Thường Phong và Văn Anh cùng nhau câu cá ngoài Lai Hồi, tính từ khi cậu về lại đây bao nhiêu chuyện xảy ra dồn dập khiến họ không có lấy thời gian thư giãn. Công nhận thức sớm cũng có lợi, giờ này trời vừa sương sương mát mẻ nước lại trong vắt, bầy cá lội tung tăng. Thường Phong quay sang để ý sắc mặt Văn Anh, y thăm dò điều mình đang vướng mắc trong lòng:
- Đệ ở đây quen chứ?
- Hả? À, đệ đương nhiên là quá quen thuộc rồi.
- Đệ có nhớ nhà không?
- Thỉnh thoảng cũng có, nhưng đệ có phải ở đây luôn đâu mà lo.
- Trước kia cuộc sống của đệ như thế nào? - Thường Phong lại thắc mắc.
- Thật ra trước kia điều kiện cũng không tồi, nhưng ngày nào cũng chỉ có thể bầu bạn với công việc, cảm giác mình đã đánh mất thanh xuân một cách uổng phí. Đệ bây giờ và ngày trước giống như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy, cảm giác bây giờ rất tốt...
- Nghe đệ nói như vậy ta rất vui. Nhưng nếu một ngày phải lựa chọn giữa chúng ta và nơi đệ thuộc về đệ sẽ làm sao? - Thường Phong căng thẳng nói, y không dám nhìn thẳng vào Văn Anh.
- Thường Phong, hôm nay huynh làm sao thế? Đừng nói là huynh đang liên tưởng đến tình huống của bản thân để nghe ý kiến từ đệ đấy nhé!
- Đương nhiên là không phải! Ta chỉ đùa chút thôi!
- Đùa? Có ai đùa mà nghiêm túc như huynh chứ. Huynh đúng là hoàn toàn trái ngược với cái tên Lý Thức đó, hắn nói chuyện nghiêm túc thì cũng không khác gì đùa cả.
- Lý Thức ư? - Thường Phong ngạc nhiên khi nghe Văn Anh nhắc đến Lý Thức.
- Đúng vậy, huynh xem hắn suốt ngày chọc cho đệ nổi điên, miệng thì không ngừng nói mấy lời sến rện. Nhưng thật ra hắn rất tâm lý, có thể nhìn thấu được những suy nghĩ của đệ, ngược lại đệ không sao thể hiểu hết con người hắn. Nay thế này, mai thế nọ...
Văn Anh cứ không ngừng luyên thuyên nói về Lý Thức, Thường Phong khẽ chau mày tập trung vào việc câu cá. Nhưng trong đầu y lại không thể xua đi mọi thắc mắc, tại sao chỉ trong thời gian ngắn biểu đệ y lại thay đổi nhiều đến thế, lần này y đi lâu như vậy lúc về cũng không thấy Văn Anh niềm nở như trước.
Nếu trước kia y khuyên đệ ấy đừng tỏ thái độ chán ghét với Lý Thức, cậu ấy sẽ lập tức nổi giận. Vậy mà bây giờ một câu cũng Lý Thức, hai câu cũng Lý Thức. Thế nhưng người thay đổi đâu chỉ có đệ ấy mà cả y cũng thế. Vốn dĩ trước giờ y chưa từng gặp phải cô nương nào khiến cho bản thân mình rung động, vậy mà cách đây mấy ngày lại không ngừng nghĩ đến một người.
Đó là cô gái ăn bận kỳ lạ trong bức tranh y tìm thấy khi phơi áo cho Văn Anh. Cô nương ta mặc bộ đồ không giống với bất kỳ ai ở thời đại y đang sống, người đàn ông mà cô ấy đang ngắm nhìn cũng vậy. Kèm theo đó là một lời chú giải: "Anh ở thế giới này không nhớ em là ai, nhưng em vẫn nhớ anh". Chẳng hiểu sao chỉ xem qua một lần mà y đã có cảm tưởng như mình là người đàn ông trong bức tranh đó và cô ta đang ngắm nhìn y.
Chuyện sẽ không đến nỗi nào nếu như hôm chiêu sinh lớp ngoại ngữ, Văn Anh không cải nữ và diện bộ đồ tây phương. Nhìn thấy biểu đệ trong bộ dạng như vậy y ngay lập tức liên tưởng đến bức tranh mà cậu vẽ, phong thái và nét mặt cô gái cũng hao hao như thế. Thường Phong không có cách nào thoát ra khỏi hình ảnh đó, dù biết chuyện này quả là rất bất thường.
Rõ ràng biểu đệ y là đàn ông nhưng bây giờ hễ nhìn đệ ấy thì y lại tưởng tượng ra mẫu cô nương mà mình thích. Chẳng nhẽ y bị điên giống Lý Thức rồi chăng?
- Thường Phong! Nãy giờ huynh có nghe đệ nói không đó?
Đợi Văn Anh xua tay trước mặt mình mấy lần y mới chợt tỉnh, không hiểu sao nhìn vào đôi mắt của đệ ấy Thường Phong bỗng cảm thấy xấu hổ.
- Mặt huynh sao đỏ vậy? Hay là bệnh rồi? Huynh mau đến chỗ Từ lão sư xin thuốc uống đi!
- Ừ, ta cũng nghĩ vậy!
- -----------------------------------
Cả hai người vừa thu dọn bộ đồ nghề câu cá quay trở vào trường thì thấy huynh muội Tử Kỳ - Tử Hoa hấp tấp chạy đến. Nhìn mặt mày bọn họ tái xanh như tàu lá, lại còn thở hổn hển như vừa mới gặp quỷ xong, Văn Anh liền hỏi:
- Có chuyện gì thế? Sao hai người lại hấp tấp chạy ra đây?
- Không xong rồi, không xong rồi... - Tử Kỳ xua tay nói.
- Cái gì mà không xong? Huynh bình tĩnh lại rồi hẵng nói! - Thường Phong trấn an, cả y và Văn Anh đều sợ phải nghe tin xấu.
- Cha muội... Cha muội đến đây rồi! - Tử Hoa tiếp lời huynh trưởng.
- Sao lại thế? Ông ây nhanh như vậy đã đến rồi à.
- Chắc ông ấy không yên tâm về Tử Dung nên muốn đến, sẵn tiện xem tôi học hành thế nào đó mà.
- Chu lão gia đang ở đâu? - Thường Phong hỏi.
- Đang ở chỗ Trần lão sư nói chuyện đấy!
Cả bọn nhìn nhau lấm la lấm lét như sắp bị bắt áp giải ra pháp trường. Thường Phong nhanh chóng nghĩ kế rồi nói:
- Tử Hoa, hôm nay muội hãy tạm thời nghỉ học vào thu dọn đồ đạc, ta sẽ sắp xếp cho muội chỗ trọ trong thành. Sau đó sẽ nói với nghĩa phụ là muội có việc cần phải về gấp.
- Vậy...Muội nghe theo huynh!
- Trần huynh, ta gửi gắm muội muội cho huynh cả đấy! Đa tạ!
Trần lão sư dẫn Chu lão gia đi đến phòng Tử Kỳ đang học, cậu ta biết ông ấy đến nhưng lại giả vờ chăm chú học không màng tới xung quanh. Chu lão gia ra chiều hài lòng lắm, Trần lão sư sau khi dành những lời khen có cánh cho Chu công tử thì hỏi thăm cha cậu:
- Ban nãy ông nói còn một hài nữ đang ở Trường An sao? Ta chưa từng nghe Tử Kỳ nói về cô ấy, thực ra nếu muội muội cậu ấy nhớ đại huynh của mình thì vào giờ Dậu mỗi ngày đều có thể đến thăm cậu ấy.
- Vậy thì tốt quá, thật sự tôi chẳng biết con bé đó đang ở chỗ nào, đành phải chờ Tử Kỳ dẫn đi một chuyến.
- Vậy thì ông cứ tự nhiên đến phòng khách chờ cậu ấy.
- Cám ơn Trần lão sư.
Tử Kỳ học xong tiết học vội vàng đến chỗ cha mình, bị ông ấy rặn hỏi nơi muội muội đang ở y khá hoang mang không biết trả lời thế nào. Vừa lúc này Văn Anh lại chạy đến đon đả bái kiến Chu lão gia rồi nói với họ Tử Dung đang chờ ở ngoài.
- Muội ấy tìm được chỗ rồi sao? - Tử Kỳ nói khẽ với Văn Anh.
- Đúng vậy, Thường Phong đã sắp xếp nơi ở cho muội ấy, bây giờ huynh dẫn Chu lão gia đến đầu ngõ rồi muội ấy sẽ dẫn mọi người đến đó.
Gặp được cha Tử Dung liền vui mừng ôm chặt ông ấy, còn không quên nháy mắt với ca ca và Văn Anh. Muội ấy nói rằng đang chuẩn bị nấu một bữa ngon cho mọi người, Chu lão gia thấy thế hứng thú lắm liền mời mọc Văn Anh:
- Văn Anh, cháu đi cùng bọn ta chứ?
- Cháu à? Như vậy không làm phiền lão gia nói chuyện riêng với họ ư?
- Khách sáo gì chứ, mọi người đều quen biết nhau mà, huynh đừng từ chối thành ý của cha muội! - Tử Hoa thêm vào.
- Cái con bé này - Chu lão gia gõ đầu Tử Hoa cười nói.
- Phải đó chúng ta cũng như người một nhà mà - Tử Kỳ cũng nhân dịp này đẩy thuyền giúp muội muội.
Văn Anh đang sắp sửa bị nhà họ Chu lôi kéo thành công thì Lý Thức bỗng dưng xuất hiện, y gọi lớn tên cậu, giọng điệu có chút nóng nảy chắc do nãy giờ không tìm được Văn Anh. Nhìn thấy Lý gia, huynh muội họ Chu đều thấp thỏm sợ muốn rớt cả tim ra ngoài. Văn Anh không còn cách nào khác là phải hy sinh thân mình "Điệu hổ ly sơn".
- Chu lão gia, cháu nhớ ra hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, để hôm khác cháu sẽ đến nhà mọi người! Cáo từ - Cậu nói xong lập tức chạy về phía Lý Thức.
Chu lão gia vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, huynh muội Tử Kỳ đã nhanh chóng kéo ông ấy đi.
- Cha chắc đi đường mệt rồi, mau về nhà nghỉ thôi!
- Ơ còn cậu ta?
- Huynh ấy đã nói thế thì hôm sau chúng ta mời đến cũng được ạ!
Văn Anh chạy đến cản Lý Thức lại, nhưng y vẫn tò mò rướn người nhìn đám người ban nãy cậu vừa đứng nói chuyện.
- Ai mà trông như Tử Kỳ thế?
- Thì đúng là huynh ấy cùng với cha mình.
- Ồ, ông ấy lặn lội từ Giang Nam đến đây thăm con sao? Vậy để ta đến chào bá ấy một tiếng.
- Chờ đã, chào gì chứ? Cha con người ta lâu ngày mới gặp muốn có không gian riêng, đừng làm phiền họ.
- Nhưng ban nãy ta thấy cô nương đi cùng y, có phải là muội muội Tử Kỳ không? Cô ấy đẹp chứ? - Y vẫn không chịu thôi.
- Ngươi muốn biết để làm gì?
- Vậy là rõ rồi! - Lý Thức khoan thai nói.
- Rõ? Rõ cái gì?
- Lén lén lút lút nói chuyện với người nhà hắn, thấy ta đến lại giả vờ bảo đừng làm phiền họ. Phải chăng là...
Lý Thức tiến đến gần sát Văn Anh, cậu cố ý né ánh mắt y nhưng trong lòng vẫn không thôi lo sợ. Không phải y đã phát hiện ra chuyện của Tử Hoa rồi chứ, Lý Thức bật cười vì nhìn thấy bộ dạng lép vế của cậu:
- Phải chăng ngươi sợ ta thích cô nương ấy rồi bỏ bê ngươi đúng không?
Văn Anh trố mắt nhìn y, Lý Thức nhếch mép cười đắc ý. Nhưng lần này "khả năng đọc vị" của tay họ Lý chẳng những không chính xác mà còn báo hại y bị ăn ngay chiếc dép vào mặt.