Đình đài lầu các, chim hót hoa toả hương, vốn là một tổ hợp cảnh sắc hoàn mỹ, lại bị một đạo tiếng kêu thô lỗ phá hư hoàn toàn triệt để ——
“Không tính, không tính, ta đổi ý rồi, ta phải đi bước này.” Thiếu niên thanh sam (áo xanh) ngồi đối diện huơ hai tay từ trên bàn cờ cầm lấy một quân cờ, miệng đô cao.
“Tiểu vương gia, ngài đã là lần thứ hai đi lại.” Làm tiểu thư đồng đứng bên phải thật sự nhìn không được, ra tiếng nhắc nhở một câu lại rước lấy căm tức từ thiếu niên.
“Tiêu Dao cũng chưa nói gì, ngươi ngứa miệng cái gì a, đừng tưởng rằng ngươi là do hắn mua trở về thì ta cũng không dám giáo huấn ngươi.” Thiếu niên không phục trừng lớn hổ mắt cố ương ngạnh, trưng một bộ dáng ăn thịt người.
“Kì, ta cũng nhớ rõ ngươi đây là lần thứ mười đi lại.”
Ngồi ở đối diện thiếu niên thanh sam,bạch sam thiếu niên bưng lên ly trà bên cạnh bàn uống một ngụm, vẻ mặt tỏ ý cười xem xét tiểu vương gia đang ngang ngược lấp miệng người.
“Na, nào có, nhiều nhất chỉ có bảy tám lần mà thôi.”
Thanh âm của Lí Ngọc Kì càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi nhỏ đến không ai nghe được mới thôi......
Hắn tự biết đuối lý đem bàn tay lùi về, khả trên mặt vẫn là một bộ dạng không chịu thua!
Lại không thể trách hắn, ai bảo Tiêu Dao kì nghệ quá tinh, mỗi lần chơi cờ đều chiếm không được thượng phong, vì tức khí mà hắn cơ hồ mỗi ngày đều kéo y đi ra chơi cờ, khả mỗi lần thua đều là hắn, hôm nay cũng không ngoại lệ!
Hôm nay Tiêu Dao vì hắn khích lệ, còn cố ý bỏ thêm phần thưởng, tưởng tượng đến phần thưởng hắn liền tâm động không thôi, chỉ cần hắn thắng, y sẽ nghe theo hắn, tưởng tượng đến mỗi lần chính mình đều là bị đặt ở phía dưới, hắn liền không cam lòng, cơ hội tốt như vậy như thế nào có thể bỏ qua? (một ngày là thụ, cả đời là thụ)
Nhìn đến trên bàn chỉ còn lại có mấy tiểu binh cùng lão soái đáng thương, tâm tình lập tức té xuống đáy cốc, xem ra hắn đời này cũng không nghĩ sẽ thắng!
Chán ngán thất vọng nhiều nên hắn tự nhiên muốn tìm người tiết giận, tiểu thư đồng đáng thương lại thành nơi trút giận của hắn.
“Ngươi cũng biết đi lại không ít lần? Ngươi có biết hay không......” Nhâm Tiêu Dao bất đắc dĩ lắc đầu.
Cùng y chơi cờ cũng đã nửa tháng, y không chỉ không học được một chút kì nghệ từ hắn, ngược lại học cái thói xấu ăn gian, cơ hồ mỗi lần đều đi lại, tiếp tục như vậy thật sự là rất không có ý nghĩa, có phải hay không hắn quá dung túng y? Xem ra phải hảo hảo khuyên bảo một phen, miễn cho y luôn cho rằng mình đúng!
“Đúng vậy, đúng vậy, không dám chấp nhận sự thật thì không phải đại trượng phu.”
Khiến Nhâm Tiêu Dao dở khóc dở cười chính là cái miệng không để ý chết sống của tiểu thư đồng, đem tiểu vương gia vốn còn có chút cơn tức liền giận sôi lên, làm thành bộ dáng muốn đánh người.
“Kì, ngươi làm cái gì vậy?”
Có phải hắn quá sủng y hay không, y đã lâu chưa phạm tới tật xấu giờ lại thò đầu ra, bất đắc dĩ Nhâm Tiêu Dao đành phải lên tiếng ngăn lại hết thảy sắp phát sinh.
“Ngươi, ngươi thế nhưng vì một người hầu mà hô to gọi nhỏ với ta?” Lí Ngọc Kì mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin được.
“Kì, hắn bất quá chỉ là một hạ nhân, ngươi cần phải sinh khí như vậy sao? Ngươi muốn đi lại liền đi lại đi, ta đều cho ngươi.” Vẫn là đau lòng y, thấy y vẻ mặt ủy khuất, trong lòng thủy chung không đành lòng, Nhâm Tiêu Dao chủ động làm ra nhượng bộ.
“Không được, ta chính là muốn mắng hắn, ta còn muốn đánh hắn.”
Không, tâm của Tiêu Dao là của hắn, muốn nhìn cũng chỉ có thể nhìn một mình hắn, tuyệt đối không thể quan tâm người ngoài hắn!
Nhất cử nhất động của Nhâm Tiêu Dao ở trong mắt hắn tất cả đều bị đảo ngược, hắn cho rằng tất cả hành động của Tiêu Dao đều là vì cứu tiểu thư đồng kia, căn bản là không có bận tâm đến cảm thụ của hắn, lập tức nộ hỏa dâng lên ba trượng nâng cánh tay lên.
“Kì, ngươi......” Nhâm Tiêu Dao đau đầu đứng lên, hắn chính là sợ nhất điểm ấy, không dự đoán được tính tình Vương gia đã lâu chưa phát tác giờ lại bộc phát.
“Hừ, người không có bản lĩnh chỉ biết bắt người đến trút giận, người có bản lĩnh đã trau dồi kì nghệ cố gắng thắng Tiêu Dao ca của ta.” Ngoài tường truyền đến một giọng nữ, lời còn chưa dứt thì từ trên tường đã phiêu đến tựa một đóa hồng, bay xuống dừng ở giữa bọn họ.
“Phỉ......” Nhâm Tiêu Dao vẻ mặt kinh hỉ nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện.
Hồng y thiếu nữ dạo qua một vòng, đứng ở bên người Nhâm Tiêu Dao, đôi tay nhỏ bé duỗi ra dừng lại nơi cái miệng của hắn, vô cùng thân thiết ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tiêu Dao ca, gọi ta Yến.” Thanh âm không lớn không nhỏ, đủ để làm cho mọi người trong đình nghỉ mát nghe được.
Tiểu muội vẫn là nghịch ngợm như vậy, làm hoàng phi vẫn là bộ dáng không lớn.
Cô gái nhỏ này cái gì cũng học không, chỉ giỏi học mấy thứ cổ quái gì đó, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng thần bí như vậy.
Hắn đã sớm thành thói quen thấy muội muội lớn mật, lại không biết một màn mờ ám như thế dừng ở trong mắt người nào đó sớm đã biến thành bộ dáng một đôi!
“Ngươi là người nào? Dám can đảm đột nhập vương phủ? Người tới a, bắt cho ta.” Lí Ngọc Kì đỏ ngầu mắt trừng Hồng y thiếu nữ, hận không thể đem nàng ta bầm thây vạn đoạn.
Cũng dám ôm Tiêu Dao của hắn, tám phần là không muốn sống chăng!
“Ngươi xem xem, Tiêu Dao ca, ngươi xem bộ dáng của hắn!” Cô gái phe phẩy đầu, bộ dáng thị uy giao cả thân xác tựa vào trên người Nhâm Tiêu Dao.
“Ai, các ngươi......” Nhâm Tiêu Dao không biết nên nói cái gì cho phải, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem bộ dáng của Kì tám phần là hiểu lầm quan hệ của hắn và nàng, vừa định mở miệng giải thích lại bị ánh mắt muội muội ngăn lại, do dự những vẫn có người xem nhẹ dán ở trên người hắn.
“Giỏi lắm, giỏi lắm, ta đã biết ngươi trong lòng có người khác!” Thấy thị vệ chậm chạp không đến, Lí Ngọc Kì phi thường căm tức.
Mấy ngày nay, Tiêu Dao mặc dù đang ở bên người hắn cười cười nói nói, nhưng hắn luôn cảm thấy được y có tâm sự, khả vô luận hắn như thế nào hỏi đều hỏi không ra nguyên cớ, hôm nay vừa thấy thì ra là thế!
Y căn bản là không thương hắn, nữ tử tựa vào trong lồng ngực y vẻ mặt hạnh phúc, quả thực trời đất tạo nên một đôi, nào có nơi nào cho hắn sống yên ổn.
Một phen miên man suy nghĩ, sự tình đơn giản biến hoá phức tạp, một chút có thể đủ giải quyết vấn đề giống như kết thành một đoàn như thế nào cũng không giải được.
“Kì, ngươi đừng nói lung tung, nàng là......” Nhâm Tiêu Dao đẩy ra nữ tử trong lồng ngực, vội vàng tiến lên giữ chặt Lí Ngọc Kì.
“Câm miệng, ta cái gì cũng không muốn nghe!” Lí Ngọc Kì hét lớn một tiếng, đẩy ra tay y, cũng không quay đầu lại hướng bên kia chạy tới.
Hắn không muốn nghe, cũng không nguyện ý nghe, y nếu đã có hồng nhan tri kỷ, vì sao còn phải trêu chọc hắn, hắn một lòng thủy chung ở bên người y, y lại xem như trò đùa, bảo hắn dùng cái gì chịu đựng!
Nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống dưới, một đường chạy vội, thương tâm muốn chết......
“Kì, ngươi muốn đi đâu?” Nhâm Tiêu Dao lo lắng theo sát.
Lời giải thích hắn còn chưa nói ra thì vợ đã sớm chờ không kịp, hiểu lầm cũng đã sinh ra, chỉ có thể đợi hắn đến chữa lại, hy vọng không muộn là tốt rồi.
“Ca, ta có việc tìm ngươi.” Hồng y thiếu nữ bay vọt một cái nhảy đến trước mặt ngăn lại hắn.
Nhâm Tiêu Dao tức giận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nếu không phải nàng thì Ngọc Kì sẽ không hiểu lầm, tuy rằng hắn cũng muốn cho y một cái giáo huấn, chính là chung quy không đành lòng giữa bọn họ có hiểu lầm gì, hắn nhất định phải sớm một chút đi giải quyết rõ ràng, nếu không dựa theo tính tình của Kì chỉ sợ lại là nửa ngày cũng không nghĩ ra.
“Có chuyện gì thì nói đi, về sau không cần bướng bỉnh như vậy.” Một bên là thân nhân, một bên là vợ, thế hai đầu khó xử cũng không nghĩ muốn trách cứ, chỉ có đứng lại kiên nhẫn đợi tin tức của muội muội.
“Ca, là ta không tốt, kỳ thật ta cũng có chính sự, cha mẹ gởi thư muốn chúng ta về nhà thăm người thân, bọn họ phi thường nhớ chúng ta.” Hồng y thiếu nữ đô đô cái miệng nhỏ nhắn làm nũng nói.
Nàng cũng không phải cố ý, ai kêu Tiểu ca ca không phải giống các ca ca khác cưới tẩu tử, mà là gả cho một nam nhân!
Mà nam nhân này tính cách cũng không tốt, hơn nữa một màn vừa rồi càng làm nàng đối với tiểu vương gia được nuông chiều từ bé này hiểu rõ, đương nhiên sẽ không cho hắn một gương mặt hoà nhã, hành động vừa rồi cũng là cố ý chọc giận hắn, chỉ là muốn vì Tiểu ca xả giận.
“Cha mẹ muốn chúng ta trở về?” sắc mặt Nhâm Tiêu Dao đột nhiên biến đổi, trở nên tái nhợt không thôi.
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra, chính mình gả cho một nam nhân, hơn nữa người này lại là một tiểu vương gia, cha mẹ luôn luôn không thích cùng người của triều đình giao tiếp lần trước chấp nhận Hoàng Thượng đều đã là vạn bất đắc dĩ, như thế nào nhận mình đồng tính cùng một tiểu vương gia được nuông chiều, việc này thật sự là khó càng thêm khó.
Nhiều ngày tới sầu lo nổi lên trong lòng, mày nhíu thành một đoàn, ngay cả tiểu muội luôn luôn không biết nhìn vẻ mặt đều nhìn đến hắn có tâm sự.
“Ca, ngươi đang lo lắng cái gì?”
“Không, không có việc gì, ngươi đi về trước đi, hai ngày sau chúng ta khởi trình.” Nhâm Tiêu Dao phục hồi tinh thần lại, thản nhiên phất tay cự tuyệt quan tâm của tiểu muội.
Đây là chuyện giữa hắn và Ngọc Kì, hắn luôn luôn một mình làm việc nên không muốn làm cho việc này liên lụy tới người khác, phải phiền não, phải ưu sầu, một người cũng đã đủ.
Tĩnh Vương phi nghe hạ nhân báo lại, tiểu vương gia sắc mặt tái nhợt hướng trở về phòng, đem chính mình nhốt ở trong phòng nửa ngày không chịu đi ra, nàng không để ý tới cái thai bốn tháng liền từ trong phòng chạy đến.
“Kì nhi, kì nhi, có chuyện gì nói ra, không hé răng như vậy mẫu phi như thế nào biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu phi, lòng đau quá, đau quá.” Lí Ngọc Kì ở trong phòng tự sinh hờn dỗi, nghe được thanh âm của mẫu phi liền chạy nhanh đi ra mở cửa, đem nàng cẩn thận dìu đến ghế, một đầu tiến vào trong lồng ngực mẫu phi gào khóc. (=__=|||)
“Cùng mẫu phi nói, mẫu phi tác chủ cho ngươi.” Đau lòng đứa con, Tĩnh Vương phi vuốt đầu bào bối trong lồng ngực nhẹ nhàng nói.
“Mẫu phi, Tiêu Dao hắn...... Hắn không cần ta!”
Nói đến chuyện thương tâm của mình, hắn rốt cuộc nhịn không được lên tiếng khóc lớn, giống như muốn đem tất cả bất bình trong lòng đều phát tiết ra.
“Như thế nào có thể? Tiêu Dao hắn thích ngươi như vậy, như thế nào có thể không cần ngươi?” Tĩnh Vương phi không tin vào cái lổ tai của mình, nhưng lời này là từ miệng đứa con nói ra, nàng lại không thể không tín.
“Là thật, hắn vừa rồi cùng một nữ tử khác ôm nhau, bộ dáng thập phần thân thiết.”
Vương phi ngây người một chút, không nghĩ tới cư nhiên sẽ phát sinh loại sự tình này, nhưng nghĩ lại cùng Tiêu Dao sinh sống mấy tháng, chưa từng thấy hắn cùng nữ tử nhiều lời nói chuyện, như thế nào đột nhiên cùng nữ tử ôm nhau? Còn bị Kì nhi nhìn thấy a?
“Có thể là hiểu lầm hay không? Tiêu Dao không phải người như thế.”
“Đây là ta tận mắt thấy, còn có thể giả bộ sao?”
“Vậy Tiêu Dao có giải thích hay không?” Nói ra nghi vấn trong lòng, Tĩnh Vương phi thủy chung cảm thấy được việc này quá kỳ hoặc.
“Này, con không đợi hắn nói đã bỏ chạy trở về.” Lí Ngọc Kì ngượng ngùng cúi đầu.
Nghĩ lại một chút, hắn tựa hồ không có nghe Tiêu Dao giải thích liền vọt trở về, nhốt ở trong phòng sinh hờn dỗi, nếu y có cái gì nói chẳng phải là đã bỏ lỡ?
Tưởng tượng đến đây, trong lòng không khỏi phát lên hối ý, người cũng trở nên yên ổn xuống.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa lẫn thanh âm của Nhâm Tiêu Dao: “Kì, ta có thể đi vào không?”
“Tiêu Dao, mau vào.” Tĩnh Vương phi giành mở miệng trước, đem đứa con từ trong lòng kéo ra.
“Mẫu phi, ta vào.” Nhâm Tiêu Dao đẩy cửa ra đi vào, thấy Tĩnh Vương phi liền thi lễ.
“Ngươi tới vừa lúc, nơi này giao cho ngươi, ta phải về phòng nghỉ ngơi.”
“Mẫu phi, ta tiễn ngài.”
“Không cần, ta sẽ tự mình đi, Kì nhi liền giao cho ngươi.” Tĩnh Vương phi hướng Nhâm Tiêu Dao nháy mắt, chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng, đem không gian lưu lại cho hai người trẻ tuổi.
“Kì, còn đang giận ta sao?”
Vừa tiễn bước tiểu muội thì hắn liền hướng bên này chạy tới, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, nhìn thấy Lí Ngọc Kì vẻ mặt đầy nước mắt, đau lòng như đao cắt.
Hắn vẫn là làm bị thương y, chỉ trách hắn đã muộn một bước mở miệng trước, nếu lúc tiểu muội vừa nói xong liền hướng y giải thích rõ ràng, y cũng sẽ không thương tâm như thế!
“Không có, ta nào dám sinh khí với ngươi, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ta nào dám a!” Lí Ngọc Kì dùng ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt, bướng bỉnh trả lời Nhâm Tiêu Dao.
Hắn vốn không muốn lên tiếng, nhưng lại sợ Tiêu Dao vì thế mà không để ý tới hắn, bất đắc dĩ mới nhổ ra một câu.
“Còn dám nói ngươi không sinh khí, miệng đô cao đến nửa ngày.” Nhâm Tiêu Dao khẽ cười một tiếng, một phen kéo qua Lí Ngọc Kì đem y nhập vào trong lồng ngực, nhéo nhéo hai má y.
“Hừ, ngươi có hồng nhan tri kỷ của ngươi, làm chi phải xen vào ta.” Lí Ngọc Kì đẩy tay hắn ra, muốn từ trong lồng ngực hắn giãy dụa ra, cũng không nghĩ một đôi tay to lại ôm lấy thắt lưng hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
“Nhìn xem ngươi, đánh nghiêng bình dấm chua đi, vừa rồi là muội muội ta, lần này tới là có lời nhắn.” Nhâm Tiêu Dao đưa tay nâng lên mặt hắn, tại cái miệng nhỏ nhắn đang tức giận trương ra mà mân mê hôn một cái, vẫn không chịu buông tay.
Y không có việc gì là tốt rồi, hoàn hảo y tính tình là giận tới nhanh mà đi cũng nhanh!
“Muội muội ngươi? Là thật sao? Ngươi như thế nào không nói sớm a?” Lí Ngọc Kì trừng lớn mắt, một bộ dáng không tin.
Nào có chuyện tình cờ như vậy, nữ nhân không phải muội muội thì chính là tỷ tỷ!
“Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì? Ai bảo ngươi vừa rồi chạy nhanh như vậy, ta cũng chưa có cơ hội mở miệng.” Tiêu Dao dở khóc dở cười.
Hắn thật sự là không có biện pháp với y, mấy ngày nay ở chung, hắn phát hiện y đặc biệt thích ăn dấm chua, chỉ cần có người, bất luận nam nữ già trẻ chỉ cần một người tới gần hắn, bình dấm chua cũng sẽ bị đánh vỡ!
“Hảo, lần này ta tin tưởng ngươi, nhưng về sau không được cho nàng dựa vào ngươi gần như vậy.” Hắn rất nhanh liền tin lời Tiêu Dao, hắn vốn không có nhiều tâm cơ nên lo lắng sự tình luôn rất đơn giản, chỉ cần chính mình cao hứng, đâu thèm người khác nghĩ như thế nào.
“Ngươi nga, thật sự là không có biện pháp bắt ngươi.” Nhâm Tiêu Dao sủng nịch sờ sờ đầu của y, lắc đầu nở nụ cười.
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi không phải nói có lời nhắn sao?”
Do dự một lát, Nhâm Tiêu Dao vẫn là tính toán nói cho y, chuyện này y cũng là một trong đương sự: “Cha và nương ta bảo ta trở về, ngươi......”
Có một tia khó xử, dẫn y cùng nhau trở về sợ người nhà không thể thừa nhận, không mang theo y cùng nhau trở về, y khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đi theo đến, chi bằng nói cho y biết để làm cho y có cái chuẩn bị tâm lý.
“Ta muốn đi, ta muốn đi, ta còn chưa thấy qua cha mẹ của ngươi a!” Không biết chính mình sẽ đối mặt với một hồi sóng lớn, Lí Ngọc Kì hoan hô huơ hai tay. (-__-|||)
“Kì, ngươi, ta nói thật với ngươi, cha và nương ta chán ghét nhất là người trong triều đình...... Hơn nữa ngươi và ta đều là nam tử...... Bọn họ, bọn họ......” Nhâm Tiêu Dao không muốn tiếp tục nói nữa, hắn thật sự không muốn đem sự thật tàn khốc bày ra trước mặt y.
“Không có việc gì, không có việc gì, cha mẹ của ngươi chính là cha mẹ của ta, tin tưởng bọn họ sẽ không chán ghét ta.” Hắn vồn thuộc trường phái yên vui nên cũng không nghĩ nhiều lắm, thầm nghĩ sớm ngày nhìn thấy song thân của Tiêu Dao.
“Đi, chúng ta tiếp tục chơi cờ.” Hết thảy phiền não đều tan thành mây khói, Lí Ngọc Kì kéo Nhâm Tiêu Dao đi ra cửa......
……………………….
Lí Ngọc Kì kêu la đem thức ăn ngon trên bàn đều gắp vào trong chén Tiêu Dao, không để ý mọi người ở đây đang theo dõi hắn.
“Tiêu Dao, cho ngươi ăn cái này, còn có này, đều là ngươi thích.”
Bọn họ vẫn là cùng nhau lên đường, dọc theo đường đi tiểu muội và Kì như thế nào cũng không đứng chung hướng, từ lúc đến đều là đấu võ mồm, việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi đều có thể cãi không ngừng.
Một bên là tiểu muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, một bên là vợ thật vất vả mới có được, thật sự là thế khó xử, đành phải hai bên cũng không giúp, vì để cái tai thanh tịnh hắn chỉ cần vừa thấy bọn họ đấu võ mồm liền trốn qua một bên, hoàn hảo bọn họ thấy hắn mất hứng liền lịch sự ngừng cuộc đấu.
Thật vất vả mới về đến nhà, dưới ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ, hắn kiên trì nói ra chân tướng, lúc ấy biểu tình của họ hảo âm trầm, ngay cả sắc mặt các ca ca đều biến thành xanh mét, chỉ có Ngọc Kì không biết sống chết xông lên phía trước hướng bọn họ hành lễ.
Trong không khí xấu hổ, thật vất vả mới tới thời khắc dùng cơm tối, Ngọc Kì cũng không để ý các vị trưởng bối đang ngồi, chực chỉ đem đồ ăn hướng vào trong bát hắn, hắn đành phải mang vẻ mặt đau khổ hướng cha mẹ gật đầu.
“Ta nói Vương gia tẩu tử a, ngươi đau lòng Tiểu ca cũng không cần như vậy, ngươi xem trên mặt Tiểu ca đều đã nhịn không được.” tiểu muội Thích cùng Lí Ngọc Kì đối nghịch dùng chiếc đũa chỉ vào đối phương, vẻ mặt không vui.
“Khụ, khụ, Kì, ngươi không cần cho ta cả đĩa rau như vậy, ta tự mình ăn.” Ở trước mặt song thân quá thân mật thật sự không dám quá phận, hoàn hảo cha mẹ thủy chung mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra cái gì, nếu không hắn đã sớm kéo Kì trốn vào trong phòng, miễn cho ở trong này mất mặt xấu hổ.
“Ách, vị này chính là, là Tĩnh vương phủ tiểu vương gia, không biết quý phủ có mấy người con?” Nhâm phụ trừng mắt nhìn nữ nhân làm càn liếc mắt một cái, mở miệng lên tiếng.
“Cha, ngài kêu ta là Kì nhi đi, ta là con trai độc nhất.” Lí Ngọc Kì không nhận thấy được khẩn trương liền cười hồi đáp, một chút cũng không đem mình thành ngoại nhân, chiếc đũa vẫn như cũ bay nhanh mà gắp.
“Nga, vậy ngươi cùng Dao nhi một chỗ, Tĩnh vương phủ không phải phải tuyệt hậu?” Nhâm phụ sờ sờ chòm râu, lại hỏi.
“Sẽ không a, mẫu phi sẽ sinh thêm một đệ đệ cho ta, đúng rồi, đây là một chút chút lòng thành từ Tĩnh vương phủ của chúng ta, thỉnh cha nhận lấy.” Lí Ngọc Kì từ trong lòng lấy ra một cái hộp gấm, chỉ thấy kim quang tươi sáng, trong hộp đặt một tiểu kim quy bằng bàn tay, sặc sỡ loá mắt.
Nhâm gia đang ngồi hít một hơi, Tĩnh vương phủ này thật ra tay ra quá lớn, kim sức lớn như thế chỉ sợ tiêu phí không ít ngân lượng.
“Cha, nương, ta ăn no, các ngươi từ từ dùng.” Nhâm Tiêu Dao sắc mặt có chút khó coi.
Cha mẹ không thích nhất là người tiêu tiền như nước, xem ra lễ vật lớn thế này, mắt thấy đã không ổn, chạy nhanh kéo Lí Ngọc Kì vẻ mặt không hiểu đứng dậy cáo từ, hắn sợ còn tiếp tục ở đây sẽ phát sinh chuyện càng nghiêm trọng.
“Ta còn chưa ăn no a.” Lí Ngọc Kì không để ý hình tượng kêu to, người cũng đã bị lôi đi.
Nhâm gia song thân mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy hai người vội vàng rời đi, một chữ cũng nói không nên lời.
……………………..
Hồng y thiếu nữ vọt vào trong phòng, lên tiếng kêu to: “Không tốt, không tốt.” Lí Ngọc Kì đang uống trà bị dọa cho một miệng phun thẳng.
“Ngươi gấp cái gì, muốn hù chết ta a?” Lí Ngọc Kì tức giận đem ly trà đặt lên bàn, căm tức trừng vị khách không mời mà đến đột nhiên xâm nhập.
Nhâm gia tiểu muội ôm đồm cánh tay hắn, một bộ dáng khóc không ra nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Tiêu Dao ca, Tiêu Dao ca, hắn, hắn......”
Cái này thực sự làm hắn hoảng loạn, Tiêu Dao vừa mới có việc rời đi, không phải là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi?
Hắn xoay tay bắt lấy tay nàng, vội vàng hỏi: “Tiêu Dao, Tiêu Dao hắn làm sao vậy, mau nói cho ta biết!” Hắn tình nguyện người bị thương chính là mình, mà không phải Nhâm Tiêu Dao.
“Ca ta, ca ta, hắn vừa rồi bị thích khách một đao đâm vào trong bụng, lúc này đã sắp không được.” Tiểu muội cố nén ý cười, còn muốn làm bộ như thực bi thương, thống khổ muốn chết.
“Cái gì, cha không phải là võ lâm minh chủ sao? Như thế nào có thích khách dám đến ám sát?” Lí Ngọc Kì tỏ vẻ hoài nghi.
“Ta, ta cũng không biết, vừa rồi cha cùng nương muốn cứu đều cứu không được, may mắn cha nghĩ đến bí phương tổ tiên truyền xuống, lại vừa cứu ca một mạng.” Nhâm gia tiểu muội đầy một bộ dáng rơi lệ, lấy tay ngăn trở mặt, không cho hắn nhìn thấy biểu tình thật trên mặt.
“Nói mau, đến tột cùng là bí phương gì, vô luận lên núi đao xuống biển lửa ta đều đi tìm.” Cắn chặt răng, Lí Ngọc Kì vội vàng nói.
Vì Tiêu Dao của hắn, hắn cái gì cũng đều có thể hy sinh!
“Ngươi, ngươi......” Nàng thật ra không dự đoán được hắn si tình như thế, chỉ là muốn thử hắn một lần, không dự đoán được lại nhìn thấy một mặt tình cảm của hắn như thế, thật làm nàng có chút cảm động.
Nóng vội nộ hoả, Lí Ngọc Kì lập tức tông cửa xông ra, chuẩn bị lao ra đi tìm Tiêu Dao, lại bị Nhâm tiểu muội một phen giữ chặt, trừng lớn ánh mắt.
“Phải, phải có thịt trên cánh tay nam tử làm thuốc dẫn.” Tiểu muội chần chờ một chút, vẫn là nói ra.
Lí Ngọc Kì không nói hai lời, từ trên người lấy ra chủy thủ phòng thân Tiêu Dao đưa cho hắn, kéo ống tay áo, hướng trên cánh tay vạch tới, mắt thấy lập tức sắp phun huyết quang.
“Chậm đã!” Nhâm Tiêu Dao nổi giận gầm lên một tiếng, đi nhanh vọt đến, phi thân gạt bỏ hung vật trong tay y, một phen ôm chặt.
“Ngươi, ngươi không phải bị trọng thương sao?” Lí Ngọc Kì nâng mặt lên, khó có thể tin nhìn hắn.
“Cha, nương, các ngươi có thể tin chưa, muốn thử cũng đã thử qua, các ngươi chẳng lẽ còn lo lắng sao?” Nhâm Tiêu Dao quay đầu, hướng ngoài phòng hô một tiếng.
Song thân vì thử thực tâm của Kì mà ra hạ sách này, chính là tiểu muội cũng tham dự, việc này hắn cũng là mới biết được, hắn không phản đối là bởi vì hắn biết Kì là thương hắn, vì hắn sẽ làm ra hết thảy hy sinh, vừa lúc cũng thông qua việc này làm cho song thân hiểu được bọn họ là thực lòng yêu nhau!
“Tiểu vương gia, xin thứ cho chúng ta tội vô lễ, chúng ta cũng là vì Tiêu Dao.” Nhâm phụ lời nói thấm thía, có người cha mẹ nào không thương con mình, đặc biệt Tiêu Dao từ nhỏ đã rời đi bọn họ, bọn họ luôn không thể yên tâm hắn.
Lần này tảng đá trong lòng bọn họ cũng đã hạ xuống, bọn họ tin tưởng lựa chọn của Tiêu Dao là sẽ không sai.
“Cha, nương, đừng nói như vậy, các ngươi hiểu được cảm tình của ta là tốt rồi.”
Lí Ngọc Kì ngây ngô cười hai tiếng, vẻ mặt hạnh phúc tựa vào trong lồng ngực Tiêu Dao, chỉ cần có Tiêu Dao ở bên người, hắn cái gì cũng đều không sao cả......
“Kì nhi, thật sự là Kì nhi tốt của cha, đi, cùng cha đi đánh cờ.” Nhâm phụ vẻ mặt kích động, không dự đoán được tiểu vương gia không chỉ không trách tội bọn họ, ngược lại vẻ mặt còn mang ý cười trong suốt.
“Không, không đi.” Này lại làm cho hắn nghĩ đến trong lòng đau, hắn ngay cả Tiêu Dao đều không thắng được, đến năm nào tháng nào mới có thể cùng cha quyết tranh hơn thua?
“Đi, không đánh vài ván không nghỉ.” Nhâm phụ không nói hai lời, kéo cánh tay hắn đi ra ngoài.
“Đi thôi, có ta ở đây bên cạnh ngươi a.” Nhâm Tiêu Dao đuổi kịp cước bộ, lặng lẽ ở bên người Lí Ngọc Kì bỏ lại một câu nói, trên mặt gợi lên ý cười.
Nguyên lai hạnh phúc là đơn giản như thế, vô luận về sau có biến đổi thế nào, hắn đều sẽ quý trọng hết thảy trước mắt! –