Tầm Định Nhâm Tiêu Dao

Chương 7



Mộng Dao, Mộng Dao, ngươi không cần tiến cung làm hoàng phi! Lí Ngọc Kì trong hôn mê đầu đổ đầy mồ hôi hét to, nhưng lại kêu không ra tiếng, chỉ có thể nhíu chặt đôi mày, tả hữu lay động.

“Ta ở trong này, ta ở trong này.” Nhâm Tiêu Dao từ lúc ở phía sau điện nhìn thấy đã không kiên nhẫn, lúc này cũng đi theo thái y đi vào trong phòng, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Lí Ngọc Kì, đau lòng vô cùng, bước nhanh xông lên trước bắt lấy tay y.

Như là cảm ứng được sự tồn tại của Mộng Dao, Lí Ngọc Kì im lặng rơi vào giấc ngủ, vẻ mặt thoáng hiện lên vui vẻ.

Nhìn thấy Lí Ngọc Kì đã an tường ngủ, Nhâm Tiêu Dao oán giận trừng mắt nhìn Hoàng Thượng đang đứng một bên đầy thần tình xin lỗi, sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không đáp ứng cùng Hoàng Thượng ngoạn trò chơi hoang đường này!

“Ta cũng chỉ là muốn vui đùa nho nhỏ, nào biết nói như vậy lại dọa y ngất xỉu.” Hoàng Thượng vẻ mặt đầy ủy khuất, hắn chính là vua của một nước, hai người kia rất giỏi, luôn không đem hắn để vào mắt, đặc biệt là tên Nhâm Tiêu Dao ở trước mắt này.

Nhìn thấy Nhâm Tiêu Dao tràn ngập dáng vẻ lo lắng, tâm của Hoàng Thượng cũng bắt đầu nhẫn nhịn cúi đầu hướng y giải thích, lấy thân phận hoàng đế của hắn thì như vậy đã xem như khó có được.

“Hoàng Thượng, ta cũng không phải trách ngươi, chẳng qua ta nhìn thấy A Kì té xỉu ở đại điện thì trong lòng thực loạn.” Nhìn Hoàng Thượng hướng về phía mình cúi đầu, Nhâm Tiêu Dao ngược lại trở nên băn khoăn, dù sao Hoàng Thượng cũng là có ý tốt muốn thử A Kì, kết quả không nghĩ tới sự tình lại xảy ra ngoài ý liệu của bọn họ.

Hoàng Thượng biết rõ Nhâm Tiêu Dao sở tác sở vi (= làm chuyện theo ý muốn, tự tung tự tác) chính là vì cảm xúc nhất thời kích động mà tạo thành, ngày thường chưa từng nhìn thấy hắn khác thường như thế, hôm nay xem ra biểu đệ ở trong lòng hắn chiếm phân lượng cũng không nhẹ, nhìn lại lúc Nhâm Tiêu Dao nói chuyện ánh mắt đều không có nhìn về phía mình, hắn cũng biết mình ở đây là vô hình dư thừa, nghĩ muốn đem thời gian riêng tư lưu lại cho đôi tình nhân này.

Ai, nên bắt ngươi làm sao mới tốt đây? Toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn Lí Ngọc Kì đang nhắm chặt hai mắt, Nhâm Tiêu Dao ngay cả lúc hoàng thượng rời đi đều không có ý thức được.

Lí Ngọc Kì chau mày nằm trên giường, hai tay nắm thành quyền, nhìn ra được y dù đang ngủ cũng vẫn liên tục giãy dụa trong mộng, Nhâm Tiêu Dao nâng tay vuốt lên nếp nhăn giữa đôi mày của Lí Ngọc Kì, mở ra nắm tay đã đầy mồ hôi lạnh, kéo chăn qua đắp lại trên người y.

Đây là cái gì? Đem chăn đơn kéo đến ngực Lí Ngọc Kì, Nhâm Tiêu Dao phát hiện trong lồng ngực của y ngạnh ngạnh, dường như bên trong có thứ gì đó, hắn nhất thời tò mò lấy thứ đó ra.

Đây là hắn sao? Hắn đẹp như vậy sao? Một trận thổn thức, Nhâm Tiêu Dao đem bức tranh dời đến vị trí có ánh sáng bên cửa sổ cẩn thận quan sát, hắn phát hiện Lí Ngọc Kì vẽ ra bức tranh của hắn phi thường xinh đẹp, nếu không phải nhìn thấy phía dưới đề danh hắn thì hắn khẳng định nghĩ rằng bức tranh chính là tiên nữ trên trời.

Nhìn thấy người trong tranh với từng bút từng bút họa đều hàm chứa cảm tình thâm sâu, bất tri bất giác nước mắt từ trên gương mặt Nhâm Tiêu Dao chảy xuống, một giọt một giọt dừng lại trên tranh.

Nhâm Tiêu Dao sợ làm ướt bức tranh liền thu lại một lần nữa để vào trong lồng ngực Lí Ngọc Kì, không thể tưởng được hắn lại có tâm như thế, lại tự mình vẽ một bức  họa tùy thân mang theo, phân tình này bảo hắn như thế nào hồi báo, chẳng lẽ thật sự phải lấy thân hắn báo đáp mới được sao?

Trong đầu tuy có  ý niệm như vậy, thế nhưng cũng không cảm thấy được hoang đường......

Thời gian trôi mau, Nhâm Tiêu Dao ở bên giường nhìn Lí Ngọc Kì cũng gần một ngày, đột nhiên phát hiện ngón tay Lí Ngọc Kì nhẹ nhàng cử động, hắn lập tức vận khinh công bay ra ngoài cửa sổ.

Hắn hiện tại là thân nam trang không thích hợp cùng y gặp lại!

Ta đây đang ở nơi nào? Mở hai mắt, Lí Ngọc Kì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, đầu choáng váng mờ mịt. Hắn lắc lắc đầu, trí nhớ trước đó suy nghĩ hỗn loạn rồi té xỉu như thủy triều toàn bộ dũng mãnh tràn vào trong não hắn.

“Tiểu vương gia tỉnh.” Vừa vặn tiểu thái giám đến kiểm tra, nhìn thấy phòng trong có động tĩnh liền tiến vào xem xét, mới biết tiểu vương gia đã tỉnh lại. Lí Ngọc Kì hữu khí vô lực hừ một tiếng, bình tĩnh mở hai mắt, lạnh lùng nhìn tiểu thái giám ở trước mắt, hắn thật không phải cố ý như thế, tâm tình lúc này nhìn thấy ai chỉ sợ cũng chỉ là biểu tình ôn tồn âm thế này.

“Vậy nô tài lập tức đi thông báo Hoàng Thượng.” Tiểu thái giám quay đầu muốn rời đi.

“Chậm đã, ngươi không cần đi thông báo, ta lập tức rời đi.” Hoàng thượng tới thì thế nào, Mộng Dao lại không thể trở lại bên người mình, hiện tại người mà hắn không muốn gặp nhất chính là Hoàng Thượng, người mà hắn hiện tại hận nhất cũng là Hoàng Thượng!

Hắn chưa bao giờ chán ghét một người như thế, nhưng hiện tại trong lòng hắn không khỏi đối với biểu ca cùng nhau lớn lên nổi lên hận ý muốn nguyền rủa, Hoàng Thượng một trận hoành đao đoạt ái làm cho hắn mất đi người yêu thương, tưởng tượng đến tình cảnh Hoàng Thượng ôm Mộng Dao ở trong cung hưởng lạc, tim hắn lại giống như là cắm một cây đao.

“Dạ, tiểu vương gia.” Tiểu thái giám nghe lệnh đứng ở một bên.”Nô tài chuẩn bị nước sạch cho ngài rửa mặt chải đầu một chút.”

Ngay khi tiểu thái giám rời đi, Lí Ngọc Kì xanh mặt ly khai nơi làm hắn thương tâm, làm hắn khổ sở này, trứơc khi rời đi hoàng cung hắn quay đầu nhìn thoáng qua một lần nữa, hắn phát giác hoàng cung uy nghiêm trước kia trong mắt hắn xem ra lại là đáng ghét như vậy.

Nhìn thấy Lí Ngọc Kì vẻ mặt thống khổ rời đi, trong lòng Nhâm Tiêu Dao thật sự là khổ sở nói không nên lời.

Kì, ngươi kiên nhẫn chờ vài ngày đi, không lâu nữa chúng ta lại có thể tái kiến, đến lúc đó ta quyết không cho ngươi thương tâm khổ sở nữa.

Từ ngày ấy sau khi từ hoàng cung trở về, Lí Ngọc Kì giống như cái xác không hồn, tuy rằng một ngày ba bữa cơm đều ăn, ngủ không thiếu giấc, nhưng nhìn thế nào cũng đều không còn sức sống như trước kia, đặc biệt trong ánh mắt hắn luôn lộ ra một cỗ thản nhiên u buồn.

Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đều biết hắn vì một nữ tử thanh lâu mà muốn chết không muốn sống, đã có một đoạn thời gian không tới tìm hắn, mấy ngày gần đây biết được hắn tâm tình không tốt liền lại đây tìm hắn đi ra ngoài, hắn cũng không cự tuyệt.

“Này không phải tiểu vương gia sao? Mau vào, Ỷ Hồng lâu của chúng ta mới đến một vị cô nương mới, ngài nể chút mặt mũi tiến vào ngồi đi.” Ngày hôm đó đám bằng hữu của Lí Ngọc Kì đi theo hắn uống rượu xong từ tửu quán đi ra vừa lúc ngang qua Ỷ Hồng lâu, thoáng chốc đã bị tú bà giữ chặt, không thể không theo đi vào.

Lí Ngọc Kì trắng bệch nghiêm mặt, bỏ bàn tay đang dây dưa trên người của hắn. Lần thứ hai đặt chân đến nơi thương tâm, tự nhiên cũng không muốn lưu lại lâu.

“Tiểu vương gia, ngài có chuyện gì a, nói gì thì chúng ta hôm nay cũng là đi ra giải sầu, không đến nơi này thì đi nơi nào a?” Trương công tử giữ chặt tiểu vương gia đang định rời đi, chết cũng không để hắn đi.

Lí Ngọc Kì thật sự không muốn đi vào, nhưng không lay chuyển được thịnh tình mời cùng của tú bà và khuyên bảo của đám bằng hữu nên vẫn là cúi đầu đi vào.

“Ngài thỉnh ngồi, hôm nay ta mời khách, các vị đại gia cứ tận hứng đùa.” Tú bà vẻ mặt cười quyến rũ tiếp đón mọi người.

“Kia đương nhiên, đem cô nương gì đó ngươi vừa rồi nói mới tới đi ra bồi tiểu vương gia chúng ta.” Bốn phía một trận ồn ào thúc ép tú bà kêu người mới ra.

“Các vị đại gia muốn gặp, đương nhiên không thành vấn đề, Thi Vận mau mau ra đây, có khách nhân đến.” Tú bà gằng giọng quát to một tiếng, chỉ thấy một vị nữ tử thân màu xanh biếc thủy sam (áo khoác ngoài trong suốt) từ trên lầu đi xuống.

“Tiểu nữ Thi Vận hướng các vị đại gia thỉnh an.” Cô gái đi xuống hướng mỗi vị khách nhân đang ngồi cúi đầu, đặc biệt ở trước mặt Lí Ngọc Kì liền dừng lại thời gian rất lâu.

“Tiểu vương gia, ngươi ngốc lăng cái gì a!” Nhìn thấy Lí Ngọc Kì vẻ mặt si ngốc nhìn xa xa, ngay cả mỹ nhân ở trước mặt hắn đứng hồi lâu cũng không phát hiện, bằng hữu hắn lớn tiếng kêu hai tiếng.

Lí Ngọc Kì lấy lại tinh thần, phát hiện có một nữ tử hữu lễ ở trước mặt mình, mà các bằng hữu đều nhìn chằm chằm vào hắn, ngượng ngùng cầm lấy rượu trên bàn uống một ngụm.

“Tốt lắm, Thi Vận cô nương hôm nay hầu hạ vị đại gia này của chúng ta cho tốt, sẽ có phần thưởng thật lớn.” Đặc biệt đem tiểu vương gia kêu đi ra giải sầu, như thế nào có thể không hảo hảo làm cho tiểu vương gia khoái nhạc, tốt nhất là làm tiểu vương gia hoàn toàn quên mất Mộng Dao gì đó.

Thi Vận nâng cước bộ hướng tới Lí Ngọc Kì, nhẹ nhàng ngồi ở bên người hắn, nữ tử đựơc gọi là Thi Vận cũng không phải thanh lâu nữ tử gì, hắn chính là đương triều võ Trạng Nguyên Thi Vân, giống như Nhâm Tiêu Dao cùng là thân nam nhi, lần này bị Hoàng Thượng phái tới thay thế Tiêu Dao, thuận tiện lại đến thăm dò động tĩnh của Lí Ngọc Kì.

Lí Ngọc Kì cũng không đem Thi Vận để ở trong lòng, chỉ tập trung cúi đầu uống rượu của hắn, ngay cả thức ăn trên bàn cũng không nhúc nhích, đi vào nơi này thật sự là vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ, hồi tưởng lại cảnh tượng một tháng trước, trong lòng hắn có một loại cảm giác lâng lâng, quay trở lại hiện thực, sự thật tàn khốc khiến hắn bị đả kích trầm trọng, tuy rằng đã đáp ứng mẫu phi không mang tinh thần sa sút nữa, khả tim hắn lại giống như đang ngâm trong hương vị rượu tràn ngập chua sót cay đắng.

Mỹ nhân trước mắt bỗng giật mình biến thành Mộng Dao cười cười ôn hòa.”Mộng Dao, Mộng Dao.” Hắn một phen ôm lấy bả vai Thi Vận, một bên đem cái miệng tràn đầy mùi rượu nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn đang giương ra hôn tới.

“Thật sự là ngượng ngùng, ta nghĩ tiểu vương gia khẳng định là uống say.” Trương công tử mắt sắc phát hiện tiểu vương gia có chút không thích hợp, mỹ nhân ôm trong lồng ngực lại kêu tên Mộng Dao, chạy nhanh đứng dậy kéo hắn ra.

Thi Vận cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, này nếu thật sự hôn tới hắn khẳng định sẽ nổi hết da gà, bất quá nhờ vậy mà nguyên bản hắn không thể lý giải vì cái gì Hoàng Thượng phải phái hắn đến thám thính chuyện của Lí Ngọc Kì, hiện tại xem như cái gì cũng đều sáng tỏ.

“Các ngươi buông, ta muốn Mộng Dao của ta.” Xem ra Lí Ngọc Kì thật sự đã say, căn bản là phân không rõ người trước mắt là ai, người ở bên cạnh liều lĩnh kéo hắn như thế nào cũng không chịu đi.

Tiểu vương gia càng ngày càng luống cuống, bằng hữu của hắn đành phải kéo rồi kéo, nâng rồi nâng, mạnh mẽ đem hắn mang ra Ỷ Hồng lâu.

Thi Vân xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở dài một hơi thật mạnh. Không thể tưởng được vị tiểu vương gia này thật đúng là đối với Tiêu Dao huynh thắm thiết a! Ở trong cung, hắn vẫn đều xem Nhâm Tiêu Dao là huynh đệ, hơn nữa bọn họ tuổi xấp xỉ, lại cùng Hoàng Thượng quan hệ không tồi, cho nên chuyện này cũng không có gạt hắn, xem bộ dáng tiểu vương gia thế này thật sự là không uổng phí Tiêu Dao huynh vì hắn làm ra hy sinh lớn như thế.

Lí Ngọc Kì đi rồi, Thi Vận lại biến trở về nam trang trở lại hoàng cung hướng Hoàng thượng bẩm báo việc này, Hoàng Thượng nghe xong hiểu ý cười, nói thời cơ đã đến, hắn tuy là không hiểu ra sao cũng không dám hỏi nhiều.

…………………………….

Lí Ngọc Kì say rượu mới vừa tỉnh dưới sự chăm sóc của Tĩnh Vương phi, vừa mới thư thái được một chút.”Vương phi, tiền thính có vị đại nhân từ trong cung tới.” Hạ nhân trong phủ gõ cửa tiến vào thông truyền.

Vừa nghe thấy là người trong cung tới, Tĩnh Vương phi biết khẳng định có đại sự phát sinh, vội vàng sửa sang lại dung nhan, kéo đứa con mới vừa tỉnh ép uống một chén canh tỉnh rượu, một lần nữa sửa sang lại y quan của hắn.

Một lát sau bọn họ đã đi vào đại sảnh.”Tiếu đại nhân, vẫn hảo.” Nguyên lai là Tiếu công công trong cung, Tĩnh Vương phi đã hiểu được Tiếu công công khẳng định là tới truyền thánh chỉ.

“Tĩnh Vương phi hữu lễ, chúng ta vẫn đều rất hảo.” Tiếu công công cười cười khẽ khom người cầm lấy khăn tay trong tay lau khóe miệng một chút, từ trong lòng lấy ra thánh chỉ lụa vàng óng ánh.

“Tĩnh vương phủ tiếp chỉ, phụng thiên thừa vận, hoàng đế triệu viết...... Công chúa Tiêu Dao hiền lương thục đức, Tĩnh vương phủ tiểu vương gia Lí Ngọc Kì tài giỏi nhiều mặt, vốn là sự phối hợp tuyệt vời, do dó tứ hôn, thụ hưởng hoàng ân, khâm thử.” (công chúa hiền lương thục đức =]]]]]]])

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn.” Tĩnh Vương phi quỳ trên mặt đất cung kính tiếp nhận thánh chỉ.

“Không cần, ta không cần thú công chúa.” Lí Ngọc Kì giống như phát điên, từ trên mặt đất đứng lên quơ tay chân, phẫn nộ quát.

Hắn vừa mới mất đi Mộng Dao, như thế nào nhanh như vậy đã kêu hắn thú một nữ tử khác, cái này bảo là hắn như thế nào ứng đối?

“Kì nhi, câm miệng.” Tĩnh Vương gia mới từ ngoài phủ trở về vừa lúc nghe được tiếng kêu của đứa con, nén giận la một tiếng.

Đứa con này thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên!

“Phụ vương, con tuổi còn nhỏ, còn chưa phải thời điểm thành thân.” Lí Ngọc Kì lập tức quỳ đến trước mặt phụ vương, cầu xin nói.

Hắn như thế nào có thể thành thân, hắn còn chưa quên đi Mộng Dao, điều này sao có thể?

“Ngươi phản a! Thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng đã hạ, ngươi có thể nào kháng chỉ.” Tĩnh Ngũ gia một cái tát đánh vào trên mặt đứa con, hy vọng đem đứa con hồ đồ này đánh tỉnh.

Tiếu công công đứng một bên không khỏi có chút không vui nhíu mày, Tĩnh vương phủ này là đang xảy ra chuyện gì? Ngay cả thánh chỉ cũng dám cãi lời, hẳn là chán sống.

“Tiếu công công, xin thứ cho tiểu nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngài về cung trước, chúng ta lập tức chuẩn bị hôn lễ nghênh đón công chúa.”

“Không hề gì, Hoàng Thượng sớm đã có phân phó, vô luận tiểu vương gia nói cái gì Hoàng Thượng cũng không trách tội xuống.” Tiếu công công cũng bị một màn vừa rồi  làm cho có chút sinh khí, không thể tưởng được phản ứng của tiểu vương gia lớn như thế, xem ra cùng Hoàng Thượng nói đích không kém là bao nhiêu, Hoàng Thượng thật là có dự kiến trước.

“Ách, Tiếu đại nhân, ta muốn hỏi một câu, Tiêu Dao công chúa này đến tột cùng là người ra sao? Bổn vương như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa có nghe nói qua.” Tiếu công công là người trong cung, người như thế là không thể đắc tội, Tĩnh Vương gia đối với một thái giám cũng đặc biệt khách khí.

“Nga, Tiêu Dao công chúa là người khi Hoàng Thượng cải trang đi tuần, trong nguy nan đã cứu Hoàng Thượng một mạng, sau khi Hoàng Thượng hồi cung đặc biệt phong nàng là công chúa.” Ấn theo giao đãi (phân phó) của Hoàng Thượng,Tiếu công công rành mạch nói một lần.

“Nguyên lai là như vậy, chúng ta liền lập tức chuẩn bị việc vui.” Trong lòng bắt đầu lên danh sách những việc cần làm, nghĩ đến Tiêu Dao công chúa khẳng định là tiểu thư khuê các, nếu không như thế nào Hoàng Thượng lại phong nàng là công chúa. (=]]]]]]])

“Vậy người đi cẩn thận, người tới a, tiễn Tiếu đại nhân hồi cung.”

Tiễn bước Tiếu công công, Tĩnh Vương gia một lần nữa trở lại đại sảnh, nhìn thấy đứa con ngã ngồi trên mặt đất trên mặt ấn năm ngón tay đỏ tươi, trong lòng không khỏi có chút hối hận, chính mình vì sao hạ thủ nặng như vậy.

“Phụ vương, ngài tiến cung hướng Hoàng thượng cầu tình, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi hoàng mệnh đi.” Lí Ngọc Kì bị phụ vương đánh một cái tát cũng không sinh khí, ngược lại quỳ trên mặt đất hướng phụ vương thỉnh cầu, chỉ cần hiện tại không thành thân, muốn hắn làm như thế nào cũng được.

“Kì nhi, ngươi cũng biết cãi lời thánh chỉ là tội mất đầu, Tĩnh vương phủ chúng ta không phải chỉ có ngươi, còn có ta, mẫu phi ngươi đều phải bị chém đầu, ngươi không thể lại bị nữ nhân kia mê hoặc, ngươi phải tỉnh táo lại.” Tĩnh Vương gia giơ tay sờ soạng hai má có chút nóng hổi, phát ra một tiếng cảm thán bất đắc dĩ, hắn làm sao không muốn thành toàn cho đứa con, chính là lời hoàng đế khó cãi.

“Phụ vương, con biết là tử tội, mới cầu ngài tiến cung thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, con hiện tại thật sự không muốn thành thân, như vậy đi, qua vài năm, qua vài năm con nhất định thú một đại mỹ nhân về cho ngài.” Lí Ngọc Kì vẻ mặt cầu xin, từng bước một quỳ hướng phụ vương.

Hiện tại có thể kéo dài một ngày liền chờ một ngày, chỉ cần không cùng Tiêu Dao công chúa gì đó thành thân hết thảy đều sẽ làm. Trong nội tâm của hắn còn chờ đợi Mộng Dao một lần nữa quay trở lại bên người hắn.

“Không được, quân vô hí ngôn (vua không nói đùa), nếu đã hạ thánh chỉ, ta có đi cầu Hoàng Thượng cũng vô dụng.” Tĩnh Vương gia phất tay, bỏ ra đôi tay đang giữ chặt ống tay áo của mình, cứng rắn trả lời, duỗi đầu là một đao lui đầu cũng là một đao, còn không bằng làm cho Kì nhi cưới công chúa, mau chóng đem yêu nữ kia quên đi.

“Kì nhi, nghe lời phụ vương ngươi, ngươi cũng sắp qua nhược quán chi năm (20tuổi), cũng nên thú một người vợ.” Tĩnh Vương phi thấy Vương gia tức giận, nàng cũng đứng ở bên trượng phu, hy vọng lần này sau khi đứa con cùng công chúa thành thân, trong nhà không cần nghe được hai chữ Mộng Dao này nữa.

Lí Ngọc Kì té trên mặt đất giống như phát điên huơ huơ hai tay.

“Kì nhi, nghe lời mẫu phi, cưới công chúa đi, Tĩnh Vương gia của chúng ta chỉ có ngươi là độc nhất, nếu ngươi xảy ra chuyện không hay, bảo ta với phụ vương ngươi như thế nào sống sót.” Tĩnh Vương phi cúi đầu chôn vào ngực đứa con.

Lời này đã đem Lí Ngọc Kì doạ sợ tới mức không nhẹ, kêu to một tiếng tiến lên gắt gao ôm mẫu phi không dám buông tay, sợ bản thân một khi buông lỏng tay mẫu phi sẽ muốn đi tìm cái chết.

“Tên bất hiếu tử ngươi, xem đem mẫu phi ngươi làm thương tâm thế nào.” Tĩnh Vương gia từ trong lồng ngực đứa con thật cẩn thận ôm lấy thê tử, căm tức mắng đứa con đang si ngốc ngơ ngác.

“Kì nhi, ngươi không có thể đáp ứng mẫu phi sao?” Tĩnh Vương phi vươn tay giữ chặt góc áo đứa con, không thể có  được một đáp án liền không thể buông.

Nhìn thần tình mẫu phi bi thiết (thống khổ), Lí Ngọc Kì cắn răng một cái, “Hảo, con đáp ứng mẫu phi thú công chúa.” Nhẫn tâm đáp ứng rồi, tim hắn lại giống như bị rút hết máu.

Hắn không thể làm cho mẫu phi dưỡng dục hắn gần hai mươi năm vì mình mà thương tâm khổ sở, đây là trách nhiệm của chính hắn, hắn phải tự mình gánh vác.

Như thế cũng tốt, Mộng Dao có Hoàng Thượng, hắn cũng có công chúa, về sau hắn phải gọi Mộng Dao là tẩu tử, Mộng Dao phải gọi hắn là tiểu thúc, càng nghĩ càng bi thương càng khổ sở, nước mắt đều không kịp lau khô liền tông cửa xông ra.

Sợ đứa con xảy ra chuyện, Tĩnh Vương phi giãy dụa ỳư trong lồng ngực Vương gia đứng lên đuổi theo ra  đại môn, trước mắt thấu một nỗi bi thương.

Mẫu phi, ngài yên tâm, hắn sẽ không đi tìm cái chết, hắn còn phải lưu trữ mệnh này để cưới công chúa!

Lí Ngọc Kì quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, cười khổ xoay người tiếp tục chạy về phía trước, làm kẻ tình si rất khó, làm hiếu tử lại càng khó, có lẽ đây là nỗi bi ai ở đế vương gia, giờ khắc này hắn càng hi vọng chính mình không phải là Vương gia, có thể cùng người mình yêu trọn đời làm bạn, nhưng hết thảy những điều này đều là ảo tưởng của bản thân hắn.

Mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn một mình ở tửu quán vượt qua, chỉ cần tỉnh táo lại thì bóng dáng Mộng Dao sẽ hiện lên ở trong đầu hắn, chỉ có lúc say rượu hắn mới có thể quên đi ‘nàng’, quên đi hết thảy, quên đi đại hôn hoàng thất sắp đến.

…………………….

Hôn lễ giữa Tĩnh vương phủ tiểu vương gia cùng Tiêu Dao công chúa vẫn được cử hành như thường, náo nhiệt ra sao, long trọng thế nào, mọi người khắp Mãn đường vì công chúa mà tiếc hận, hoàng đế lão nhân sao lại đem một công chúa như hoa như ngọc gả cho một tiểu vương gia thích gây chuyện sinh sự khắp nơi như vậy, thật sự là đáng tiếc.

Tuy rằng đại đa số mọi người không xem trọng đoạn yên duyến này (nhân duyên), nhưng trên mặt bọn họ vẫn là tràn đầy tươi cười, trái ngược lại, diễn viên trong hôn lễ Lí Ngọc Kì lại có vẻ mặt thê lương giống như trong nhà có người chết, nhìn thế nào cũng không ra chút không khí vui mừng.

Trong đầu Lí Ngọc Kì vẫn đều là một mảnh hỗn loạn, mấy ngày này sống mơ mơ màng màng khiến cho tim hắn giống như đã chết, thẳng đến sáng sớm hôm nay bị phụ vương từ trên giường tha đứng lên cường bạo ép uống một ít canh tỉnh rượu, kêu hạ nhân thay lễ phục cho hắn, mạnh mẽ lôi ra cửa đón tân nương.

“Chú rể xuống ngựa đá cửa kiệu.” bà mối vẻ mặt béo mập tiến lên hô một tiếng.

Lí Ngọc Kì đờ đẫn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi đến trước cỗ kiệu dùng sức đá một cái, bộ dạng hận không thể đem cỗ kiệu đá gãy, tốt nhất có thể làm cho hôn lễ hôm nay hủy bỏ.

“Chú rể cõng tân nương xuất giá.” Bà mối lại hô một tiếng.

Lí Ngọc Kì đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận tân nương từ trong kiệu đi ra cõng trên lưng, chậm rãi tiêu sái đi đến đại môn.

Ân, hương vị này như thế nào giống trên người Mộng Dao như thế?

Hắn tuy rằng không yên lòng, nhưng cái mũi phi thường linh mẫn, thoáng chốc đã ngửi ra được hương vị quen thuộc.

“Tiểu vương gia, nên bước qua bồn *.” Bà mối nhìn thấy chú rể cõng tân nương tới chỗ đại môn liền ngẩn người, chạy nhanh tiến lên nhắc nhở một câu.

Phục hồi tinh thần lại, Lí Ngọc Kì lắc đầu, này căn bản là chuyện không có khả năng, khẳng định là chính mình tưởng niệm Mộng Dao quá độ nên sinh ra ảo giác.

Ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng khách, mỗi người đều lộ ra một khuôn mặt tươi cười, châm chọc đến cỡ nào, hắn đường đường một tiểu vương gia, thú một nữ tử thế nhưng không phải thật tình yêu nhau, chẳng phải là một chữ thảm đứng ở rất cao?

Có lẽ đây đều là báo ứng, báo ứng vì hắn đã hướng về một giấc mộng hoang đường, hắn thật sự hối hận, biết vậy chẳng làm, khả hết thảy đều đã thành kết cục đã định, trong lòng đau đến không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, chỉ có thể đem chôn thật sâu ở trong lòng.

Lí Ngọc Kì kéo khóe miệng, nở nụ cười, cười đến rất khó xem, trong lòng yên lặng nói câu tái kiến, Mộng Dao, chúc ngươi hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.