"Ngày xui rủi gì vậy nè?" Trương Mậu đập trán đánh "uỳnh" lên mặt bàn, "Lạy trời đừng là án mạng."
"Giờ vẫn chưa biết được. Pháp y với kiểm nghiệm hiện trường đang đến đó. Hy vọng chỉ là sự cố, chứ nếu là án mạng chúng ta lại thêm việc."
"Đệch, em đảm bảo là sự cố nè!" Trương Mậu vỗ bàn, "Anh Khúc, mấy ngày trước anh không đến thôn Lạc Quan với tụi em, anh không biết cái tiệc lửa trại ở núi nó nguy hiểm cỡ nào đâu. Đốt lửa ngay giữa núi luôn, còn nói là an toàn lắm! Em ở trong thôn dòm ra núi mà còn sợ mất mật. Tổ trưởng Hoa có hỏi dân ở đó vụ này, anh biết họ nói gì không?"
"Ừ, nói sao?"
"Họ nói chúng ta ở thành phố xuống nên cái gì cũng sợ! Còn nói chỗ đó giữa sườn núi, có bãi đất trống rộng lắm còn lớn hơn sân thể dục của trường làng mới nữa, lửa không có chỗ bén nên sẽ không có hỏa hoạn."
"Trường làng mới?" Khúc Trị nhíu nhíu mày, "Sao mà cái thôn này hay xảy ra vấn đề với lửa vậy. Lần trước đến thôn điều tra vụ án chết cháy 5 học sinh với Tiếu Thành Tâm rồi, giờ lại thêm vụ này, Có khi nào án tồn đọng chưa phá xong lại lòi thêm án mạng mới không?"
Trương Mậu la lối om sòm, "Anh đừng có nói xui nữa! Chỉ là tai nạn thôi, do sơ suất thôi!"
Cách một gian phòng, Hoa Sùng day day thái dương, nhìn thẳng vào sự việc: "Chuyện này không thể nào là do tai nạn. Giờ ở thôn chỉ có mỗi nhóm của Tiếu Thành Tâm, chắc chắn không thể lo liệu được."
"Cứ chờ kết quả kiểm định cái đã." Liễu Chí Tần cũng bực dọc hơn ngày thường, đi tới đi lui bên cạnh bàn, "Thôn lạc Quan không có công cụ thiết bị giải phẫu, khoa Pháp y đến có lẽ phải mang thi thể về đây kiểm nghiệm."
Đúng lúc đó di động Hoa Sùng đột ngột kêu vang. Hoa Sùng nhìn thoáng qua, chân mày liền chau lại.
Liễu Chí Tần cũng thấy được tên cuộc gọi đến: Tiếu Thành Tâm.
Cảnh sát ở hiện trường điện đến Tổ trọng án, dĩ nhiên không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Hoa Sùng nhấc máy, giọng lo lắng: "Tổ trưởng Tiếu."
"Tổ trưởng Hoa!" Tiếu Thành Tâm la lớn: "Thôn Lạc Quan lại xảy ra chuyện rồi!"
"Tôi biết rồi, anh đừng cuống, kể hết mọi việc cho tôi nghe." Hoa Sùng bình tĩnh nói.
"Mẹ nó sao tôi không cuống cho được? Các anh bị đội trưởng Trần kêu trở về, vụ án giao hết cho tôi, mấy ngày nay tôi phải mày mò đi tìm thêm thông tin vụ án, có rảnh rỗi được đâu. Giờ lại xảy ra chuyện người bị thiêu chết trên núi Hư Lộc!" Tiếu Thành Tâm nói: "Thật sự giờ tôi chẳng biết phải làm sao cả!"
"Anh đã xem qua thi thể chưa? Chắc chắn là bị thiêu chết chứ không phải chết rồi mới thiêu xác phải không?" Hoa Sùng gấp gáp hỏi.
Bị chết cháy và thiêu thi thể là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bị chết cháy vừa có thể là tai nạn vừa có thể là án mạng, còn đốt thi thể thì chắc chắn chỉ có thể là án mạng.
"Giờ tôi đang đứng kế bên thi thể đây!" Tiếu Thành Tâm than thở, "Ba người, cơ thể bị co rút lại nên xác suất là thiêu sống rất cao! Nhưng dù sao cũng phải đợi pháp y, họ cũng sắp đến rồi."
"Cảm ơn, anh cũng đã giúp đỡ rất nhiều rồi." Tiếu Thành Tâm dù gì cũng là một Tổ trưởng cục cảnh sát thành phố, dĩ nhiên sẽ biết bảo vệ tốt hiện trường vụ án.
Giọng Tiếu Thành Tâm như sắp khóc đến nơi, "Tổ trưởng Hoa, anh không biết chỗ này giờ đang hỗn loạn thế nào đâu. Lúc xảy ra sự cố tôi đang trong thôn, tự nhiên nghe trên núi đồng loạt kêu ré lên, rồi mọi người vừa chạy vừa la khóc xuống núi, y như ngày tận thế!"
Hoa Sùng thở dài trong lòng, cũng hiểu không thể lý lẽ thêm với Tiếu Thành Tâm, chỉ qua loa trấn an vài câu rồi tiếp tục hỏi tình huống ở hiện trường.
Sau khi trút bỏ được lo lắng oán giận, Tiếu Thành Tâm bình tĩnh được một chút, bắt đầu thuật lại đầu đuôi mọi chuyện.
Bên kia điện thoại ồn quá, Hoa Sùng phải đeo tai nghe, mở âm lượng đến mức to nhất.
Tiếu Thành Tâm nói, đầu tháng chín thôn Lạc Quan đón thêm một đợt khách mới nữa, nên tiệc lửa trại trên núi vẫn diễn ra tưng bừng mỗi tối. Tối hôm nay là buổi diễn theo chủ đề, rất nhiều du khách lên cùng chơi rap battle với ca sĩ nên càng xôm tụ hơn. Quản lý lửa tiệc cũng nhóm thêm mười đống lửa quy mô nhỏ nữa để phục vụ thêm cho du khách. Từ trong thôn nhìn lên, cả sườn núi Hư Lộc như cháy rực trong biển lửa, hừng hực suốt đêm.
Nhạc hội gần tàn thì đến phần ẩm thực. Sau khi dê nướng nguyên con đã sẵn sàng, mọi người ùa đến thưởng thức, nhân viên lửa tiệc mới dập bớt mười đống lửa con, chỉ giữ lại đống lửa chính. Đến lúc này mới phát hiện lại có đến mười một đống lửa!
Thật ra lửa tiệc trên núi Hư Lộc cấm du khách tự ý đốt lửa, bình thường ai nhóm lửa một tí là phát hiện ra ngay, nhưng hôm nay có quá nhiều người, ban tổ chức lại phải nhóm thêm những đống lửa con, nhân viên quản lý không kiểm soát được, không hề biết có một đống lửa được nhóm lên thêm.
Ca sĩ vẫn rap những lời bất bình nặng nề bình thường trên sân khấu, dưới tiệc lửa người thì nhún nhảy theo nhạc người chú tâm thưởng thức thịt dê. Đột nhiên một tiếng thét đinh tai nhức óc xé toạc cả tiếng nhạc. Cả khán đài ngay lập tức khựng lại, rapper trên sân khấu còn chưa biết gì, vô tư mắng: "Mẹ nó chuyện gì thế?"
"Có người chết cháy! Có người chết cháy!" Nhân viên lửa trại sau khi dập lửa xong phát hiện ra thi thể, sợ đến tè ra quần, gào thét cuồng loạn chạy như điên. Du khách tò mò đến xem, thấy "vật thể" nằm trong đống tro tàn cũng lập tức la thét, hoảng loạn chạy đi, có người còn vấp té, suýt xảy ra tai nạn nghiêm trọng.
Lòng bàn tay Hoa Sùng rịn mồ hôi, "Chẳng lẽ trước khi nhân viên dập lửa du khách không phát hiện ra gì sao? Họ nhảy múa quanh đống lửa mà, chẳng lẽ không nghe giãy giụa la hét gì? Sao lại như thế được!"
"Anh đến hiện trường là hiểu thôi! Ồn lắm, nội tiếng nhạc cũng đủ điếc tai rồi, nạn nhân có gào thét cũng làm sao mà nghe! Chưa kể đống lửa đó nhóm khá xa khu vực trung tâm, cũng không mấy ai đến gần đó!"
Hoa Sùng nhíu mày trầm tư, rồi lạnh lùng nói: "Vậy thì vụ án này chắc chắn không phải tai nạn!"
Liễu Chí Tần nghiêm mặt.
"Tôi cũng nghĩ vậy nên tôi mới sốt ruột!" Tiếu Thành Tâm nói:
"Nếu họ sơ ý bị té ngã vào đống lửa thì đã giãy giụa và kêu cứu rồi. Cho dù các du khách khác không nghe tiếng kêu cũng không thể không thấy họ giãy giụa. Đằng này ba nạn nhân bị thiêu chết rất "im lặng". Tôi đoán họ đã bị trói lại, bịt miệng hoặc bị chuốc thuốc để không còn khả năng chạy thoát. Nhưng giờ thi thể đã cháy đến như vậy rồi, không biết còn kiểm định ra được gì không."
Nghe đến đó, Hoa Sùng đã không còn trông chờ vào hy vọng nào.
Đây lại là một vụ án mạng khó giải quyết nữa, hung thủ dám thiêu chết người ngay trước đám đông, dĩ nhiên là đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Cúp máy, Hoa Sùng vùi mặt vào lòng bàn tay, không nói gì cả.
"Vụ án này....." Liễu Chí Tần hơi do dự nói, "Làm tôi liên tưởng đến vụ án 5 đứa trẻ ở trường làng."
Hoa Sùng ngẩng đầu, "Không giống nhau, năm đứa trẻ bị giết chết rồi mới thiêu cháy để phi tang chứng cứ, còn ba nạn nhân mới này bị thiêu chết trực tiếp."
"Nhưng đều có liên quan đến lửa." Liễu Chí Tần nói: "Có rất nhiều cách giết người, cũng có nhiều địa điểm giết người, sao lại đi thiêu chết nạn nhân ở thôn Lạc Quan? Hay thôn Lạc Quan là một địa điểm có ý nghĩa đặc biệt nào đó?"
Ánh mắt Hoa Sùng dần tối lại, lắc lắc đầu, "Tự nhiên tôi lại nhớ tới, Cừu Hãn đang ở thôn Lạc Quan."
Liễu Chí Tần nhíu mày, "Chẳng lẽ ông ta có liên quan? Không thể trùng hợp như vậy được."
Đêm khuya, Khoa Pháp Y và Khoa Kiểm Nghiệm đã đến thôn Lạc Quan.
Từ Kham vừa thấy trạng thái thi thể trạng thái đã nhanh chóng kết luận: "Nạn nhân bị trói bằng dây thừng, không thể là tai nạn. Chúng ta phải lập tức gọi cho đội trưởng Trần và Tổ trưởng Hoa, thông báo đây là một vụ giết người tính chất ác liệt."
Thôn Lạc Quan và cả trấn Vũ Phong đều không có đầy đủ vật tư kiểm định, nên Khoa Pháp Y đành mang ba thi thể về Lạc thành, cùng lúc đó Trần Tranh triệu tập Tổ Trọng án mở họp khẩn cấp.
Vụ án Vương Tương Mỹ cần phải phá, Trần Vận cũng cần phải được cứu, và vụ án ba nạn nhân bị thiêu cháy ở thôn Lạc Quan cũng không thể chậm trễ.
Vì ở núi Hư Lộc toàn là du khách trẻ tuổi sử dụng rất nhiều mạng xã hội, nên vụ việc thiêu cháy người đã bị thêm mắm dặm muối rồi được đăng lên, lan truyền khắp nơi trên internet, thậm chí có người còn đăng cả ảnh chụp, video hiện trường. Chỉ vài giờ sau, cộng đồng mạng và truyền thông đã bắt đầu đào lên vụ án 5 đứa trẻ ở trường làng thôn Lạc Quan, so sánh hai vụ án với nhau. Có người mê tín nói ba nạn nhân kia có liên quan đến 5 đứa trẻ nên bị quả báo. Có người học phim hình sự TVB suy luận, là do cảnh sát không tìm được hung thủ hại chết 5 đứa trẻ kia, nên người nhà mới tự mình đi báo thù.
"Còn chưa có kết quả khám nghiệm tử thi, chưa biết nạn nhân là ai mà nói như đúng rồi. Sao họ không đi viết tiểu thuyết đi!" Trần Tranh bực bội. Đúng là khi có án mạng thì phải lập tức phá án ngay, nhưng cục cảnh sát đang thiếu người. Vụ án này Tổ Án Tồn Đọng không giải quyết được, chỉ đành phải nhét thêm vào Tổ Trọng án, giao cùng một lúc hai vụ án cho Hoa Sùng phụ trách.
Hoa Sùng cũng không từ chối. Tình huống này trước đây cũng đã từng xảy ra. Với tình hình vụ án liên tục thế này, thân là cảnh sát trọng án, không thể có cái quyền "kén cá chọn canh". Nhưng lần này lại khác, đó chính là Trần Vận có khả năng còn sống, nên Hoa Sùng cũng tự nghiêng về bên vụ án Vương Tương Mỹ và Trần Vận hơn.
Nửa đêm, Khoa Pháp Y đã hoàn thành xong kiểm định thi thể, báo cáo Từ Kham đưa đến hoàn toàn bất ngờ.
"Nạn nhân là hai nam một nữ, gáy có chấn thương nhưng không đủ để tử vong. Dù thi thể bị thiêu cháy rất nặng nhưng vẫn lấy được DNA. Tiếu Thành Tâm đã xác định được danh tính người bị hại thông qua danh sách du khách, giờ chỉ còn chờ đối chiếu với kết quả DNA. Cái tôi muốn nói là...." Từ Kham khựng lại một chút, "Gan thận của cả ba nạn nhân có xuất hiện thuốc gây mê Sevoflurane."
Từ Kham vừa dứt lời, cả phòng họp lập tức tĩnh lặng như tờ.
Cũng giống Tiếu Thành Tâm, cả Tổ Trọng án cũng nghĩ đến khả năng nạn nhân bị hạ thuốc. Nhưng không ai nghĩ đến, lại là thuốc gây mê Sevoflurane.
Hoa Sùng lạnh giọng hỏi: "Liều thuốc thế nào?"
"Hơi quá liều một chút." Từ Kham nói: "Nhưng khác Vương Tương Mỹ. Nguyên nhân tử vong trực tiếp của Vương Tương Mỹ là quá liều nghiêm trọng Sevoflurane. Còn ba nạn nhân này là bị thiêu sống vì trong khoang miệng và phổi còn bụi than khi hít thở. Liều Sevoflurane không đủ đến chết. Có lẽ hung thủ chỉ có chủ ý gây mê để trói vào đống lửa dễ dàng hơn, và trong quá trình cháy họ không thể kêu cứu."
Trương Mậu sởn tóc gáy, rùng mình nói: "Tàn..tàn nhẫn quá! Hung thủ có thù gì với nạn nhân cơ chứ!"
"Giờ Sevoflurane dễ có được vậy sao?" Khúc Trị nói: "Hung thủ vụ án này và vụ Vương Tương Mỹ có thể là cùng một người không?"
"Vương Tương Mỹ có quan hệ gì với ba nạn nhân này?"
Nhóm cảnh sát ồn ào thảo luận, gần như ai cũng hút thuốc, nên phòng họp càng ngày càng ồn và ngột ngạt.
Trần Tranh gõ gõ ngón tay trước mặt bàn của Hoa Sùng, hỏi: "Có điều tra được đường dây thuốc gây mê Sevoflurane bên vụ án Vương Tương Mỹ chưa?"
"Không phải từ bệnh viện, đường dây khác thì chưa điều tra ra. Lúc đầu chúng ta nghĩ là do buôn bán nội tạng chợ đen, nhưng điều tra cũng không thấy nhóm buôn lậu nào hoạt động lúc đó. Tôi đang nghĩ hung thủ sử dụng Sevoflurane không phải để giải phẫu." Hoa Sùng nói.
"Sevoflurane khá đặc thù hơn các loại độc khác. Nếu cả hai vụ án đều liên quan đến nó, thì hoặc là cùng một hung thủ, hoặc là bọn chúng lấy Sevoflurane ở cùng một nguồn cung." Trần Tranh trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Nếu không phải buôn bán nội tạng, thì còn ai sử dụng thuốc gây mê Sevoflurane cơ chứ?"
Hoa Sùng day day thái dương, một loạt hình ảnh, suy luận va chạm nhau trong đầu. Những vụ án gần đây nhìn như không liên quan, nhưng nó lại dính với nhau ở vài mắc xích nhỏ. Năm đứa trẻ bị thiêu ở thôn Lạc Quan, ba du khách cũng bị thiêu ở thôn Lạc Quan; Vương Tương Mỹ và Trần Vận đều là bé gái trong gia đình bình dân, cha mẹ không quá quan tâm chăm sóc; Vương Tương Mỹ và ba du khách bị hung thủ sử dụng Sevoflurane gây án.
Còn đường dây cung cấp phi pháp Sevoflurane nữa...
Sevoflurane là thuốc gây mê trong giải phẫu, bệnh viện chính quy dùng, bọn buôn bán nội tạng dùng, lính đánh thuê, buôn ma túy, buôn lậu thuốc phiện dùng, thậm chí bọn khủng bố bạo lực cũng dùng.
Nghĩ đến tổ chức khủng bố, Hoa Sùng giật mình một cái.
Năm đó ở biên giới Toa Thành Tây Bắc, sau khi tiểu đội của anh triệt được một trang cứ điểm, anh tìm được trong đó Sevoflurane dùng để cấp cứu. Đối với phần tử khủng bố, nếu bị thương mà không thể kịp thời tiến hành giải phẫu, khả năng tử vong rất cao, thuốc gây mê chính là thần dược kéo dài sự sống.
Nhưng đây là Lạc Thành cách xa biên giới!
Nếu có tung tích bọn khủng bố ở Lạc Thành......
"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần chạm chạm khuỷu tay Hoa Sùng. Anh hít sâu một hơi, giọng như run rẩy nhẹ, "Đầu tôi giờ rối quá."
Liễu Chí Tần ôn tồn nói: "Tôi hiểu."
Trước khi kiểm nghiệm thi thể ba du khách, vụ án này không liên quan đến Trần Vận, nên cả Tổ Trọng án vẫn nghiêng về phía tìm kiếm Trần Vận mất tích. Nhưng hiện giờ lại dính đến Sevoflurane, có khả năng là cùng một hung thủ. Nếu thật sự cùng hung thủ, phá án du khách có thể sẽ cứu được Trần Vận. Nếu không, điều tra tiếp nguồn cung Sevoflurane cũng có hy vọng cứu được con bé.
Túm lại là cũng không thể tạm gác lại vụ án nào cả.
Vụ án chồng chất, nhưng người lại không có ba đầu sáu tay. Áp lực treo trên đầu anh lúc này không phải cảnh sát nào cũng có thể chịu được.
Liễu Chí Tần lo lắng, cậu không nén được cầm lấy tay Hoa Sùng.
Hoa Sùng không rút tay về, nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt cậu.
"Chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Liễu Chí Tần lại siết chặt bàn tay anh. Cảm xúc dâng trào trong lòng Hoa Sùng lúc nãy cũng đã ổn định lại. Anh day trán "ừm" một tiếng.
Kết quả DNA đã có, đối chiếu với thông tin của Tiếu Thành Tâm, đã xác định được ba nạn nhân lần lượt là Phạm Miểu, nam, 27 tuổi. Thịnh Phi Tường, nam, 27 tuổi. Chu Lương Giai, nữ, 28 tuổi.
Cả ba người đều là người Tiện Thành ở tỉnh Hàm, giờ đang công tác ở Lạc Thành. Phạm Miểu cùng Thịnh Phi Tường hùn vốn mở một xưởng in tên "Phong Viễn", chủ yếu in tờ rơi quảng cáo, tạp chí catalogue....Chu Lương Giai là hộ sĩ, đang công tác tại một phòng khám nha khoa tư nhân ở khu Lạc An.
Ba ngày trước, tức ngày 3 tháng 9, họ và hai người bạn nữa cũng cùng quê Tiện Thành đến thôn Lạc Quan nghỉ phép, ở tại nông gia nhạc "Sơn Vị Đường".
"Trùng hợp gì thấy ghê quá vậy?" Trương Mậu hoảng loạn, ""Sơn Vị Đường" là nông gia nhạc của nhà Tiền Mao Giang mà! Chỗ đó rất đắt khách du lịch, nửa tháng trước còn không có phòng trống, sao giờ họ lại trùng hợp ở "Sơn Vị Đường"?"
"Tiền Mao Giang, nạn nhân vụ án 10 năm trước, còn cậu ba Tiền Sấm Giang ở "Sơn Vị Đường" lại có động cơ gây án." Liễu Chí Tần nói: "Ba nạn nhân ở "Sơn Vị Đường" cũng không chắc là trùng hợp."
Mọi người nghị luận sôi nổi, Hoa Sùng kịp thời bảo ngừng lại, "Giờ chúng ta đang có quá ít thông tin, không thể suy luận gì thêm. Đội trưởng Trần, có thể điều trực thăng đến không?"
Trần Tranh gật đầu, "Có thể."
"Vậy Khúc Trị ở lại với Tổ Hình Sự." Hoa Sùng nhìn Khúc Trị: "Cậu chọn giùm anh vài người xử lý ba chuyện: Thứ nhất, điều tra quan hệ xã hội của ba nạn nhân này; thứ hai, tiếp tục truy tìm nguồn cung thuốc gây mê Sevoflurane; thứ ba, để mắt đến nhà Trần Quảng Hiếu."
Khúc Trị siết nắm tay, "Vâng!"
"Những người còn lại thì đến thôn Lạc Quan với tôi." Hoa Sùng đứng lên, "Lập tức xuất phát."
Sáng sớm luôn là lúc an tĩnh nhất của thôn Lạc Quan, nhưng hôm nay thì lại khác. Ba người bị thiêu cháy trên núi Hư Lộc đã biến đổi hoàn toàn nếp sinh hoạt của thôn. Trước đó thì trên núi đầy lều trại, giờ thì chẳng còn ai dám ở lại trên núi, chạy hết xuống thôn. Du khách nào cứng tay lái thì đã lái xe trở về ngay trong đêm, còn lại là những người chờ sáng mai thì rời khỏi. Trong một đêm, các nông gia nhạc nhận được yêu cầu trả phòng liên tục, một số du khách bất chấp cả việc mất tiền cọc phòng, cũng quyết định đi ngay. Những quan chức trong thôn thì lo sốt vó, vừa lo ngành du lịch ở thôn sẽ bị sụp đổ, vừa lo mình sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự cố trên núi Hư Lộc kia.
Bà chủ tiệm nấm trước đây vui vẻ nói chuyện với Hoa Sùng và Liễu Chí Tần giờ đang não nề ngồi ngoài cửa hàng, nhìn du khách vội vàng quay về, thở dài một hơi, mệt mỏi đấm đấm chân tay đau nhức, lẩm bẩm: "Haiz, sắp lại phải khổ rồi!"
Cha mẹ Tiền Khánh đứng ở cửa nhà, nhìn sườn núi Hư Lộc bị ánh đèn chiếu sáng lóa. Nơi đó đã không còn ánh lửa, không âm nhạc, mùi khói cũng bị gió đêm thổi tan, trở về là ngọn núi Hư Lộc bình thường với thiên nhiên.
Trong không khí thoảng mùi hoa quế đầu mùa.
"Lại có người bị thiêu chết." Bà Tiền lẩm bẩm nói.
"Ừ." Ông Tiền lên tiếng.
"Là ai vậy chứ?" Mắt bà Tiền chợt rơm rớm, "Tiểu khánh đi cũng mười năm, sao trong thôn giờ lại có người bị thiêu như thế?"
Trong phòng vang lên tiếng con nít, "Mẹ ơi mẹ ơi! Mẹ đang xem cái gì đó?"
Nghe tiếng, Bà Tiền xoay người, cầm tay con trai nhỏ, buồn bã trong mắt chuyển thành oán trách: "Chỉ có sinh con trai là tốt thôi. Nhìn Tiểu Thắng ngoan chưa. Còn con nhỏ Phán Tử đẻ uổng công! Chẳng lo gì cho nhà, Tiểu Thắng cần tiền đi học, mà nó sống an nhàn trong trấn còn không muốn giúp thằng bé chút tiền nữa."
"Con gái đứa nào chả thế." Tiền phụ lắc đầu, "Con gái gả chồng như nước đổ đi, coi như không có. Nhà chúng ta có Tiểu Thắng rồi. Mong cho nó bình an lớn lên, không gặp chuyện như Tiểu Khánh là tôi đã có thể an lòng nhắm mắt xuôi tay được rồi."
Hai vợ chồng và con trai nhỏ trở vào nhà, đóng cánh cửa nông gia nhạc trang trí thống nhất trong thôn lại.
"Sơn Vị Đường" là nông gia nhạc có lượng khách lớn nhất thôn Lạc Quan, lúc này lượng khách đi cũng là nhiều nhất. Cô gái tiếp tân bận tối mày tối mặt trong tiếng chửi bới quát tháo của nhóm du khách yêu cầu trả phòng. Tiền Phong Giang thì lo lắng, bỏ ra ngoài vườn hoa ngồi hút thuốc một mình.
Chuyện du khách bị thiêu cháy là đòn trí mạng cho thôn. Thu nhập chủ yếu của toàn thôn chỉ là du lịch, dần dần thoát nghèo, giờ nếu không ai dám đến đây nữa, anh ta không muốn lại lần nữa nếm trải cảm giác nghèo khó bần cùng khi nhỏ.
Tiền Sấm Giang thong dong xuống lầu, như chẳng biết gì về sự cố núi Hư Lộc cả.
Tiền Phong Giang nhìn ngứa mắt, chỉ ra ngoài sảnh, "Bên kia đang làm không xuể, mày ra đó phụ đi."
Tiền Sấm Giang không nhúc nhích, một lúc sau thì khóe miệng cậu ta kéo căng ra, tiếng cười khùng khục vang lên trong cổ họng.
"Mày bị điên à?" Tiền Phong Giang căng cứng da đầu. "Cười cái gì, thôn xảy ra chuyện lớn như thế, còn đứng đó cười?"
"Chỉ là chết thiêu thôi mà?" Giọng Tiền Sấm Giang như bọc cát bọc đá, nghe lạnh lẽo và thô thiển, "Thôn mình thiếu gì người chết thiêu?"
Tiền Phong Giang hoảng sợ, lạnh cả sống lưng, "Ý mày là gì?"
"Không có ý gì." Tiền Sấm Giang lắc đầu, nhưng lại nói thêm: "Chúng đáng bị như thế."
Lại lần nữa đến thôn Lạc Quan, nhưng khung cảnh thì chẳng còn giống như lúc đầu, không khí khắp nơi nặng trịch, núi Hư Lộc Sơn bị phong tỏa, phần lớn khách du lịch nôn nóng chờ đến sáng mai, còn thanh niên trẻ thì lại tò mò hưng phấn, giơ điện thoại quay chụp khắp nơi.
Các thành viên Tổ Trọng án bước xuống trực thăng, Tiếu Thành Tâm vội vàng chạy lại, "Cuối cùng cũng tới rồi!"
"Hai người còn lại đi cùng ba nạn nhân đâu?" Hoa Sùng hỏi.
"Đang ở đồn công an!" Tiếu Thành Tâm nói: "Tôi sợ có chuyện nên giữ họ lại chờ các anh đến!"
Hoa Sùng quay sang Trương Mậu giao việc: "Em đến đó thẩm tra hai người đó, bao gồm chuyện ai là người lên lịch chuyến đi này, sau khi đến thôn ba nạn nhân có gì lạ không, hỏi càng nhiều càng tốt, nhưng chú ý đừng làm họ sợ. Còn...."
Hoa Sùng vừa nói vừa nhìn sang Tiếu Thành Tâm, "Anh liên lạc với cảnh sát thôn yêu cầu chặn toàn bộ du khách lại không để họ rời đi."
Tiếu Thành Tâm sửng sốt, trán rịn mồ hôi, "Sao...sao lại vậy?"
"Sao lại không? Hung thủ gây án trước mặt du khách, chắc chắn hắn trà trộn vào họ!" Hoa Sùng lạnh lùng nói: "Phải rà soát toàn bộ, anh tưởng hung thủ sẽ tự lên tiếng à?""Nhưng, nhưng mà......"
"Không nhưng nhị gì cả, đây là án mạng một lúc ba nạn nhân." Giọng Hoa Sùng đã hơi nóng nảy, "Những người đã rời đi cũng phải lấy danh sách."
Tiếu Thành Tâm luống cuống chân tay, giống như không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Anh run cái gì?" Hoa Sùng lúc nghiêm khắc lên rất có uy, ấn tay phải lên vai Tiếu Thành Tâm, "Dẫn đội viên Tổ Án Tồn Đọng của anh làm theo lời tôi dặn."
Tiếu Thành Tâm còn đang run rẩy, Liễu Chí Tần đến bên cạnh thì thầm nói, "Phá được vụ án này có lẽ sẽ phá được cả vụ án trường làng."