“"Hoa viên Kim Lan" nằm ở vị trí khá hẻo lánh trong khu Trường Lục, là một tòa nhà có chất lượng trung bình, cơ sở thiết bị không quá tốt, nhưng cũng chẳng tệ lắm. Mấy năm trước quanh đó vẫn chưa xây hệ thống tàu điện ngầm, chỉ có một trạm xe buýt, nên giao thông rất bất tiện. Vì vậy dù đã bán được rất nhiều phòng nhưng hiếm người nào chuyển vào đó sống, phần lớn chủ nhà mua để làm đầu tư, cho thuê lại, hoặc chờ giá nhà tăng lên, đa số người bên trong đều là khách trọ. Khoảng hai năm trở lại đây, sau khi chuyến tàu điện ngầm số bảy đi ngang qua “Hoa viên Kim Lan” được xây xong, số người chuyển vào dần nhiều hơn, giá thuê và giá bán cũng tăng cao. Những người mua ban đầu thấy có lời, bèn rối rít bán nhà đi. Dù bây giờ nơi đó đã xuống cấp nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh vui vẻ trang trí "phòng mới" của chủ nhà.”
Ở Lạc thành, những căn nhà cũ ở vị trí tiện lợi bao giờ cũng bán nhanh hơn mấy căn mới toanh, dù giá cả cao hơn nhiều. Bởi vì nếu mua nhà mới, người ta sẽ phải chờ đến một năm mới có thể nhận phòng, còn nếu mua nhà cũ, họ chỉ cần làm thủ tục sang tên thôi là có thể dọn về rồi.
Có nhiều gia đình chuyển vào hơn đồng nghĩa với việc chỗ để xe của “Hoa Viên Kim Lan” cũng kín mít hết, trong gara toàn là xe tư nhân, tạm thời người ngoài không thể thuê được, chỉ đành đậu ở ven đường.
Xe cảnh sát biển trắng đỗ ở giữa một đống xe tư nhân và xe vận tải nhỏ, lập tức thu hút ánh mắt của những gia đình sống ở đây.
Những người mới dọn tới không cảm thấy ngạc nhiên lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi bỏ đi ngay, còn mấy chủ hộ cũ thì lại ngớ ra một lát, sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Sao xe cảnh sát lại đỗ ở đây? Cảnh sát đến à? Không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ?” Có người ngạc nhiên hỏi
“Nhìn không giống như có chuyện xảy ra lắm.” Một người khác dáo dác ngó khắp nơi, “Tôi vừa đi chợ về, mới tán dóc vài câu với cha bảo vệ cửa số hai xong, không nghe ông ta kể gì cả. Nếu có chuyện thật, với cái tính “bà tám” của ông ta chắc nửa số dân ở khu này đã biết từ lâu rồi!”
“Có lý đấy. Vậy cảnh sát đến đây làm chi?”
“Chắc kiểm tra theo thường lệ thôi, biết đâu là xe công vụ thì sao? Lẽ nào có cảnh sát sống cùng khu với chúng ta ư?”
“Hahaha, có khả năng đấy. Lái xe của mình phải nộp phí ra vào, nhưng lái xe nhà nước thì không mất phí đâu!”
Nghe được cuộc nói chuyện vui vẻ của nhóm chủ hộ cũ, một người mới chuyển tới đi ngang qua cũng chen vào hỏi: “Mấy người nói thế tức là trước đây khu này từng xảy ra vấn đề rồi hả?”
“Ơ! Cậu không biết gì à? Sao lúc mua nhà không nghe ngóng trước?”
“Ma mới” lắc đầu, vừa oán trách vừa hả hê nói: “Dạo này khó mua nhà lắm, vừa ý căn nào là phải mua ngay, nếu do dự sẽ bị người khác nẫng tay trêи mất, thế nên nào có thời gian đi nghe ngóng trước chứ! Bật mí cho tôi chút đi, là chuyện gì vậy?”
“Không liên quan đến mấy người chúng tôi đâu.” Một người nói: “Cậu nghe xong cũng đừng sợ, cậu xem tôi ở đây lâu như thế, chẳng sợ chút nào cả.”
“Ừ, anh kể đi.”
“Vào mấy năm trước, tự dưng có một tấm kính ở khu nhà phía đông rơi từ mười mấy tầng xuống, không may là có người đứng ngay bên dưới.”
“Ối!” Chủ mới hoảng sợ, “Thế chẳng phải sẽ bị đè chết sao?”
“Đúng là bị đè chết đó! Hiện trường đáng sợ lắm, máu chảy lênh láng, còn ghê hơn cả phim kinh dị! Khiến những người chứng kiến bị mất ngủ mấy đêm liền.”
“Ơ? Anh thấy hiện trường rồi hả?”
“Lúc đó hơn nửa đêm rồi, tôi nào dám ra ngoài chứ? Tôi nghe người ta kể lại thôi. Hôm ấy trời mưa cả đêm, sáng hôm sau khi tôi đến xem thử thì chẳng còn gì trêи mặt đất cả. Nhưng có rất nhiều cảnh sát tới điều tra, tra hết cái này đến cái kia. Cậu nói xem điều tra lắm thế cũng có ích gì đâu? Người chết mất tiêu rồi.”
Chủ hộ mới càng nghe càng hứng thú: “Chẳng phải chủ của tấm kính kia sẽ phải bồi thường đến chết sao? Một mạng người đấy, e là có bán hết nhà cửa, táng gia bại sản cũng không đền nổi! Nạn nhân là ai thế?”
Chủ hộ cũ xua tay: “Đó là cửa kính của khu vực công cộng, may là không phải cửa sổ nhà nào, nếu không người nhà đó sẽ sầu đến chết mất. Nạn nhân không sống cùng khu với chúng ta, là người bên ngoài lẻn vào, vào làm gì thì tôi quên rồi. Nếu cậu cảm thấy hứng thú, có thể qua tòa nhà số năm bên khu đông nhìn thử. Trước đây khu vực công cộng ở đó được trang trí đẹp lắm, có nguyên một đại sảnh bằng kính cơ! nhưng sau vụ này đã đổi hết rồi.”
“Thảo nào tôi chưa từng nhìn thấy đại sảnh bằng kính đó bao giờ.” Chủ hộ mới nhìn về phía khu Đông, bị gió lạnh thổi cho run người, “Hazz, bị kính rơi từ trêи cao xuống đè chết, chắc đau lắm!”
“Tôi nghe nói tấm kính đó vốn đã bị mẻ, rơi từ trêи cao xuống thì y như "máy chặt đầu" còn gì! Anh xem “Bao Thanh Thiên” chưa? "Máy chặt đầu" trong đó trông đáng sợ lắm!” Chủ hộ cũ rất giỏi kể chuyện xưa, vừa nói vừa khoa tay múa chân, lúc vung tay lên còn suýt nữa chém trúng gáy chủ hộ cũ, “Rầm một tiếng, lập tức chém người thành hai nửa.”
Chủ hộ cũ sờ gáy mình: “Đáng sợ như thế ư?”
“Tất nhiên rồi! Mảnh kính vỡ găm vào cơ thể, máu phun ra như suối, cả người chằng chịt vết thương!”
“Mẹ kiếp, sau này chắc tôi không dám đi dưới chỗ nào có kính nữa đâu.”
“Haha, vẫn nên cẩn thận một chút, nhưng khu chúng ta an toàn lắm, thường xuyên kiểm tra độ an toàn của công trình, anh mua nhà đúng nơi rồi!” Chủ hộ cũ nói: “Dù sao năm đó ban quản lý và nhà đầu tư cũng phải bồi thường khá nhiều tiền đấy…”
…
Trong văn phòng của ban quản lý tòa nhà, quản lý trực ban Lư Phi khó xử ra mặt, vừa xoa tay vừa nói: “Chúng tôi và nhà đầu tư đã giải quyết xong xuôi tai nạn năm năm trước rồi, cũng trả đầy đủ tiền bồi thường, còn thuê cả người chăm sóc cho bà mẹ bị bệnh nặng của nạn nhân đến tận khi bà ấy mất hồi năm ngoái. Chúng tôi dám khẳng định không ai có thể xử lý tai nạn ấy ổn thỏa hơn chúng tôi đâu.”
Hoa Sùng đặt cốc giấy sử dụng một lần trong tay xuống, nước trà bên trong vẫn còn tỏa hơi nóng: “Tôi muốn biết rõ từng chi tiết trong vụ tai nạn kia.”
“Việc này…” Lư Phi nhíu chặt mày, “Lúc đó cảnh sát đã đến điều tra rất nhiều lần, mọi người đều bị thẩm vấn và ghi lại lời khai hết. Nếu cậu muốn biết vụ này, chẳng phải ghé đồn cảnh sát thì tốt hơn sao?”
Hoa Sùng lập tức hiểu ngay ẩn ý trong lời của ông ta: Đã qua năm năm rồi mà cảnh sát còn đến gây khó dễ cho chúng tôi, cái khỉ gì vậy?
“Tất nhiên phải tới đồn cảnh sát rồi.” Hoa Sùng cười nhạt, “Nhưng vẫn phải tra xét hiện trường. Tôi hi vọng "bên chịu trách nhiệm" như các ông sẽ phối hợp điều tra với cảnh sát.”
“Chắc chắn sẽ phối hợp, chắc chắn sẽ phối hợp mà.” Người này là cảnh sát của cục thành phố, chứ không phải mấy tay cảnh sát bình thường ở đồn, Lư Phi đành hùa theo.
Hoa Sùng nói: “Tôi đã tìm hiểu sơ qua, bây giờ chỉ còn bốn nhân viên làm việc cho "Hoa Viên Kim Lan” từ năm năm trước, trong đó ông là người giữ chức vụ cao nhất.”
“Vâng, đúng rồi.” Lư Phi nặn ra một nụ cười giả dối, một lát sau ông ta giống như chợt bừng tỉnh, vội vã xua tay, “Nhưng tai nạn này không liên quan đến tôi, hôm đó không phải ca trực của tôi, nên tôi chẳng có trách nhiệm gì với tấm kính bị rơi ấy cả.”
“Ông đừng căng thẳng như vậy.” Hoa Sùng chỉ vào ghế sa lông ở đối diện, “Ngồi đi, chúng ta tán dóc một lúc nhé.”
Lư Phi ngồi co quắp trêи ghế, Hoa Sùng nhìn thấy ngực ông ta cứ phập phồng lên xuống.
Tuy rằng trêи danh nghĩa, quản lý của khu chung cư cũng được gọi là “quản lý”, nhưng vẫn có sự khác biệt với quản lý trong các tập đoàn lớn. Phần lớn bọn họ đều là nhân viên làm lâu năm ở cơ sở được đề cử lên, luôn cần cù chịu khó, tính tình nhát gan, sợ đụng phải rắc rối, nên hễ gặp chuyện sẽ rất dễ hoảng loạn.
Hoa Sùng quan sát Lư Phi hồi lâu, sau đó chọn một chi tiết để hỏi: “Sao tấm kính kia lại rơi xuống?”
“Hồi đó thường xuyên có gió to mưa lớn, lúc ấy tôi chỉ là một tay bảo vệ tuần tra, chưa lên chức quản lý, chủ yếu làm việc bên khu tây, còn tấm kính kia rơi ở khu đông.” Lư Phi vừa mở miệng đã “tẩy sạch” cho mình, “Trêи tầng 14 của toà nhà số 5 bên khu Đông có một cái đại sảnh được làm bằng kính, nhìn thì đẹp đấy, nhưng lại ẩn chứa nguy cơ ngầm, cho nên thật ra cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có người lên đó kiểm tra một lần. Tấm kính đó đã bị phát hiện có vấn đề trước khi xảy ra chuyện rồi, công ty cung cấp vật liệu xây dựng cũng đề nghị đổi hết kính ở đấy.”
“Các ông không thay ngay lập tức sao?” Hoa Sùng hỏi
“Là chưa kịp thay, sau khi công ty vật liệu đề nghị với ban quản lý của chúng tôi, chúng tôi còn phải bàn bạc cùng nhà đầu tư để xem phải thay loại gì, thay thế nào, chuyện đó đâu thể xử lý xong trong ngày một ngày hai được.” Lư Phi nói: “Vì lý do an toàn, người dân không được phép bước vào đại sảnh bằng kính đó nữa, chúng tôi cũng dán thông báo ở vị trí dễ thấy bên dưới, còn mắc cả dây cảnh báo nguy hiểm. Không chỉ mỗi khu đông, chúng tôi cũng dán thông báo này ngay bên cạnh thang máy ở mỗi tầng bên khu tây, nhắc nhở mọi người tạm thời không được đi bên dưới phòng khách bằng kính bên khu đông. Anh đừng nhìn bây giờ nơi này nhộn nhịp như thế mà nhầm, năm năm trước khác lắm, lúc ấy chỉ có mấy mống người thôi. Nhất là khu đông, mỗi tầng chỉ có 8 căn, nhưng đôi khi cả tầng chẳng có ai ở cả, buổi tối lác đác được mấy nhà sáng đèn. Trước đó khu tây mới vừa sửa xong nên vẫn có nhiều người hơn. Hazz, chúng tôi thông báo như thế, mọi người đều đã biết đại sảnh bằng kính rất nguy hiểm, ngày thường chẳng có ai dám bén mảng đến đấy cả, ai ngờ…”
Hoa Sùng nghe ông ta kể lể một hồi lâu, mới ngắt lời hỏi: “Nói thẳng là do mấy người kịp thời phát hiện vấn đề nhưng không kịp thời sửa chữa.”
Thật ra mọi lý do đưa ra sau tai nạn đều là cái cớ để thoát tội thôi.
Mặt Lư Phi trắng bệnh, buột miệng nói: “Dù sao cũng không phải trách nhiệm của tôi, khi đó tôi chỉ là tay bảo vệ quèn, chẳng có quyền gì xen vào việc thay kính cả.”
Ánh mắt Hoa Sùng chợt lạnh xuống, Lư Phi nuốt nước miếng, cũng biết vừa nãy mình lỡ lời, bèn đổi giọng điệu: “Tai nạn xảy ra vào ban đêm, hôm ấy trời mưa to gió lớn, tấm kính có vấn đề kia bị gió thổi rơi xuống, vừa lúc có người đang đứng bên dưới, là… chính là nạn nhân, tên là Mãn… Mãn gì đó.”
Đã qua năm năm rồi, chẳng ai còn nhớ được tên của nạn nhân.
Hoa Sùng đã xem qua thông tin mà Liễu Chí Tần tra được, bèn nhắc nhở: “Mãn Tiêu Thành, 26 tuổi, là tài xế xe taxi.”
“Đúng, đúng rồi, Mãn… Mãn Tiêu Thành.” Lư Phi cười lúng túng mấy tiếng, “Lúc đó không phải ca trực của tôi, tôi đang đánh bài với vài đồng nghiệp bên khu Tây thì chợt nghe thấy một tiếng choang rất lớn, ban đầu chúng tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, mấy giây sau mới có người nói: nguy to, chắc chắn là tấm kính ở tòa nhà số 5 rơi xuống rồi.”
Lư Phi tạm dừng trong chốc lát, các cơ trêи mặt giần giật liên hồi, tất nhiên ông ta không muốn nhớ lại cảnh máu me kia.
Hoa Sùng châm một điếu thuốc: “Các ông không ngờ tấm kính đó lại đè trúng người khác.”
“Khi ấy đã hơn 2 giờ sáng, hơn nữa trời còn mưa to như vậy! Ban ngày còn chẳng có ai, sao buổi tối lại có người dám bén mảng tới đấy được chứ?” Lư Phi thở dài một hơi, “Tôi và vài đồng nghiệp nữa chạy vội qua xem xét tình hình, một số người khác thì lập tức gọi cho công ty vật liệu và nhà đầu tư. Haizz! Lúc đến nơi chúng tôi nhìn thấy…người kia đã bị đè nát. Mảnh thủy tinh văng khắp nơi, máu chảy lênh láng ra đất, mưa lớn như vậy mà cũng không át được mùi máu tanh! Thảm nhất là nạn nhân vẫn còn thoi thóp, đang há miệng ra, có thể… có thể là muốn kêu cứu. Chúng tôi gọi 120 ngay, anh ta… chắc cậu ta đã chết ở bệnh viện.”
“Các ông không mắc dây cảnh báo nguy hiểm sao? Theo lý mà nói chỉ cần nhìn thấy sợi dây đó, người bình thường sẽ tránh nó ra.”
“Chúng tôi có mắc mà, nhưng gió lớn quá. Mấy trận mưa trước không có gió mạnh như vậy, dây cảnh báo đều bị cuốn bay hết rồi. Tôi đoán lúc thằng nhóc kia đi ngang qua, vốn dĩ không hề nhìn thấy sợi dây cảnh báo nào. Cậu ta vào từ cửa số một bên khu Tây, nếu cậu ta không vào thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Năm đó, truyền thông cũng đưa tin về sự cố đáng tiếc này, nhưng nội dung giống hệt nhau, đều tập trung vào tấm kính rơi từ trêи trời xuống. Hơn nữa nhà đầu tư “Hoa viên Kim Lan” rất giàu, họ đã dùng tiền quảng cáo để đe dọa, ép truyền thông đè tin này xuống.
Lúc đó Hoa Sùng mới từ Tây Bắc trở về, còn chưa nhận chức, đúng là chỉ nhớ mang máng ở một khu dân cư nào đó vừa xảy ra tai nạn do một vật rơi từ trêи cao xuống đè chết người, chứ không có ấn tượng sâu lắm.
Mãi đến giờ, anh mới biết sơ qua vụ này.
Tất nhiên đến đồn cảnh sát cũng có thể tra được thông tin chi tiết của vụ tai nạn đó, nhưng anh muốn nghe lời kể của nhân chứng trước đã.
Đã có Liễu Chí Tần lo việc bên đồn cảnh sát rồi.
“Mãn Tiêu Thành không sống ở "Hoa viên Kim Lan", sao lại đi ngang qua tòa số năm lúc hai giờ sáng chứ?” Hoa Sùng hỏi
Lư Phi do dự rất lâu: “Cậu là cảnh sát nên tôi mới kể cho cậu nghe, chứ người khác, chắc chắn tôi không nói đâu.”
Hoa Sùng gật đầu
“Cậu tài xế này rất tốt bụng. Nhưng người lương thiện thường không có kết cục tốt!” Lư Phi tỏ vẻ tiếc nuối, “Cậu ta đã tốt bụng đưa một người sống ở đây về tận nhà nên mới gặp chuyện đó.”
Bản năng của Hoa Sùng lập tức kêu inh ỏi: “Tên của người kia là gì?”
“Để tôi kiếm lại tài liệu, đó là một cô gái trẻ tuổi. Lúc cảnh sát đến điều tra tôi đã gặp cô ta rồi.” Lư Phi nói xong thì đứng dậy, mở ngăn tủ chứa hồ sơ ra.
Hoa Sùng dập tắt điếu thuốc, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lư Phi, suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên hỏi: “Cô gái kia, có phải họ Lữ, tên đầy đủ là Lữ Khả, làm y tá đúng không?”
Vẻ mặt của Lư Phi chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, ông ta há miệng ra, một lúc sau mới nói: “Đúng rồi, cô ta tên là Lữ Khả. Lúc cảnh sát tới, cô ta còn khóc nức nở, nói là mình hại chết thằng nhóc kia.”
Hoa Sùng nhắm mắt, màn sương mù trong đầu bỗng dưng tan hết, những manh mối rải rác đứt quãng dần đan thành một chiếc võng hoàn chỉnh.
Lữ Khả đã giấu kín bí mật và nỗi sợ vào sâu trong lòng, cũng âm thầm cảm thấy hổ thẹn. Nhưng trước khi bị giết, cô ta có một công việc tốt và ổn định, còn được gọi là “thiên thần áo trắng”, sống một cuộc đời như bao người khác. Điều này chứng minh ít nhất ở ngoài, Lữ Khả chưa từng vi phạm pháp luật, là một công dân hợp pháp.
Vậy sự sợ hãi và nỗi hổ thẹn này tới từ đâu?
Sao lúc ở trong thang máy cô ta lại sợ đến thế?
Việc y tá Trần Quyên tự sát đã khiến cô ta sợ đến mức rối loạn tâm thần ư?
Không, không phải do Trần Quyên.
Đáp án đã dần được hình thành, còn ngày càng rõ hơn, như một con quái vật lao ra từ mặt hồ yên tĩnh.
Có thể Lữ Khả đã nhìn thấy hình ảnh thi thể bị thủy tính cắt nát dẫn đến máu tươi phun trào của Mãn Tiêu Thành ở trong gương.
“Cậu bị sao thế?” Lư Phi nơm nớp hỏi.
Hoa Sùng bừng tỉnh, đang định lên tiếng thì điện thoại trong túi áo chợt vang lên.
“Tổ trưởng Hoa.” Liễu Chí Tần nói: “Em đã lấy được báo cáo điều tra năm đó, anh có qua đây luôn không?”
“Đợi anh…”
“Em nghĩ anh nên đến đây ngay. Nạn nhân trong vụ bị vật nặng trêи trời đè trúng là do đưa Lữ Khả về nhà nên mới có mặt ở "Hoa viên Kim Lan" hôm ấy.”
“Ừ, anh biết rồi.” Hoa Sùng vừa nói vừa bước tới cửa sổ
“Mặt khác, Là Hành Thiện cũng dính líu đến vụ tai nạn đó.” Liễu Chí Tần nói tiếp: “Hôm xảy ra chuyện, Là Hành Thiện chính là bảo vệ trực ban ở cửa số một của khu đông, lúc Lữ Khả và Mãn Tiêu Thành đi qua nơi đó đã xảy ra tranh chấp với ông ta tận 10 phút.”
Phó đồn trưởng của đồn công an phường Cầm Đài tên là Hoa Dũng Quý, thuộc kiểu càng già càng dẻo dai, là một vị cảnh sát sắp về hưu đã dành cả đời làm ở cơ sở.
“Các cậu tìm đúng người để hỏi chuyện này rồi đấy.” Trông Hoa Dũng Quý vẫn còn rất khỏe, ông ta cũng không cần lật hồ sơ ra xem, trêи tay bưng một tách trà đầy vết xước, cất giọng nói đầy mạnh mẽ: “Lúc xảy ra tai nạn, tôi chính là người dẫn đội đến đó điều tra, nên chẳng ai hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện hơn tôi đâu.”
Hoa Sùng đưa một điếu thuốc cho ông ta: “Mời ông nói.”
“Tôi là người lấy lời khai của Lữ Khả, từ đầu đến cuối, cô gái nhỏ này vẫn luôn khóc nức nở.” Hoa Dũng Quý nhận điếu thuốc, nhưng không đốt ngay mà vắt lên tai rồi nói tiếp: “Cô ấy khai hôm xảy ra vụ việc, cô ấy tan làm vào một giờ sáng, bình thường sẽ bắt xe buýt về nhà, nhưng do ngày đó phải chăm sóc một bệnh nhân hơi rắc rối khiến cả người mệt lử, nên cô ấy đã gọi taxi, tài xế chính là nạn nhân Mãn Tiêu Thành. Lúc lên xe, trời còn chưa đổ mưa, chỉ có gió thổi hơi mạnh, thế mà vừa mới đến "Hoa Viên Kim Gia" đã mưa to tầm tã. Lữ Khả vốn định đội mưa chạy nhanh vào trong, về nhà tắm nước nóng ngay là được, nhưng Mãn Tiêu Thành lại lấy một cây dù ra, khăng khăng muốn đưa cô ấy tới dưới lầu…”
Giọng của Hoa Dũng Quý rất lớn, chẳng qua hơi khàn, là kiểu khàn đặc của người già.
Dựa theo lời kể của ông ta, trong đầu Hoa Sùng dần mường tượng ra tình cảnh ngày hôm ấy.
Trêи xe chỉ có một cây dù, dù Mãn Tiêu Thành không quen biết Lữ Khả, nhưng tặng người ta một cây dù cũng chẳng sao. Chỉ là nếu mưa vẫn không dứt, đến lúc cần dùng ô thì phải làm sao giờ?
Vậy nên anh ta đã đề nghị: “Hay để tôi đưa cô đến dưới lầu nhé. Mưa to thế này, cô có chạy với tốc độ 100km/h cũng sẽ bị ướt nhẹp thôi.”
Lữ Khả hơi do dự, dù sao vị tài xế nhiệt tình này cũng là một người đàn ông xa lạ.
Nhưng khi thấy nụ cười trêи mặt đối phương, nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi nói chuyện vui vẻ trêи xe, cô cảm thấy yên tâm hơn: “Vậy cảm ơn anh nhé.”
Hai người xuống xe, rảo bước về phía cửa số một của khu Đông
Mà người đang trực ở đó chính là La Hành Thiện, vị bảo vệ có trách nhiệm nhất, thậm chí có thể nói là cứng rắn nhất.
Lúc chạy đến cổng, Lữ Khả mới phát hiện thẻ mở cổng móc trêи chùm chìa khóa đã rơi mất.
Nếu là bảo vệ khác, thấy mưa to gió lớn thế này, chắc chỉ hỏi hai ba câu sẽ mở cửa cho họ vào ngay.
Nhưng La Hành Thiện không hề châm chước, cứ một mức bắt Lữ Khả đưa chứng minh thư ra, còn hỏi rõ địa chỉ nhà cô ta.
Lữ Khả hơi sốt ruột, sau khi nghe được địa chỉ nhà, nét mặt của La Hành Thiện chợt biến đổi: “Cô không phải chủ hộ ở đây.”
“Tôi là người thuê trọ.” Lữ Khả gấp gáp nói
“Vậy cô gọi điện cho chủ hộ đi.” La Hành Thiện trả lại chứng minh thư cho Lữ Khả, “Cô không có thẻ vào cổng, tôi không thể để cô vào được, nhất là vào đêm hôm khuya khoắt thế này, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của người dân nơi đây.”
“Anh cũng biết bây giờ là ban đêm hả? Chủ hộ đã một ông già, sao tôi có thể gọi điện quấy rầy ông ấy vào giờ này được chứ?”
“Xin cô tuân thủ nội quy đã đặt ra.” La Hành Thiện rất cứng rắn.
Lữ Khả đành gọi cho chủ hộ, luôn miệng xin lỗi, đến tận khi chủ hộ đọc chứng minh thư của mình qua điện thoại, La Hành Thiện mới chịu mở cổng, sau đó nói bằng giọng điệu giải quyết việc chung: “Vào đi, ngày mai nhớ ghé ban quản lý làm lại thẻ.”
Việc này làm tốn mất 10 phút.
Lữ Khả thuê nhà ở toà số ba bên khu đông, rất gần tòa số năm, muốn đi từ cửa số một đến tòa số ba phải bước ngang qua tòa số năm. Lữ Khả dẫn Mãn Tiêu Thành đi đường vòng, lúc tạm biệt đã quên nói cho anh ta biết không được đi qua toà số năm, chỉ nói cứ men theo đường cũ mà ra.
Mãn Tiêu Thành không quen thuộc đường đi nước bước ở “Hoa Viên Kim Lan”, anh ta cảm thấy con đường mới đi ban nãy quá ngoằn ngoèo lại còn xa. Vậy nên lúc thấy đoạn hành lang ngay bên dưới đại sảnh bằng kính, anh ta lập tức nghĩ mình đã tìm được đường tắt.
Bi kịch xảy ra ngay khi Mãn Tiêu Thành bung dù chạy đến bên dưới đại sảnh bằng kính ấy.
Cuối cùng gió lớn cũng thổi rớt tấm kính mãi vẫn chưa được thay khỏi chỗ cũ, một tiếng rầm chói tai vang lên, đặt dấu chấm hết cho một sinh mạng trẻ tuổi.
Chẳng biết Hoa Dũng Quý châm thuốc từ khi nào, khiến khói trắng lượn lờ khắp phòng, bầu không khí chợt đông cứng một cách kỳ lạ: “Lúc đó Lữ Khả luôn miệng nói cô ấy phải chịu trách nhiệm cho việc này, cô ấy không nên để Mãn Tiêu Thành đưa mình về dưới nhà. Nhưng thật ra, cả cô ấy và La Hành Thiện chẳng có lỗi gì cả. Đúng là do La Hành Thiện gác cổng quá nghiêm, làm mất thời gian của họ, nếu không bỏ lỡ 10 phút này thì lúc kính rơi xuống, Mãn Tiêu Thành đã rời khỏi “Hoa Viên Kim Lan” rồi, cũng sẽ không bị kính đè trúng. Nhưng đây chẳng phải nguyên nhân chính gây ra tai nạn, cảnh sát như chúng ta đâu thể đổ tội đại cho người dân vô tội được chứ? Vậy nên ngoại trừ bản báo cáo mà tôi cất giữ ra, các cậu không tra được chuyện này từ nơi khác đâu.”
“Thông thường người chịu trách nhiệm cho tai nạn vật rơi từ trêи không xuống là người sử dụng, quản lý và chủ nhân của nó.” Hoa Sùng nói: “Hơn nữa mảnh kính rơi xuống kia còn thuộc khu vực công cộng, đúng là không thể đổ trách nhiệm lên đầu Lữ Khả và La Hành Thiện được.”
“Đúng vậy. Theo tôi thì nhà đầu tư và ban quản lý xử lý chuyện này rất ổn. Họ đã bồi thường khá nhiều tiền, còn nhớ rõ phải khắc phục hậu quả sau tai nạn. Tuy việc ém thông tin khiến người ta bức xúc thật, nhưng dù sao đó cũng là người làm ăn, có thể hiểu được.” Hoa Dũng Quý chậc lưỡi một cái rồi xin thêm hai điếu thuốc nữa, sau đó châm lửa hút, “Tôi còn giữ lại bản ghi chép lời khai của người nhà Mãn Tiêu Thành hồi đó, tôi cũng đã điều tra gia cảnh nhà cậu ta luôn rồi.”
trước mặt Hoa Sùng có đặt một bức ảnh của Mãn Tiêu Thành khi còn sống, trông anh ta rất hoạt bát, cắt tóc cực ngắn, đang nở nụ cười tươi rói về phía ống kính, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ mang vẻ mặt tiều tụy và một người đàn ông xấu xí.
“Hai người này là ba mẹ của cậu ta, Mãn Quốc Tuấn và Hướng Vân Phương.” Hoa Dũng Quý chỉ vào bức ảnh, “Bọn họ không có hộ khẩu ở đây, trước đó vẫn luôn sống ở huyện Ôn Minh, bởi vì Hướng Vân Phương mắc bệnh tim, cần lên thành phố điều trị nên cả nhà mới chuyển đến đây.”
“Huyện Ôn Minh?” Hoa Sùng chợt nhớ tới một nạn nhân khác là Doãn Tử Kiều cũng sống ở huyện Ôn Minh.
“Năm nay Doãn Tử Kiều 23 tuổi, Mãn Tiêu Thành chết năm 26 tuổi, bây giờ cũng đã 31 rồi.” Tất nhiên, Liễu Chí Tần cũng nghĩ ngay đến Doãn Tử Kiều, “Bọn họ cách nhau 8 tuổi.”
Hoa Dũng Quý không hiểu gì cả: “Các cậu đang nói gì vậy? Ai là Doãn Tử Kiều cơ?”
“Không có gì, ông nói tiếp đi.” Hoa Sùng cầm bức ảnh lên, dán mắt vào Mãn Quốc Tuấn.
Liệu người đàn ông này có phải hung thủ hay không?
Hung thủ cứa gần hai mươi mấy nhát lên cổ của Lữ Khả và La Hành Thiện, rõ ràng có ý định hả giận. Hơn nữa nếu xét việc hung thủ chuẩn bị thêm dụng cụ chích điện, thì chưa chắc đó là một thanh niên khỏe mạnh, mà có thể là phụ nữ hoặc một người đàn ông luống tuổi.
Tuổi tác của Mãn Quốc Tuấn rất khớp với suy đoán này.
Thật ra cũng không khó để ông ta biết được Lữ Khả và La Hành Thiên dính líu tới vụ tai nạn đó.
Cảnh sát không công bố tên của hai người Lữ La là do xét theo luật pháp, bọn họ không cần chịu trách nhiệm cho cái chết của Mãn Tiêu Thành. Nhưng vì là người nhà của nạn nhân, chắc chắn trong quá trình phối hợp điều tra với cảnh sát, Mãn Quốc Tuấn và Hướng Vân Phương đã biết được đầu đuôi mọi chuyện.
Hoa Sùng thả bức ảnh xuống, trong mắt toát lên vẻ thâm sâu.
Mãn Quốc Tuấn rất đáng nghi!
“Mãn Tiêu Thành lái taxi, xem như là trụ cột kinh tế của cả nhà họ.” Hoa Dũng Quý không hiểu được ánh mắt của Hoa Sùng, chỉ đành nói tiếp: “Trước đây phí điều trị của mẹ đều do cậu ta gánh vác. Sau tai nạn, nhà đầu tư không những bồi thường tiền mà còn thuê người đến chăm nom mẹ cậu ta ở bệnh viện, cũng trả luôn viện phí. Nhưng cha của cậu ta là Mãn Quốc Tuấn lại hiếm khi tới bệnh viện. Nghe nói lúc tổ chức đám tang, ông ta đã vơ vét khá nhiều tiền.”
Hoa Sùng cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Gia đình họ không thân với nhau sao?”
“Cũng không hẳn.” Hoa Dũng Quý lắc đầu, “Nhưng đúng là phản ứng của hai người kia khi biết tin Mãn Tiêu Thành đã chết khiến người ta phải suy ngẫm thật. Hướng Vân Phương thì khóc nức nở, cứ thế mà bị đưa thẳng vào phòng ICU. Bà ấy đang bệnh, vốn dĩ không được nổi giận hay đau buồn. Chẳng qua con trai mình chết rồi, còn chết thảm như vậy, không phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh là cảnh đáng thương nhất trêи đời này sao? Có thể vượt qua được cũng coi như là kỳ tích rồi. Ngược lại, Mãn Quốc Tuấn… nói thế nào nhỉ, ông ta lạnh lùng hơn vợ một tí. Lúc đó có một cậu nhóc mới được phân đến chỗ chúng tôi nói đó là do đàn ông thường không bộc lộ nỗi đau ra mặt như đàn bà, chứ cha nào mà chẳng thương con. Nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi cũng làm cha nên biết rõ một người cha khi đau thương tột cùng sẽ phô bày dáng vẻ gì. Tuy vẫn nhìn ra Mãn Quốc Tuấn đang khổ sở, nhưng tôi cảm thấy… đây chỉ là đánh giá chủ quan của tôi thôi, cảm xúc đau đớn của ông ta rất nhạt.”
Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần, thấy cậu đang buông mí mắt suy nghĩ, hình như cũng cảm thấy kỳ lạ giống anh.
Hoa Dũng Quý đứng dậy, thong thả xoay lưng qua lại: “Các cậu còn muốn biết gì nữa không? Mấy vụ án xảy ra gần đây có dính líu tới vụ tai nạn năm đó sao?”
Tuy đều là đồng nghiệp trong cùng một hệ thống cảnh sát, nhưng Hoa Sùng không thể kể hết với đối phương được, mà Hoa Dũng Quý cũng là một cảnh sát lâu năm, còn hiểu quy tắc hơn cả anh, ông ta cười nhăn mặt: “Không sao, chỉ cần giúp được các cậu là tốt rồi.”
Hoa Sùng mỉm cười cảm ơn: “Ông biết tình hình dạo này của Mãn Quốc Tuấn không?”