Tam Hỏa

Chương 14



Tống Hoài Quân biết bản thân đang hơi ép buộc người ta, dù gì Lâm Sân cũng là người không thích phiền phức, càng không thích ở cùng 1 chỗ với con gái. Nhìn mặt anh ấy vậy, đã coi là rất tận lực chiếu cố Tống Tịnh Vãn rồi, mấy lần nhờ việc liên quan tới cháu gái đều không từ chối.

Chú Tống rất cảm động, đã được một tấc lại muốn tiên thêm một thước: “Vất vả rồi người anh em, Tống Tiểu Oản nhà tôi còn quen biết, thân thiết với cậu một chút, thực tế thì cũng chẳng có ai. Cậu bây giờ cũng có người trong lòng, hẳn sẽ hiểu tâm trạng của tôi. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cậu không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, có vấn đề gì cứ tìm tôi, tôi nhất định dốc lòng giúp đỡ...”

Lời này hẳn là đã đánh thẳng vào điểm yếu của Lâm Sân, Tống Hoài Quân thấy anh có chút không tình nguyện nhưng cũng chẳng cự tuyệt, vậy là đồng ý rồi. Giải quyết được chướng ngại vật trong đêm nay, anh thở dài một hơi, nụ cười trên mặt tươi rói.

“Cảm ơn nha, buổi tối cứ lấy cớ tôi nghĩ cho cậu, chờ tin nhắn của tôi, sau đó cho con bé đi dạo một vòng là được rồi, tuyệt đối không làm phiền cậu quá lâu.”

“Ừ.” Lâm Sân kéo áp khoác lên vuốt vuốt vai, trả lời rất thờ ơ. Tống Hoài Quân cũng không thèm để ý những chi tiết này, bắt đầu suy nghĩ lý do cho Lâm Sân, buổi tối còn lôi con bé Tống Tịnh Vãn đó đi dạo. Cô là người không dễ tiếp cận, dù sao Lâm Sân cũng là đàn ông, nếu để Tống Tịnh Vãn hiểu lầm Lâm Sân có ý với mình sẽ không tốt lắm...

Anh nghĩ nhập tâm đến nỗi không màng đến cảnh sắc xung quanh.

Làng du lịch này có kiến trúc rất đặc sắc, phòng ở được dựng bằng gỗ, bốn mùa ở đây đều trồng cây xanh, hoa cúc, ngọc lan nở rộ, trong không khí tràn ngập hương thơm ngào ngạt mùi hoa quế.

“Thơm quá.” Tống Tịnh Vãn và Khinh Khinh cảm thám, hương hoa thuận theo chiều gió bay đến phía Lâm Sân.

“Tiểu Vãn, em nhìn mấy bông hoa này xem, thật đẹp. Chúng ta cùng chụp vài kiểu ảnh đi” Vân Khinh Khinh lôi kéo Tống Tịnh Vãn chụp hình dưới chỗ cây hoa quế.

Lâm Sân không thích người mình dính hương hoa bèn đi ngược chiều đến nơi chẳng còn mấy bông hoa đó nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy cảnh sắc nơi này phá lệ động lòng người, vô cùng đẹp đẽ.
Tống Tịnh Vãn ở cùng Vân Khinh Khinh cũng không tệ lắm, không phải kiểu mới gặp đã thân, mà là rất hòa hợp lúc đối đáp với nhau.

Vân Khinh Khinh nhìn Tống Tịnh Vãn thầm nghĩ, đây là cháu gái bạn trai mình, tương lai cũng có thể trở thành cháu gái mình; Tống Tịnh Vãn nhìn Vân Khinh Khinh, thầm nghĩ đây là bạn gái chú nhỏ, tương lai cũng có thể trở thành thím của mình.

Có mối quan hệ thế này, lúc ở chung dễ thân hơn so với người bình thường. Vân Khinh Khinh càng cảm thấy về sau mình có thể trở thành trưởng bối của người ta, trong lòng không hiểu sao nhiều hơn một phần trách nhiệm, nghĩ rằng mình nên quan tâm Tống Tịnh Vãn một chút, lại không để ý chính mình so với cô ấy lớn hơn chẳng được bao nhiêu tuổi, tính tình còn không trầm ổn bằng.

Về đến phòng, thu xếp đồ đạc đã gần 11 giờ, những người khác cũng rục rịch đến nơi. Tống Hoài Quân không thích cùng những người nhất định phải tới phá đám anh hẹn hò kia chơi bời, dẫn người yêu và cháu gái đi ăn cơm trưa.

Đương nhiên Lâm Sân không giống đám bạn tồi tệ đó, buổi tối anh còn phải nhờ người ta trong coi cháu gái mà.

Khu du lịch này chỉ có một phòng ăn chung, dù là Tống Hoài Quân muốn tránh người cũng không được bao lâu, những người khác đang lục đục tới dùng cơm. Bàn ăn nhỏ phút chốc biến thành một bàn tiệc, Tống Tịnh Vãn bị đẩy tới một góc nhỏ, Lâm Sân cũng bị đẩy tới ngồi cùng cô.

Ăn cơm xong, mọi người ồn ào bàn chuyện nên đi chơi ở chỗ nào, thuận tiện trêu chọc Tống Hoài Quân một chút, rất ít ánh mắt chú ý đến người đang yên tĩnh ăn cơm, nói gì đến việc tự ngồi ăn cơm một cách im lặng. Tống Tịnh Vãn lúc ăn cơm không thích nói chuyện, đợi đến lúc cô ăn gần xong, Lâm Sân thuận tay đẩy một cốc nước ấm qua, “Tôi phát hiện mỗi lần cháu ăn cơm đều rất tập trung.”

Ăn cơm chung nhiều lần, thói quen nhỏ sẽ dễ bị người ta chú ý đến. Anh phát hiện khi cô ăn cơm vô cùng chú ý, không thích nói chuyện cũng không thất thần, chuyên tâm vào đồ ăn trước mặt, trong bát chưa từng thừa lại một hạt cơm, cuối cùng canh cũng uống sạch sẽ, cơm nước xong còn thích uống một cốc nước ấm.

“Cảm ơn.” Tống Tịnh Vãn nhận lấy, “Không phải nghiêm túc, chỉ là thói quen thôi ạ.”

“Ừ, đúng là thói quen tốt.” Anh khẽ cười, sau đó quay qua người bên cạnh trò chuyện một chủ đề khác.

Tống Tịnh Vãn cẩn thận uống một ngụm nước, không lạnh không nóng, nhiệt độ vừa phải nhất.

Có điểm giống với con người của Lâm Sân.

“Tiểu Vãn, chúng ta cùng đi cưỡi ngựa nhé?” Vân Khinh Khinh nghe Tống Hoài Quân nói qua Tống Tịnh Vãn lúc ăn cơm không thích nói chuyện, cho nên đợi cô ăn xong mới tới mời.

“Cưỡi ngựa?” Tống Tịnh Vãn biểu lộ vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Em không đi đâu.”

“Không sao hết, chỗ đó có người chuyên nghiệp dạy, mà không cần học cũng được, ngồi trên ngựa đi một vòng thôi, nào, chúng ta về thay quần áo đã. Em mặc váy sẽ không tiện, có mang quần đi không? Chị cho em mượn, hai chúng ta chiều cao chênh lệch không nhiều, sẽ mặc vừa đó.” Vân Khinh Khinh là một người năng động, nhiệt tình, dây thần kinh nhận thức hơi thẳng một tí, không nhìn ra Tống Tịnh Vãn mang ý kháng cự, lôi kéo cô về thay đồ.

Mặc dù nói là chỉ thay cái quần, nhưng Vân Khinh Khinh là biên tập của tạp chí thời trang, đối với việc phối đồ vô cùng nhạy cảm, thấy quần của mình phối với áo của Tống Tịnh Vãn không hợp, lại tìm áo của mình cho cô đổi, bản thân cũng tìm một bộ đồ khoan khoái nhẹ nhàng, đợi đến lúc thay đồ xong xuôi, bên ngoài chỉ còn Tống Hoài Quân đang đứng chờ, những người khác đã đi đến chuồng ngựa từ lâu.

Khu du lịch có xe đưa tới chỗ cưỡi ngựa, Tống Hoài Quân không đi xe, đi dạo còn có thể thưởng thức phong cảnh trên đường, lúc bắt đầu, Tống Tịnh Vãn còn không khẩn trương, cho tới lúc đi gần tới nơi, xa xa trông thấy có người cưỡi ngựa trên bãi cỏ, bọn họ như thể đang tranh tài vậy, tiếng ngựa kêu vang khiến Tống Tịnh Vãn lo sợ.

Vân Khinh Khinh rất hưng phấn, lôi kéo Tống Tịnh Vãn nói: “Tiểu Vãn, em xem bọn họ cưỡi ngựa kìa, thật lợi hại!”

“Thích không? Chờ lát nữa sẽ dẫn em đi một vòng.” Tống Hoài Quân cười nhìn bạn gái mình, căn bản không nhìn thấy cháu gái mình đang sợ tới nỗi nắm chặt tay.

“Anh cũng biết cưỡi ngựa?”

“Đương nhiên, nếu không thì đưa em đến đây làm gì?” Dĩ nhiên vì để thể hiện ra mị lực của mình, ai mà đưa bạn gái tới chỗ mấy thứ mình không am hiểu chứ.

“Thật sao? Tốt lắm tốt lắm.” Vân Khinh Khinh rất vui vẻ, muốn hôn anh một cái, lại nghĩ tới Tống Tịnh Vãn vẫn đang ở chỗ này, kịp thời ngừng lại động tác, ngượng ngùng quay đầu không nhìn anh nữa.

Đối với việc này, Tống Hoài Quân rất tiếc, thấy đầu gỗ Tống Tịnh Vãn vẫn im lặng ngồi đó, bộ mặt vô dục vô cầu, chẳng làm hành động gì quá phận.

Cái bóng đèn nhỏ này quả thực có chút chướng mắt, nhưng Tống Hoài Quân đã nghĩ ra biện pháp giải quyết nhanh chóng.

Đến chỗ nghỉ ngơi, bọn họ đội mũ an toàn cùng với đồ phòng hộ sau lưng, sau đó cùng với nhân viên đi tới chuồng ngựa chọn ngựa.

Lâm Sân một thân một mình, bên người không cần nhân viên, bên cạnh là một con ngựa màu nâu mạnh mẽ đang ăn cỏ khô, Tống Hoài Quân vừa thấy Lâm Sân như thể trông thấy cứu tinh, hai mắt sáng ngời.

“Tống Tiểu Oản, chú Lâm của cháu cưỡi ngựa giỏi lắm, để nhân viên chọn cho cháu một con ngựa ngoan ngoãn rồi nhờ chú Lâm chỉ cho, chú đưa Khinh Khinh đi dạo một vòng, quay về sẽ dạy cháu.”

Nói xong, liền dắt một con ngựa, dẫn Vân Khinh Khinh đi.

Thầy hướng dẫn tìm cho Tống Tịnh Vãn một con ngựa hiền hiền, Lâm Sân thấy cô lẻ loi bị bỏ lại, đến ngựa cũng không dám sờ, đi đến bên cạnh ôn nhu nói: “Sợ à?”

Anh cho là cô sẽ nói không sợ, bởi vì cô biểu đạt rất nghiêm túc, nếu không phải thấy cô nắm tay quá chặt, anh cũng không nhìn ra cô đang khẩn trương.

“Sợ.” Cô dùng ngữ khí nghiêm nghị, nói ra một chữ.

Đúng là thành thật.

Ý cười của Lâm Sân tràn lên khóe mắt, “Không cần sợ, ngựa chỗ này đều đã qua huấn luyện.”

Nhưng Tống Tịnh Vãn không bỏ đi sự giằng co trong thâm tâm được, “Chú Lâm, chú cứ đi đi, cháu không cưỡi. Cháu ở chỗ này chờ mọi người.”

Lâm Sân cũng không miễn cưỡng cô, “Một mình cháu ở chỗ này cũng rất nhàm chán, không bằng chúng ta dẫn nó đi lại một chút, trước tiên cùng nó làm quen đã, chờ hết sợ thì lên, đã đến đây mà không thử thật sự đáng tiếc đấy.”

“Cháu cảm thấy dù chỉ một chút cũng không quen nổi.” Tống Tịnh Vãn thực sự nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Con ngựa đó rất dễ gần, cô ngắm nó thì được nhưng ngàn vạn lần đừng bảo cô sờ lên người nó.

Lâm Sân không biết tại sao cô có thể nghiêm túc mà nói ra mấy lời đáng yêu như vậy, lại còn nói bằng dáng vẻ vô cùng chăm chú.

Ánh nắng thu chiếu lên người trông ấm áp vô cùng, người quen mà thấy nét mặt dịu dàng của Lâm Sân bây giờ khẳng định sẽ kinh ngạc lắm.

Tống Tịnh Vãn không hiểu rõ Lâm Sân, chỉ cảm thấy tâm tình của anh hình như không tệ.

“Ừm, nếu vẫn chưa quen với ngựa, vậy dẫn nó đi ăn chút cỏ khô đã.” Lúc anh nói như vậy, cô cũng không lỡ gạt đi sự hăng hái ấy, gật đầu dẫn theo con ngựa cùng anh đi tới sườn núi nhỏ bên kia, thầy hướng dẫn có nói bên hồ kia có khá nhiều cỏ.

Cuối tuần, người đến đây chơi không ít, dọc đường Tống Tịnh Vãn đi qua đều thấy mấy thầy hướng dẫn đang cưỡi ngựa hoặc là cho ngựa ăn cỏ. Qua sườn núi, người cũng dần dần ít đi, chỉ có mấy người xa xa cưỡi ngựa chạy rất nhanh, không biết Tống Hoài Quân đưa Vân Khinh Khinh đi đâu, cũng không biết chú nhỏ đã học xong bộ môn khó nhằn này từ khi nào.

“Thật ra lúc trước chú của cháu phải đi tiếp một người khách hàng rất thích cưỡi ngựa, tiếp xúc với người đó nhiều, chú nhỏ của cháu suốt ngày đi tới chỗ dạy cưỡi ngựa, về sau liền học được.”Lâm Sân giống như biết cô đang suy nghĩ gì, chủ động nói chuyện nhảm.

“Vậy chú Lâm học được từ bao giờ thế?”

“Trước đó có đi Mông Cổ, một người bạn ở đó đã dạy tôi.”

Tống Tịnh Vãn kinh ngạc, “Chú Lâm, cháu phát hiện, chú có rất nhiều bạn bè.” Cô đã gặp qua bạn bè của Lâm Sân, nhưng mỗi lần lại là những người khác nhau, Tống Hoài Quân cũng là người có nhiều bạn bè, cô thật sự thắc mắc sao bọn họ có thể kết bạn được nhiều người như thế.

“Thật sao? Tôi cũng không để ý đến.” Anh bước đi rất chậm, ánh mắt luôn luôn lơ đãng rơi trên khuôn mặt cô.

Tống Tịnh Vãn không bài xích việc cùng Lâm Sân nói chuyện phiếm, ngược lại còn cảm thấy nói chuyện với anh rất dễ chịu, anh biết giữ một khoảng cách nhất định, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt. Hai người chậm rãi đi tới, chưa phát giác đã đi được rất xa.

Tống Hoài Quân mang theo Vân Khinh Khinh chạy một vòng cuối cùng mới nhớ đến cháu gái mình, lúc trở về thì thấy Lâm Sân đang đi dạo với cô.

“Tiểu Vãn!” Vân Khinh Khinh ngồi trên ngựa nhìn thấy Tống Tịnh Vãn liền vẫy vẫy tay.

Tống Hoài Quân vì khoe khoang kỹ thuật của mình nên không lập tức xuống ngựa, mà cưỡi ngựa chạy thẳng tới hướng hai người đang dạo kia. Anh biết căn khoảng cách tốt, cũng đánh giá cao khả năng của mình, duy chỉ có tính sai ở chỗ Tống Tịnh Vãn nhát gan kia.

Tống Tịnh Vãn thấy con ngựa trắng hướng tới chỗ bọn họ như bị mất khống chết, lại thêm con ngựa của Lâm Sân đang dắt bỗng thét lên, dọa cô vội vàng kéo Lâm Sân bỏ chạy.

Lúc tay cô nắm lấy tay Lâm Sân, anh sửng sốt một chút, Tống Tịnh Vãn vừa dắt người chạy được hai bước, lại trượt chân giẫm vào một cái hố sâu.

“Tống Tiểu Oản, cháu không sao chứ?”

Tống Hoài Quân thấy cháu gái ngã liền ghìm chặt dây cương rồi từ trên ngựa nhảy xuống, Lâm Sân nửa ôm Tống Tịnh Vãn, anh liền vội vàng tiến lên đem người từ trong ngực Lâm Sân kéo về phía mình.

“Không có việc gì, chỉ là trẹo chân rồi.” Tống Tịnh Vãn chịu đựng nỗi đau nhỏ giọng nói, vành mắt ửng hồng.

“Cháu chịu đựng một chút, chú đưa cháu đi bệnh viện.” Tống Hoài Quân thấy Tống Tịnh Vãn đau đến nỗi eo cũng chẳng thẳng nổi, lập tức khom người bế cô lên.

Sau đó, anh cảm thấy, mình đánh giá hơi nhẹ cân nặng của Tống Tịnh Vãn rồi. Mới ôm thì không thấy sao, đi được vài bước, đã cảm thấy hai cánh tay chịu không nổi.

Thời điểm anh sắp thả Tống Tịnh Vãn ngã xuống, Lâm Sân trực tiếp đỡ lấy, bế cô lên.

Tình huống có hơi đặc thù, Tống Hoài Quân không thèm so đo, anh thở hổn hển mấy hơi, cầm điện thoại nói: “Không được... Tống Tiểu Oản cháu nặng quá đi, để chú Lâm ôm cháu trước, chú đi gọi người tới đón, cứ đi một chút đi...”

Đứa nhỏ này, không có việc gì mà ăn nhiều như vậy, nhìn thì rõ gầy, không nghĩ ra lại nặng thế. Tống Hoài Quân sốt ruột bận bịu thúc giục người khác, không dừng lại nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.