đích của cô ấy là gì? Cô ấy cố gắng nhiều năm như vậy, không nhìn thấy bất cứ ánh bình minh nào, rốt cuộc chán nản thất vọng, nghĩ đến việc dùng cái chết để chấm dứt tất cả, sau đó trả thù những kẻ đã từng bắt nạt mình?”

Tiêu Ngộ An hiển nhiên đã nghĩ đến điểm này, “Nói tiếp đi.”

“Tự sát, sau đó để lại di thư, trần tình sự đau khổ gặp phải cảnh bất công, ghẻ lạnh trong mấy năm qua, thật ra cũng có thể đạt mục đích khiến những kẻ kia day dứt không nguôi.” Minh Thứ nói: “Nhưng tự sát không thảm khốc bằng bị giết, cũng không đạt được hiệu quả kinh hãi như đêm mưa to đó. Mấu chốt là, sau khi cảnh sát xác minh rõ là tự sát, sẽ không tiếp tục thọc sâu vào điều tra. Hiện giờ chúng ta điều tra được càng sâu, sự bẩn thỉu của bộ nhạc cụ dân tộc càng lộ ra ánh sáng nhiều hơn, nói không chừng đây chính là mong muốn của Sa Xuân.”

“Vậy vấn đề lại quanh quẩn về chỗ chúng ta đã thảo luận lần trước, là ai giúp Sa Xuân tự sát?” Tiêu Ngộ An dừng lại, “Bây giờ tin đồn ma quái đang phát tán ở tập đoàn tạp kỹ, có phải do chính người này làm hay không?”

Minh Thứ xoa ấn đường, “Hình như có hơi mâu thuẫn.”

Tiêu Ngộ An nghiêng đầu, “Hửm?”

“Em cảm thấy vụ của Sa Xuân và Vu Chấn có thể gộp án điều tra, hai vụ án này nhìn bên ngoài thì không có quá nhiều điểm tương đồng, thế nhưng logic bên trong lại gắn rất chặt.” Minh Thứ nói: “Nhưng Vu Chấn có thể nói là chết lặng im không một tiếng động, nếu như không phải xảy ra vụ của Sa Xuân thì căn bản chúng ta sẽ không điều tra được đến Vu Chấn, án Vu Chấn kia đến bây giờ cũng chỉ là án mất tích thông thường. Cái chết Vu Chấn không phải để ‘trả thù’ bất cứ kẻ nào, mà cái chết của Sa Xuân lại gián tiếp làm Nhiễm Hợp tự sát, trực tiếp tạo nên sự rung chuyển hiện giờ ở tập đoàn tạp kỹ. Xét đến tác động thì thật sự hai vụ án này chênh lệch rất nhiều.”

“Sa Xuân biết Nhiễm Hợp ngoại tình trong thời gian vợ đang mang thai sao?” Tiêu Ngộ An đột nhiên hỏi.

Minh Thứ lắc đầu, “Cái này khó nói chắc.”

“Sa Xuân không hẳn có thể dự tính được Nhiễm Hợp sẽ tự sát.” Tiêu Ngộ An nói: “Theo anh biết, do sau khi vợ Nhiễm Hợp là Trần Thiến và những người khác ở nhà họ Trần đến tập đoàn đến gây ồn ào thì mấy người trong bộ nhạc cụ dân tộc mới biết chuyện Nhiễm Hợp ngoại tình. Sa Xuân bị tập thể cô lập, cô ấy càng không thể nào biết được chuyện này.”

Minh Thứ nói: “Việc Nhiễm Hợp tự sát nằm ngoài dự liệu của Sa Xuân?”

Tiêu Ngộ An hít một hơi thật sâu, có thể thấy được vẻ khó xử

, “Vậy thì phải xem người giúp Sa Xuân tự sát là thần thánh phương nào đã.”

Chưa thảo luận ra bản chất của kết quả, xe cảnh sát đã đến tập đoàn tạp kỹ.

Nhiễm Hợp nằm úp sấp trên bãi đất bằng phẳng dưới tòa nhà mới, máu tràn ra xung quanh đã đông đặc lại

Minh Thứ nhìn thấy Trần Thiến, lúc hai ánh mắt chạm nhau cậu nhận ra một tia quái dị.

Lần trước ở cục trinh sát hình sự, Trần Thiến cố gắng bảo vệ Nhiễm Hợp, bảo bất cứ ai đến xem, đều có thể thấy đây là người vợ nhu nhược yêu chồng hết mực, nhưng không may bị chồng bội bạc.

Biết được chồng mình ngoại tình, Trần Thiến đã chọn không tha thứ, ông Trần dùng thủ đoạn trên chốn quan trường khiến Nhiễm Hợp mất việc, đây là phản ứng của người bình thường. Trần Thiến chắc chắn hận Nhiễm Hợp, nói không chừng còn hận đến nỗi muốn Nhiễm Hợp chết đi, nhưng trước khi biết Nhiễm Hợp phản bội mình thì cô ta yêu Nhiễm Hợp, bọn họ đã yêu nhau từ thời còn sinh viên, bây giờ Nhiễm Hợp thật sự chết rồi, cứ coi như Trần Thiến có hận, cũng không thể không cảm thấy đau buồn.

Đây cũng là phản ứng của người bình thường.

Nhưng trên khuôn mặt Trần Thiến, Minh Thứ không tìm thấy bất kỳ sự đau buồn nào, chỉ có sợ hãi và kinh ngạc.

Vì sao Trần Thiến lại sợ hãi? Cô ta đang sợ điều gì?

Hiện trường còn có một người quen nữa —— đối tượng ngoại tình của Nhiễm Hợp, Dương Nhạn.

Sự sợ hãi trong mắt Dương Nhạn còn rõ hơn cả Trần Thiến, giống như cái người chết kia không phải tình nhân của mình, mà là một…

Người bị mình hại chết.

Nhiễm Hợp nhảy lầu có rất nhiều người chứng kiến, sự thật rõ ràng, không có khả năng anh ta bị giết.

Nhưng Minh Thứ nhạy bén phát hiện ra, việc Nhiễm Hợp tự sát không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Phương Viễn Hàng nhận được cuộc gọi triệu tập liền chạy đến, “Sư phụ, có chuyện gì thế?”

“Đi điều tra xem rốt cuộc là ai phát tán tin đồn về ‘hồn ma Sa Xuân’. Minh Thứ nói: “Người này e rằng có dính líu đến cái chết của Sa Xuân.”

Để ý thấy Minh Thứ đang nhìn mình, Trần Thiến biến sắc, tựa như đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của bản thân.

Minh Thứ nói chuyện này cho Tiêu Ngộ An, Tiêu Ngộ An híp mắt, “Bảo kỹ thuật viên lấy lịch sử điện thoại của Trần Thiến.”

Sự thật làm người ta thổn thức, vùi lấp dưới trò hề của sự phản bội.

Chu Nguyện cầm lịch sử giao dịch ngân hàng và điện thoại tới tìm Minh Thứ, “Minh đội, từ ba tháng trước Trần Thiến đã liên lạc nhiều lần với Dương Nhạn! còn từng chuyển vào tài khoản ngân hàng của Dương Nhạn 70.000 tệ!”

Trần Thiến, Dương Nhạn, một người là vợ Nhiễm Hợp, một người là tình nhân của Nhiễm Hợp, bạn bè cũng không phải mà đồng nghiệp cũng không, tại sao trong lúc Nhiễm Hợp ngoại tình còn liên lạc với nhau nhiều lần, lại còn giao dịch tiền bạc qua lại?

“Mặt khác, mỗi ngày Trần Thiến đều sẽ gọi cho cùng một số liên lạc tên ‘Vương Tuyết Phong.” Chu Nguyện lại nói: “Tôi đã điều tra, người đàn ông này là đồng nghiệp của Trần Thiến!”

Đối mặt với chứng cứ, sắc mặt Trần Thiến trắng bệch, thật lâu không nói lời nào.

Dương Nhạn thì chịu không nổi, khóc nói: “Tôi không ngờ sẽ hại chết Nhiễm Hợp! Kế hoạch của chúng tôi không phải như vậy… Đều tại Sa Xuân, đều tại Sa Xuân!”

Minh Thứ cũng không ngờ tới, một vụ án mạng sẽ dính líu đến một vụ thảm kịch trái luân thường đạo lý.

Trong cuộc hôn nhân của Nhiễm Hợp và Trần Thiến, người đầu tiên ăn vụng không phải Nhiễm Hợp, mà là Trần Thiến.

Dương Nhạn thừa nhận mình có nhận tiền của Trần Thiến, rồi sau đó đi dụ dỗ Nhiễm Hợp, Trần Thiến rốt cục khai ra, “Đúng, tất cả đều do tôi sắp xếp.”

“Tôi đã không còn tình cảm với Nhiễm Hợp từ lâu.” Hai mắt Trần Thiến mờ mịt, giống như mất đi tiêu cự, “Năm đó là tôi theo đuổi anh ta, không màng sự ngăn cấm của cha mẹ, sống chết cũng muốn gả cho anh ta, không có gì khác, chỉ cảm thấy anh ta đẹp trai, có tài hoa, là người xuất thân từ nông thôn nên cũng trung thực.”

“Nhưng nhiều năm trôi qua, tôi đã chịu hết nổi rồi!” Trần Thiến cắn răng, “Sau khi kết hôn, cái nghèo đeo bám trên người anh ta khiến tất cả tầm nhìn hạn hẹp, sự quê mùa, dốt nát đều lộ ra. Nhà anh ta ở quê như một cái hố lớn hút máu, tôi cố lấp ra sao cũng không thể đầy được. Tôi chỉ gả cho một người đàn ông, cớ gì tôi phải gánh cả gia đình anh ta nữa? Anh ta còn muốn đưa bà con họ hàng nghèo rớt mồng tơi nhà mình lên thành phố, sao có thể chứ?”

“Tôi vẫn chưa sinh con cho anh ta nên trong nhà anh ta lúc nào cũng giục, căn bản anh ta không biết, tôi không sinh là vì tôi hối hận!” Trần Thiến dần kích động, “Năm đó nếu tôi nghe lời cha mẹ, sao phải sống những ngày thảm thương đến thế?”

Ngừng lại một lát, Trần Thiến chợt gượng cười, “Năm ngoái, sau khi tôi và Vương Tuyết Phong quen nhau, tôi mới hiểu được, con người ta tuyệt đối phải nghe lời cha mẹ, kết hôn cùng với người môn đăng hộ đối. Nhiễm Hợp với tôi, căn bản không thuộc cùng một tầng lớp.”

Minh Thứ nói: “Năm ngoái? Khi đó cô còn chưa mang thai, hoàn toàn có thể chọn cách ly hôn.”

“Ly hôn?” Trần Thiến giống như nghe phải chuyện cười, “Tôi mà bỏ được à? Nhà họ Nhiễm đã quấn lấy tôi, Nhiễm Hợp cùng đám bà con cái bang kia muốn ép khô  tôi tới giọt máu cuối cùng! Tôi lừa dối, ngoại tình trong lúc kết hôn, bọn người ở nông thôn căn bản không bao giờ chịu nghe đạo lý, bọn họ không chỉ không đồng ý ly hôn, mà sẽ còn làm to chuyện đến nỗi tôi phải mất hết mặt mũi!”

Trần Thiến lắc đầu, “Vả lại cha mẹ tôi cũng dẹp không nổi những kẻ này. Chuyện tôi gả cho Nhiễm Hợp đã khiến bọn họ thất vọng một lần rồi, giờ không thể để bọn họ rước thêm phiền phức nữa.”

“Cho nên cô quyết định, đứng trên đỉnh cao của đạo đức mà khiến Nhiễm Hợp thành kẻ phản bội?” Minh Thứ nói.

“Ai bảo anh ta không qua nổi cám dỗ chứ?” Trần Thiến khinh bỉ nói: “Tôi mang thai —— đứa con dĩ nhiên không phải của anh ta, tôi nhất định phải đặt ly hôn lên làm mục tiêu hàng đầu, mà anh ta cũng bất mãn với việc không thể cùng tôi sinh hoạt vợ chồng. Tôi tìm tới Dương Nhạn, người phụ nữ kia đúng là thấy tiền sáng hết cả mắt. Tôi đưa một cái phong bì cho cô ta, bảo cô ta đi dụ dỗ Nhiễm Hợp, sau khi đồng ý nếu chuyện thành công sẽ trả 100.000 tệ. Cô ta đồng ý ngay, còn nhận lời cực kỳ vui vẻ. Nghĩ cũng đúng thôi, vẻ ngoài của Nhiễm Hợp cũng không tới nỗi, Dương Nhạn ngủ với anh ta cũng không lỗ. Đáng tiếc…”

Trần Thiến cúi đầu, nửa phút sau mới nói tiếp: “Ý định ban đầu của tôi là sẽ đợi qua một thời gian ngắn nữa rồi bóc ra, không ngờ tới Sa Xuân xảy ra chuyện đó.”

Minh Thứ nói: “Hôm đó ở trong cục, ‘diễn xuất’ của cô không tệ nhỉ.”

Vẻ mặt Trần Thiến bỗng nhiên ảm đạm, “Tôi tập luyện rất lâu rồi, không nghĩ là phải diễn trước mặt cảnh sát hình sự. Tôi chưa từng muốn hại chết anh ta, tôi chỉ muốn ly hôn với anh ta, đuổi anh ta khỏi thành phố Đông Nghiệp, khiến anh ta không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa. Các anh muốn trách thì trách Sa Xuân, nếu như không phải cái chết của Sa Xuân gây ồn ào như thế, tất cả mọi người ở tập đoàn tạp kỹ biết Nhiễm Hợp cầm đầu bắt nạt Sa Xuân, anh ta… anh ta sẽ không đến nỗi tự sát.”

Minh Thứ thở dài, “Trong lòng cô, Nhiễm Hợp vẫn là người rất lương thiện.”

Trần Thiến khẽ giật mình, “Ý anh là gì?”

“Cô cho rằng Nhiễm Hợp cảm thấy áy náy với cái chết của Sa Xuân, không phải còn tin trong lòng anh ta có chút lương thiện sao?” Minh Thứ nói: “Cô nghĩ sai rồi, những áy náy kia của anh ta gần như không mấy đáng kể, anh ta nhảy lầu là vì đã mất đi gia đình và công việc, anh ta xuất thân từ nông thôn, rốt cuộc cũng có chỗ nương thân trong thành phố, anh ta đã thay đổi vận mệnh của chính mình và người thân —— đây là chuyện làm anh ta tự hào nhất. Giờ đây khi tất cả bỗng chốc bị hủy hoại, anh ta từ có được tất cả trở thành hai bàn tay trắng. Anh ta không chấp nhận nổi, thế là chọn tự sát.”

Hai mắt Trần Thiến trợn trừng.

“Có lẽ cô từng mong Nhiễm Hợp chết.” Minh Thứ đứng dậy, “Nhưng cô cũng chả mấy quan tâm.”

“Tôi không có…” Trần Thiến ôm chặt lấy đầu, giọng nói trở nên khàn đặc, “Tôi không có!”

Xưa nay để điều tra ngọn nguồn của một lời đồn không phải là chuyện dễ dàng, nhất là lời đồn về thế lực siêu nhiên như ‘hồn ma Sa Xuân’ này. Ở bộ nhạc cụ dân tộc thậm chí cả tập đoàn tạp kỹ xôn xao truyền tai nhau, hầu như ai nấy đều đang bàn tán.

“Tôi thật sự nghe được tiếng khóc.” Lữ Hân là trợ lý hành chính của bộ nhạc cụ dân tộc, tối mấy hôm trước có ở lại tăng ca, cả tòa nhà chỉ có cô và hai nam nhân viên hành chính khác, “Ngay tại nhà vệ sinh ở tầng của chúng tôi. Lúc ấy tôi bị dọa gần chết, căn bản không dám lại chỗ đó nữa.”

Người ở bộ nhạc cụ dân tộc sẽ tin là Sa Xuân đang khóc, nhưng tổ trọng án sẽ tuyệt đối không tin.

Lúc này Minh Thứ đang kiểm tra camera an ninh, nhưng vào khoảng thời gian trước và sau khi Lữ Hân vào phòng vệ sinh, cả camera gần nhà vệ sinh nhất và camera xa hơn chút cũng không ghi lại được người nào có bộ dạng khả nghi.

Phương Viễn Hàng nói, “Sư phụ, toàn bộ những camera giám sát này đều có điểm mù. Chỉ cần biết điểm mù này nằm ở đâu, thì có thể tránh được.”

“Ừm.” Lúc đầu Minh Thứ quan sát kỹ video giám sát, lại xem sơ đồ bố cục cả tòa nhà, trầm giọng nói: “Kiểm tra camera giám sát khác xem. Người này có biểu hiện phản trinh sát, biết tìm góc chết camera mà đi, nhưng TA chưa hẳn đã biết, không phải chỉ có camera gần nhà vệ sinh mới có thể quay được TA.”

“Minh đội!” Chu Nguyện bỗng nhiên kêu lên: “Lại đây xem này!”

Tòa nhà tập đoàn tạp kỹ mới có thiết kế đặc biệt, mang nhiều cảm giác nghệ thuật, sử dụng tổ hợp gương và kính thủy tinh tạo nên không gian rộng lớn, cảm giác sáng sủa. Trên màn hình chiếu video trích xuất từ camera số 4 đặt xung quanh hành lang, tấm kính trong suốt trên cửa sổ sát đất vào ban đêm lại biến thành một tấm gương, trước khi Lữ Hân vào nhà vệ sinh, có một người phụ nữ mặc trang phục biểu diễn bằng lụa mỏng trắng đi chầm chậm về phía nhà vệ sinh.

Trang phục biểu diễn bằng lụa mỏng trắng đó chính là bộ đồ mà Sa Xuân đã mặc vào lần cuối lên sân khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.