Tâm Cuồng

Chương 56



Editor: Mộc

“Cháu có thể nhìn thấy quỷ.” Hứa Ngâm lặp lại lần nữa.

Từ đầu tới chân Minh Thứ là người theo chủ nghĩa duy vật, chưa từng tin trên đời này có ma quỷ, giọng điệu và ánh mắt của cô bé chỉ khiến y cảm thấy khó chịu, chứ không có khả năng hù được y.

Nhẹ nghiêng, Minh Thứ hỏi: “Ồ? Quỷ gì?”

Hứa Ngâm hơi nghiêng đầu, “Chú không sợ sao?”

Minh Thứ cười, “Quỷ rất đáng sợ à? Cháu nằng nặc đòi gặp chú, chính là muốn nói với chú chuyện này?”

Khóe môi cong cong của Hứa Ngâm xìu xuống, ánh mắt dần trở nên u ám, “Cháu đã gặp quỷ, nhưng chị ấy đã chết.”

Đứa trẻ trước mặt không phải đứa trẻ bình thường, Minh Thứ suy ngẫm lời nói ngắn gọn của Hứa Ngâm, quỷ là giả, nhưng chết không chắc đã là giả. Hứa Ngâm cực kỳ mẫn cảm với mùi xác thối, đã tìm thấy thi thể Vu Chấn, vậy nói không chừng trước đó đã từng phát hiện trong lúc chơi trò tìm xác chết.

“TA là ai?” Minh Thứ hỏi.

“Một chị gái.” Hứa Ngâm gỡ hai cái bím tóc sừng dê ra, lại buộc thành một cái đuôi ngựa, “Kiểu tóc của chị ấy như này, có đêm đứng ngoài cửa sổ nhà cháu nhìn cháu, cháu cũng nhìn lại.”

Bên ngoài cửa sổ nhà họ Hứa.

Minh Thứ đang mường tượng trong đầu.

Trên phố Y Lộ tất cả đều là nhà cổ, lâu đời đến mức có thể xem như địa danh lịch sử của thành phố này. Đường ở đây đều thuộc kiểu chật hẹp nền lát phiến đá xanh, cầu thang và hành lang đều vang vọng những tiếng kẽo kẹt từ tấm ván gỗ cũ, cửa sổ của hầu hết các gia đình đều đã vỡ, căn bản đóng không được, ban đêm từ đầu đường đến cuối ngõ chỉ có ánh đèn leo lắt, một vài nơi hẻo lánh thậm chí còn không có ánh sáng.

Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa im lặng đứng ngoài một cái cửa sổ cũ kỹ, ánh mắt dính chặt đảo quanh khắp cả phòng, cuối cùng cùng Hứa Ngâm bốn mắt nhìn nhau.

Cũng may mà Hứa Ngâm không sợ quỷ, nếu không thì chỉ riêng cái bộ dạng như thế cũng rất có thể bị dọa ngất xỉu.

Minh Thứ nói: “Sao cô gái đó lại đứng ngoài cửa sổ nhà cháu? Cháu biết cô gái đó à?”

Hứa Ngâm lắc đầu, “Không biết, nhưng cháu biết chị ấy, chị ấy đến ‘thay thế’ cháu.”

“Thay thế?”

“Chính là để cho cháu biến thành chị ấy.”

Minh Thứ lại quan sát kỹ Hứa Ngâm lần nữa. Cô bé này không giống như đang nói dối, nhưng lời nói ra lại không hề bình thường, cho dù là y cũng khó mà giải thích được.

Bỗng nhiên, Hứa Ngâm lại nhếch miệng cười, “Nhưng chị ấy đã chết, chị ấy không thể ‘thay thế’ cháu được.”

“Quỷ thì không thể chết sao?” Vẻ mặt Hứa Ngâm biểu lộ ra một chút hoang mang, lại chợt cười, “Dù sao cháu biết, chị ấy chết rồi.”

“Cháu chắc chứ?” Minh Thứ nói: “Vậy cháu thấy cô ấy chết ở đâu?”

Phạm vi hoạt động của Hứa Ngâm là tại phố Y Lộ hoặc quanh quẩn nơi đó, nếu như cô bé thật sự phát hiện thi thể nào khác ngoài Vu Chấn, vậy sẽ không thể vượt ra ngoài phạm vi này.

“Trong con ngõ Y Tứ.” Hứa Ngâm nói: “Cháu thấy, bụng của chị ấy bị mổ ra, máu chảy rất nhiều, nhưng vẫn chưa chết!”

Một lúc thì chết rồi, một lúc thì chưa chết, lời nói của cô bé rất lộn xộn.

Minh Thứ nắm rõ tình trạng phố Y Lộ ——

Phố Y Lộ mặc dù già cỗi, nhưng trong cái già đó cũng chia thành cũ mới, Hứa Ngâm ở chỗ kia là ngõ Y Nhị, có không ít gia đình sinh sống, ban ngày khá là náo nhiệt. Mà vài thập niên trước, ngõ Y Tứ là trung tâm phố Y Lộ, nhà ở đều là loại cũ nát nhất, đã thành nhà ở nguy cấp, lúc trước cư dân sống ở đây đều bị dời đi, ít nhất là 5 năm trước, ngõ Y Tứ đã trở thành ngõ hoang.

Một cô bé nhìn thấy một người phụ nữ bị mổ bụng, vẫn còn chưa chết trong con ngõ bỏ hoang?

“Cháu nhìn thấy khi nào?” Minh Thứ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hứa Ngâm khổ não nhíu chặt mày, dường như đang triệu hồi ký ức, “Sau đó cháu về nhà.”

Mí mắt Minh Thứ giật nhẹ.

Cứ coi như ngõ Y Tứ quả thật xảy ra vụ án mạng nghe rợn cả người như thế, không thể chỉ có một cô bé biết được. Thi thể nạn nhân biến đi đâu?

“Nửa đêm ngày thứ hai, cháu lại đến xem chị ấy.” Hứa Ngâm ôm cánh tay mình, hài hước run lên hai cái, “Nhưng không còn thấy chị ấy nữa. Chị ấy chảy nhiều máu như vậy, chắc chắn chết rồi.”

Minh Thứ lại gần mấy bước, “Cháu không lừa chú chứ?”

Nụ cười của Hứa Ngâm càng lúc càng ngây thơ, “Chú đoán xem?”

Đi ra khỏi căn phòng, Minh Thứ ấn huyệt thái dương, vô cùng muốn rút một điếu thuốc ra.

Nhưng trên địa bàn trung tâm nghiên cứu tâm lý, trước nay đều cấm hút thuốc.

Lâm Hiệu nói: “Minh đội, sắc mặt của cậu kém quá.”

Minh Thứ vỗ đầu vai Lâm Hiệu, “Người anh em, vất vả rồi.”

Lâm Hiệu không hiểu.

“Lúc nào cũng giao tiếp với bọn họ, không vất vả à?” Minh Thứ chỉ về hướng cửa, “Tôi phải mất chút thời gian.”

“Thì ra cậu nói cái này.” Lâm Hiệu cười bất đắc dĩ, “Sở trường của cảnh sát hình sự các cậu là dùng logic giải quyết vấn đề, còn logic ở trước mặt bọn họ căn bản không có tác dụng.”

“Giúp tôi trông chừng kỹ Hứa Ngâm.” Minh Thứ không có ý định nán lâu lại chỗ này, “Tốt nhất là có thể khiến cô bé mở lòng, không muốn nói cũng không sao, tóm lại không thể lại để cô bé chạy mất.”

“Yên tâm, bên ngoài là tổng đội đặc công mà.” Lâm Hiệu nói: “Đúng rồi, chuyện thi thể…”

“Tôi tạm thời vẫn chưa cân nhắc.” Minh Thứ nói: “Có cần gì tôi sẽ lại liên lạc với anh.”

Sau khi nhận được tin báo từ Minh Thứ, Từ Xuân và Tiêu Mãn lập tức chạy đến ngõ Y Tứ.

Trước đó không lâu Tiêu Mãn đã đến phố Y Lộ, quen cửa quen nẻo, Từ Xuân là lần đầu mới đến, “Nơi này cũng đã phá dỡ nhiều rồi phải không?”

“Vị trí chênh lệch lắm, nếu như tới gần trung tâm khu Đông Thành, chắc đã sớm phá dỡ.” Tiêu Mãn để hộp thăm dò thực địa dưới đất, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với Từ Xuân.

Ngõ Y Tứ không dài, lại bảy rẽ tám quẹo, nhìn qua rất tịch mịch. Theo miêu tả của Hứa Ngâm, thi thể nữ bị vứt ở trong ngõ, nền đất lát đá xanh có nhiều khe hở như vậy, nếu quả thật đã từng có một cỗ thi thể nằm ở đây, thì mặc cho có mưa gió suốt cả tháng, hung thủ dọn sạch hiện trường cỡ nào, đều nhất định sẽ để lại dấu vết.

“Phát hiện được gì rồi?” Thấy Tiêu Mãn lấy công cụ ra, Từ Xuân hỏi.

“Trước tiên lấy mẫu xét nghiệm vết máu.” Tiêu Mãn nói: “Đại Từ, anh đi lấy túi vật chứng, giúp tôi lấy một mẫu bùn đất trong khe hở cho vào.”

“Phát hiện mảng lớn diện tích vết máu sao?” Minh Thứ nói trong điện thoại: “Đã xác định DNA chưa?”

Tiêu Mãn nói: “Bây giờ còn chưa có kết quả. Minh đội, tiếp theo điều tra thế nào đây?”

Minh Thứ đang trên đường chạy đến nhà Vu Hiếu Thành, Vu Hiếu Thành chính là một trong mười học sinh một kèm một của Sa Xuân.

Ưu tiên việc cấp bách và thong thả, Minh Thứ nhanh chóng đưa ra quyết định, “Cậu và Từ Xuân trước tiên về làm kiểm định DNA, xem có thể xác định thân phận chủ nhân vết máu không, còn lại cứ chờ tôi về rồi nói.”

Đặt điện thoại xuống, Minh Thứ nhíu mày nhìn ra cửa sổ.

Ngõ Y Tứ từng xảy ra một vụ án mạng man rợ, nạn nhân là “nữ quỷ” Hứa Ngâm thấy được, mà Hứa Ngâm vừa khéo nhìn thấy bộ dáng thoi thóp của “nữ quỷ”, ngày thứ hai, thi thể “nữ quỷ” không cánh mà bay.

Nếu như Hứa Ngâm không nói dối, vậy đây là vụ án kiểu gì?

Cửa sổ xe được kéo xuống một nửa, làn gió nóng cuối hè ùa vào buồng xe, Minh Thứ vuốt mặt, kéo lực chú ý về hồ sơ Sa Xuân.

Kỹ thuật viên đã điều tra kỹ lưỡng lịch sử internet Sa Xuân, cũng không phát hiện được nhân vật lạ khả nghi, điều này gần như nói rõ, Sa Xuân và “kẻ giúp đỡ” cô ta chỉ có thể giao thiệp trực tiếp.

Trong mười cái tên học sinh, trừ Vu Chấn đã chết và Chu Lam đã xuất ngoại một tháng trước, còn lại 8 cái tên, Lưu Mỹ là người mẫu trực thuộc công ty quản lý nghệ sĩ, 24 tuổi, cao 1m74, không phải kiểu người có dáng dấp nhỏ bé, mà là kiểu cảm giác tương đối có sức lực;

Vương Đan là học sinh trung học vừa mới bắt đầu học đàn cổ tranh, đang học tại trường trọng điểm số 12 trong thành phố, là một cô gái chỉ cao 1m5 thân hình gầy nhỏ, không đủ điều kiện để siết chết một người phụ nữ trưởng thành;

Long Thiên Hạo, nam, vận động viên eSport giải nghệ, trước đây vẫn luôn thi đấu trong các giải xếp hạng, hiện giờ đang làm streamer, đã học khóa của Sa Xuân được hơn một tháng, sau khi kết thúc chương trình học đầu tháng 7, không còn đến “Kiêm Gia Bạch Lộ” nữa;

Lương Hỉ Nguyệt, nữ, tuổi còn nhỏ hơn cả Vương Đan, bị cha mẹ bắt học khóa hơn 3 tháng, hiện tại đã chuyển qua học vẽ tranh, càng không có đủ điều kiện gây án;

Hạ Quân Triều, Hạ Tu Đình, là anh em họ, đều 17 tuổi, rõ ràng có thể đi học chung, nhưng lại kiên quyết muốn một kèm một, nhà họ Hạ là gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, cả hai đều đang học trường quốc tế có chương trình ở nước ngoài, người nhà không yêu cầu quá cao việc học văn hóa đối với cả hai;

Văn Hạc, nam, 37 tuổi, làm doanh nghiệp nhà nước tầng trung, ly dị, có một đứa con, hiện đang đi công tác nước ngoài;

Vu Hiếu Thành, 19 tuổi, đang là học sinh trung học trường trọng điểm số 9 trong thành phố, hai năm liên tục thi rớt đại học, bây giờ đã là lần thứ hai học lại, sau khi thi đại học năm nay, cậu ta học đàn cổ tranh với Sa Xuân, lớp 12 đã bắt đầu khai giảng vào đầu tháng 8, vì thế cậu ta đã bỏ hai tiết cuối cùng của khóa.

Minh Thứ không bảo đội viên mang Vu Hiếu Thành đến tổ trọng án, mà tự mình đến phòng trọ Vu Hiếu Thành đang thuê ở ngoài cổng bắc trường trọng điểm số 9.

Trường trọng điểm số 9 có lịch sử lâu đời, đây là một trong ba trường trung học có đội ngũ giáo viên giỏi nhất ở thành phố Đông Nghiệp. Hầu hết học sinh của lớp thực nghiệm khoa học xã hội đều nhắm vào mười trường đại học nổi tiếng hàng đầu cả nước, và điểm số của kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ hai vượt xa so với điểm số đầu tiên.

Bên ngoài cổng bắc là một ngôi nhà được xây dựng cách đây hơn bốn mươi năm,  nửa mới không cũ, tình trạng bên ngoài cực kỳ bình thường, nhưng vì nằm gần trường trọng điểm số 9 nên tiền thuê cao.

Tất cả học sinh cuối cấp, ai muốn có một không gian yên tĩnh để học tập và nghỉ ngơi, với cả trong nhà có thể trả được tiền thuê nhà một năm, đều thuê ở chỗ này.

Đối với người ngoài ít khi bước chân vào đây mà nói, chỗ này đơn giản giống như tòa ký túc xác trong trường trọng điểm số 9.

Lớp tự học buổi tối còn chưa tan, Minh Thứ và Dịch Phi đang ăn bún gạo ở một quán ăn nhỏ ngoài trường.

Tổ trọng án mặc dù còn chưa tiếp xúc trực tiếp với Vu Hiếu Thành, nhưng tình huống căn bản của Vu Hiếu Thành, Minh Thứ đã điều tra rõ ràng.

“Trong số những học sinh của Sa Xuân, Vu Hiếu Thành có khả năng cao trở thành mục tiêu của Sa Xuân.” Minh Thứ đã đói bụng lắm rồi, bún gạo vừa bưng lên thì đưa ngay lên miệng lùa, bị bỏng làm hít hà một hồi.

Nếu là Tiêu Ngộ An đang ở cạnh y, chắc chắn sẽ nhắc nhở y “Từ từ thôi”, nhưng lúc này Dịch Phi lại ngồi cùng bàn với y, Dịch Phi còn đói hơn y nữa nên cũng bị bỏng quá trời quá đất.

“Vu Hiếu Thành học khoa xã hội, mục tiêu là đại học Kinh Chính, tiếc là hai lần thi đại học đều thiếu ba điểm.” Minh Thứ kêu ông chủ cho hai cái chén không, một cái đặt trước mặt, một cái cho Dịch Phi, “Nhà Vu Hiếu Thành ở huyện Lâm Khê, mồ côi cha, dùng thành tích nằm trong top 10 huyện mà vào được trường trọng điểm số 9, trực tiếp vào lớp thực nghiệm.”

Dịch Phi khều bún gạo vào chén cho nguội, “Nhưng sau khi vào lớp thực nghiệm, thành tích của Vu Hiếu Thành ‘không tốt’ nữa, ba năm trung học, chưa từng vào được top 20 trong lớp.”

Minh Thứ khuấy mì mấy cái, “Đệt.”

Dịch Phi trợn mắt, “Cậu đệt cái gì?”

“Chưa vào top 20 trong lớp đã xem là ‘không tốt’ á?” Minh Thứ nói: “Đây là trường trọng điểm số 9 đó.”

Dịch Phi nói: “Anh biết đây là trường trọng điểm số 9 chứ, nhưng trong nội tâm một học sinh như Vu Hiếu Thành, không vào được top 20 trong lớp chính là ‘không tốt’.”

Minh Thứ đổ dấm vào trong chén, “Lớp tự học buổi tối của khối 12 phải đến 10 giờ, lát nữa em đi vào trong trường xem thử, anh đến giữ dưới nhà Vu Hiếu Thành.”

Dịch Phi vội vàng lấp đầy bao tử, “Đi.”

Sân trường vào ban đêm có loại yên tĩnh khó tìm trong thành phố, trong tòa nhà chuyên dùng cho khối 12, đa số học sinh trong lớp học đều đang múa bút thành văn, chỉ có lớp khoa học tự nhiên toán lý hóa cực kỳ cá biệt thì còn có giáo viên đang giảng bài thi.

Minh Thứ đi đến lớp 28 —— lớp thực nghiệm khoa học xã hội —— chỗ tầng lầu, đã nghe thấy tiếng lật sách vang lên từng đợt.

Một giáo viên độ tuổi trung niên dáng người hơi mập từ cửa lớp 28 đi ra, lúc nhìn thấy Minh Thứ thì dừng chân, “Cậu là?”

Ở bất cứ trường trung học trọng điểm nào, tòa khối 12 đều là nơi được quản lý chặt chẽ, người không phận sự miễn vào.

Vừa nhìn Minh Thứ đã thấy không có khả năng là phụ huynh, càng không giống nhân viên nhà trường, khó trách cô Vương chủ nhiệm lớp lại đột nhiên nâng cao cảnh giác.

“Chào cô.” Minh Thứ hạ thấp giọng, lấy thẻ chứng minh thân phận ra.

Cô Vương xem xong, sự cảnh giác trong mắt không giảm mà còn tăng, “Cậu…”

“Chúng ta tìm chỗ nói chuyện.” Minh Thứ nói.

Giáo viên lớp 12 rất vất vả, học sinh chịu khổ, giáo viên cũng phải chịu theo, ở văn phòng người đến người đi, có giáo viên, cũng có học sinh chạy tới hỏi bài, tuyệt đối không phải nơi để nói chuyện.

Cô Vương đưa Minh Thứ đến một phòng học nhỏ bỏ trống, thấp thỏm hỏi: “Lớp chúng tôi có học sinh nào đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cô Vương căng thẳng không phải không có lý, áp lực thi đại học thực sự quá lớn, thành phố Đông Nghiệp hầu như năm nào cũng có học sinh lớp 12 tự tử, tự sát, nảy sinh lòng trả thù bạn học.

Minh Thứ nặn ra nụ cười mang tính trấn an, dùng giọng điệu của Tiêu Ngộ An nói: “Tôi muốn biết một chút về học sinh của cô, Vu Hiếu Thành.”

Vẻ mặt Cô Vương có biến đổi rất nhỏ, trước khi mở miệng thì thở dài, “Có phải trong nhà thằng bé xảy ra chuyện gì không?

Minh Thứ lắc đầu, “Cô Vương, tạm thời tôi không thể nói quá nhiều chi tiết cho cô, mong cô thông cảm. Hôm nay tôi đến tìm cô, chủ yếu là muốn nghe cô nói một chút, Vu Hiếu Thành là học sinh như thế nào. Dù sao năm nay đã là lần thứ ba cậu ta thi đại học, còn cô đã làm chủ nhiệm lớp cậu ta ba năm, đây là năm thứ tư. Trong số các giáo viên hiểu rõ cậu ta nhất ở trường trọng điểm số 9, trừ cô ra thì không còn ai khác.”

Cô Vương dạy tiếng Anh, là giáo viên đặc biệt, một năm trước sau khi các bạn học của Vu Hiếu Thành rời đi, tiếp nhận lớp 11 khoa học xã hội, cho nên lúc lần thứ nhất học lại Vu Hiếu Thành không học lớp cô, hiện giờ lớp 11 biến thành lớp 12, Vu Hiếu Thành học lại lần nữa, lại trở thành học sinh của cô Vương.

“Thằng bé Vu Hiếu Thành này…” Vương lão sư mở miệng, lại ngừng một lát không thể nói tiếp.

Minh Thứ nhìn thấy chút khó xử trên gương mặt cô, cả sự bất đắc dĩ và thương xót.

“Tôi hỏi vậy đi.” Minh Thứ nói: “Ở trong lớp thực nghiệm, có phải Vu Hiếu Thành không đủ thông minh hay không?”

Cô Vương do dự nhìn Minh Thứ, cuối cùng nhẹ gật đầu, “Thật ra tôi không cho rằng Vu Hiếu Thành chọn học lại nhiều lần là chuyện tốt, thằng bé quá cố chấp, năm nay nó lại vào lớp của tôi, tôi rõ ràng cảm giác được tâm lý của nó đã xảy ra vấn đề.”

“Nói thế là sao?”

“Vu Hiếu Thành xác định vị trí cho bản thân không phù hợp với năng lực của mình.” Cô Vương lại trầm mặc chốc lát, “Giáo viên không nên dùng thành tích để phán xét một học sinh, nhưng ở trong lớp thực nghiệm trường chuyên trung học, bầu không khí cạnh tranh quá mạnh, không ai có thể thoát khỏi loại bầu không khí đó cả.”

Minh Thứ vừa vặn gật đầu, “Ừm.”

“Vu Hiếu Thành ở cấp 2 cực kỳ ưu tú, giữ vững thành tích top 10 ở huyện rất lâu, nhưng học sinh lớp chúng tôi, ai mà không phải người nổi bật nhất ở huyện, thành phố?” Cô Vương nói: “Vu Hiếu Thành rất chăm chỉ, tôi thấy được điểm đó, thằng bé muốn rút ngắn độ chênh lệch…”

Minh Thứ nói: “Chăm chỉ? Cô có thể nói cụ thể hơn một chút về sự chăm chỉ của Vu Hiếu Thành không?”

“Học sinh trong lớp chúng tôi đều rất chăm chỉ, Vu Hiếu Thành lại đặc biệt nổi bật.” Cô Vương nói: “Tất cả hoạt động ở lớp, ví dụ như đại hội thể dục thể thao, các lớp họp lại, lớp 10 đều hứng thú tham gia hoạt động, còn thằng bé thì không, cho rằng mấy cái đó sẽ để lỡ thời gian học tập. Ký túc xá cũng sẽ tắt đèn, tình huống gia đình thằng bé thật ra rất bình thường, nhưng từ học kỳ II lớp 10, thằng bé bắt đầu thuê trọ bên ngoài, tiền thuê nhà không hề rẻ, trước kia lúc họp phụ huynh tôi đã hỏi mẹ của nó, biết được khoản chi tiêu này đối với nhà nó mà nói là một gánh nặng rất lớn.”

Minh Thứ nói: “Nghe ý của cô, thì Vu Hiếu Thành rất ít gặp mặt bạn bè?”

“Có thể nói như vậy, trong lớp chúng tôi, nó có điểm giống ‘Người vô hình’.” Cô Vương vừa nói vừa thở dài, “Cho dù thằng bé cố gắng đến như vậy, thành tích vẫn dậm chân tại chỗ. Không phải tôi nói nó không ưu tú, mà trong trường trọng điểm số 9, có rất nhiều học sinh ưu tú. Điểm nổi trội Vu Hiếu Thành duy nhất chính là chăm chỉ, nó chăm chỉ hơn nhiều bất cứ ai, thành tích lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ở mức trung bình, chuyện này thật sự rất tàn khốc.”

Minh Thứ nhớ tới lời cô Vương nói lúc nãy, lại hỏi: “Cô nói lần này lại làm chủ nhiệm lớp Vu Hiếu Thành, phát hiện tâm lý Vu Hiếu Thành có vấn đề? Biểu hiện bên ngoài là gì?”

“Trước kia thằng bé rất thích hỏi này hỏi nọ giáo viên, mặc dù ít quan hệ với bạn học, nhưng cũng hay thảo luận giải đề với bạn cùng bàn.” Cô Vương nói: “Giờ thì ai cũng không giao lưu, ngồi ì trong lớp cả một ngày, cũng không viết không hỏi, chính mình im lìm suy nghĩ, bạn học cùng bàn đã phản ánh với tôi mấy lần, nói không muốn ngồi cùng thằng bé, vì ánh mắt nó rất đáng sợ, giống như Lưu…”

Cô Vương không nói nữa, Minh Thứ bắt được vẻ mặt hối hận vì lỡ lời.

Hơi suy nghĩ một lát, Minh Thứ đã đoán được lời mà cô Vương nuốt xuống —— giống như Lưu Huệ Chi.

Lưu Huệ Chi, một biểu tượng giết người đặc biệt.

Hơn 10 năm trước, Lưu Huệ Chi từng theo học một trường chuyên cấp 3 ở thủ đô, thành tích cực kỳ nổi trội, các phương diện đều vô cùng xuất sắc, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn có thể thi đậu vào một trong hai trường đại học xếp hạng cao nhất cả nước.

Nhưng lúc đang học nửa học kỳ II năm lớp 12, Lưu Huệ Chi đột nhiên dùng con dao phay không biết đem vào ký túc xá từ lúc nào, sát hại 5 người bạn cùng phòng, sau đó cầm con dao này xông vào khu lớp 12, chém chết 8 người, làm bị thương 14 người.

Lúc cảnh sát chạy đến, mặc dù Lưu Huệ Chi đã bị thầy trò cùng nhau chế ngự, nhưng trong khu dạy học tất cả đều là máu tươi và tiếng khóc rống của học sinh, cảnh tượng quả thật thấy mà giật mình.

Sau đó trong quá trình xét xử, Lưu Huệ Chi nói, bản thân vì áp lực học hành quá lớn, mới nhất thời nghĩ quẩn, phạm phải tội ác không thể tha thứ.

Thời đó bạo lực học đường không có tính thời sự cao như bây giờ, tất cả trường học trong cả nước cũng chưa từng xuất hiện vụ án giết người ác liệt như vậy. Sau khi truyền thông phơi bày ra ánh sáng, vụ án Lưu Huệ Chi đã gây chấn động xã hội một thời. Lưu Huệ Chi có mấy phần dáng vẻ thanh tú, thậm chí trở thành ác mộng của rất nhiều học sinh lớp 12, mãi đến hơn mười năm sau là hiện tại, dưới phương thức truyền miệng, vẫn có học sinh sợ hãi bên cạnh mình sẽ xuất hiện một “Lưu Huệ Chi” khác.

Minh Thứ nói: “Tôi đoán, Vu Hiếu Thành không muốn hỏi bài giáo viên nữa, cũng không cùng bạn học thảo luận, là vì tự ti đúng không?”

Cô Vương gật đầu, “Năm nay đã là lần thứ ba thằng bé học lớp 12, bạn bè đều nhỏ hơn nó, rất nhiều giáo viên đã từng dạy nó, hồi trước chúng tôi có tiến hành khảo sát một lần lớp 12, thành tích của thằng bé vẫn quanh quẩn ở mức trung bình, chuyện này gây nên đả kích rất lớn với nó —— cậu nghĩ thử xem, thằng bé đều đã học hai năm lớp 12 hoàn chỉnh, vẫn không bằng học đệ học muội mình. Tôi dạy học nhiều năm như vậy, loại tâm tình của học sinh bình thường cố gắng lại không thể đuổi kịp người khác, tôi hoàn toàn có thể hiểu được.”

Vu Chấn, Sa Xuân, Vu Hiếu Thành…

Cuộc sống khác biệt nhưng lại cùng một tình cảnh khốn cùng.

Lúc Minh Thứ rời khỏi trường trọng điểm số 9, đến cửa sau lớp 22 nhìn thử, Vu Hiếu Thành đang ngồi ở phía cuối lớp học, cúi đầu làm một tờ bài thi.

Có lẽ phát giác điểm lạ, Vu Hiếu Thành bỗng nhiên xoay người, ánh mắt âm trầm bắn về phía cửa sổ nhỏ phía sau.

Minh Thứ cùng cậu ta bốn mắt chạm nhau, dễ dàng bắt được sự tuyệt vọng và đau đớn trong mắt cậu ta.

Qua cửa sổ nhỏ, người bên ngoài có thể thấy rõ học sinh trong phòng, nhưng học sinh trong lớp lại không thấy rõ khuôn mặt kẻ nhìn lén ngoài cửa.

Vu Hiếu Thành thật sự không biết đứng ở ngoài là ai, lát sau quay lại, tiếp tục viết viết trên bài thi.

Sau một tiếng, lớp 12 tan học, Minh Thứ xa xa đi theo sau lưng Vu Hiếu Thành, theo cậu ta đến căn nhà đơn độc chật chội.

Trước cửa nhà 7-3, Dịch Phi trông thấy một thanh niên xuất hiện ở chỗ ngã rẽ cầu thang, gọi to: “Vu Hiếu Thành.”

Vu Hiếu Thành giật mình đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ đề phòng, khi nghe có tiếng bước chân ở tầng dưới, cậu ta quay lại định xô ngã người ta rồi tẩu thoát.

Nhưng mà người đi đến chính là Minh Thứ.

Vu Hiếu Thành cao 1m76, mặc dù dáng người gầy yếu, nhưng sức lực không thể khinh thường. Khoảnh khắc Dịch Phi lao xuống lầu, Vu Hiếu Thành dùng bả vai hung hăng nhào tới Minh Thứ, ánh mắt hung ác nham hiểm đến dọa người.

Minh Thứ phản ứng cực nhanh né sáng bên cạnh, mượn quán tính chế trụ cổ tay Vu Hiếu Thành, gắt gao ép người lên vách tường, nghiêm nghị nói: “Cậu chạy cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.