Thành phố Benghi ban đêm, khi ánh sáng nhường chỗ cho bóng đêm chiếm ngự.
Ánh đèn đường và những tòa nhà rực rỡ chói lóa khiến Benghi càng thêm lung linh, quyến rũ.
Vì đây là thành phố cổ nhất ở Vanladesh nên nó mang vẻ đẹp cổ điển pha lẫn nét của thời Phục Hưng.
Cảnh đêm huyền ảo được tạo nên bởi lâu đài Je T Aime cổ kính và cầu Lavie en Rose bắc qua sông Venetus.
Ngoài ra, có thể ngắm khung cảnh đêm ở những nơi lưu giữ dấu vết thời gian của Benghi như tháp Eternity mang ý nghĩa là sự vĩnh cửu.
Benghi, được xem là thành phố có bề dày lịch sử lâu nhất trong sáu thành phố lớn còn lại của Vanladesh.
Diện tích của nó lớn gấp ba, gấp bốn những thành phố còn lại.
Benghi là nơi tồn tại nhiều nhất các di tích lịch sử có tuổi đời hàng trăm, hàng nghìn năm.
Nổi tiếng nhất là Cung điện Der Zeitgeist.
Lịch sử Vanladesh vẫn luôn là một ẩn số, tổ tiên của vùng đất cổ này được cho rằng xuất hiện vào năm trước công nguyên.
Cũng vì Vanladesh chưa từng xuất hiện trên bản đồ nên rất ít thông tin chính xác về vùng đất bí ẩn này.
Một Vanladesh độc lập như bây giờ, dù không được biết đến từ các vùng lãnh thổ, quốc gia bên ngoài khác những vẫn rất phát triển.
Người dân ở đây đa số là thuộc hàng trăm gia tộc lớn nhỏ chiếm hơn 2/3 dân số.
Đồng nghĩa, trong một trăm người thì chiếm chín mươi chín người là thuộc máu quý tộc.
Số còn lại chính là thuộc tầng lớp thấp kém.
Vì vậy, sự phân biệt giai cấp ở đây rất cao.
Biệt thự gia tộc Ung Khâu, tuy không thuộc trong thất tộc nhưng danh tiếng và quyền lực cũng không thua kém gì.
Ung Khâu Cảnh Tông là gia chủ đời thứ 21 của tộc.
Ông ta năm nay tám mươi chín tuổi, là người kế nhiệm lâu nhất trong lịch sử gia tộc Ung Khâu.
Ung Khâu Cảnh Tông có năm người con trai và hai người con gái.
Người con cả tên là Ung Khâu Dương Triệu sẽ là gia chủ đời tiếp theo.
- Lai lịch đứa bé đó như thế nào?
Ung Khâu Cảnh Tông tay cầm tràng hạt.
- Không lai lịch thưa gia chủ.
Chu Chấn Nam nhận nuôi đứa bé vào hai năm trước.
Hắn ta cũng không thay đổi họ tên, không hề che giấu chuyện đứa bé xuất hiện ở Vanladesh.
Ông ta gật đầu.
- Một con bé không mang họ dòng tộc lại được gia chủ đời 19 họ Chu nhận làm con nuôi.
Chuyện này, thật quá phi lý.
Luật ở Vanladesh là do thất tộc thống nhất đưa ra làm luật chung.
Chu Chấn Nam thân làm người đứng đầu một tộc lớn lại phạm vào.
Ung Khâu Cảnh Tông cười thành tiếng.
Ông ta cầm gậy chậm chậm đứng dậy đi về phía bàn thờ tổ tiên.
Thuộc hạ nhạy bén hiểu được liền bước tới thay gia chủ lấy nhang châm lửa rồi dâng hai tay cho ông ta.
Ung Khâu Cảnh Tông đưa lại gậy cho thuộc hạ, bắt đầu chấp tay lạy.
Sau khi thắp nhang xong, ông ta nói.
- Đời của cha Chu Chấn Nam, gia tộc bọn họ đứng thứ nhất đất Vanladesh.
Cả một đại gia tộc lớn như vậy lại giao cho Chu Chấn Nam.
Đúng là nghiệp chướng! Thất tộc, phải nên điều chỉnh lại rồi.
Con bé kia, đúng là họa.
Bên ngoài cửa là tiếng bước chân vô cùng gấp gáp, Ung Khâu Cao Lãng con trai thứ hai của Ung Khâu Cảnh Tông mất bình tĩnh xông thẳng vào nơi thờ cúng tổ tiên.
Mặc dù thừa biết cha mình không thích việc con trai hành sự mất phép tắc như thế này nhưng hắn ta thật sự rất muốn thông báo tin tức mới biết.
- Cha, có chuyện lớn rồi.
Anh Cả không may
Ung Khâu Cao Lãng chưa kịp nói hết câu.
- Quỳ xuống.
Vô lễ với tổ tiên là tội đáng chết.
Ông ta lớn tiếng quát.
- Con biết.
Tội chết cha phạt sau đi.
Anh Cả bị giế t chết rồi.
Mấy chiếc tàu thuyền vận chuyển hàng của chúng ta không hiểu sao bị bọn cướp biển đánh chìm không sót một chiếc.
Tất cả người trên tàu, không còn ai nữa.
Bây giờ, xác của anh Cả sợ là không tìm thấy được.
Bọn chúng, xuống tay rất tàn ác.
Dứt lời, Ung Khâu Cao Lãng ngay lập tức khuỵu gối trước mặt ông ta, không khỏi run.
Ung Khâu Cảnh Tông nghe xong thì bất động tại chỗ.
Tuổi già sức khỏe vốn đã yếu đi huống hồ gì ông ta được chính miệng con trai thông báo tin xấu.
Đương nhiên, Ung Khâu Cảnh Tông không thể trụ nổi.
Ông ta đưa tay ôm ngực, mặt vô cùng trắng bệch.
- Cha.
- Gia Chủ.
- Con...con trai ta...
Ung Khâu Cao Lãng thấy ông ta sắp ngã liền nhanh chóng đứng lên đỡ cha mình.
Tên thuộc hạ vội vàng gọi điện cho bác sĩ.
Gia chủ mắc bệnh tim đã lâu, sau cú sốc này e rằng sợ không qua khỏi mất.
Trước đó, Ung Khâu Cao Lãng đã cho người phong tỏa tin dữ tránh gây phiền toái thêm.
Nếu các gia tộc khác biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không hay.
Tộc của bọn họ, không thể bị diệt.
- Tộc...tộc Ung Khâu của ta...
Ông ta càng lúc càng khó thở, cặp mắt đỏ ngầu.
Ung Khâu, kiếp nạn này sợ là không qua khỏi.
Suốt mấy chục năm nay, ông ta liên minh với các gia tộc khác để cùng nhau hợp tác làm ăn bằng việc vận chuyển buôn bán vũ khí cho các tên kh ủng bố.
Lô hàng bị hải tặc đánh chìm là nửa mạng già của ông ta.
- Cha, giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu không xử lí được vụ mất hàng, cái đám kh ủng bố đó sẽ tìm tới Vanladesh nổ súng mất.
Bọn chúng đã giao tiền cho bên ta trước thời hạn xuất lô hàng đấy.
Nếu ngày mốt hàng không được tới tay bọn họ thì hậu quả...
Ung Khâu Cao Lãng không ngừng sợ hãi.
Lô hàng lần này số lượng rất là lớn, mất khá nhiều thời gian để đáp ứng bọn kh ủng bố.
Ung Khâu Cảnh Tông chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Ông ta không thể trong một thời gian ngắn mà sản xuất lại hàng được.
- Liên lạc với các tộc khác chưa?
Ung Khâu Cảnh Tông yếu ớt hỏi.
- Bọn họ...không liên lạc được.
Ung Khâu Cao Lãng khó khăn trả lời.
- Cái gì? Tại sao, tại sao lại không liên hệ được? Bọn chúng tính để lão già này gánh mạng hết sao hả? Lũ khốn khiếp...khụ!
- Cha, cha đừng tức giận quá.
Sức khỏe của cha bây giờ là quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lô hàng bị mất chúng ta có thể thương lượng với đám người kh ủng bố được mà.
Dù sao cũng là đôi bên giao dịch đã lâu, bọn họ không thể không cho chúng ta thời gian.
- Mất rồi, mất hết rồi.
Ung Khâu Cảnh Tông tuyệt vọng.
Bản thân ông ta thừa biết, dù bọn kh ủng bố có cho thêm thời gian thì cũng không thể dài hơn.
Chất lượng lần hai chắc chắn sẽ không giống như lần đầu.
Ngày mai, ngày mốt ông ta biết phải làm sao đây? Ung Khâu Cảnh Tông cả người phát run.
Đất nước Vanladesh, bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm đến phá hủy.
- Gia chủ.
Thuộc hạ lúc này lại xuất hiện.
- Lại chuyện gì nữa, bác sĩ đâu?
Ung Khâu Cao Lãng quan sát sắc mặt cha mình, sau đó nhìn thuộc hạ nét mặt rất kém.
- Tất cả tộc họ Tạ, họ Hứa, họ Thẩm, họ Hạ và họ Ung Khâu chúng ta đều bị bắt đi không rõ tin tức.
Còn nữa, trước cổng biệt thự chúng ta, xuất hiện một chiếc xe lạ.
- Xe lạ? Ý cậu, không phải bảng số ở đây?
- Đúng, thưa cậu Hai.
Ung Khâu Cảnh Tông nhắm nghiền mắt, liền nghĩ ngay đến bọn kh ủng bố.
Ngoài đám người hung tợn đó thì còn ai?
- Đi.
Đi xem.
- Cha.
- Ta phải đi xem.
Đành phải nghe theo lời cha mình, Ung Khâu Cao Lãng cẩn thận đỡ ông ta từng bước đi.
Sắc trời thành phố Benghi đêm nay rất đẹp.
Trên bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, cảnh đêm Benghi khác với thành phố Doris bên cạnh, nó không hào nhoáng, xa hoa mà mang vẻ đẹp tinh tế, thanh lịch và rất cổ kính.
Chiếc xe màu đen mang biển số lạ đang đỗ trước cổng lớn biệt thự tộc Ung Khâu, cửa xe đã hạ xuống một nửa, khói thuốc lá cũng từ đó mà bay vô định hình ra.
Nét mặt người hút thuốc trông rất thiếu kiên nhẫn, bàn tay còn lại đang vân vê khẩu súng đã nạp đạn đủ.
- Một, hai,
"Ra rồi."
- Ồ! Suýt chút nữa thì cho nổ tung nhỉ.
Ung Khâu Cao Lãng đang cố sức dìu cha mình ra khỏi cổng lớn.
Gương mặt Ung Khâu Cảnh Tông xem như đã hết hy vọng, sẵn sàng chờ chết.
Bọn chúng nhanh như vậy đã tìm tới tận đây.
Ông ta cũng hết lời thỏa hiệp.
Cửa xe tự động mở, một đôi chân đẹp thon dài bước xuống.
Người phụ nữ trang điểm sắc sảo, môi đánh son đỏ chói lóa càng thêm rực với váy body ngắn ôm sát thân cùng màu.
Bộ cánh tôn trọn ba vòng cực kỳ nóng bỏng của cô ta.
Năm ngón tay đính đá quý đang kẹt điếu thuốc lá hút dang dở.
- Ông già, mua hòm chưa?
Người phụ nữ quyến rũ tiến tới chỗ Ung Khâu Cảnh Tông dí điếu thuốc lên da mặt ông ta.
- Cô làm cái gì vậy hả?
Ung Khâu Cao Lãng vội hất tay cô ta ra.
Ngay sau đó...
"Bùm!"
Biệt thự Ung Khâu đột ngột phát nổ mạnh.
"Pằng!"
Bàn tay Ung Khâu Cao Lãng bị ăn ngay một phát đạn.
Người phụ nữ nhíu mày nhìn anh ta không ngừng rên đau.
Vài giây tiếp theo...
"Pằng!"
- Tay này mới đúng.
Xin lỗi, bắn nhầm!
Phát bắn thứ hai mới đúng là bàn tay Ung Khâu Cao Lãng chạm vào tay cô ta.