- Thái tử!!!!!!!! - Tiếng kêu thảm thiết vang lên phía sau đám người Ngân Nhi. Đó chính là Tiêu Thanh Mai!
Đôi mắt Ngọc Di lại in những tơ máu. Nàng nhanh chóng túm cổ Tiêu Thanh Mai rồi tát cho ả một cú trời giáng hét:
- Ngươi có còn là con người không? Đồ tiện nhân, tì tiện! Tất cả đều là tại ngươi hại chết Tuyết Linh! Ngươi không xứng đáng ở đây mà kêu khóc!
Ngọc Di mắt lưng tròng, khuôn mặt dữ tợn nhìn Tiêu Thanh Mai. Ả tưởng các nàng không thấy sao? Tưởng sẽ giấu trọn chuyện xấu ả đã gây ra sao? Thật không may cho ả là lúc đó các nàng và Thiếu Hạo, Huỳnh Lưu đều ở trên cây chứng kiến tất cả. Đúng là lòng dạ rắn rết mà!
- Con tiện nhân Tuyết Linh đó chết là phải! Nó chết là đáng đời! Tại nó mới hại chết thái tử! Tiện nhân đó mới là thứ tì tiện! - Tiêu Thanh Mai tức giận thét lên. Vừa thét ả vừa đẩy Ngọc Di ra.
Ngọc Di loạng choạng ngã, cũng may là Huỳnh Lưu đã nhanh tay đỡ lấy nàng nếu không bây giờ chắc nàng đang ngồi bệt xuống đất với cái thí thí (mông) tội nghiệp của mình.
Đôi đồng tử của Ngân Nhi xe lại. Nàng quay phắt lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Mai cười nhạt.
- Ngươi nói Tuyết Linh là tiện nhân? Thế ngươi là cái gì? Ngươi lòng dạ hồ ly đội lốp người, ác tâm mưu hại Tuyết Linh thì là gì? Ngươi nghĩ mình đáng thương lắm chắc? Hahaha. - Ngân Nhi nói. Nàng cười âm tàn mà mắt vẫn còn nhỏ lệ. Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Mai nói tiếp: - Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi về với âm ti hầu Tuyết Linh và thái tử chó má gì đó của ngươi!
Ngân Nhi rút Bạch kiếm ra đâm thẳng về phía Tiêu Thanh Mai nhưng lúc đến gần thì lại bị một thanh đao ngăn lại. Tiếu Hạo nói:
- Đường cô nương, ta biết cô nương đau lòng nhưng ả ta thật sự không thể chết như thế này!
Tuy Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu cũng hận ả tiện nhân này thấu sương nhưng vẫn không thể để các nàng có manh động gì với ả. Nếu không các nàng sẽ mang tội danh giết người, chịu người đời sĩ vả. Còn có nhiều chuyện nữa mà bọn hắn sẽ không lường trước được. Tốt nhất vẫn là giải ả về triều đình chờ phụ hoàng xét xử.
- Phải đó! Hai người bình tĩnh đi! Giết ả ở đây không tốt cho hai người. Ngọc Di, Đường cô nương, ta đảm bảo với mọi người. Sau khi đưa ả về triều đình, phụ hoàng của chúng ta sẽ xử lí thỏa đáng chuyện này. - Huỳnh Lưu cũng ngăn cản.
Ngân Nhi và Ngọc Di nhìn nhau một hồi mới miễn cưỡng gật đồng ý.
Tiêu Thanh Mai rất bất ngờ. Ả nhận ra ngay, hai thanh kiếm của hai con tiện nhân Ngọc Di cùng Ngân Nhi đang cầm là của bọn thích khách đeo mặt nạ lần trước sao? Thì ra là bọn chúng! Gương mặt ả âm trầm chỉ chừa lại đôi mặt mang đầy căm phẫn.
Bích Nghiêng thì bị lãng quên ở một bên. Nàng ta thật sự sợ nhưng một hồi sau lại cười khẩy một cái rồi đảo đôi mắt liên tục như đang suy tính chuyện gì đó.......
----------Trở lại với hai cục thịt đang "bay" trên không trung----------
Nguyên Phong thật sự khó không ra nước mắt. Tuyết Linh trong lòng hắn vì quá sợ hãi mà ngất đi rồi. Tại sao ông tời không cho hắn ngất theo nàng? Như vậy khi rớt xuống sẽ đỡ đau hơn! Tại sao a? Thật không công bằng nga!!!!!
Bên dưới vách núi, có một chiếc xe ngựa sang trọng cùng hai người đánh xe đang đi qua. Bạch y MỸ NAM tử trong xe đang nhàn nhã thổi tách trà nóng, trước mặt hắn là một bàn bát tiên đựng đầy hoa quả. Quả thật là hưởng thụ xung sướng a! (Shizu: Tại sao lại có nhiều mỹ nam như thế? *tủi thân chơi với kiến*)
Ngay lúc bạch y nam tử kia định đưa tách trà lên miệng uống thì.......