Trợ lý luôn luôn đi theo Hạ Văn, nên mò được trong lòng Hạ Văn.
"Cậu muốn nói gì."
"Ý tôi là, chúng ta có thể đào tạo một nhóm trăm người thành thần tượng đa nghệ. Thế này chúng ta có tiền để kiếm, lại có tiểu tỷ tỷ, hi hi hi."
Trợ lý đơn giản vừa nghĩ tới bức tranh đó liền kích động.
"Đem nụ cười dung tục của cậu thu về đi, thật là làm cho gia mất mặt."
Hạ Văn thật khó hiểu, tại sao người này có thể đi theo mình lâu như vậy, thật là điên rồi.
"Tam gia, anh đây là đồng ý rồi sao."
"Nếu không có nữ nhân kia tôi muốn cậu xinh đẹp."
Hạ Văn đốt một điếu thuốc, khói thuốc bao phũ lấy hắn phá lệ đẹp đẽ.
......
Cốc cốc cốc......
"Đến đây."
Cửa khu nhà trọ Lục Ảnh bị gõ vang.
"Ngươi là ai."
Âm thanh của Cổ Bình và Hạ Trì đồng thời vang lên.
"Cậu là Bình Tử nhỉ, tôi hiện là trợ lý sinh hoạt của chị Ảnh."
"Sinh......trợ lý sinh hoạt?"
Cổ Bình rất khó hiểu, lão đại mười mấy tuổi liền một mình ra nước ngoại, không nhanh liền đem bản thân chăm sóc rất tốt, còn đem phòng làm việc của mình sửa sang gọn gàng ngăn nắp.
Người đàn ông như thế này vậy mà cần trợ lý sinh hoạt.
"Không đúng, cô vừa nãy nói, chị Ảnh, tình huống gì. Không lẽ là tôi đi nhầm rồi."
Cổ Bình ngượng ngùng gãi đầu.
"Này, tôi nói với cậu a, chị Ảnh là một người đàn ông lớn lên rất đẹp, nhưng lại đã mua một đống đồ nữ trang, còn để tôi gọi anh ta là chị Ảnh. Thật kì lạ a."
"Cô nói anh ta để cô gọi anh ta là chị Ảnh."
Điên rồi điên rồi, người đàn ông này tuyệt đối là điên rồi.
Nhiều năm như vậy vì một cây kẹo que canh canh trong lòng.
"Cô ở đây?"
"Đúng vậy, tôi là trợ lý sinh hoạt."
Hạ Trì ngửa đầu kêu ngạo.
Giống như một con ngỗng lớn tưởng mình là một con thiên nga.
"Xùy."
Cổ Bình định không quan tâm đến người phụ nữ kiêu căng này, xoay người đi tìm phòng.
Đi theo Lục Ảnh bao năm, Cổ Bình biết anh là một người rất dễ sống chung, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt của anh, lão đại sẽ không tức giận.
......
"Anh trở về rồi."
Khi Lục Ảnh đang trở về đã đem mặt nạ tháo xuống, trên mặt trang điểm đậm, đội tóc giả vào, hiển nhiên chính là một vưu vật.
"Chị Ảnh, anh sao lại giả trang thành như vậy."
Hạ Trì thật là nhìn không quen.
"Tôi chưa nói qua với cô, tôi hiện là vũ nữ sao."
"Ôi mẹ ôi, anh là vũ nữ."
Hạ Trì hiện đang có chút hối hận, trước đây dù sao vẫn làm một quản lý trong cửa hàng, người trong nhà hỏi tới, vẫn có thể nói qua loa.
Bây giờ thì tốt rồi, thế mà là trợ lý sinh hoạt của một vũ nữ, lúc đầu nhìn cách ăn mặc trên thân anh còn cho rằng là một ông chủ lớn.
"Lão đại, anh đã trở về a." Cổ Bình nghe thấy âm thanh của Lục Ảnh lập tức từ trên lầu chạy đến.
"Bình Tử, cậu đến rất nhanh."
"Lão đại, anh.......anh sao thế này, cách ăn mặc này."
Cái này Cổ Bình cũng biết tại sao anh để người phụ nữ đó gọi anh là chị Ảnh rồi.
"Ồ, Tam gia thích."
Tam gia, cái đệch, lại là người đàn ông đó, tại sao lão đại lập tức đánh mất chính mình thế.
Lão đại nếu thích, cậu có thể đem tiền lương của mình cho lão đại mua kẹo que.
"Có việc gì, lên phòng sách nói, một thân này thật là khó chịu."
Hạ Trì nghe cuộc nói chuyện của hai người này, nghe đến một mặt lờ mờ.