Góc khăn rũ xuống che khuất tầm mắt cô, Lạc Thời muốn giơ tay vén lên, tay giật giật, nhưng dừng lại không động, thành thật trả lời, có chút ngượng ngùng, "Tối hôm qua lúc lái xe không cẩn thận va vào cửa sổ, nên bị trầy da một xíu."
Chu Trạch Đình nghe vậy, lực trên tay không nặng không nhẹ ấn lên trán cô.
Lạc Thời hít hà, muốn giương mắt nhìn anh, tầng vải dệt kia thật sự rất chướng mắt, biểu tình trên gương mặt anh, một chút cô cũng không biết.
Chu Trạch Đình chỉ ấn một cái, sau đó không động nữa, lấy khăn xuống đưa trước mặt cô, mắt đen trầm tĩnh dừng ở giữa chiếc khăn, anh nói: "Một chút trầy da?"
Ở giữa chiếc khăn có vết máu màu đỏ khá bắt mắt.
Lạc Thời 囧, "Buổi sáng không bị như vậy." Sáng sớm rời giường rửa mặt, cô nhìn thấy miệng vết thương đã đóng vẩy, với tình huống bây giờ, đoán chừng vừa nãy không cẩn thận đã làm tróc lớp vẩy.
Anh nhất thời không nói chuyện, xoay người đồng thời bỏ khăn vào túi quần.
Cô nhìn lưng anh, hậu tri hậu giác (*) nghĩ đến vừa rồi hình như anh nhét chiếc khăn bẩn vào trong túi quần, trên mặt khăn còn dính máu của cô. Cô do dự, muốn nói một câu, thì thang máy vừa vặn dừng ở tầng hai.
(*) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Lạc Thời thấy anh dẫn đầu đi ra ngoài, cô kịp thời đi theo, lời muốn nói cũng quên mất.
Lầu hai của trung tâm thương mại đều là các quán ăn, cô ngoan ngoãn theo sau Chu Trạch Đình, vào một nhà hàng có vẻ tốt.
Phục vụ đưa hai người tới chỗ ngồi, Chu Trạch Đình tùy ý chọn vài món, hỏi cô: "Em xem em muốn ăn gì nữa không?"
Công việc hôm nay của anh rất nhiều, cơm trưa giải quyết ở công ty, buổi chiều anh có cuộc họp video với các đối tác nước ngoài, sau khi kết thúc vội vàng chạy đến rạp chiếu phim. Một ngày bận rộn như vậy, dạ dày của anh có chút chịu không được.
Lạc Thời không nhìn thực đơn, nói với phục vụ: "Cứ như vậy đi."
Đến khi phục vụ đi rồi, Chu Trạch Đình ngồi đối diện cô, cởi áo khoác tây trang trên người xuống, lưng dựa vào lưng ghế, dáng vẻ luôn luôn lạnh lùng, nhíu mày nhìn qua, hỏi cô: "Có cầm theo băng keo cá nhân không?"
Anh nhắc đến, cô mới nhớ vết thương trên trán còn chưa được xử lý. Ở trong túi lấy ra miếng băng keo hình quả đào, giọng điệu chậm rãi, nói: "May là lúc ra cửa có cầm theo."
Chu Trạch Đình nhìn miếng băng keo đỏ rực trên tay Lạc Thời, ánh mắt khẽ nhúc nhích, hình như mấy cô gái nhỏ đều thích mấy món đồ dễ thương như này.
Cô cúi đầu tìm trong túi, một lúc sau mới ý thức được mình không mang gương cầm tay.
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô không dám nhờ anh dán lên giúp cô, nên cô xé bọc, sau đó tìm vị trí tương đối, định dùng sức đè xuống, vết thương đột nhiên đau nhói, bên trong hốc mắt xuất hiện chút nước mắt.
Hình như chỗ keo dính vào vết thương, cô nhất thời không dám mở ra, sợ vết thương đã đóng vẩy sẽ bị rách ra lần nữa.
Đang lúc cô tiến thoái lưỡng nan, hơi thở nam tính dễ ngửi tràn ngập chóp mũi, xen lẫn với trầm cây mộc hương làm cô không thể cưỡng lại, cô ngẩng đầu, thân thể cường tráng của anh che khuất một mảng ánh sáng.
Chu Trạch Đình không nhìn cô, hơi cong thân mình, đứng trước mặt cô, duỗi tay chạm vào trán cô, thấp giọng nói: "Chịu đựng một chút."
Trong lòng kinh ngạc vì sự tiếp cận vô ý của anh vẫn chưa kịp thu hồi, gương mặt còn bị sốc, con ngươi Chu Trạch Đình sâu thẳm, trong lòng hơi động, tay trái để trán, tay phải cầm góc băng keo cá nhân, động tác không chút do dự, gỡ miếng băng keo ra.
"A ---" Lần này, nước mắt Lạc Thời trào ra, hoàn toàn là bị đau đớn kích thích.
Chu Trạch Đình dán miếng băng keo vào vết thương, hơi thở phả trên mắt cô.
Lạc Thời chớp chớp mắt, nói: "Anh Trạch Đình, vừa nãy lại bị chảy máu phải không anh?"
Anh "Ừm" một tiếng, sau đó ngón tay phải ấn xuống hai bên miếng băng keo.
Theo lực đạo của Chu Trạch Đình, cô chòm người lại gần anh, ngón tay anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Đôi mắt sâu không thấy đáy.
Lạc Thời thở ra, ngửa đầu chạm vào mắt anh, khoảng cách của hai người rất gần, cô nói: "Đau quá."
Gương mặt cô có tính lừa gạt, bên trong đôi mắt quyến rũ đều là ảnh ngược của anh, thấp giọng mà nói "Đau", làm anh giật mình một lát.
Bởi vì tính cách của mình, nên chưa từng có người phụ nữ nào có thể nói chuyện với anh ở khoảng cách gần như vậy.
Thời gian định thần lần này có hơi dài, Lạc Thời đánh bạo sờ nút áo ở cổ tay anh, chỉ là chưa kịp động tay, phục vụ ở sau anh lễ phép nói: "Thưa ngài, xin ngài cẩn thẩn."
Phục vụ bưng đồ ăn để lên bàn, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà cô không dám nói gì nữa, lúc sau hai người yên tĩnh ăn cơm.
Lạc Thời ăn ít, nên rất nhanh đã buông đũa, ngồi ngay ngăn trên ghế, tay chống cằm nhìn người đối diện.
Dáng vẻ anh khi ăn nho nhã lịch sự, bàn cơm bọn họ rất an tĩnh, chỉ có cách vách truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, anh húp một miếng súp ngọt (*), mày nhăn lại, sau đó không đụng đến nữa.
(*) Súp ngọt: Súp ngọt là một món tráng miệng truyền thống ở tỉnh Quảng Đông.
Trong lòng Lạc Thời vừa động, ngón tay chọt chọt má, cô hỏi: "Anh Trạch Đình, canh gà lần trước khó nuốt lắm phải không?"
Tay cầm đũa của Chu Trạch Đình hơi dừng, dường như không có việc gì nói: "Không có."
Cô hơi phồng má, nói: "Chính chị Mi Mi nói, mùi vị tốt hơn thuốc độc một chút? Chẳng lẽ không khó uống sao?"
Không biết cô lấy lá gan ở đâu mà dám vạch trần lời nói của anh.
Chu Trạch Đình liếc mắt nhìn cô, dũng khí của cô hoàn toàn biến mất.
"Không nói dối, lần trước khi bị cảm, vị giác không quá nhạy."