Hai chủ tớ họ bị phạt quỳ trước bài vị gia phả, Tiết lão gia lăm lăm chiếc roi mây đi tới đi lui.
- Văn Anh, nói xem, tội con đáng ăn mấy roi?
- Lão gia, tại con để thiếu gia trốn ra ngoài, lão gia phạt con tha cho thiếu gia đi ạ! - Tiểu Nặc vừa mếu máo vừa nhận tội.
- Không phải, là do con ép em ấy. Cha muốn đánh con bao nhiêu thì tùy ạ! - Văn Anh lập tức giành lỗi về phần mình.
- Không cần đùn đẩy, ta sẽ đánh cả 2 cho nhớ!
Văn Anh đan chặt lấy tay tiểu Nặc cho em ấy bớt sợ, Tiểu Nặc cũng cảm động quay sang nói:
- Thiếu gia, có phúc cùng hưởng...
- Có họa cùng chia - Cậu kiên quyết
Hai người họ nhắm chặt mắt đón chờ cơn đòn roi đầy giận dữ từ lão gia, còn nghe rõ mồn một tiếng roi vút lên không trung.
- Lão gia, ông mau dừng tay lại!
- Thiếu gia! Được cứu rồi! - Tiểu Nặc mừng rỡ lắc mạnh tay Văn Anh
Bây giờ cậu mới dám hé mắt ra xem thử. Thì ra đó chính là Nhị phu nhân, mẫu thân ruột của cậu.
- Mẹ! - Tiếng gọi đó bất giác thốt ra một cách thân thuộc
- Con trai của mẹ, sao lại ra nông nỗi này? - Nhị phu nhân chạy đến nâng lấy gương mặt tèm lem nũng nịu như chú mèo con của Văn Anh, hết xuýt xoa rồi lại kiểm tra khắp mình mẩy cậu.
Văn Anh chợt nhận ra mình có một người cha đầy nghiêm khắc, một người mẹ thật dịu dàng, hai tiếng "Cha, Mẹ" này đã từ lâu cậu không gọi tới cũng chẳng dám nghĩ sẽ có ngày lại được gọi. Cậu cứ như đang nằm mơ vậy, cuối cùng cũng cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng mà bấy lâu vẫn hằng mơ ước, dù là đòn roi hay những cái ôm ấm áp đều thật đáng giá.
Nhị phu nhân thoạt trông vẫn còn rất trẻ so với lão gia, ngày trước Tiết lão gia và huynh trưởng bà là đồng môn. Với tính hoạt bát thông minh của mình bà nhanh chóng lọt vào mắt của Tiết gia, nhưng vì không môn đăng hộ đối nên lúc gả vào nhà họ Tiết bà chỉ là thân phận thiếp, tính đến giờ cũng đã 16 năm.
Nói về nhan sắc, Văn Anh gần như thừa hưởng tất cả nét đẹp từ mẹ, thế thôi cũng đủ biết bà ấy thời thanh xuân đẹp cỡ nào. Mặc dù con trai đã lớn thế rồi nhưng trông bà vẫn mặn mòi ở cái độ tuổi tứ tuần, thật khiến người ta phải ganh tị.
- Bà nhìn xem! Nó hư thế này là do bà nuông chiều đấy!
- Lão gia à, con chúng ta chỉ mới 16 tuổi thôi! Nó còn chưa biết phân biệt sai đúng, chúng ta từ từ dạy dỗ nó...
- Bà đừng lấy lý do này kia ra để bênh nó! Tôi hỏi bà bây giờ có chịu tránh ra để tôi dạy cho nó một bài học hay không?
- Con nó thảm thương như thế này chưa đủ sao ông còn đòi đánh nó! Ông nói con hư là tại tôi, thôi thì ông đánh luôn cả tôi đi!
Nhị phu nhân liền quỳ xuống ôm lấy cậu. Tiết lão gia trợn mắt, hàm râu rung lên bần bật, ông giơ chiếc roi lên trước mặt Nhị phu nhân, bà vẫn không chút sợ hãi. Lão gia giận dữ ném mạnh chiếc roi xuống sàn.
- Thôi đi, coi như ta sợ 2 mẹ con bà rồi. Mau đưa nó về phòng trước khi ta đổi ý!
- Con à, mau về phòng thôi! - Nhị phu nhân dứt khoát nắm tay Văn Anh kéo đi.
- Nó thì về phòng còn đứa này không được! Phải trừng trị 1 lần cho nhớ! - Lão gia lên tiếng dập tắt cái ý định muốn lủi theo thiếu gia của Tiểu Nặc.
- Thiếu gia, sao người nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia? - Tiểu Nặc méo xệch
- Ta xin lỗi em a! - Văn Anh vừa nói vừa bất lực để Nhị phu nhân lôi nhanh về phòng.
Cách của lão gia không phải là không hữu hiệu, phạt gia nhân thân cận nhất của Văn Anh thì kiểu gì trước khi muốn phạm tội cậu cũng phải cân nhắc đến hậu quả sau này. Đòn roi của ông cùng lắm chỉ làm đau tức thời, nhưng để người khác vì mình mà bị phạt thì ắt phải dai dẳng hơn.
Sáng hôm sau vừa thức dậy, Lý Thức vươn vai ngáp một tiếng thật sảng khoái. Chưa kịp ngậm mồm lại thì y chợt nhớ đến một việc hết sức quan trọng liền đạp chăn bay một mạch ra khỏi phòng. Tào Hán dù vẫn đang nhắm mắt ngồi thiền nhưng y đã thức từ trước. Nghe điệu bộ hớt ha hớt hải của Lý Thức, y ắt cũng đoán được công tử nhà mình muốn làm gì.
- Tiết tiểu thư cô đã dậy chưa?
Lý Thức gõ cửa vài cái nhưng không thấy ai trả lời, rõ ràng là bên trong vẫn phát ra tiếng động. Y lại nôn nóng gõ thêm ba tiếng, vẫn không thấy động tĩnh gì ngoài những tiếng xột xoạt, Lý Thức lập tức gọi lớn và đập cửa mạnh hơn.
Cửa toan mở, nhưng kẻ bước ra lại là một tiểu nhị tay ôm đống chăn mềm cồng kềnh. Lý Thức cảm thấy hoang mang, y hết loay hoay nhìn xung quanh rồi lại chỉ ra chỉ vào như một tên ngốc. Tên tiểu nhị cũng ngạc nhiên nhìn y.
- Ngươi...sao ngươi lại ở đây? Tiết cô nương đâu?
- Khách quan muốn tìm 2 vị cô nương ở phòng này à? Họ đã rời đi rồi!
- Gì chứ? Rời...rời đi rồi? - Y hoang mang.
- Đúng vậy, họ đã đi từ đêm hôm qua rồi! - Tiểu nhị nói xong thì lập tức quay lại công việc dang dở của mình, chẳng mấy quan tâm đến vẻ mặt sầu não của Lý gia.
Từ lúc nào đó Tào Hán đã đến bên cạnh Lý Thức, y thong dong nói:
- Công tử đừng tiếc nữa, 2 cô nương ấy đã cao bay xa chạy rồi...
- Ngươi nói vậy là sao? - Y thất thiểu quay sang nhìn Tào Hán.
- ...dĩ nhiên là cùng với tiền của chúng ta - Tào Hán giơ chiếc túi gấm vung vẩy trước mặt Lý Thức, y nhướng mày điệu bộ rất quả quyết.
Lý Thức vẻ mặt đầy nghi ngờ giựt túi gấm từ tay Tào Hán. Y mở ra xem thì đúng y như rằng số tiền đã vơi đi một nửa, hóa ra hành động kỳ quặc của Tiết cô nương hôm qua là có chủ đích. Mọi việc đã rành rành ra thế rồi còn gì để biện minh dùm người ta.
- Công tử, từ trước đến giờ ngài thương hoa tiếc ngọc Tào Hán cũng không dám ý kiến, nhưng vừa rồi ngài cũng thấy hậu quả của việc quá tin tưởng kẻ khác là thế nào. Mong ngài đừng quên mục đích của chuyến đi này, chúng ta cần phải lấy đại cuộc làm trọng.
- Cần ngươi nói sao? Ta đau lòng xong rồi, chúng ta tranh thủ lên đường thôi!
Lý Thức ném túi gấm ra sau rồi chắp tay sau lưng đi nhanh về phòng. Tào Hán chụp lấy nó một cách nhẹ nhàng chính xác rồi bước đi theo chủ nhân. Bóng họ mờ dần cuối hành lang.
- A A A nhẹ tay thôi thiếu gia! - Tiếng Tiểu Nặc phát ra từ gian phòng của Văn Anh
- Nhỏ tiếng xíu không người ta còn nghĩ ta đang ăn thịt em! - Văn Anh nói
Tiểu Nặc nằm trên ghế dài, vạch vết thương bị lão gia ban cho hôm qua để Văn Anh thoa thuốc. Ban đầu Văn Anh còn cảm thấy ngại ngùng vì đằng nào em ấy cũng là một nam nhi, nhưng do áy náy chuyện đêm qua nên đành chuộc lỗi bằng cách này.
- Ư ư, tay nghề của thiếu gia tệ quá, chỗ đó nếu em chạm tới được thì đã chẳng phiền thiếu gia!
- Thì trước giờ ta có biết chăm sóc ai đâu!
- Em đâu dám trách thiếu gia! Chỉ trách vận số của em không được may mắn, đầu thai làm người hầu của thiếu gia thôi! hì hì!
- Người hầu của ta thì sao? Em may mắn lắm mới được ta thoa thuốc cho đấy! - Văn Anh bặm môi vỗ vào mông Tiểu Nặc một phát.
- Ui cha! - Tiểu Nặc mặt cam chịu ôm lấy bờ mông hẳn là rất thốn.
- Mời thiếu gia đến đại sảnh, lão gia và phu nhân đang chờ! - Một gia nhân bên ngoài gọi vào.
- Đợi chút, ta ra ngay! - Văn Anh đáp lại rồi quay sang nói với Tiểu Nặc - Em ở yên đây chờ ta!
Văn Anh theo gia nhân đi đến sảnh đường, Lão gia, Phu nhân, Nhị phu nhân đều ngồi sẵn đó. Cậu ngoan ngoãn đến ngồi vào chiếc ghế của mình, chậm rãi thăm dò nét mặt từng người. Phu nhân lớn tuổi hơn mẹ cậu, gương mặt bà đã hằn lên không ít dấu vết của thời gian, trông bà rất điềm đạm, hiểu chuyện. Người ngồi bên cạnh bà đang nhìn cậu không mấy thiện cảm, cậu đoán chắc đây là Đại công tử Tiết Văn Tài, người anh cùng cha khác mẹ với mình.
- Mọi người có mặt đông đủ rồi nên tôi sẽ vào vấn đề. Văn Anh, lần này cha quyết định gửi con đến Tam Diện Học Đường. Ở đó con lo mà chuyên tâm học hành đừng có nghĩ đến chuyện trốn đi chơi nữa.
Lời lão gia không khác nào sét đánh bên tai khiến Văn Anh hết sức bàng hoàng, "Đi học? Nghĩa là mình phải dành thêm một cái thanh xuân nữa để quay lại trường học hay sao?".