Lúc Chu Trạch Đình đến chỗ hai người thì lễ tân đang đưa thẻ cho Lạc Thời.
Cô nhận lấy, đem thẻ bỏ vào trong túi xách.
Bùi Đông nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, anh ta cười vỗ vỗ vai Chu Trạch Đình.
"Tối nay, lão Triệu mời đi KTV, cậu đi không?"
Anh nhìn bàn tay đặt trên vai thì liếc xéo Bùi Đông.
Cậu ta bật cười thu tay, "Có đi hay không? Chờ cậu chứ?"
"Ừ." Chu Trạch Đình nói.
"Cô bé, em có muốn đi không?" Bùi Đông chuyển qua hỏi Lạc Thời.
"Em có thể đi sao?" Cô mở to đôi mắt ươn ướt hỏi.
"Cái này em phải hỏi Trạch Đình." Bùi Đông lập tức đem vấn đề ném cho Chu Trạch Đình.
"Hôm nay cậu nói hơi nhiều." Chu Trạch Đình liếc liếc anh ta, xoay người lại thì đối diện với ánh mắt mong đợi của cô.
Anh dừng một chút, dưới ánh mắt của hai người chậm rãi nói:
"Em không thể đi."
Thần thái trong mắt Lạc Thời lập tức hạ xuống thất vọng.
"Vâng, vậy em về trước đây."
Bóng dáng cô nhóc một lát đã biến mất ở khúc rẽ.
"Nếu không đuổi theo thì cô bé sẽ về nhà thật đó."
Chu Trạch Đình lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Đông, anh lấy chìa khóa xe từ trên quầy lễ tân rồi bước đi.
- -
KTV.
Nơi nơi đều là người vui chơi điên cuồng.
Chu Trạch Đình đi trên hành làng thì đột nhiên có cánh tay để lên người. Cánh tay trắng nõn mềm mại vòng qua nửa vai anh, tay còn lại thì chạy loạn trên ngực anh, bên tai là một người phụ nữ lả lướt đang nói nhỏ.
Anh bắt được cái tay đang giữ nút áo với ý đồ chui vào trong áo sơ mi, hơi dùng sức đem người phụ nữ kia đẩy qua một bên.
Người phụ nữ kia tiến lên lần nữa thì Chu Trạch Đình lùi ra sau một bước dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
Là cái nhìn cảnh cáo.
Cô ta tức giận bỏ đi.
Bùi Đông đi phía sau mang vẻ mặt thú vị nhìn Chu Trạch Đình.
Có phụ nữ đi đến bên Bùi Đông, hắn liền ôm hôn một cách nồng nhiệt xong xuôi thì ôm eo cô ta nói với bạn tốt: "Đây mới là phản ứng nên có của đàn ông."
Chu Trạch Đình không ý kiến tỏ ra chẳng muốn để ý tới mấy lời của Bùi Đông, anh đi vài bước đẩy cửa phòng bao ra.
Không khí trong phòng so với bên thì hơi bình thường.
Tìm được chỗ anh ngồi, lão Triệu buông bạn gái trong ngực ra, ngồi xuống hỏi: "Bùi Đông đâu?"
"Bên ngoài."
Lão Triệu gật gật đầu, biết tính tình Bùi Đông cũng không nói gì nữa.
Hắn uống ngụm rượu sau đó há miệng đầy mùi rượu hỏi anh: "Hôm nay có muốn tìm một người bồi cậu không?"
"Không cần."
"Cậu nói xem trong mấy anh em chúng ta cậu là người sống buồn tẻ nhất, ngẫu nhiên phóng túng mình chút đi để biết được mùi vị nhân gian.....Người phụ nữ này Bùi Đông kiếm ở đâu thế? Nhìn thuần khiết vậy."
Lão Triệu nói một nửa liền chuyển đề tài, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Chu Trạch Đình nhấp ngụm rượu xong tầm mắt cũng nhìn ra cửa phòng bao.
Đối lập với Bùi Đông cợt nhả thì cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh...... Lạc Thời.
Lạc Thời bị đẩy đến chỗ Chu Trạch Đình và lão Triệu.
Trong đầu là một mảng mênh mông.
Hai mươi phút trước lúc cô vừa về đến nhà.
Thì nhận được một tin nhắn.
Là Bùi Đông, người vừa thêm bạn bè.
[ Nhanh đến cửa tiểu khu. ]
Lạc Thời nghi hoặc thay quần áo nhanh chóng đi đến cửa tiểu khu. Lúc tới thì thấy Bùi Đông mở cửa xe thể thao, đeo kính râm nói với cô: "Mau lên xe, anh đưa em đến một nơi."
Khi đó đầu óc cô cũng không kịp suy nghĩ nên ngay lập tức bước lên xe, xe nổ máy mới nhớ tới lỡ như Bùi Đông là người xấu thì sao?
Bùi Đông thấy cô khẩn trương nên an ủi nói: "Anh sẽ chạy chậm, anh cũng không phải người xấu."
"Anh đưa em đi gặp tình lang."
Lạc Thời nói lắp bắp: "Tình... Tình... Tình lang?"
Anh ta khẽ cười. "Đúng vậy, Chu tình lang."
Cô kinh hãi.
Lạc Thời cứng đờ khi bị đẩy đến bên người Chu Trạch Đình.
Bùi Đông đem cô đẩy vào chỗ, sau đó nở nụ cười không đứng đắn với Lạc Thời rồi bỏ đi.
Người bên cạnh trầm mặc đến lạ thường nên cô cứng nhắt quay đầu, giương ra khuôn mặt nặng trĩu sắp chảy nước còn ánh mắt thì sắp khóc đến nơi.
Nửa giờ trước, Chu Trạch Đình còn nói với cô, "Em không thể đi."
Kết quả hiện tại là cô đang ngồi bên cạnh anh.
Cô vội vả giải thích, "Em không phải cố ý muốn tới mà là Bùi Đông kiên quyết chở em tới."
Nửa đường cô quyết liệt yêu cầu Bùi Đông dừng xe.
Anh ta mắt điếc tai ngơ, một đường cao tốc chạy đến đây.
Tốc độ kia nhanh đến mức trái tim nhỏ Lạc Thời hiện tại vẫn còn nhảy loạn xạ.
Chu Trạch Đình đem ly rượu trống không ném lên bàn "Lạch cạch" một tiếng thấy vậy mí mắt cô giựt giựt.
Đánh bạo quay đầu lại nhìn anh, Chu Trạch Đình lưng dựa trên sô pha nâng nửa mí mắt nhìn lại cô, cảm xúc trong mắt rất nhạt, Lạc Thời chần chừ hỏi đúng mực:
"Anh Trạch Đình, anh giận sao?"
Trong phòng ồn ào, anh mở miệng có lẽ vì mới uống rượu xong nên giọng nói hơi run có chút xa lạ.
"Anh trai em nhờ tôi chăm sóc em nhưng không có nói tôi kiểm soát tự do của em."
Khuôn mặt nhỏ lập tức tái nhợt.
Câu nói này của Chu Trạch Đình liền vẽ ra một đạo tuyến thật dài giữa hai người.
Lời anh nói là sự thật, nếu không có Lạc Thịnh thì cô với anh có lẽ sẽ không gặp nhau.
Hiện tại anh kiên quyết đem mối quan hệ hai người làm rõ nên trong lòng cô rất hoang mang, giống như có bàn tay đang gắt gao nắm thật chặt tim cô mặc dù muốn thở nhưng lại bất lực.
Lạc Thời thấp giọng "À", toàn bộ đầu rũ thấp, tay đụng vào cạnh bàn nên sự lạnh lẽo thấm vào trong tận da thịt, sự lạnh lẽo càng lan rộng hơn.
Cô muốn nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc đến đáng sợ, không chút do dự liền đem ly rượu trên bàn đến bên miệng.
Chu Trạch Đình nhìn thấy cũng không ngăn cản, con ngươi bình tĩnh vắng lặng cầm ly rượu trên tay chậm rãi đưa lên miệng uống một ngụm.
- -
Ánh mặt trời từ khe hở bức màn chui vào trong có chút chói mắt, Lạc Thời mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Cổ họng đau quá."
Lạc Thời nhỏ giọng nói.
Chờ đến cô tỉnh táo hẳn cô mới phát hiện mình đang ở phòng mình.
Ngày hôm qua?
Cô đến KTV.
Bùi Đông mang cô đến.
Sau đó gặp được Chu Trạch Đình.
Sau lại.....
Lạc Thời không nghĩ ra.
Cô trở về bằng cách nào cô cũng không biết.
Lạc Mi Mi ở bên ngoài gõ cửa.
"Thời bảo bối, em thức chưa?"
"Thức rồi ạ." Cô trả lời.
Lạc Mi Mi bưng nước mật ong vào đưa cho cô, "Đau đầu không? Uống hết cái này trước đi."
Lạc Thời ngoan ngoãn uống hết ly nước mật ong, lúc đưa ly cho Lạc Mi Mi hỏi "Chị Mi Mi, đêm qua em về bằng cách nào vậy?"
Lạc Mi Mi vừa nghe xong liền nổi giận ngón tay chỉ chỉ vào trán cô.
"Em nói em xem có phải không có đầu óc không? Một cô gái uống rượu đã vậy nửa đêm còn để một người đàn ông xa lạ đưa về, Lạc Thời gan em đủ lớn? Em có phải muốn Lạc Thịnh đánh chết chị a?"
Lạc Thời nhút nhát.
Đàn ông xa lạ?
Hình như chị Mi Mi biết Chu Trạch Đình.
Vậy thì đêm qua người đưa cô về không phải anh.
Lạc Thời cau mày đầu lại bắt đầu đau.
Lạc Mi Mi nhìn vẻ mặt thất thần của cô, "Nãy giờ em có nghe chị nói không thế? Người đàn ông kia là ai?"
"A a..... Em cũng không rõ lắm chắc là Bùi Đông."
"Bạn của em?"
Lạc Thời miễn cưỡng đáp: "Xem như vậy đi, chị Mi Mi em còn đau đầu nên em có thể ngủ tiếp không?"
Lạc Mi Mi nhíu mày, giọng hung hăng nói: "Ngủ đi, ngủ đi."
Duỗi tay đắp chăn lên cho cô.
Cô ngủ một giấc đến chiều.
5 giờ.
Lạc Thời nhìn chằm chằm mình trong gương. Đáy mắt một mảnh màu đen, mái tóc mượt mà đang xõa ngang vai.
Cô bực bội đưa tay xoa loạn đầu tóc.
Lạc Thời nghĩ.
Đêm qua cô uống rất nhiều.
Bởi vì một câu của Chu Trạch Đình. Cô nhớ rõ vẻ mặt của anh ngay lúc đó. Đôi mắt lạnh lùng giống như tuyết sơn thượng thủy (*) nhìn chằm chằm cô, lạnh đến tận trong lòng.
(*)Tuyết sơn thượng thủy: Nước trên những ngọn núi phủ tuyết trắng
Điện thoại ở phòng khách reo lên.
Lạc Thời hoàn hồn vội buông ly xuống chạy đến phòng khách lấy điện thoại.
Một tin nhắn.
Bùi Đông: [ Cô nhóc, đêm qua em đã làm cái gì? ;-) ]
Lạc Thời cắn môi hồi tưởng lại quá khứ.
[ Anh Trạch Đình giống như không thích em..... ]
Bên kia trầm mặc một hồi rồi mới trả lời lại hai tin.
[ Đường đi thật gian nan. ]
[ Cách mạng chưa thành công, nha đầu em còn cần phải nỗ lực thêm. ]
Lạc Thời: [ (╥╯^╰╥) ]
Bùi Đông: [ Cố lên em. ]
- -
Từ lần trước đạo diễn không phân biệt ngày đêm, mỗi ngày đều bắt cô quay hết những cảnh còn thiếu. Lạc Thời cũng ngoan ngoãn nghe lời đem toàn bộ tinh lực tạm thời đều đặt vào bộ phim.
Mỗi khi đoàn phim được nghỉ ngơi thì Qúy Tiêu Tiêu sẽ chỉ dạy cho cô. Qúy Tiêu Tiêu mới 25 tuổi, từ một minh tinh nhỏ vô danh trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng cho nên cô rất khâm phục cô ấy.
Lạc Thời nhìn chằm chằm vụ tai tiếng trên web, Qúy Tiêu Tiêu thấy lạ quay đầu lại nhìn.
Là tin tức giới giải trí.
[ Nữ minh tinh nổi tiếng Qúy Tiêu Tiêu lén lút hẹn họ với tân ảnh đế Lạc Chi ]
Qúy Tiêu Tiêu thấy bộ dáng kinh ngạc của Lạc Thời thì buồn cười nói:
"Em sẽ không tin đó là sự thật chứ?"
"Em không nên tin sao? Trên đây có ảnh chụp, chị Tiêu Tiêu, chị cùng ảnh đế....."
"Em có biết cái gọi là tai tiếng không? Những phóng viên này thích viết lung tung để thu hút nhiều lượt xem cho nên em đừng để trong lòng."
"Vâng ạ."
Vừa nói cô vừa tiếp tục lướt web thì thấy bài viết.
[ Lộ ảnh sánh vai đi cùng nhau của nữ minh tinh tuyến mười tám (*) Khúc Loan và cổ đông điện ảnh Hoàn Tinh Chu Trạch Đình ]
(*) tuyến mười tám: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama.
Đây cũng là tai tiếng.
Không sao.
Lạc Thời nghĩ thầm.
"Em đang nghĩ gì vậy? Buổi tối đoàn phim tụ tập ăn cơm, em đi không?
"A..... Chị Tiêu Tiêu, chị nói gì vậy ạ?" Cô lấy lại tinh thần hỏi.
"Buổi tối đoàn phim liên hoan, em đi không?"
"Vâng em đi."
Buổi tối liên hoan ở Lâm Giang Lâu.
Hạ Vũ mời khách.
Lạc Thời cùng Lạc Mi Mi đến trễ.
Trước buổi liên hoan một giờ, Lạc Mi Mi một hai đòi phải đi dạo phố.
Dạo một hồi mất hết một tiếng rưỡi.
Lúc hai cô đến, Hạ Vũ mỉm cười bắt mỗi người chịu phạt uống hết ba ly rượu.
Tửu lượng Lạc Mi Mi tốt nên đem cả ba ly rượu của Lạc Thời uống luôn.
Uống xong cũng không say, chỉ là nửa chừng đi ra ngoài nghe điện thoại lúc trở lại ghé vào tai Lạc Thời nói.
"Thời bảo bối, hiện tại chị có việc phải về thành phố C cho nên mấy ngày nay em ở đoàn phim lo đóng phim cho tốt đừng chạy loạn."
Hiện tại đi luôn.
"Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không? Chị trở về gấp thế?"
"Trong nhà không có việc gì do chị có chút việc riêng thôi." Lạc Mi Mi vỗ vỗ mặt cô, sau đó đứng lên nói xin lỗi với Hạ Vũ rồi vội vàng đi ra cửa.
Cô nhìn Lạc Mi Mi đi ra khỏi cửa phòng bao, chợt nhớ đến vừa nãy trong tay cô ấy có cầm theo chìa khóa.
Lạc Thời sợ cô ấy sốt ruột vừa uống rượu rồi còn lái xe, liền nôn nóng đuổi theo.
Lúc chạy đến cửa nhà hàng thấy cô ấy lên xe taxi, cô mới yên tâm quay về phòng.
Chờ đến khi cô đứng ngoài cửa phòng bao thì vừa vặn cửa phòng cách vách mở ra.
Một đám người vây quanh một người, chậm rãi đi ra.
Người đi đầu sắc mặt có chút lãnh đạm, trên người mặc bộ tây trang cao cấp được cắt may tinh thế càng tôn lên khí chất của bản thân.
Một khắc kia, trong lòng Lạc Thời cực kỳ trống rỗng.
Hành lang ít người vì thế một mình cô đứng ở đó rõ ràng có thể thấy được.