Tám Gậy Tre Đánh Người

Chương 47



Sau một đêm nồng nàn, ngày hôm sau tôi tỉnh giấc với một giọng nam lạ nhưng rất hay—

“Đại Đại, dậy đi.”

Tôi:!!!

Còn tưởng sao có đàn ông lạ lên giường tôi.

Khi tôi mở mắt ra, hóa ra là ông chồng quái vật lồng tiếng của tôi.

Lý Hành đang chờ tôi trong dáng vẻ của quý phi chờ hoàng thượng sủng hạnh, cổ áo choàng tắm buông lơi, lộ nửa ngực, mắt đong đưa ý tình.

A.

Nam, thần, gọi, dậy.

Chế độ ưu đãi khác biệt quá.

Tôi mà biết Lý Hành thích Tiện Hề Hề như vậy thì tôi còn quắn quéo vất vả lâu vậy làm gì, sau hôm lên giường thì tới thẳng Cục dân chính là xong.

Đúng là ông trời trêu ngươi.

Tôi không khỏi thở dài: “Trước đây anh nói yêu em, quả nhiên là giả dối.”

Lý Hành ôm tôi trìu mến, hôn lên gương mặt đầy dầu của tôi, “Sao em lại nói vậy?”

Tôi tự ghen với chính mình: “Trước đây anh đâu có tốt với em như vậy?”

Lý Hành: “Trước kia em không tin anh yêu em, anh càng nhiệt tình thì em cho là anh đạo đức giả?”

Tôi: …

Lý Hành mồm mép.

Bà đây không nói lại anh.

Lý Hành cười: “Nhưng bây giờ nữ thần ở trước mặt, anh không thể nào lại rụt rè được.”

Tôi ôm tim.

Tôi ngã xuống đất không dậy nổi.

Tỏ tình.

Tôi mặc kệ, đây là tỏ tình.

Cờ hó không giả vờ nữa, cũng chẳng làm ra vẻ lạnh lùng, vứt bỏ hình tượng.

Rất tốt, rất tốt.

Cũng đúng, nếu tôi là vợ Vương Nhất Bác, tôi sẽ không dè dặt như vậy khi đối mặt với anh.

Do đó, anh từng thích tôi, nhưng cố tình lén lút giấu diếm.

Giờ đây sau khi được nhìn thấy thần tượng, cuối cùng em trai hâm mộ cũng không giấu nổi niềm yêu thích.

Một đòn trúng tim.

Tên quỷ nhỏ này làm người ta đau.

Tôi nhớ những gì Tiểu Kiến nói, vì vậy tôi nói với Lý Hành những gì tôi nghĩ.

Tôi: “Dạo này có phải anh hơi ân cần quá mức không? Về chuyện em viết tiểu thuyết.”

Lý Hành: “Ân cần? Anh đã rất kiềm chế rồi.”

Tôi: “…”

Hiểu lầm lớn.

Tôi: “Thật ra như trước là tốt rồi, tốt quá hóa dở, làm quá thì em không được tự nhiên.”

Lý Hành suy tư: “Tốt quá hóa dở.”

Tôi: “Anh định làm, làm gì?”

Đầu ngón tay Lý Hành thuần thục chui vào mở đai áo choàng tắm của tôi—

“Biết sai thì sửa, bắt đầu từ giờ anh bù đắp lại những gì có thể.”

Tôi:!!!

Sau khi vất vả trải qua buổi tập thể dục buổi sáng.

Tôi sống không còn gì luyến tiếc.

Lý Hành hào hứng: “Hôm nay anh bỏ hết công việc để ở bên em.”

Tôi: “Thật không?”

Lý Hành: “Anh sẽ đi chơi với em. Dù anh rất muốn trói em vào máy tính 24/24 để viết truyện không ngừng, nhưng mà anh đã nói là em nhốt mình trong nhà không tốt cho sức khỏe cả tinh thần lẫn thể chất.”

Tôi cảm động: “Được rồi, được rồi, hôm nay quỵt chương một bữa.”

Kết quả, trước khi ra ngoài Lý Hành ôm laptop theo: “Vui chơi là quan trọng, nhưng mà quỵt chương thì còn không có đạo đức hơn, lão đại Tiện.”

Tôi: …

Anh đại diện độc giả giục truyện đúng không?

Tôi không thích mua sắm, Lý Hành nói, chúng ta đến XX Paradise, nó là của nhà nên có thể đóng cửa cho tôi chơi một ngày.

Tôi nghẹn lời: “Cả khuôn viên không có một người, anh không thấy đáng sợ à?”

Không ngờ, Paradise do nhà anh mở lại đông đúc người, xếp hàng dài, bị người ta chen muốn lọt thai.

Lý Hành dí lên đầu tôi, “Ai bảo không nghe lời anh.”

Tôi mạnh miệng: “Anh không hiểu gì hết. Đông người thì vui.”

“Ồ, thật không?” Anh đứng phía sau, bị đám đông chen lấn về trước, áp sát vào lưng tôi, thân hình cao lớn của anh như bóng núi bao phủ phía sau che chở tôi, cằm anh đặt trên đỉnh mũ tôi, không khác gì mấy đôi tình nhân khác đang ôm ấp mùi mẫn, gật gù: “À, thì ra là vậy.”

Tôi: …

Lặng lẽ cúi đầu.

Đỏ mặt.

Trước kia nhìn người ta ôm ôm ấp ấp như vậy thì buồn nôn.

Bây giờ chính mình như thế thì… buồn nôn mà ngọt ngào.

Chúng tôi chơi tàu lượn siêu tốc.

Khi hạ xuống, Lý Hành mặt không đổi sắc hỏi tôi có vui không? Còn nói đây là đường tàu lượn có khúc cua kích thích thú vị nhất Trung Quốc, ai chơi qua cũng nói tốt.

Cmn chứ—

Tôi trả lời anh: “Vui. Cảm giác như anh đang làm vậy.”

Lý Hành: “Cái gì?”

Tôi: “Ban đầu thì không chịu nổi, tưởng mình sắp chết, nhưng chịu đựng qua được một đợt thì một đợt sóng khác ập tới, cảm giác không chịu nổi, lại qua, rồi lại ập tới, rồi kéo dài vô tận, cuối cùng đã kết thúc, nửa cái mạng cũng không còn.”

Ánh mắt Lý Hành tối sầm lại: “Trong công viên có khách sạn.”

Tôi: “Làm, làm gì?”

Lý Hành: “Em nói, anh muốn.”

Tôi đỏ mặt: “Đừng muốn! Đừng muốn!”

Có nhiều trò chơi mọi người xếp hàng để chơi. Có những trò lại ít người chơi.

Tôi chọn đại một trò thảy vòng. Ném vòng trúng búp bê.

Mất cả trăm tệ cũng không ném trúng con nào.

Tôi tức tối nhét số vòng còn lại vào tay Lý Hành: “Gian thương, cơ bản là không thể ném trúng. Hèn gì anh kiếm được nhiều tiền như vậy, hóa ra toàn tiền xấu xa.”

Để chứng minh mình không phải là gian thương kiếm tiền gian lận, không ném trúng chỉ vì kỹ thuật của tôi không tốt, Lý Hành đích thân ra trận, liên tiếp ném trúng 3 con búp bê.

Tôi vui vẻ hét lên: “Lợi hại, lợi hại quá!”

Lý Hành: “Còn có thứ lợi hại hơn.”

Tôi: “Cái gì?”

Anh tròng cái vòng cuối cùng lên người tôi, kéo tôi lại gần anh, ghé sát tôi nói: “Em, là của anh.”

Tôi: …

Không chịu nổi, không chịu nổi.

Hai chúng tôi khiêu khích nhau, cuối cùng lôi nhau đi nhảy bungee.

Khi tới gần chỗ nhảy bungee, tôi nhìn thấy một bức tường “Chiến tích.”

Tiêu đề là: [Có bí mật nào mà bạn tự hào nhưng không thể nói cho người khác biết, hãy mạnh dạn nói ở đây.]

Tôi nhìn thấy nhiều người viết—

[Đi làm phẫu thuật một mình.]

[30 tuổi vẫn còn là con trai nguyên tem.]

[Tự mình học xong đại học.]

Tôi lấy ra một tờ ghi chú, viết: [Tôi có thể ăn mười cái bánh trong một lần.]

Lý Hành cũng đang viết, viết xong còn cố tình treo trên cao không cho tôi nhìn thấy, nhưng tôi vẫn cố xem được—

[Kết hôn với thần tượng.]

Cờ hó, anh biết nhiều quá.

Khi xếp hàng gần đến lượt, tôi thấy hối hận.

Cô gái trước đó quá thảm, nhảy nửa chừng bị bạn trai thả tay ra, điện thoại mất, giày mất một chiếc.

Tôi đang định nói tôi không chơi nữa.

Lý Hành nói: “Nguy hiểm quá, không chơi.”

Tôi giả vờ tiếc nuối, hỏi anh: “Thật hả?”

“Ừ.” Lý Hành nói, “Truyện nhiều kỳ anh đang đu theo còn chưa đăng hết, anh không thể chết được.”

Tôi: Đậu.

Mong ước được chơi công viên với bạn trai của tôi đã thành hiện thực. Bản thân công viên trò chơi không quá hấp dẫn với tôi. Vì vậy, tới trưa thì chúng tôi rút lui.

Buổi trưa tôi với Lý Hành đi ăn lẩu.

Chưa bao giờ tôi nghĩ Lý Hành sẽ ăn loại đồ ăn bình dân này.

Cũng như không nghĩ, thần tiên cũng xì mũi khi ăn lẩu bị cay quá.

Ha ha.

Mũi Lý Hành hồng hồng rất dễ thương.

Sau bữa ăn, chúng tôi đi dạo phố cho tiêu bụng, tôi đang bị mất dây buộc tóc nên tới cửa hàng đồ phụ kiện trang sức mua mấy cái.

Tôi mua ba cái với giá một tệ, khi anh đang định trả tiền, Lý Hành nhìn sững sờ một đống đồ tiếp ứng hình cái gương nhỏ. (Đồ tiếp ứng: là những vật dụng fan làm để sử dụng cho các buổi biểu diễn của thần tượng, bao gồm: banner, lightstick, băng đô, vòng tay…)

Tôi tò mò hỏi anh: “Anh nhìn gì vậy?”

Lý Hành: “Không có gì, không ngờ lại có thể nhìn thấy ‘ánh trăng sáng’ ở đây.”

Cái, quỷ, gì, vậy?

Anh thật sự có ‘ánh trăng sáng’?

Mà cô ta còn là một minh tinh.

Khóe miệng tôi vốn đang nhếch cao bỗng sụp xuống.

Không được, tôi phải xem đó là ngôi sao nào, nếu không sau này gặp được thì rất ngại.

Tôi bước tới, nhìn thấy một đám Lộc Hàm, Vương Tuấn Khải, Trương Nghệ Hưng, Dịch Dương Thiên Tỉ…

Không có nữ.

Tôi ra vẻ rộng lượng hỏi anh, “Người đẹp nào?”

Anh cầm một cái gương đưa cho tôi: “Cô ấy.”

Tôi run rẩy nhìn vào gương, nhìn thấy một hình ảnh, mặt tôi.

Tôi: …

Lật lại nhìn, mặt trái là một con vịt bằng cát với ba chữ màu đen: [Hit my duck.]

Tôi:!!!

Sau khi mua sắm, Lý Hành hỏi tôi làm gì tiếp.

Tôi nhớ bộ phim được dựng từ tác phẩm của tôi “Ngự long cao thủ” đã được công chiếu, tôi với Lý Hành ở bên nhau lâu như vậy mà chưa từng xem phim cùng nhau.

Vậy là cả hai đi xem phim.

Khi băng qua đường, rất đông người chen qua chen lại, tôi gần như bị ép tách khỏi Lý Hành, đột nhiên tay tôi ấm lên, ai đó giữ chặt tôi lại.

Tôi nhìn lên, anh đang hạ thấp mũ lưỡi trai, cười với tôi: “Nắm tay anh.”

Vợ chồng già như tôi lại ngượng ngùng đỏ mặt, “Làm gì vậy.”

Lý Hành dắt tôi: “Đồ đạc quý báu, lúc nào cũng phải giữ bên mình.”

Tôi: Nè.

Đồ yêu quái.

Miệng càng ngày càng ngọt.

Bắt đầu phim.

Chúng tôi mua vé rạp chiếu lớn với màn hình khổng lồ.

Có rất nhiều người.

Xem rất hăng hái.

Có lúc cả khán phòng cùng phá lên cười.

Có lúc khán giả cùng sụt sùi rơi lệ.

Rất nhiều người cảm động vì tác phẩm của tôi.

Nhưng không ai biết tác giả bộ phim đang ở đây.

Phim rất hay.

Coca rất ngon.

Nhưng không có tình tiết như trong truyền thuyết—

Là chuyện hai người vô tình uống cùng một ly coca hay chạm tay nhau khi lấy bắp rang.

Tôi giả vờ chăm chú xem phim. Lại phát hiện Lý Hành đang ăn kẹo.

Tôi hỏi nhỏ anh: “Kẹo ở đâu mà anh có?”

Anh cúi đầu, ghé vào tai tôi nói: “Lúc xếp hàng, một cô bé đưa cho anh.”

Tôi: Hừ, anh đúng là già không bỏ nhỏ không tha.

Hương đào ngọt ngào trong miệng anh rất hấp dẫn, anh hỏi: “Em có muốn ăn không?”

Tôi: “Anh còn hả?”

Anh: “Anh còn một viên trong miệng.”

Đệt, tôi không cần không cần—

A…

Trốn không được.

Anh túm gáy tôi, chặn môi tôi, tách răng tôi ra, lừa viên kẹo trái cây vào miệng tôi.

Tôi hoảng hốt đẩy anh ra.

Quay người, cúi đầu xuống.

Anh cười cười, tiếp tục xem phim.

Tôi vừa mắng anh vừa chép miệng.

Thật ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.