Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo

Chương 43



   Chiếc xe ngựa cỡ SSL (siêu siêu lớn) lộng lãy bắt đầu khởi bánh. Bề ngoài xinh đẹp bao nhiêu, bên trong lại u ám bấy nhiêu. Hiện giờ trong xe ngựa, Huỳnh Lưu và Thiếu Hạo muốn nghẹt thở vì cái không khí áp bức chết người này. 

   - Sao nàng ta lại ở đây? - Ngân Nhi mặt mày ủ dột nhìn Thiếu Hạo hỏi.

   - À...haha là do nàng ta xin theo, mà.....Phượng Uy đây lại là trắc phi của hoàng huynh cho nên.... - Thiếu Hạo mặt mày đổ mồ hôi hột, nhanh chóng liếc nhìn Phượng Uy gương mặt không cảm xúc giải thích.

   - Thật sự là như vậy? Thế có phải địa vị nàng ta thấp hơn ta không? - Ngọc Di đôi mắt sắc lẽm bắn về phía Huỳnh Lưu hỏi.

   Huỳnh Lưu giật nảy mình vội vàng gật đầu. Lão bà của hắn không biết nguyên nhân gì mà lại đáng sợ đến như vậy??

   "Kít..." Xe ngựa dừng lại, hai phu xe bên ngoài không ai khác chính là Tru Liệt và Nguyên Phong ở bên ngoài gọi tới:

   - Mọi người! Ra ngoài hí thở không khí, nghỉ ngơi chút đi rồi ta đi tiếp.

   Dân chúng xung quanh sớm bị thu hút bởi chiếc xe ngựa nguy nga giờ khi ba nữ chính của chúng ta bước xuống, họ lại càng bị thu hút hơn.

   Khắp nơi xì xầm to nhỏ không dứt lại thêm bọn Nguyên Phong khiến bao nhiêu cô gái ở đó đều mơ ước.

   Mà các nàng lại chả quan tâm gì ngoài việc....mua sắm và bắt Phượng Uy kia cầm đủ thứ đồ!!! 

   Phượng Uy chỉ như một con rối, đi theo các nàng khắp nơi mà chuyên tâm xách đồ giùm. Nàng ta thật chất nào tốt đến vậy? Chẳng qua là nàng ta phải nhịn, nhịn, nhịn để có thể hoàn thành nhiệm vụ, để có thể giết chết đám nữ nhân khốn khiếp này!!!!

   Sau khi chơi chán, ăn chán rồi. Chiếc xe cỡ đại kia lại tiếp tục lăn bánh chở các nàng đến một ngọn đồi vắng vẻ. Ở đó thảo nguyên xanh biết, Cây cối tươi tốt. Hoa gì cũng có cả, nói chung là rất đẹp.

----------------------------

   - Nữ vương, thần có chuyện này muốn xin người. - Một nữ tử vận y phục xanh lam cuối đầu cung kính trước vị nữ vương vạn yêu ở trên cao nói.

   Nữ vương khẽ cười, nàng trườn người xuống quấn quanh nữ tử đó. Dùng tay mình nâng mặt nàng ta lên nói:

   - Ta nói rồi. Tiêu Thanh Mai, ta thích muội cho nên không cần đa lễ với ta như vậy! Muội thấy ta ban cho muội sức mạnh và cơ thể hồ ly này có được hy không?

   Đúng vậy, nữ nhân đó là Tiêu Thanh Mai đã trốn ngục. So với ngày đó và hôm nay không có gì khác biệt nhưng đôi mắt lại thay đổi rất nhiều. Đôi mắt ấy u sầu hơn, mị hoặc hơn. Đuôi mắt hơi xếch lên một tí và có phần....tà ác hơn.

   - Muội rất thích. Cảm tạ nữ vương đã xem trọng.

   - Tốt, vậy thì tốt. Có phải muội đến để xin phép ta ra ngoài gặp cố nhân đúng không? - Nữ vương trở lại vị trí trên cao của mình, đuôi rắn vẫy liên hồi hỏi.

   - Vâng ạ. - Tiêu Thanh Mai cuối gầm mặt xuống, tay nắm chặt nói.

   - Được rồi. Muội đi đi, nhưng nên nhớ không được giết ai trong số lục nhân. Vì chính tay ta sẽ kết liễu chúng! - Nữ vương tựa tiếu phi tiếu nói.

   - Đa tạ nữ vương. Tiêu Thanh Mai xin ghi nhớ.

----------Trở lại với các nhân vật chính-----------

   - Oa.....ở đây thật là đẹp! Hay chúng ta nghỉ chân ăn uống tại đây đi. - Tuyết Linh nhìn ngắm khắp nơi tren thảo nguyên. Bỗng nhớ đến buổi cắm trại ngoài trời mà nàng chưa bao giờ được tận hưởng bèn nổi hứng đề nghị.

   - Ừ được đó. - Ngọc Di vui vẻ tán thành. Thế là mọi người liền dọn ra tất cả đồ ăn đem theo và được Ngân Nhi trang trí y hệt kiểu cắm trại ngoài trời của thế kỉ 21.

   Đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên trược mặt Tuyết Linh là hộp thức ăn bằng gỗ do Phượng Uy đưa tới. Nàng ta cười nói:

   - Thái tử phi tỷ tỷ, ta nghe nói tỷ rất thích ăn đồ ngọt nên đã cố tình mang món bánh quế hoa từ ngự thiện phòng đến đây. Mong tỷ tỷ nhận cho. 

   Tuyết Linh sau một hơi khuông mặt cứng ngắt cuối cùng cũng đáp lại nói:

   - Đa tạ Phượng tỷ tỷ đã quan tâm. Thái tử phi muội muội ta đây xin nhận. - Nhận xong nàng vứt qua một bên. Hừ...bảo nàng là tỷ tỷ? Nàng già như vậy sao? Đã thế còn bảo nàng ăn đồ nàng ta chuẩn bị? Mơ tưởng!

    Không ai để ý đến cuộc đối thoại của Tuyết Linh và Phượng Uy vì tất cả bọn họ......đang ăn uống và tám chuyện bốn phương! (=.=)

   Ngân Nhi trong lưc không biết đã vô tình ăn món bánh Quế Hoa của Phượng Uy-món mà nàng thích nhất.

   Trong suốt bữa ăn Tru Liệt luôn chú ý chăm sóc cho Tuyết Linh từng chút một. Sự diệu dàng đó làm tim nàng đạp liên hồi. Má cũng ngày càng đỏ. Vì vậy sau khi kết thúc bữa ăn, Nguyên Phong đã kéo nàng đến một nơi thật vắng vẻ cốt yếu tránh xa Tru Liệt.

   Ngọc Di và Huỳnh Lưu không biết cũng rủ nhau đi đâu hẹn hò mất dạng. Ngân Nhi cảm thấy không khoẻ liền vào xe ngựa nghỉ ngơi tất nhiên Thiếu Hạo cũng đi theo chăm so s cho nàng. Bây giờ bên ngoài chỉ còn Tru Liệt và Tiểu Lam.

   Tiểu Lam nhìn Tru Liệt đang ngắm trời xanh, lòng nàng lại rung động. Từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ....mỗi lần thái tử Thuý Nguyệt quốc đến chơi, nàng đều ngắm nhìn từ xa là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Tiểu Lam khẽ cười nói:

   - Trong ngài có vẻ không dược vui nhỉ?

   - Sao ngươi nghĩ thế? - Tru Liệt hỏi mà không buồn quay đầu về phía nàng.

   - Vì...ánh mắt người nói lên điều đó.

   - Có lẽ vậy. - Đúng thế! Bây giờ tim hắn đang rất nhói đau. Sau một thời gian ở cùng với nàng....Tình cảm hắn dành cho nàng càng nhiều. Khi thấy Phong đại ca nắm tay nàng kéo đi. Hắn muốn chạy đến giữ nàng lại nhưng nàng là nương tử người ta....hắn có quyền gì? Chỉ biết lặng lẽ đứng đằng xa dõi theo, chăm sóc cho nàng. Gái như ông trời cho hắn....gặp nàng sơm một chút nữa thì tốt quá.

-----Trong xe ngựa-----

   Thiếu Hạo cuống quýt cả lên. Hắn vội vàng hỏi:

   - Ngân Nhi nàng không khoẻ chỗ nào?

   Ngân Nhi trong người hiện giờ rất nóng, rất kì lạ. Nàng cảm thấy như đây không còn là cơ thể của mình vậy. Đôi môi ướt át của nàng không ngừng rên rỉ:

   - Ta không biết...ta nóng....nóng quá...giúp...giúp ta....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.