Tám Gậy Tre Đánh Người

Chương 36



Đàn ông đúng là tâm trạng khó lường.

Khi nãy ở công ty còn nhiệt tình như lửa.

Giờ về tới nhà thì lạnh nhạt phớt lờ tôi.

Tôi phải tìm ra lý do.

Tôi nhìn anh bước từ phòng tắm ra, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho ngào ngạt, dáng vẻ ngon miệng nên tôi chủ động dính vào—

“Cả đêm chứ?”

Lý Hành: “Lăn.”

Tôi kéo quần ngủ ra nhìn nhìn, [Lăn giường không], vui vẻ nhào tới.

Anh lạnh lùng đẩy tôi ra, “Không phải nói lăn đó, là nghĩa trên mặt chữ.”

Cắt!

Tôi thèm vào!

Trước khi ngủ không làm vận động gì đó thấy thiếu thiếu.

Tôi trằn trọc lăn qua lộn lại không ngủ được.

Đột nhiên tôi nghe Lý Hành hỏi: “Em đã tiêu hơn 10 ngàn?”

Tôi:!!!

Không phải chứ?

Anh còn nhớ chuyện này?

Tôi cơ bản là không để chuyện này trong lòng.

Tôi lấy điện thoại ra, nghiêm túc xem xét. À, khi mua điện thoại di động mới, tôi quên thay đổi phương thức thanh toán mặc định, sử dụng thẻ của anh đã cài đặt sẵn.

Tôi nhanh chóng chuyển tiền mua hai cái điện thoại trên wechat cho anh, “Anh nhận 11.798 tệ đi.”

Lý Hành không nhận, hỏi tôi: “Em mua gì vậy?”

Tôi: “Hai cái di động. Lúc làm việc em vô tình làm hư điện thoại của Chiêm Kiến, cho nên em mua điện thoại mới đền cho anh ta. Rồi thấy màu đẹp quá nên em mua luôn một cái cho mình, điện thoại em xài cũng 4 năm rồi. Sẵn tiện nên đổi cùng luôn.”

Anh có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời này, “Bình thường mua trà sữa cũng đắn đo suy nghĩ cả buổi, mua di động cho Chiêm Kiến thì hào phóng thế.”

Tôi tìm một lý do qua loa cho có lệ với Lý Hành: “Anh ta là sếp em, lấy lòng một chút thì công việc sau này dễ dàng hơn.”

Không thể nói là Chiêm Kiến vì tặng thưởng tôi mà táng gia bại sản, tôi bỏ một số tiền cho anh ta thì coi như lông cừu mọc lại mình cừu thôi.

Tôi dùng tình cảm để lay động, dùng lý để thuyết phục: “Hơn nữa anh ta nghèo thật, anh ta có sở thích đốt tiền, sống rất tằn tiện.”

Lý Hành kinh ngạc: “Chuyện đó em cũng biết?”

Tôi: “Cái, cái gì?”

Chiêm Kiến là fan của Tiện Hề Hề, không lẽ là bí mật gì mà không thể nói cho người khác?

“Chiêm Kiến nói chuyện đó với em.” Lý Hành hừ lạnh, “Quan hệ hai người tiến triển thật sự nhanh nhỉ.”

Ngốc như tôi mà còn nghe mùi dấm.

Hắc hắc hắc.

Dù biết anh ghen nhưng tôi không định dỗ dành anh.

Dù sao – anh giận lên y như con cá nóc nhìn rất vui.

Nửa đêm.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Oái!!!

Bên gối có người hung tợn trừng tôi.

Tôi bị anh làm cho hồn bay phách lạc: “Nửa đêm không ngủ trừng em làm gì!”

Anh không nói tiếng nào.

Nhào vào làm.

Ui da ui da.

Cái eo già cả của tôi.

Sắp gãy rồi sắp gãy rồi.

Ai cũng nói ghen là gia vị hạnh phúc.

Quả nhiên là có đạo lý.

Ông xã tôi trên giường luôn nhã nhặn.

Mặc dù được anh hầu hạ thoải mái dễ chịu.

Nhưng cứ cảm thấy như chưa tận sức.

Đêm nay, lần này…

Anh bộc lộ sự hoang dã như lang sói.

Mặc dù vừa đau vừa hưởng thụ, thậm chí tôi còn bật khóc mấy lần, nhưng—

Quá đỉnh.

Quá sức đỉnh!

Sáng hôm sau tôi không bò dậy nổi.

Lý Hành tới bên giường, cầm một vật gì đó, tôi nhìn qua, A a a a Huawei Mate Xs!!! (Tầm 63tr VNĐ)

Màn hình gập, mở ra là máy tính bảng, bấm nút có thể hiện 2 giao diện, ví dụ như mở Taobao, bấm nút tìm kiếm bên trái, thông tin sản phẩm hiện bên phải. Mở hai giao diện cùng lúc, có thể kéo trực tiếp chữ hoặc hình ảnh sang bên kia. Mở rộng màn hình ra thì chơi game có tầm nhìn rộng, mượt mà hơn… Khỏi phải nói, hiệu ứng của màn truy đuổi, cực ngầu và bắt mắt!

Lý Hành thản nhiên hỏi tôi, “Vui không?”

Tôi gật đầu như cái máy đóng cọc: “Vui, vui!”

Lý Hành liếc nhìn cái Mate30Pro mới của tôi: “Vứt cái điện thoại này đi.”

Tôi: …

Người giàu đúng là…

Tôi với chồng, mỗi người 1 cái Mate Xs.

Y như điện thoại tình nhân.

Ai không biết đều cho rằng tôi với anh quá tình cảm.

Mẹ chồng tôi hiểu lầm, mặt vẻ ghét bỏ: “Hai đứa nhất định phải xài chung di động?”

Để giảm bớt xấu hổ, tôi cố tình lấy điện thoại ra khoe, kéo đề tài ra xa, “Mẹ nhìn nè, vừa gập lại vừa chạy được, tốc độ cực nhanh.”

Mẹ chồng tôi không tin: “Thật không, con mở nhanh lên xem.”

Tôi mở ra.

Tôi gập lại.

Tôi lại mở ra.

Tôi lại gập lại.

Mở rồi gập.

Mở rồi gập.

Trượt tay.

Bay ra.

Đập xuống đất.

Rắc.

Bể màn hình.

Ngay lập tức một bên đen kịt lại.

Tôi:!!!

Lý Hành: …

Mẹ chồng: “Ăn sáng, ăn sáng!”

Anh Hành, em sai rồi, anh Hành!

Bận rộn cả tháng.

Tới lúc nhận lương.

Nhìn qua.

Chỉ 17 ngàn.

Tôi nghĩ muốn hói đầu cả tháng trời, 17 ngàn?

Số tiền ít ỏi này có thể giúp giải quyết gì cho kinh tế nhà chồng?

Thay một lần nước hồ bơi?

Đang chán nản, Lý Hành gửi tin nhắn tới: [Cảnh báo deadline.]

Tôi: [?]

Lý Hành: [Hoàn thành nhiệm vụ 1 tháng tiêu 1 triệu chưa?]

Tôi: [Em không đồng ý!]

Lý Hành: [Anh tìm ba vợ thực hiện, 10 triệu.]

Ting.

Ngân hàng gửi tin nhắn: [Người nắm giữ ủy thác Quỹ, số tiền chuyển khoản từ Quỹ của bạn là 10,000,000.00 nhân dân tệ đã được chuyển đi. 】

Tôi:!!!

Lý Hành: [Cho em cơ hội cuối cùng, trong vòng một ngày tiêu hết 1 triệu, nếu không 10 triệu này sẽ là của anh.]

Tôi bất lực điên cuồng phẫn nộ: [Em sẽ không xài! Em có thể đem quyên tặng hết chúng!]

Lý Hành: [Chỉ được sử dụng cho mua sắm, dịch vụ.]

Đi.

Tôi đi tới gặp Quách Hiểu Bạch.

Tôi hỏi Quách Hiểu Bạch: “Cho cậu một triệu tiêu trong vòng một ngày, không được phép mua bất động sản, chỉ tiêu xài mua sắm, cậu tiêu thế nào?”

Quách Hiểu Bạch: “Ban ngày mà nằm mơ bay ra cửa sổ à.”

Tôi: “Lý Hành đưa tớ 1 triệu, bắt tớ phải tiêu trong hôm nay, nếu không tớ bị trừ 10 triệu.”

Quách Hiểu Bạch: “…một triệu Việt Nam đồng hay won Hàn Quốc?”

Tôi: “Nhân dân tệ.”

Quách Hiểu Bạch: “…mua túi xách, đồ trang sức hay gì đó, nhìn mấy cô tiểu thư nhà giàu xẹt một phát 10 triệu của chồng không chớp mắt, sao tới cậu thì khó vậy?”

Tôi: “Bỏ mấy trăm ngàn mua một cái túi, cậu có thể chịu được không?”

Quách Hiểu Bạch: “Có thể chứ.”

Tôi: “Trăm ngàn mua được một chiếc xe tốt, đặt cọc mua được căn nhà.”

Quách Hiểu Bạch: “Nói cho cùng thì do cậu chưa thay đổi được quan niệm. Chả trách chồng cậu có lòng tốt bắt cậu tiêu tiền. Cậu là dân thường hả? Cậu là con dâu nhà giàu, dáng vẻ nghèo nàn tiết kiệm sẽ làm chồng cậu mất mặt. Sau này nếu lỡ dẫn cậu ra ngoài gặp mọi người, vợ người ta đeo dây chuyền kim cương mấy chục cara, mặc váy hàng hiệu lộng lẫy. Còn cậu thì sao? Uniqlo!”

Tôi nhìn xuống bộ đồ đang mặc: “…Muji. Quần của họ mặc rất thoải mái dễ chịu.”

Quách Hiểu Bạch: “Cẩn thận chồng cậu lạnh nhạt với cậu đấy.”

Ha ha.

Không có chuyện đó.

Đêm qua củi khô bốc lửa mà.

Quách Hiểu Bạch mở Taobao: “Chúng ta không thể vì nhỏ mất lớn, nhanh, lên đây xài hết.”

Livestream.

Livestream ngọc.

Người livestream vươn bàn tay mảnh khảnh, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc xanh lá cây, hét to: “Mấy chị em, nhìn cái này đi, đẹp không, quá đẹp đúng không! Chất lượng cao! Sưu tầm làm vật gia truyền!”

Quách Hiểu Bạch bình luận trực tiếp: [Bao nhiêu?]

Người dẫn chương trình: [Chị Tiểu Bạch là người mới. Người mới đề nghị đừng xuống tay ngay, khuyên chị nên ngồi xổm nhìn nhiều hơn, quan trọng nhất là mắt nhìn và ngân sách của chị…]

Quách Hiểu Bạch kiên trì: [Bao nhiêu?]

Người dẫn chương trình phớt lờ cô ấy, nói về chiếc vòng trong 10 phút livestream. Sau khi giải thích đầy đủ về chiếc vòng, thỏa mãn sự thèm muốn của mấy bà mấy chị, cuối cùng anh ta báo giá: [Hôm nay là buổi phát sóng trực tiếp, giá được định thấp hơn bình thường. Chị em nào thích thì trực tiếp bình luận bên dưới, vòng sẽ được bán cho người nào bình luận đầu tiên, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết đây. Giá của nó là -499999 tệ!]

Quách Hiểu Bạch thở dài, bình luận: [Quá rẻ.]

Người dẫn chương trình: […]

Ngay sau đó, chiếc vòng này được một loạt bình luận mọc lên như nấm sau mưa 499999 tệ.

Tôi kinh ngạc: “Wao, sao mấy người này giàu vậy? Tranh nhau bỏ nửa triệu mua một cục đá?”

Quách Hiểu Bạch: “Đeo lên tay rất đẹp đó không thấy sao. Người giàu ở Trung Quốc nhiều lắm, mua chiếc vòng giá 500 ngàn tệ thì nghĩa lý gì?”

Tôi: “Bỏ ra 500 ngàn mua Gundam phiên bản giới hạn thì còn chấp nhận được. Mua Gundam đi.”

Quách Hiểu Bạch: “…”

Quách Hiểu Bạch tuyệt vọng.

Cô ấy bỏ tôi luôn.

Bảo để tôi ngoan ngoãn bị phạt cho xong.

Tôi không phục.

Tôi đi tìm chị gái.

Lâm Vi Lương nói: “Sau giờ làm chị dẫn em đi mua sắm.”

Tôi: “Được được.”

Lâm Vi Lương nói: Chị nghĩ chồng em có ý định thay đổi tính của em.”

Tôi: “Thay đổi thế nào?”

Lâm Vi Lương: “Làm một con chim hoàng yến suốt ngày mua mua mua rồi khen chồng thật giỏi giang, tuyệt vời.”

Tôi: “…”

Lâm Vi Lương vẫn đáng tin cậy hơn.

Đầu tiên, chị dẫn tôi tới quầy mỹ phẩm mua một loạt sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm. Chị nói những mặt hàng này phải khảo sát da thuộc loại nào rồi thử tại chỗ xem cái nào hợp với tôi, không phải có tiền là mua loạn. Mua những thứ cần thiết sử dụng hàng ngày nên tốn thời gian, mất hơn một tiếng đồng hồ mới quét hết được 20.000 của Lý Hành.

Lâm Vi Lương không bảo tôi mua trang sức vì tôi rất ít đeo, chủ yếu mua cho những dịp quan trọng, giá vài triệu mà không đeo được thì thật ngại.

Chị dẫn tôi tới Chanel và Dior, thêm mấy nhãn hiệu khác để mua rất nhiều quần áo, váy, giày cao gót của Jimmy Choo, sợ tôi đi không quen còn mua đôi giày cao gót Roger vivier, hai đôi giày bệt thoải mái. Cuối cùng tới Hermes kiếm một cái balo Kelly Ado nhỏ, màu nâu vàng dễ thương, phù hợp cho tôi mang đi làm. Có Lâm Vi Lương, không cần tiêu tốn lung tung mà tôi đã quẹt hết 68.000.

Gần đủ rồi, tôi tính toán lại thì được tầm 790.000. Thêm cái điện thoại mà Lý Hành tịch thu của tôi là 10.000 nữa.

Cuối cùng đã tiêu được 1 triệu.

Tôi đưa hóa đơn cho Lý Hành.

Anh tính toán rồi nói: “Điện thoại di động này anh không trả, em tự trả.”

Tôi:  Tại sao!?

Kết quả là, ban đầu tôi chỉ tính 1 triệu trừ đi 11.798 tệ để mua điện thoại, tổng số tiền xài trong thẻ anh là 988.202 tệ.

Lý Hành: “Nếu em không xài hết 1 triệu thì coi như em thất bại.”

Tôi:!!!

Tôi nổi giận.

Này không phải giở trò vô lại sao!

Tôi tìm Lâm Vi Lương khóc lóc kể lể.

Chị suy nghĩ một hồi rồi nói: “Em có nghĩ tới khả năng này không, đây là cách chồng em làm giàu?”

Tôi: “Cái, cái gì?”

Lâm Vi Lương: “Có thể cậu ta đang thiếu tiền mà ngại không dám nói, biết em không tiêu tiền nên tìm cớ để em góp vốn.”

Ồ?

Phải vậy không!

Chắc là vậy rồi!

Chậc.

Tên quỷ nhỏ này.

Nếu thiếu tiền thì nói thẳng với bà chủ tôi đây không phải là được rồi à.

Cần gì ép tôi tiêu tiền như tra tấn thế này chứ.

Hai ngày sau, tôi xin tiền ba.

Giản Vệ Đông: “Chồng con giàu vậy con còn cần tiền làm gì chứ?”

Tôi: “Con muốn đầu tư cho anh ấy, con muốn cho anh ấy tiền tiêu vặt, được không?”

Giản Vệ Đông: “Đúng là ‘ăn cây táo rào cây sung’ mà. Con muốn bao nhiêu?”

Tôi: “Cho con 200 tỉ.”

Giản Vệ Đông: “Không được. Số tiền này đối với ba và con, với cả gia tộc, là sự đảm bảo. Tiền gốc không được chuyển đi, nhưng con có thể lấy phần tiền lãi của mình trong quỹ. Ba chỉ đưa cho con hai phần ba, là vì xem xét tới khi con kết hôn, ba không biết chồng tương lai của con thế nào. Năng lực quá mạnh thì ba sợ người đó tham vọng quá mức, năng lực kém thì không xứng với gia sản chúng ta, nhưng mà với Lý Hành thì ba yên tâm. Tuy nhiên ba vẫn không đồng ý chuyển số tiền vốn này, sau khi con kết hôn ba đã tăng phần tiền lãi cho con, khi nào quan hệ vợ chồng con ổn định, có con rồi thì ba sẽ chuyển toàn bộ tài sản thừa kế cho con.”

Tôi: “…Vậy thì con lấy 9.6 tỉ tiền lãi ra.” (Tầm 342 tỉ VNĐ)

Giản Vệ Đông nén đau chịu đựng: “Đưa con đưa con, cầm lấy cầm lấy đi!”

Tôi ném 9.6 tỉ trước mặt Lý Hành.

Tôi nói, “Cầm lấy.”

Lý Hành lạnh lùng: “Ý em là…”

Tôi: “Em chịu phạt 10 triệu 1 tháng, như vậy nếu em sống tới 100 tuổi, phải chịu phạt 80 năm. 80 năm nhân 12 tháng nhân với 10 triệu, là 9.6 tỉ, anh nhận đi. Từ nay không bao giờ được ép em xài tiền nữa.”

A.

Sướng.

Sảng khoái.

Tôi có thể tiếp tục vui vẻ làm người nghèo.

Sống cần kiệm rèn đức con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.