Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 25: Khoảng Cách Quay Phim





24.

Khoảng cách quay phim.????
"Đòi người...!Là sao?"
Bạch Hữu Quy không trả lời, anh nhìn Bạch Bình Châu ngồi cuộn tròn trên thảm.

Không, hắn đã về trái đất, đến gặp mẹ mình, hắn nên được gọi là Bạch Phú Kiều.

Bạch Phú Kiều vội lau nước mắt.

Hắn đứng dậy, chạy đến trước mặt Bạch Hữu Quy: "Sao anh lại tới đây."
"Ai cho em chạy lung tung." Bạch Hữu Quy nhìn thân thể đơn bạc nửa trong suốt của hắn, bây giờ còn khóc đến run rẩy, "Tôi đưa em về."
"Đi đâu, tôi còn chưa muốn về." Bạch Phú Kiều quay đầu nhìn Bạch Thiện Sương, "Mẹ tôi, mẹ tôi thế này, tôi không muốn đi."
Bạch Hữu Quy nhìn đống bừa bộn trên bàn, rồi lại nhìn người phụ nữ chỉ có duyên gặp mặt một lần.

Anh không có tình cảm với cô, đó chẳng qua chỉ là một đêm phong lưu, cũng không ngờ cô thế mà lại giấu anh có con, còn nuôi lớn thế này.

"Cô..." Bạch Hữu Quy nói, "Đừng quá buồn."
Bạch Thiện Sương mấp máy bờ môi, lời muốn nói bị cơn chua xót trong cổ họng nghẹn lại.

Anh còn nói: "Thằng bé sẽ trở về."
Cô bóp dẹp lon bia trong tay, ném xuống đất: "Anh, anh biết thằng bé là..."
Tầm mắt Bạch Hữu Quy dời về trên người Bạch Phú Kiều: "Nhiều năm nay, cực khổ cho cô."
Nước mắt Bạch Thiện Sương lại rơi xuống: "Ban đầu tôi không cố ý lừa anh.

Tôi cũng không biết cứ thế mà mang bầu...!Tôi cũng thật sự không nỡ, không nỡ bỏ thằng bé..."
"Tôi biết." Mấy tháng nay Bạch Hữu Quy đã tra rõ mọi chuyện, "Cô có nỗi khổ riêng, tôi không trách cô."
Bây giờ đến lượt Bạch Phú Kiều nghe không hiểu.

Hắn bước tới giật nhẹ áo khoác của người đàn ông, nhỏ giọng: "Tôi hơi lạnh."
Tầm nhìn giữa Bạch Thiện Sương bị cắt đứt, Bạch Hữu Quy vươn tay sờ gò má hắn: "Mặc ít quá."
"Nhiều mà." Bạch Phú Kiều vẫy vẫy ống tay áo quá dài của người đàn ông, "Do đồ của anh lớn."
Bạch Thiện Sương hoàn hồn sau những câu nói của Bạch Hữu Quy, thấy anh nói chuyện với không khí, nét mặt thả lỏng, thậm chí còn có ý cười bất đắc dĩ.

Đầu óc cô đã không còn tỉnh táo, cô tự hỏi không biết có phải mình say thật hay không, hay là bi thương đến độ xuất hiện ảo giác, đến mức có thể nhìn thấy ảnh đế Bạch Hữu Quy xuất hiện trong nhà mình, tự nhủ rằng anh đã biết Bạch Phú Kiều là con trai họ.

"Bạch...!ngài Bạch, anh vừa nói, nói Kiều Kiều sẽ trở về, là sao?"
Bạch Hữu Quy kéo bàn tay lạnh buốt của Bạch Phú Kiều qua: "Cô không cần biết quá nhiều.


Cô buồn bã thế này, thằng bé nhìn thấy cũng sẽ rất buồn."
Lúc ra cửa, Bạch Phú Kiều quay đầu nhìn lại, Bạch Thiện Sương đứng giữa phòng khách, thân hình gầy gò, cột sống cứng ngắc như một cây compa.

Ngồi trên xe, Bạch Phú Kiều nhìn mấy cây long não nhanh chóng lùi về sau, mơ mơ màng màng muốn thiếp đi thì Bạch Hữu Quy đưa tay qua sờ soạng, dùng sức nhéo nhéo gáy hắn: "Còn lạnh à?"
"Không sao." Bạch Phú Kiều dụi mắt, "Chỉ là hơi đói.

Không biết tôi có phúc khí được tiêu thụ mấy món dương gian không."
Bạch Hữu Quy cười: "Muốn ăn cái gì."
"Bánh bao xá xíu, bánh bao kim sa trứng muối."
Bạch Hữu Quy nói địa chỉ, tài xế lập tức thay đổi lộ trình.

Khi đến nơi, tài xế muốn xuống xe chờ sai việc, Bạch Hữu Quy lại khoát tay, tự mình xuống đi mua bánh bao.

Trời vẫn đang mùa đông, bên ngoài lất phất mưa nhỏ, Bạch Hữu Quy đeo kính râm, đứng bên ngoài xếp hàng cùng những người khác.

Bạch Phú Kiều sao có thể chờ thêm được nữa, cũng nhảy xuống xe dán vào lưng Bạch Hữu Quy, nhỏ giọng: "Anh không sợ à."
Người đàn ông không trả lời, chỉ nghiêm túc đứng đợi, khi order cũng không giấu diếm gì, hào phóng cầm bánh bao xá xíu và bánh bao kim sa trứng muối, quay người ôm eo Bạch Phú Kiều rồi rời đi.

Khi về lại xe, Bạch Phú Kiều cầm bánh bao, nhưng bị nóng hất bánh bao lăn trên ghế ngồi.

Bây giờ Bạch Phú Kiều không có nhiệt độ cơ thể.

Dưới 0 độ hắn sẽ lạnh, bánh bao mới ra lò hắn sẽ nóng.

Bạch Hữu Quy cầm bánh bao về, bóc lớp da bánh bao dính trên ghế ngồi: "Lát nữa rồi ăn."
Cảm thấy mình vô dụng mất mặt, Bạch Phú Kiều không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu.

Xe tiếp tục chạy, hắn nhìn bánh bao trong tay Bạch Hữu Quy ngẩn người.

Một lát sau thì bụng hắn kêu réo, Bạch Hữu Quy thử nhiệt độ cách túi rồi đưa cho hắn: "Em thử xem."
Bạch Phú Kiều chạm chạm, cảm thấy có thể cầm lấy, nhưng hắn vẫn nhét bánh bao về lại tay người đàn ông.

Hắn nhớ ánh mắt của Bạch Thiện Sương và ngôn ngữ của Bạch Hữu Quy lúc trong nhà vừa nãy, trong lòng chua xót khó chịu.

Hắn nói: "Vẫn còn nóng.

Papa."
Tay cầm bánh bao khựng lại, Bạch Hữu Quy lấy khăn quàng trên cổ mình, quấn vài vòng trên bánh bao rồi đưa cho hắn.

Chờ hắn măm xong hai cái bánh bao, xe đã chạy vào một đài phim ảnh.


Xuống xe, Chương Ưng chờ sẵn chạy tới đã hỏi: "Cậu đi đâu đấy? Có biết xuýt chút nữa lại lên hotsearch vì đến muộn đùa giỡn đại bài không?"
Bạch Phú Kiều lau miệng, xuống xe cùng.

Hắn thấy người đàn ông đang đen mặt này có hơi quen quen, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được.

"Sao cậu mặc ít vậy, ông chủ ơi, anh bốn mươi rồi, không còn là mấy thằng nhóc hăng máu, mặc nhiều chút thì chết hả? Khăn quàng cổ cậu đâu? Cái kiểu dáng mới Gucci đưa cho cậu đấy, chút nữa phải quàng để người ta còn quay!"
Bạch Hữu Quy liếc nhìn khăn quàng bị Bạch Bình Châu vò thành một cục ném trên ghế, "Có mang theo đây."
"Mang theo thì quàng lên đi..." Chương Ưng bò vào xe lấy khăn, "Ơ ơ, cậu, sao khăn quàng cổ của cậu lại có mùi bánh bao?"
Bạch Hữu Quy: "Đi thôi.

Đạo diễn đang đợi."
"Há, cậu cũng biết à! Vậy mà mọe nó giờ cậu mới tới!"
Bạch Phú Kiều đi theo sau người đàn ông, cảm thấy nơi này cũng có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ mình đã từng đến nơi này chưa.

Đến phòng nghỉ, Bạch Hữu Quy sắp xếp cho hắn cẩn thận rồi mới đến studio.

Bạch Phú Kiều nào có ngoan ngoãn chờ ở đó, thế là dạo một vòng quanh phòng, xong thì bắt đầu chạy ra ngoài.

Cứ dạo như vậy hắn dạo luôn đến studio.

Hắn nhìn đạo diễn ngồi sau màn hình theo dõi, trong lòng dâng lên cảm giác thân thuộc, thế là vội vàng đi qua ngồi vào một ghế còn trống.

Trong màn hình giám sát, Bạch Hữu Quy mặc quân phục thời dân quốc, ngồi uống trà trên ghế bành.

Bạch Phú Kiều nhìn mà trợn tròn mắt, ánh mắt không thể tách rời khỏi người đàn ông trên màn hình.

Nhưng một giây sau, nữ chính xuất hiện, Bạch Hữu Quy kéo cô ta qua, hôn lên.

"** má." Bạch Phú Kiều nhảy dựng lên, "Cắt cắt cắt cắt cắt! Cái này...!Mẹ nó không biết mượn góc hả?"
Bạch Hữu Quy nhướng mày trong màn hình giám sát, vai nữ chính đứng không vững, nghiêng người vào trong lòng anh.

"Cắt.

Hai vị lão sư, quay lại." Đạo diễn đứng dậy nói, "Cảm xúc mãnh liệt hơn một chút, tập trung vào."
Bạch Hữu Quy nói: "Cô Phương đau chân, nghỉ ngơi chút đi."
Phương Dụ Mẫn cười: "Cảm ơn thầy Bạch."
Bạch Hữu Quy không quan tâm đến nữ chính đang nói chuyện với anh nữa, đi thẳng đến chỗ Bạch Phú Kiều đang thở phì phò.


Anh kéo con cá nóc nhỏ vào phòng nghỉ, khóa cửa: "Sao em lại chạy ra ngoài?"
"Tôi buồn." Bạch Phú Kiều cau mày, "Nên đến xem anh quay phim.

Kết quả lại thấy anh, anh quay cảnh hôn."
"Ừm, hôm nay quay hai cảnh hôn." Bạch Hữu Quy nói, "Em còn muốn xem không?"
"Tôi không thèm!"
"Không xem thì chờ trong phòng đi." Bạch Hữu Quy đội mũ cho hắn, "Nói lạnh là em, chạy khắp nơi cũng là em."
"Không được." Bạch Phú Kiều giờ thành vò mẻ không sợ sứt, hắn nắm cổ tay người đàn ông, "Anh không thể đi quay cảnh hôn với cô ta nữa.

Tôi không muốn."
Bạch Hữu Quy đã sớm thấu lòng hắn, chỉ là không nói toạc ra: "Vậy phải quay thế nào đây, nụ hôn kia là bước ngoặt trong phim, rất quan trọng.

Em làm đạo diễn, hẳn em cũng nên rõ."
Bạch Phú Kiều, người vừa nhớ ra mình là đạo diễn, cảm thấy có chút khó khăn.

Hắn kéo ngón tay người đàn ông, cuối cùng nửa thỏa hiệp: "Được rồi, nhưng trước khi anh đi quay, có thể thương người ta trước được không."
"Em nói xem thương thế nào."
Bạch Phú Kiều quấn người lên.

Hắn chạm vào mặt, vào vai và cánh tay người đàn ông.

Thân nhiệt của Bạch Hữu Quy đối với hắn mà nói là nóng bỏng không thể nghi ngờ, cả chặng đường hắn tham luyến sức nóng độc nhất vô nhị của người đàn ông, cũng không sợ mình bị nóng đến bỏng.

Thậm chí hắn muốn bị ngọn lửa ấy đốt cháy mình, lưu lại dấu vết của người ông trên thân thể.

Nhất là sau khi đi gặp Bạch Thiện Sương về, hắn lại càng muốn người đàn ông ôm mình hơn, trần truồng thoải mái dán sát vào da thịt mình, đụng chạm, bùng lửa, đốt cháy hết thảy những suy nghĩ, những suy nghĩ hắn không nên có.

Bạch Hữu Quy bị hắn quyến rũ hơi thở nặng nhọc, nhưng vẫn bắt lấy bàn tay đang mò mẫm trong quần mình: "Tôi còn phải quay phim."
Lúc này Bạch Phú Kiều nào có nghe lọt, dương v*t người đàn ông trong tay hắn trở nên vừa cứng vừa thô, đè lên bụng mình chà xát.

"Chơi em, daddy..." Bạch Phú Kiều kéo tay anh để trên quần lót mình, kẹp chặt động thân, "Daddy chơi em đi, em sẽ để daddy đi quay phim."
Bạch Phú Kiều trở nên quyến rũ hơn, chính bản thân hắn cũng cảm nhận được điều đó.

Nếu như là nửa năm trước lúc vừa vào nhà thổ hắn nhìn bản thân bây giờ cầu người khác chơi, chắc chắn hắn sẽ tức đến chết thêm lần nữa.

Bạch Hữu Quy cũng rất thích dáng vẻ này của hắn.

Trong phòng nghỉ tạm thời, bên ngoài toàn là đạo diễn diễn viên staff, mọi người đang chờ anh xuất hiện.

Bây giờ Bạch Phú Kiều là cô hồn dã quỷ, người khác không nhìn thấy em ấy, chỉ có mình anh, ngay cả gương cũng không phản chiếu được.

Anh quay đầu nhìn một cái gương lớn dưới đất, trong đó không có Bạch Phú Kiều, chỉ có mình anh quần nửa cởi, dương v*t cứng đến độ chảy dịch lộ ra ngoài một nửa.

Ở nhân gian, Bạch Phú Kiều là của một mình anh.


Anh cẩn thận ôm lấy Bạch Phú Kiều đang ve vuốt dương v*t mình, ngồi xuống ghế thái sư đạo cụ, từng chút từng chút mút cắn da thịt nửa mờ trên bả vai hắn.

Bây giờ Bạch Phú Kiều như một quả trái cây vỏ mỏng, anh sợ mình phá hư nó, rồi lại có chút muốn tàn phá nó.

Bạch Phú Kiều đang quá độ mẫn cảm với nhiệt độ, bị đầu lưỡi nóng bỏng của người đàn ông liếm láp đến rên rỉ, cho đến khi Bạch Hữu Quy ngậm chặt núm vú hắn, nhiệt độ khoang miệng so với đầu lưỡi quả thật mút hắn như mút đến chảy sữa, vú trái ê ẩm sưng lên, hắn cúi đầu nhìn, cảm thấy bên trái như to ra hơn một chút.

Quần quân phục vẫn không kịp cởi, bị nước dâm của hắn chảy ra thấm ướt đẫm.

Bạch Phú Kiều một bên bị anh mút núm vú, một bên động người cầm dương v*t người đàn ông đặt trước lỗ nhỏ, từ từ từ từ ngồi xuống.

Mép bướm ẩm ướt mút cắn dương v*t to lớn, nhưng lại không thể đi vào hoàn toàn.

Bạch Phú Kiều bị đâm có hơi đau, mềm người tựa vào lòng người đàn ông.

Anh buông núm vú hắn ra, bóp vòng eo xụi lơ của hắn đẩy lên, đâm cả dương v*t vào lỗ nhỏ chật chội, chọc đến rỉ ra một dòng dâm dịch.

Được người toàn tâm giao thân, Bạch Hữu Quy nghĩ, đây là dòng nước ngọt ngào khi được phá thân.

Dù Bạch Phú Kiều có đang làm quỷ ở nhân gian, nhưng bướm nhỏ vẫn rất khít, thật sự là chịch quỷ chịch đến sướng.

Anh vừa nghĩ vừa mạnh mẽ đâm chọc.

Ghế bành kẽo kẹt vang lên, nhưng tiếng cũng không che được giọng Bạch Phú Kiều rên rỉ.

Nhưng trong mắt người ngoài, phòng nghỉ này chỉ có một mình Bạch ảnh đế đang ngồi trên ghế, dương v*t cứng ngắc lộ nguyên cây, càng ngày càng trở nên thô cứng đến đỏ sẫm tím bầm, kèm với tiếng thở ẩn nhẫn của Bạch ảnh đế.

Anh chịu đủ rồi thì sẵn tay vỗ một cái lên mông Bạch Phú Kiều: "Nhóc quỷ lang thang này, còn kêu vậy nữa xem chừng bị câu đi đấy."
Bạch Phú Kiều cao trào từng đợt rồi từng đợt, dương v*t người đàn ông như sắp đốt cháy mép bướp và lỗ nhỏ, anh như không biết đủ, lần sau còn đâm ác liệt sâu vào trong hơn lần trước.

Hắn siết chặt vai và cổ người đàn ông, hé miệng chỉ còn tiếng thở dốc, bình thường khi làm tình miệng còn có thể nói bậy nói bạ, nhưng giờ đây lại bị nhiệt độ dương v*t làm cho hòa tan.

Sau khi cao trào, Bạch Phú Kiều gần như phun ướt nửa người dưới của người đàn ông, còn meo meo bên tai anh như mèo nhỏ: "dương v*t của daddy...!nối vào em."
Rốt cuộc là ai nối ai đây.

Bạch Hữu Quy nghĩ đến cảnh chó giao cấu, dương v*t căng to lên trong cơ thể, vì thế mới nối liền cả hai vào nhau, không xuất tinh sẽ không tách ra được.

Anh nghĩ, nếu mình có cấu tạo này thì cả đời anh không thoát khỏi cơ thể cục nhỏ nhà mình được.

Bạch Phú Kiều bị chịch đến mê đắm, tay chân bám rịt vào người Bạch Hữu Quy, mép bướm vì nhiều lần cao trào mà vẫn còn run rẩy, thịt mềm bên trong cũng bị chịch đến trồi ra, mặc cho dương v*t nóng bỏng ở bên trong đâm phá, quy đầu va chạm từng cái vào điểm lồi, cọ xát vách trong yếu ớt.

Khi Bạch Hữu Quy xuất tinh, anh hôn Bạch Phú Kiều như sắp ngất đi, hôn từng chút từng chút, rồi cũng bắn từng chút từng chút, cho đến khi có người gõ cửa gọi anh, anh mới dừng lại.

Anh ghé vào tai người trong lòng nhẹ giọng: "Hôm nay không kịp.

Lần sau, sẽ bắn cho em thứ khác.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.