Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Tam Đại Thiếu Gia Siêu Quậy

Chương 16



Đang trên 1 con đường khá vắng vẻ.

"Nãy ta quên hỏi tại sao mi lại thấy ta rồi." - Rachel bỗng nhiên nhớ ra cái gì đấy.

"Lúc đó có cái tia gì đó đỏ đỏ từ con mắt con rắn ấy chiếu vào mắt ta, chắc đó là năng lực của con rắn đó, vì vậy nên ta mới thấy được mi, có khi thấy được các linh hồn khác luôn không chừng." - Kevin suy đoán.

- Ồh ồh. - Rachel gật gù.

---------------------------

Qua nhà của tụi nó. Lúc này tụi nó đang trên phòng sắp xếp đồ đạc đây.

Phòng của Rachel. "Rachel" mở cửa thì choáng ngợp, tường xanh, bàn xanh, tủ xanh, giường xanh,.... nói chung hầu hết ở đây là màu xanh dương hết đấy.

"Chẳng lẽ con bé này (chỉ Rachel) cuồng màu xanh đến vậy à?"

Vừa vào phòng thì mùi của hoa linh lan xộc vào mũi. Bên trong, ở xung quanh các figure và các poster BTS là 1 chậu hoa linh lan trắng.

Sau khi dọn đồ xong, "Rachel" liền đi đến cái bàn học, kéo ngăn tủ ra thì có cuốn sổ "The relations of Rachel 😀"

"Có thể mình sẽ hiểu hơn về cuộc sống của con bé này." - "Rachel" vạch từng trang và đọc.

Qua nhà của tụi hắn. Lúc này Rachel và Kevin vừa về đến nhà.

"Kevin à~ mày đi đâu mà về lâu quá vậy? Hay đang hú hí với em nào đấy à?" - Kaito đang xem TV, thấy Kevin về liền mở miệng chọc ghẹo.

"Im mồm mà xem TV tiếp đi, không thôi tao phá cái TV của mày đấy." - Kevin bình tĩnh nói.

"Haha, mày làm thằng Kevin tức rồi kìa." - Max cầm đồ ăn ra, thấy tình huống này liền cười nói.

"Lên phòng thôi, đứng đó làm gì nữa." - Kevin nói nhỏ.

Cả hai lên phòng. Phòng của Kevin bao phủ bởi 1 màu xám nhạt.

Rachel liền chạy lên trên cái giường, giường ngủ ở đây êm hơn giường nhà cô nữa nên cô thích thú lăn qua lăn lại rồi nhún nhún.

"Giường của ta đấy nhé." - Kevin cảnh cáo.

"Cho ta chơi xíu thôi." - Rachel lấy chớn nhún cao gần đến cái trần nhà rồi rơi xuống, nhưng bên dưới ko phải là cái giường....

"Bộp"

Lúc thấy Rachel gần rơi xuống đất, bỗng nhiên anh chạy đến bế cô. Chứ ko thôi là bị té xuống mất rồi.

"Gì vậy? Ta là linh hồn mà! Có rớt xuống cũng đâu có sao!"

"Ờ ha." - Kevin thả xuống làm Rachel té cái bịch, dù là linh hồn nhưng cũng có tý cảm giác đau nhá ( cái này mình chế chứ ko có đâu ( ´ ▽ `)ノ)

"Cái thứ gì đâu á!!!!" - Rachel tức giận hét lên.

"Mi kêu ta thả xuống mà." - Kevin đáp lại.

"Nhưng có cần mạnh tay thế không???"

Và sau đó cả hai người này lại cãi nhau vì cái chuyện rất chi là cỏn con này nữa.

-----------------skip thời gian nào------------

12h khuya, Rachel đang ngủ ở sofa bỗng nhiên bị tỉnh giấc, ngủ lại cũng không được. Cô lật đật đi xuống nhà dưới xem TV giết thời gian.

TV được bật, Rachel lấy cái remote chuyển qua kênh ITV, hiện giờ đang là khung giờ nhạc Quốc tế. Vừa bật lên là bài Not Today của BTS, còn phần dưới khung bình chọn là bài Dope, For You và Save Me.

"Chời ơi, mấy oppa đẹp trai quá à!!! Nhảy đẹp nữa!!!" - Rachel phấn khích hét lên (mới khuya bị tăng động 😁).

Lúc đó Kaito đi xuống dưới lầu đi WC, đi xong ngang qua phòng khách thì nghe tiếng TV phát lên.

"Giờ này mà còn thằng nào xem TV nữa vậy? Còn xem nhạc của BTS nữa chứ!" - Kaito thầm nghĩ rồi đi vào, chỉ thấy có mỗi cái TV đang phát sóng nhưng chả thấy ai đang xem cả.

Kaito bắt đầu rợn người, ko lẽ nhà này có ma sao? (Đúng rồi đấy anh ơi:')) Cậu liền đi đến tắt TV.

Trong lúc đó, Rachel đang phiêu theo nhạc tự nhiên lại im bặt, nhìn lại là Kaito đã tắt TV. Cô chạy đến bật TV. Kaito vừa đi ra ngoài cửa thì TV lại phát sóng tiếp. Cậu hơi sợ chạy đến tắt tiếp.

"Đậu phộng, đậu mè, đậu nành, đậu đen, đậu xanh nồi canh, đậu má con cá, đậu xanh rau má Kaito ơi!!!!" - Rachel tức giận hát 1 loạt bài ca về đậu chửi bới Kaito rồi bật TV phiêu tiếp.

Lúc này Kaito hoảng sợ thật sự, cậu nhanh chóng đi lên phòng của Max và Kevin đập cửa rầm rầm làm hai thằng đang ngủ ngon cũng phải thức mà ra mở cửa.

"Gì mà đập cửa ghê dữ vậy?" - Max vừa ngáp vừa hỏi

"Mới có nửa đêm mà um xùm rồi." - Kevin bực dọc lên tiếng.

"Có...có....có..." - Kaito nói không ra lời, tay chỉ chỉ ở cầu thang.

"Max, mày cốc vào đầu nó 1 phát đi.' - Kevin nói.

"Cốp"

"Có ma ở dưới phòng khách!!!" - Kaito nói như hét, gương mặt hoảng sợ.

"Thật hả trời??" - Max cũng tin luôn.

Còn Kevin khoanh tay nhìn Kaito.

"Đâu? Dẫn tao đi xuống nào." - Sau đó Kaito dẫn Kevin và Max đi xuống phòng khách, hiện giờ TV đang phát bài Dope.

"Mày đi đến đó tắt TV là nó tự mở lại đó, thử đi." - Kaito nói, Max đi đến tắt TV thử, bỗng nhiên cái remote bay đến trúng ngay đầu của Max làm hắn ôm đầu và sợ hãi chạy ra ngoài, rồi TV lại được bật tiếp.

"Nhà này có ma thật rồi tụi mày! Chuyển nhà gấp." - Max sợ sệch nói.

Còn Kevin nãy giờ nhìn vào cái linh hồn phá phách đang ngồi ở đó hào hứng xem TV và cứ kêu gào "oppa,oppa"

"Bọn mày đứng ngoài đó đi, để tao xử." - Kevin đóng cửa lại rồi đi đến chỗ Rachel và cốc đầu.

"Ui da, mi làm gì vậy hả?" - Rachel ôm cái đầu thân yêu nói như hét.

"Nãy giờ mi làm cái nhà này mất ngủ hết rồi đấy, đừng làm loạn nữa mà đi vào phòng ngủ lẹ nào." - Kevin nói với giọng khá bực tức.

"Đợi xíu nữa đi mà~ còn bài For You thôi là xong rồi." - Rachel giương đôi mắt long lanh nhìn Kevin làm anh xiu lòng. Rồi sau đó ngồi xuống xem cùng cô luôn.

Khoảng 3' sau Kevin đi ra ngoài, bên trong TV đa được tắt.

"WOW!!! Anh hùng đời tao." - Kaito và Max vỗ tay.

"Đi lên ngủ thôi." - Kevin bế Rachel đang ngủ 1 cách ngon lành đi lên phòng.

-----------------------

Ngày hôm sau trong trường học.

"Ta kể cho bọn mi chuyện kinh dị nà! Hôm qua lúc 12h khuya á,ta xuống dưới đi WC tý tự nhiên trong phòng khách tự mở TV luôn á, ta tắt bao nhiêu lần rồi mà nó vẫn tự mở lên được á.' - Kaito ghê sợ kể lại.

"Lúc đầu ta không có tin thằng Kaito nhưng mà thật đấy, ta tắt TV rồi tự nhiên cái remote từ đâu đó phi vào đầu ta rồi cái TV tự bật nữa." - Max tiếp lời Kaito.

"Ghê quá vậy." - Kelly sợ sệch.

"Rồi sao? Tiếp đi." - Lily và Windy hào hứng.

"Và rồi Kevin đi vào làm cái gì đó rồi TV tắt luôn."

"WOW!!" - Cả đám (trừ "Rachel") nhìn vào Kevin.

'Rachel à... mi lại tạo rắc rối nữa rồi đấy!' - Kevin nhìn qua cửa sổ cái linh hồn đang bay nhảy ở dưới sân trường mà nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.