Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người

Chương 14: Chương 14 [Hết]



Ta bất lực đỡ trán, không nói nên lời.

Hôm qua khi Thẩm An vừa nói Quý Yến trốn thoát ở Nam Sơn, ta liền nghĩ ngay đến ngôi miếu Quy Linh này.

Ngôi miếu này đã bị bỏ hoang nhiều năm, người bình thường căn bản sẽ không nhớ đến sự tồn tại của nó.

Chẳng qua đối với Quý Yến mà nói, nơi này không chỉ là một vùng đất hoang vắng, mà còn là nơi ta từng tạm trú khi còn đi theo y, ngoại trừ ta ra, có lẽ không ai biết đến chốn này.

Tiếc rằng y không ngờ rằng ta lại không chút do dự vạch trần y với Thẩm An.

Rõ ràng Quý Yến cũng đã nhận ra điều đó.

Đôi mắt đen láy của y đảo qua đảo lại giữa ta và Thẩm An, binh sĩ phía sau lưng như hổ rình mồi, chỉ chờ một tiếng hạ lệnh là lập tức bắt giữ tên phản tặc này về quy án.

Hồi lâu sau, cuối cùng y cũng ý thức được rằng mọi chuyện đã an bài, không thể vãn hồi.

Trước khi Thẩm An hạ lệnh, cuối cùng y không nhịn được cất tiếng hỏi:

“Chuyện ngươi đã làm với Sở Linh năm đó, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thẩm Thu sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ngươi đúng là kẻ lòng dạ độc ác!”

Thẩm An cười ha hả, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo u ám:

“Lòng dạ độc ác?”

“Câu này vẫn nên trả lại cho ngươi mới đúng.”

“Kiếp trước a tỷ yêu ngươi nhiều năm như vậy, ngươi vẫn nhẫn tâm khước từ, khiến a tỷ ngày đêm đau khổ thương tâm, muội đành phải ra tay giúp a tỷ một phen, quét sạch mọi chướng ngại vật cản đường tỷ ấy, đáng tiếc, thật đáng tiếc, tên đầu gỗ như ngươi lại có thể làm ra cái chuyện dùng m.á.u tim của a tỷ muội để chữa bệnh cho tình nhân của ngươi, nếu không phải muội đang ở nơi biên cương xa xôi, chắc chắn muội đã đoạt mạng chó của ngươi từ lâu rồi.”

Giọng điệu hắn càng nói càng trở nên âm u đáng sợ:

“Để ngươi sống thêm được mấy ngày, đúng là lỗi của muội.”

Quý Yến phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi:

“Ngươi!”.

Sự kiên nhẫn cuối cùng của Thẩm An cũng đã bị tiêu hao sạch sẽ:

“Được rồi, những lời còn lại ngươi xuống suối vàng mà nói.”

27.

Vào ngày tuyết tan hoàn toàn, ta gặp lại Quý Yến lần cuối trong ngục tối tăm.

Bởi vì tội trạng của y, giờ đây cả gia tộc Quý gia đều như chó nhà có tang, phải chịu cảnh gông cùm xiềng xích, chờ ngày bị xử trảm diệt môn.

Đêm trước khi hành hình, ta đối diện với Quý Yến toàn thân bê bết máu, khắp người không một tấc da thịt nào lành lặn, trầm mặc ngồi xuống bên cạnh y suốt nửa khắc đồng hồ:

“Dù sao cũng quen biết một thời gian, ngươi còn chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Ta cảm thấy có chút cảm động trước lòng tốt của bản thân, đối diện với Quý Yến đến nước này, vậy mà trong lòng ta vẫn dấy lên chút thương hại.

Người nằm trên mặt đất vẫn bất động như thể đã c.h.ế.t.

Hồi lâu sau, khi ta không còn kiên nhẫn, định đứng dậy rời đi, y bỗng khẽ động đậy.

Ta nhìn thấy đôi môi mỏng của y khẽ hé mở, thanh âm nhỏ xíu, yếu ớt đến mức khó lòng nghe rõ:

“Thật xin lỗi…………”.

Ta im lặng, không đáp lời.

Thẩm An đứng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng xin lỗi yếu ớt này, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy vẻ khó chịu:

“Ngục giam ẩm thấp lạnh lẽo, không nên ở lại lâu.”

Dứt lời, hắn nắm chặt lấy tay ta, dưới ánh mắt u ám cuối cùng của Quý Yến, cùng nhau bước về phía ánh sáng yếu ớt phía bên ngoài ngục tối.

28.

Dạo gần đây ở Kim Lăng đã xảy ra rất nhiều chuyện mới mẻ.

Thẩm tướng quân trở thành nhân vật quyền khuynh triều dã, là tâm phúc số một của Hoàng đế, Hoàng đế đối với hắn vô cùng trọng dụng, gần như có thể nói là một tay che trời trên triều đình.

Kim Lăng xuất hiện thêm một số gánh xiếc tạp kỹ, những người biểu diễn lông mày rậm, mũi cao thẳng tắp, nghe nói là từ phía đông xa xôi đi thuyền đến.

Hoàng đế còn ban hành chính sách giảm thuế, ráo riết luyện tập một đội thủy binh hùng mạnh, muốn khai phá những vùng đất mới, dạo gần đây thường mang về không ít vật phẩm kỳ lạ, nhất là một số loại rau quả chưa từng thấy qua, dân chúng sau khi được chiêm ngưỡng đều vô cùng kinh ngạc, trầm trồ.

Mặt khác, trên phố Bình Phong mới khai trương một tửu lầu kiểu mới, bày biện vô vàn món ăn lạ mắt, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến người ta hoa cả mắt, ngày nào cũng nườm nượp khách ra vào, đông vui như trẩy hội, nghe nói là do Thẩm phu nhân đích thân mở.

Suýt chút nữa thì quên mất, Thẩm phu nhân chính là thê tử của Thẩm tướng quân hiện tại, vốn dĩ ban đầu là a tỷ của Thẩm tướng quân.

Ban đầu dân chúng Kim Lăng nghe xong đều vô cùng kinh hãi, dù sao đây cũng là chuyện đi ngược lại luân thường đạo lý!

Song sau đó lại có người giải thích rằng a tỷ của Thẩm tướng quân không phải là tỷ tỷ ruột thịt, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn tưởng rằng đôi phu thê này cũng sẽ giống như những vị quan lớn quyền quý bình thường, sau khi thành thân sẽ chỉ giữ lễ nghi khách sáo, tương kính như tân, nào ngờ thực tế lại vượt xa dự đoán của mọi người, phu thê Thẩm thị thế nhưng lại vô cùng ân ái mặn nồng, thỉnh thoảng trên đường phố người ta vẫn thường bắt gặp hai người tay trong tay dạo phố, tình cảm keo sơn gắn bó, một khắc cũng không rời.

Giờ thì hay rồi, người kể chuyện trong tửu lầu lại có thêm tư liệu mới để thu hút khách hàng.

29.

Bốn mươi sáu năm sau.

【Thời hạn của ký chủ đã đến, ngài có muốn rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?】 Thanh âm máy móc lạnh lùng lại một lần nữa vang lên sau bốn mươi sáu năm dài đằng đẵng, ta có chút hốt hoảng, giật mình.

Bệnh nặng đã nhiều ngày, hiện giờ ta chỉ có thể nằm liệt giường, bên cạnh là Thẩm An đang say giấc nồng.

Bốn mươi sáu năm trước, kể từ khi giá trị hảo cảm của Thẩm An đạt đến con số một trăm tròn trĩnh, ta đã nộp đơn xin được ở lại thế giới nhiệm vụ, nguyện sống một đời bình yên vô sự.

Mấy chục năm qua ta sống vô cùng tùy ý phóng khoáng, Thẩm An vì chiều theo ý ta đã tự nguyện từ quan, cùng ta ngao du sơn thủy, ngắm cảnh non sông tươi đẹp, chỉ tiếc rằng thân thể ta quá yếu nhược, vẫn không thể vượt qua được quy luật sinh lão bệnh tử.

Hiện giờ, đã đến lúc ta phải rời đi.

Im lặng hồi lâu, ta khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, Thẩm An nằm bên cạnh dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên mở bừng mắt.

Ở cái tuổi xế chiều cận kề cái c.h.ế.t này, dung mạo hắn vẫn thanh tú như thuở ban đầu, mơ hồ vẫn có thể nhận ra phong thái tuấn lãng khi còn trẻ.

Hắn nghiêng người ôm chặt lấy ta, giọng nói run rẩy đầy vẻ sợ hãi:

“Thu Thu, nàng thật sự phải đi sao?”

Hắn đã biết rồi.

Ta nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Một giây sau, nước mắt Thẩm An trào ra như suối vỡ bờ.

Thanh âm run rẩy của hắn ôm chặt lấy ta, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Xin nàng đừng rời bỏ muội, nàng đã hứa rồi mà…”

Thời gian đếm ngược của hệ thống từng chút một kết thúc, ta nghiêng đầu, gắng gượng cất tiếng hỏi: “Chàng có muốn cùng ta đi không?”

Ta không dám ôm ấp quá nhiều hy vọng.

Ta không thể nói thêm được gì nữa, nhưng mấy chữ này dường như là lời mời hắn cùng ta xuống chốn hoàng tuyền.

Trong lòng ta dâng lên chút không nỡ, nhưng hơi thở lại càng thêm suy yếu.

Mau đồng ý đi mà.

Khi ý thức của ta dần dần tan biến, ta cảm thấy cơ thể mình được ôm chặt hơn bao giờ hết.

“Muốn, muội muốn, xin nàng đừng rời bỏ muội, xin hãy dẫn muội đi cùng với nàng, cầu xin nàng…”.

Thanh âm Thẩm An tràn ngập nỗi sợ hãi và bất an, nước mắt nóng hổi thấm ướt gương mặt ta, tựa như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

Được thôi.

30.

Ngày thứ mười sau khi trở về không gian nhiệm vụ, ta lại một lần nữa bước vào thế giới nhiệm vụ mới.

Nhưng khác với trước đây, lần này ta còn mang theo một chiếc đuôi nhỏ bé.

“Thu Thu, ‘Linh dị thần quái’ là cái gì vậy?”

Thẩm An hóa thân thành hệ thống độc quyền của ta, líu ríu như chim sẻ, không ngừng hỏi han bên tai ta.

Ta bất lực thở dài: “Chính là một thế giới kinh dị đáng sợ, chàng phải ra sức bảo vệ ta đấy.”

Tuy rằng vẫn chưa thực sự hiểu rõ thế giới “Linh dị thần quái” là gì, nhưng Thẩm An vẫn không chút do dự gật đầu chắc nịch:

“Đi thôi, đừng quên chọn cho muội một kỹ năng phù hợp nhé.”

Ta mỉm cười, bước lên một bước, nắm lấy vạt áo Thẩm An, cùng nhau bước vào vầng sáng nhạt nhòa phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.