- Thiếu gia em chỉ e chúng ta không thể ra ngoài buổi tối!
- Bọn ta sẽ lẻn đi! - Lý Thức nói
- Lẻn đi à? Nguy hiểm lắm không được đâu công tử! - Đại Đầu sốt sắng nói
- Hai ngươi không được đi theo, cũng không được để Tiết lão gia biết chuyện này!
- Chúng tôi phải ở nhà sao? - Tiểu Nặc hoang mang nhìn Đại Đầu.
- Ta sẽ giao cho 2 ngươi một việc rất hệ trọng! - Lý Thức nói với họ rồi quay sang Phiêu Phiêu - Trương cô nương, nếu cảm thấy sợ thì không đi cũng được!
- Ai nói ta sợ chứ? Cọp tinh ta còn không sợ, bọn người trong đoàn hát đó thì nhằm nhò gì - Nàng ta tự tin nói.
- Tốt, vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở Thiên Hương lầu.
- --------------------------------
Tối hôm đó Lý Thức giúp Văn Anh trèo tường ra ngoài, bọn họ thuận lợi đến Thiên Hương lầu tìm Phiêu Phiêu. Nàng ấy chẳng biết bằng cách nào nhưng đã đến trước cả bọn họ. Cả 3 cùng đi lên căn phòng bà chủ chuẩn bị trước đó, Lý Thức gọi ra khá nhiều món rồi nói:
- Các cô phải ăn cho no để có sức bắt hổ nhé!
- Chúng ta đã xác định được gì đâu? Rốt cuộc ngươi có cách gì để chứng minh hắn có liên quan đến vụ mất tích chứ? - Văn Anh sốt ruột nói
- Đương nhiên là có rồi, các cô ở đây đợi ta - Nói rồi y bước ra cửa trông có vẻ bí ẩn lắm.
- Văn Anh nè, ngươi nói xem Lý Công tử có phải có tình ý với ta không? - Phiêu Phiêu khều cậu
- Chỗ bạn bè với nhau ta nói thật với cô, y đối với ai cũng chính là có tình ý.
- Thế sao hôm trước ngươi còn nói ủng hộ ta? - Nàng ấy quạu quọ
- Ta ủng hộ cô, nhưng cũng cảnh báo cô, quyết định thế nào là do cô lựa chọn - Cậu bình thản gắp thức ăn nói.
Hai người bọn họ vừa ăn vừa xem vở tuồng bên dưới, một chốc sau cửa phòng mở ra, một cô nương tiến lại gần họ nhẹ nhàng rót rượu:
- Mời công tử uống! - Cô nương ấy dâng rượu mời Văn Anh
- Cám ơn ta không...
Văn Anh còn chưa nói hết câu thì suýt chút nữa đã mắc nghẹn ngay khi đối mặt với cô nương ấy, Phiêu Phiêu cũng sững sờ đến độ miếng thức ăn vừa gắp lên đã rơi tuột xuống bàn.
- Lý Thức, ngươi làm trò gì thế?
- Thế nào không đẹp ư? - Y giơ hai bím tóc lên chớp chớp mắt
- Sao ngươi trang điểm lòe loẹt thế? Trông tởm chết đi được! - Phiêu Phiêu thẳng thắn nhận xét
- Tởm ư? Ta hy sinh nhan sắc của mình để bắt thủ phạm, các người không thể nói một câu dễ nghe được à? - Y giận dỗi
- Đây là cách mà ngươi nói đấy hả? - Văn Anh quan ngại nhìn y
- Đúng vậy kế hoạch cụ thể thế nào ta sẽ nói sau, còn bây giờ đến lượt ngươi rồi đó Văn Anh!
- Ta? Đến lượt ta làm gì chứ? - Cậu ngơ ngác hỏi
- Đương nhiên là trang điểm chứ làm gì!
- Tại sao chứ? Ta không muốn! - Cậu cự tuyệt
- Không được nói là không muốn, 3 chúng ta đã lên cùng thuyền rồi, không rút lui được nữa! - Y đanh thép nói.
- Đúng đấy ta cũng muốn xem ngươi trang điểm! - Phiêu Phiêu phấn khích thêm vào.
Sau đó Lý Thức liền gọi các cô nương vào "áp giải" Văn Anh đi rồi bình thản cùng Phiêu Phiêu ngồi uống rượu.
- Phiêu Phiêu nè, cô là thanh mai trúc mã với Văn Anh mà từ trước tới giờ vẫn chưa thấy cậu ta mặc đồ nữ nhi bao giờ ư?
Phiêu Phiêu cảm thấy lời y nói có chút kỳ lạ, liền lục lọi lại trí nhớ của mình:
- Thật ra là có, lúc nhỏ Văn Anh rất hay mặc đồ nữ nhi!
- Cô nói thật sao? Vậy chuyện gì đã khiến cậu ấy thay đổi như vậy?
- Ta thật sự cũng không biết nguyên nhân...Chỉ nhớ có một lần Văn Anh bị bệnh rất nặng, sau cơn thập tử nhất sinh thì đã như thế này.
- Ta hiểu rồi...
- Uhm, nhưng mà sao huynh lại quan tâm Văn Anh như vậy?
- À, chúng tôi là bạn học mà, quan tâm một chút có gì đâu!
- Cũng phải - Nàng ta liền nhanh chóng chẳng nghi ngờ gì nữa.
Một chốc sau Văn Anh bước vào trong bộ trang phục nữ nhi và gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, Phiêu Phiêu lẫn Lý Thức đều không thể rời mắt khỏi nhan sắc của cậu.
- Văn Anh có thật là ngươi không đấy? Thế này thì ai có thể tin ngươi là nam nhi chứ? - Phiêu Phiêu vẫn chưa tin vào mắt mình liền đến nhìn kỹ hơn.
- Được rồi, tiếp theo chúng ta làm gì đây? - Cậu chán chường bước đến ngồi xuống.
- Bây giờ chúng ta sẽ dùng hình dáng này nhử hắn vào bẫy! - Lý Thức nói tiếp, mắt y vẫn không rời khỏi cậu.
- -------------------------
Lý Thức bắt đầu bày kế, trước tiên bọn họ xác định đối tượng là tên kép hát có mùi hương hổ phách trên người, cả ba đều tìm cơ hội đi ngang qua thu hút sự chú ý của hắn nhưng xem ra hắn một chút cũng chả thèm để tâm. Bọn họ đều chán nản quay về phòng ngồi nghĩ cách:
- Này có khi nào chúng ta bị nghi ngờ rồi không? - Văn Anh hỏi
- Không lý nào, ta đã dặn dò bà chủ tuyệt đối giữ bí mật. Hay là chúng ta chưa đủ đẹp?
- Ta mà không đủ xinh đẹp sao? - Phiêu Phiêu tự ái đứng dậy - Vậy thì ta dùng nắm đấm ép hắn phải khai ra!
Nàng ta nói xong liền bỏ ra khỏi phòng, mặc cho Lý Thức và Văn Anh gọi lại. Hai người họ đến lan can nhìn xuống, trong lòng thấp thỏm sợ nàng ấy làm hỏng việc.
Thế nhưng đợi mãi cũng không thấy bóng dáng nàng ta đâu, Lý Thức và Văn Anh càng lúc càng nôn nóng và quyết định xuống tìm người. Nhưng tìm khắp nơi cũng không có dấu hiệu gì, có vẻ như nàng ta đã thực sự mất tích.
Chợt nhớ chỉ còn dãy phòng của đoàn hát là chưa tìm đến, Văn Anh vừa men theo hành lang đến đó thì chạm mặt một người đàn ông, hắn lúc này đã thay thường phục nhưng mùi hổ phách trên người thì không thể lẫn vào đâu được.
- Cô nương muốn tìm thứ gì? - Hắn cất giọng trầm trầm hỏi
- Tôi...tôi chỉ đi nhầm phòng thôi.
Thấy hắn có vẻ nghi ngờ Văn Anh liền quay đi, bỗng dưng cậu nhìn thấy Lý Thức đang đứng trong bức màn gần đó, y ra hiệu cho cậu đánh lạc hướng gã đó. Biết hắn vẫn đang dõi theo mình, vừa bước được vài bước Văn Anh bèn khụy gối xuống.
- Ây da...
- Cô nương, cô làm sao thế? - Đúng như dự đoán hắn ta vội vàng chạy đến đỡ cậu.
- Không biết tại sao...chân tôi bỗng dưng bị chuột rút, đau quá! - Cậu giả vờ nhăn nhó xuýt xoa
Hắn ngước lên nhìn cậu, đối diện với đôi mắt to tròn ngây thơ cộng với biểu cảm khiến người ta khó cần lòng được của của tiểu mỹ nhân trước mặt, hắn liền mỉm cười đáp lại:
- Ở đây không tiện, tôi đỡ cô ra ngoài ngồi nhé!
- Cám ơn công tử! - Cậu đáp trả hắn, lúc đi qua khỏi chỗ núp của Lý Thức hắn cũng không hề phát hiện ra, cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Đợi họ đi rồi Lý Thức lẻn vào bên trong lục tung phòng đạo cụ lẫn hóa trang, nhưng vẫn chưa tìm thấy người. Thứ duy nhất có liên quan đến vụ án chính là một bộ trang phục hổ, kèm một đôi giày hình chân cọp dường như vẫn còn dính chút bùn đất và cỏ trên núi.
Chợt nhớ lại Văn Anh đang đi cùng tên kép hát đó liệu có an toàn không, Lý Thức khẩn trương chạy ra tìm cậu. Tuy nhiên bọn họ đều không có ngoài sảnh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu trong lúc y bận tìm người chứ? Lý Thức vô cùng hoang mang, y tự trách mình đã đẩy Văn Anh và Phiêu Phiêu vào một việc nguy hiểm.
Đang trong cơn tuyệt vọng y nhìn thấy một lối đi dẫn ra ngoài sân, trực giác mách bảo, Lý Thức liền chạy ra đó xem thử. Từ giữa sân dẫn đến cánh cửa có một vết bột trải dài trên nền đất, chính xác là thứ bột nhuộm y đã đưa cho Văn Anh trên đường tới đây.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gã đó đã đưa cậu đi, may mà Văn Anh nghe theo lời Lý Thức dùng bột để làm dấu cho y tìm đến. Lý Thức ngay lập tức lần theo dấu vết đến bờ sông cạnh khu rừng và nhìn thấy gã kép hát. Hắn không biết Lý Thức phát hiện ra mình, ung dung bế Văn Anh đi vào sâu trong rừng.
- Bỏ nàng ấy xuống! - Lý Thức chạy ra hét lớn
Hắn ta sững sờ đứng lại một vài giây, nhưng sau đó liền quay người lại nhìn y cười man rợ.
- Lại thêm một cô nương nữa tự tìm đến!
Nhìn thấy Văn Anh hôn mê trên tay hắn, hai bên thái dương của Lý Thức bắt đầu nổi gân xanh. Y nghiến răng nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn nói:
- Ta nhắc lại một lần nữa Mau bỏ nàng ta xuống! Dám động đến một sợi tóc của nàng ấy ta sẽ liều mạng với ngươi!
- Vậy sao, chỉ e bản thân cô còn lo chưa được...
Phía sau có tiếng sột soạt, bây giờ Lý Thức mới phát hiện ra hắn không chỉ hành động một mình mà còn có đồng bọn. Y chưa kịp quay lại đã bị một tên thuộc hạ từ phía sau đánh vào gáy khiến cho bị ngất. Thế là bọn bắt cóc trong một đêm đã tóm gọn cả ba người bọn họ mang vào rừng sâu.