“Tổ trưởng Tiếu bị hãm hại đúng không?” Trương Mậu bất an nói: “Anh ấy không có lý do gì để giết Trần Thần cả.”
“Bỏ lại một sợi tóc, đây đúng là rất giống như để mưu hại.” Từ Kham nói: “Nhưng cũng có thể là "phản mưu hại".”
“Ý anh là, hung thủ thật sự là tổ trưởng Tiêu, tóc này là anh ấy cố ý để lại?” Trương Mậu nói: “Mục đích là để đánh lừa chúng ta, vì cọng tóc này xuất hiện quá gượng ép, chúng ta nhất định sẽ cho rằng có người muốn giá họa cho anh ấy, điều này giúp anh ấy không bị nghi ngờ?”
Từ Kham gật đầu, “Thế nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi. Đội trưởng Trần đâu?”
“Vừa rồi vẫn còn ở đây.” Liễu Chí Tần tựa lưng vào ghế, một tay chống lên trán, tay kia cầm báo cáo kiểm tra, ánh mắt thâm trầm, giống như đang cẩn thận suy nghĩ, thật ra trong đầu đang nhớ lại cuộc nói chuyện với Hoa Sùng mới đây.”
Cái chết của Trần Thần đi ngược với logic bình thường
Nhưng có thể "không theo logic" chính là logic của những kẻ kia sao?
Lý Nhất Triều hai ngày nay vẫn đi theo tổ trọng án đột nhiên khóc lên, nghẹn ngào nói: “Tổ trưởng Tiếu bị sát hại rồi sao?”
Trương Mậu lập tức lườm cậu một cái, “Đừng có xấu mồm!”
“Nhưng anh ấy bị người ta hãm hại mà!” Lý Nhất Triều giơ tay lau nước mắt, “Giá họa cho một người không thể nói được nữa không phải là cách tốt nhất sao?”
Trương Mậu bị chặn miệng không nói nên lời.
Liễu Chí Tần lập tức ngước mắt lên, nhìn Lý Nhất Triều, “Cậu tin tưởng anh ấy đúng không?”
Lý Nhất Triều sững sờ, “Hả?”
“Cậu tin chắc chắn tổ trưởng Tiếu không phải là hung thủ, cho nên vừa nãy mới nói là "hãm hại".” Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói: “Đúng không?”
Lý Nhất Triều kϊƈɦ động nói: “Anh ấy đương nhiên không phải là hung thủ! Tôi, tôi không hiểu tại sao các anh lại muốn nghi ngờ anh ấy! Anh ấy vô duyên vô cớ bị người tên Trần Trần theo dõi, sau đó hoàn toàn mất liên lạc. Anh ấy rõ ràng là người bị hại, sao các anh phân tích một hồi lại thành hung thủ? Các anh..”
Mấy người trong tổ trọng án đều tra án như vậy sao? Không tìm được manh mối, thì ngay cả đồng đội của mình cũng hoài nghi sao? Coi nạn nhân thành hung thủ rồi xử lý sao?
Những lời phía sau Lý Nhất Triều không dám nói, chỉ là đứng thẳng lưng, nhìn Liễu Chí Tần một cách không phục.
Liễu Chí Tần đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Nhất Triêu, “Được đội viên của mình tin tưởng vô điều kiện, Tổ trưởng Tiếu mà biết chắc chắn sẽ rất vui.”
Lúc này, Thẩm Tầm đẩy cửa ra, ngoắc tay, “Chí Tần, cậu tới đây một chút.”
Việc đội đặc nhiệm tới khiến cho không khí của cục cảnh sát thành phố Lạc Thành trở nên căng thẳng hơn, Trần Tranh bố trí một phòng làm việc riêng cho Thẩm Tầm, cùng một tầng với tổ trọng án.
“Đội trưởng Trần hôm nay hơi mất tập trung.” Thẩm Tầm dựa vào bên cạnh bàn, “Mấy này nay anh ấy luôn như vậy à?”
Liễu Chí Tần hỏi: “Anh cũng thấy vậy sao?”
“Chúng tôi quen biết nhau đã lâu.” Thẩm Tầm nói: ” Phản ứng của anh ấy hôm nay có hơi lạ.”
Ánh mắt hai người giao nhau, Liễu Chí Tần nói thẳng: “Có khả năng đội trưởng Trần có điều gì giấu chúng ta.”
“Tôi cảm thấy được anh ấy có vẻ lo lắng.” Thẩm Tầm gật đầu, “Trong cục có người khả nghi, cậu với tổ trưởng Hoa nghi ngờ anh ấy sao?”
“Thật lòng mà nói thì đúng là có hoài nghi.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng trong thâm tâm tổ trưởng Hoa vẫn nguyện ý tin tưởng anh ấy.”
“Đội trưởng Trần chắc chắn không có gì đáng nghi hết.” Thẩm Tầm nói: “Tôi cũng xem như là người hiểu rõ anh ấy. Lần này cấp trêи phái chúng tôi xuống đây, là nhờ anh ấy không ngừng thúc giục.”
“Ừm.” Hai tay Liễu Chí Tần đút trong túi áo, ngừng lại trong chốc lát rồi nói: “Có khả năng Đội trưởng Trần đã sớm nghĩ ra đối tượng đáng nghi rồi.”
Thẩm Tầm nhíu mày, “Ồ?”
“Lần đầu tiên anh ấy tìm tôi với Đội trưởng Hoa nói chuyện, đã ngầm bày tỏ suy nghĩ này.” Giọng điệu của Liễu Chí Tần thay đổi, “Thế nhưng khi đó chúng tôi vẫn không thể đoán được, đấy rốt cuộc là suy nghĩ trong làm anh ấy, hay chỉ là đang tung hỏa mù.”
“Nói vậy bây giờ đã có thể xác định được rồi?”
“Nếu anh đã hiểu rõ đội trưởng Trần, vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn.” Liễu Chí Tần mỉm cười, “Tâm trạng của đội trưởng Trần là đột nhiên thay đổi, trước đây anh ấy không như vậy, nói đúng hơn là không thể hiện ra rõ ràng giờ. Tôi đoán rằng, trước đấy anh ấy chỉ mới nghi ngờ ai đó thôi, nhưng hiện tại vì một chuyện gì đó, mà làm khắc sâu hơn sự hoài nghi kia?”
“Chuyện gì đó là chỉ việc Trần Thần bị sát hại với Tiếu Thành Tâm bị mất tích sao?” Thẩm Tầm chống khủy tay, “Gần đây chỉ có hai chuyện này là xảy ra đột ngột. Thế nhưng…”
Liễu Chí Tần quay đầu lại: “Thế nhưng sao?”
“Cậu cũng nghĩ rằng anh ấy đang rất lo lắng.” Thẩm Tầm nói: “Nếu nghi ngờ một ai đó, cảm xúc thường sẽ là tức giận, nhưng rõ ràng so với tức giận anh ấy càng lo lắng hơn.”
“Anh ấy biết người này có vấn đề, nhưng không muốn nói ra.” Lông mày Liễu Chí Tần cau lại. “Anh ấy đang lưỡng lự.”
Thẩm Tầm im lặng vài giây, lắc đầu, “Không, đây không phải là phong cách của anh ấy. Tôi trước tiên phải xem xét lại những manh mối vụ án Trần Thần với Tiếu Thành Tâm thật kỹ càng đã, để xem xem chuyện gì khiến cho anh ấy trở nên lo lắng.”
“Đúng rồi còn có một chuyện này nữa.” Liễu Chí Tần nói: “Chuyện này có khả năng không liên quan tới vụ án nhưng tôi khá lưu ý.”
“Cậu nói đi.”
“Bố mẹ nuôi của Trần Thần tháng mười năm ngoái đã bị cắt cổ giết ở nước L, camera ở xung quanh biệt thự đều bị làm nhiễu sóng, điểm này giống với vụ thảm án ở tiểu khu Ngô Đồng.” Liễu Chí Tần nói:”Tôi có thử tìm kiếm trêи mạng, nhưng không có cách nào tìm ra được kẻ xâm nhập.”
Thẩm Tầm nói, “Cậu cho rằng kẻ xâm nhập vào camera ở biệt thự bố mẹ nuôi Trần Thần với tiểu khu Ngô Đồng là cùng một người?”
“Nếu như cái chết của bố mẹ nuôi Trần Thần có liên quan tới anh ta.” Liễu Chí Tần nói: “Trần Thần hận bọn họ, nếu sau lưng anh ta có người giúp đỡ cũng không phải không có khả năng anh ta lẻn sang nước L. Trêи cổ Trần Triệu Thiêm – cha nuôi của Trần Thần, có đến mấy chục nhát cắt, đầu cũng sắp đứt, đó rõ ràng là muốn trút giận.”
“Tôi hiểu rồi, phía bên này tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra.” Thẩm Tầm hỏi: “Tổ trưởng Hoa có nói khi nào sẽ về không?”
“Nhớ Nhạc Nhạc sao?”
“Chậc.”
“Ngày mai.” Liễu Chí Tần nói: “Anh ấy tới Xuân Thành là để điều tra về Trần Thần, còn tưởng rằng điều tra về gia đình của Trần Thần sẽ tìm ra gì đó, nhưng ai ngờ Trần Thần lại bị giết chết, manh mối cũng bị đứt đoạn.”
Thẩm Tầm rút điếu thuốc trong hộp ra, nghe vậy động tác liền khựng lại.
Liễu Chí Tần hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi đột nhiên có ý này.”
“Hả?”
“Người mà Đội trưởng Trần để ý có khi nào là người có khả năng vặn gãy cổ Trần Thần không?”
Khóe mắt Liễu Chí Tần ánh lên tia nhìn tối tăm.
“Chúng ta đều biết có thể vặn gãy cổ một người đàn ông trưởng thành chắc chắn không phải người thường, nhưng chúng ta không biết hung thủ là ai. Trước đó, cũng không có nghi phạm nào xác định.” Thẩm Tầm đi tới đi lui, “Nhưng đội trưởng Trần thì sao?”
Liễu Chí Tần hiểu rõ ý của Thẩm Tầm, “Người mà đội nghi ngờ lúc trước, chính là người có thể dễ dàng vặn gãy cổ một người đàn ông trưởng thành!”
“Đúng vậy!” Thẩm Tầm nói: “Điều này có thể giải thích cho sự kỳ quái của Đội trưởng Trần.”
“Anh ấy không nói ra..” Liễu Chí Tần day day trán, “Chứng tỏ người này rất quan trọng với anh ấy.”