Tam Hỏa

Chương 15



“May là không gãy xương cũng không trật khớp, chỉ bị giãn dây chằng thôi. Bây giờ quay về nghỉ ngơi cẩn thận, hai ngày tới đừng cử động mạnh, xoa chút thuốc là ổn rồi.” Sau khi bác sĩ kiểm tra kĩ càng xong thì bảo y tá đi lấy thuốc, Tống Hoài Quân nghe vậy mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Tống Tịnh Vãn cúi đầu, nhỏ giọng cảm ơn bác sĩ, nhẹ nhàng kéo ống quần đang cuộn trên bắp chân xuống.

“Đang yên đang lành cháu chạy cái gì, đã biết đau chưa?” Tống Hoài Quân nhớ tới cảnh tượng vừa rồi vẫn sợ hãi trong lòng, bắt đầu giáo huấn cháu gái. Vân Khinh Khinh không nhịn nổi nữa, phản bác thay Tống Tịnh Vãn: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói con bé, nếu không phải do anh cưỡi ngựa chạy gần như vậy, Tiểu Vãn cũng sẽ không bị dọa. Tất cả là do anh! Chưa kể anh còn suýt để ngã người ta xuống đất, anh làm chú kiểu gì thế hả?”

Nói đến việc suýt để cô ngã, sắc mặt Tống Hoài Quân lập tức lúng túng, “Là do nó nặng quá đấy chứ, đâu phải do anh yếu. Em đừng nhìn nó gầy mà hiểu lầm.”

Anh cũng đâu yếu đuối đến vậy, sao mà bế một cô gái cũng không bế nổi, suy cho cùng vẫn là do Tống Tiểu Oản quá nặng.

Vân Khinh Khinh thấy Tống Tịnh Vãn càng cúi đầu thấp đầu hơn thì lườm nguýt Tống Hoài Quân, quả thực rất muốn khâu chặt miệng anh lại. Cô dùng sức nhéo vào người anh mấy lần, “Còn dám nói! Anh mới là đồ nặng cân ấy! Lâm Sân người ta ôm một đường cũng không kịp thở, tự bản thân anh yếu ớt còn dám trách người khác!”

Không biết xấu hổ chê con gái nặng trước mặt nhiều người như vậy.

Tống Tịnh Vãn cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện, bàn tay bất an hết nắm chặt lại buông ra, trong đầu không tự chủ hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy. Chú nhỏ vừa bế cô, còn cô bị ánh nắng chiếu vào đến mức nheo cả mắt, trong lúc lộn xộn thì bản thân chuẩn bị rơi xuống. Vốn đã lên tinh thần tiếp mặt đất, bỗng nhiên được một đôi tay vững vàng ôm lấy. Ngay lập tức, cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Mùi hương xa lạ hương bao quanh lấy, theo từng bước chân rung động, cô nghe được tiếng tim đập của anh, vô cùng trầm ổn, mạnh mẽ, cứ từng chút xuyên qua màng nhĩ, kích thích đến thần kinh cô. Máu trong người cũng dần dần nóng lên, chỉ một lúc đầu óc đã trở nên trống rỗng.

“Đi thôi.” Thấy y tá tới đưa thuốc, Lâm Sân vẫn luôn im lặng từ nãy phải lên tiếng ngăn cản cặp đôi kia cãi nhau.

Tống Hoài Quân nhận lấy thuốc rồi bảo Vân Khinh Khinh cầm ví tiền của anh đi trả tiền thuốc men, thấy Tống Tịnh Vãn đang tự vịn mép giường đứng dậy, anh liền bước lên phía trước nhấn vai cô xuống, “Không nghe bác sĩ nói không thể cử động mạnh hả, còn định chạy lung tung cái gì!”

Đứa nhỏ này sao không khiến người ta bớt lo được cơ chứ.

“Cháu thấy không đau lắm, có thể tự mình đi được.” Tống Tịnh Vãn yếu ớt nói xong lại cúi đầu không dám nhìn người khác.

“Để tôi giúp.” Lâm Sân đi đến bên giường chủ động đề xuất hỗ trợ. Tống Hoài Quân suy nghĩ khoảng cách từ đây ra khỏi cửa bệnh viện xong, sau đó từ chối ý tốt của bạn: “Không sao cả, cứ để tôi cõng là được.”

Bế cô phải dùng lực cánh tay, còn cõng chắc chắn anh có thể.

Lâm Sân không đáp lại, anh đi đánh xe trước.

Tống Tịnh Vãn khó khăn leo lên lưng Tống Hoài Quân, Vân Khinh Khinh cầm túi thuốc theo sau. Mãi một hồi vật lộn mới lên được xe, sau đó mọi người đưa Tống Tịnh Vãn về phòng ở làng du lịch nghỉ ngơi. Nhìn thời gian còn sớm, Tống Tịnh Vãn không muốn làm chậm trễ người khác nên bảo mọi người không cần để ý cô, cứ đi chơi trước đi, cô muốn ngủ một giấc. Tống Hoài Quân thấy cô bị thương không quá nặng, căn dặn kĩ càng xong thì kéo Vân Khinh Khinh đi khỏi.

Đợi đến khi gian phòng không còn ai khác, đầu óc đang căng cứng thần kinh mới bình tĩnh lại, cô nằm trên giường trằn trọc nhìn trần nhà.
“Anh không nên nói cô ấy trước mặt người khác như thế, anh có biết con gái rất nhạy cảm không hả? Tiểu Vãn bị người khác bế đi đã rất ngại ngùng, anh còn nói cô ấy nặng, cô ấy xấu hổ lắm chứ.” Chờ không còn người nào ở xung quanh, Vân Khinh Khinh liền mắng Tống Hoài Quân một trận.

“Không đâu, Tống Tiểu Oản chẳng bao giờ để ý mấy chuyện cỏn con này đâu, cũng không phải việc gì đặc biệt, bình thường anh vẫn nói chuyện như thế với nó mà, sao nó tức giận được chứ. Hơn nữa nó coi Lâm Sân như chú nó, có gì mà phải xấu hổ.” Hai người bọn họ bình thường nói chuyện đều khách sáo với nhau, cũng nhờ anh trung gian mới quen biết đôi chút. Trong trường hợp cấp bách như vậy, được người khác phái bế cũng đâu vấn đề gì.

Vân Khinh Khinh thấy bình thường EQ Tống Hoài Quân rất cao, không biết vì lý do gì động đến bạn và người thân lại trở nên ngu ngốc thế này. Cái này gọi là kẻ trong cuộc thì mù mờ, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo sao?

“Với cả Lâm Sân cũng đâu tính là người khác, cậu ta là bạn thân nhất của anh, nếu trước mặt người ngoài anh cũng không dám nói vậy đâu, anh tự biết chừng mực mà.”

Buổi tối Tống Hoài Quân thấy Tống Tịnh Vãn chỉ ăn một bát cơm mới phát giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Tống Tiểu Oản, cháu giận chú à?”

“Không có.” Cô uống cốc nước ấm rồi bình tĩnh đáp.

“Thật ra cháu không nặng chút nào, là do gần đây chú lười tập thể dục nên mới như vậy.” Tống Hoài Quân vội vàng an ủi cô. Còn Vân Khinh Khinh nhìn anh bằng ánh mắt oán trách, đã sớm nói con gái đều rất nhạy cảm rồi.

“Chẳng qua hôm nay khẩu vị cháu không tốt lắm thôi.” Tống Tịnh Vãn thấp giọng nói xong cũng không nhìn anh nữa.

Bữa tối hôm nay do Tống Hoài Quân và Vân Khinh Khinh mang đến cùng ăn với cô. Ăn xong hai người rời khỏi phòng, Vân Khinh Khinh liền nhéo cánh tay Tống Hoài Quân: “Xem đi, đã bảo anh con gái hay để tâm mấy chuyện này mà.”

Tống Hoài Quân buồn bực: “Không thể nào, xưa nay Tống Tiểu Oản có quan trọng mấy chuyện ấy đâu chứ.”

Từ nhỏ cô đã thích ăn, cũng chẳng phải lần đầu anh nói cô như vậy, sao bây giờ lại để tâm trong lòng thế nhỉ?
Lâm Sân ngồi cùng bàn ăn tối với mấy người bạn khác, đương nhiên không có 3 người nhà Tống Hoài Quân. Anh ăn không nhiều lắm, không hiểu sao cùng một nhà hàng mà buổi tối và buổi trưa mùi vị lại khác nhau như vậy.

Buổi trưa rõ ràng ăn rất ngon.

Ăn xong, mọi người xúm vào một chỗ chơi bài, chơi được một nửa, chợt có người nảy ra ý xấu: “Chắc chắn tên Tống Hoài Quân đang mải hẹn hò với bạn gái, mau gọi điện thoại kêu cậu ta đến đây!”

“Cái đồ thất đức này, lo tự mình chơi đi.”

Người có suy nghĩ xấu kia chắc chắn vẫn đang độc thân, còn người mắng cậu ta chắc chắn đã có bạn gái. Bây giờ Lâm Sân cảm thấy vô cùng nhàm chán khi ngồi ở đây cùng đám người này.

Mặc dù Tống Tịnh Vãn di chuyển bất tiện, Tống Hoài Quân cũng không nhờ vả Lâm Sân giúp đỡ, nhưng anh vẫn đến gõ cửa phòng cô.

“Chú nhỏ?” Tống Tịnh Vãn tưởng là Tống Hoài Quân đến.

“Là tôi.”

Nghe được tiếng của Lâm Sân, Tống Tịnh Vãn hơi bất ngờ, cô do dự một chút rồi mới vịn tường chậm rãi đi mở cửa.

“Sao chú lại tới đây?” Cô cúi đầu không nhìn anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua cảm giác gặp một người lại thẹn thùng thế này.

“Tôi nghe bác sĩ nói trong 24 giờ đầu có thể chườm lạnh để giảm bớt đau đớn, nên đã mang ít đá tới.”

“Cảm ơn chú.” Cô nhỏ nhẹ cảm ơn nhưng vẫn không nhìn thẳng.

Đợi một lúc mà chưa thấy Lâm Sân đưa túi đá chườm cho cô.

“Cháu đang không tiện, cứ để tôi giúp.”

“Không sao, tự cháu làm được.” Cô liên tục từ chối, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm hơi khó coi.

“Cháu bị thương là trách nhiệm của tôi, đều do tôi không để ý.” Đột nhiên anh nói một cách áy náy.

Tống Tịnh Vãn cảm thấy kinh ngạc, “Sao chú lại nghĩ thế chứ, là do tự cháu bất cẩn ngã xuống, chưa kể còn làm phiền đến chú..” Cô nặng như vậy, để anh ôm suốt một đường chắc chắn đã rất vất vả, nghĩ lại cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.

“Chú đừng nghĩ như vậy nữa, nếu không cháu khó xử lắm ạ.” Tống Tịnh Vãn chưa từng thấy mất mặt thế này, nói xong câu đó với Lâm Sân thì đóng cửa lại.
Từ Hoàng Sơn trở về, Tống Tịnh Vãn xin nghỉ 2 ngày, đợi đến khi hoạt động thoải mái mới đi làm ở bảo tàng. Tống Hoài Quân vẫn chưa yên tâm lắm nên liên tiếp mấy ngày trong tuần tới đưa đón, mãi đến lúc thấy chân cô đã có vẻ ổn định mới nhẹ lòng.

Gần đây công việc trong công ty tương đối bận rộn, Lâm Sân vừa nghỉ ngơi vừa hỏi Tống Hoài Quân: “Một cô gái đã quen biết cậu, sau đó lỡ tiếp xúc tay chân với nhau liền kéo dài khoảng cách. Đây là biểu hiện cho thấy cô ấy ghét cậu sao?”

Từ ngày thứ 2 ở Hoàng Sơn, Tống Tịnh Vãn chưa từng nhìn thẳng vào anh, nói chuyện cũng đều cúi đầu.

“Cũng có thể đó.” Tống Hoài Quân thấy Lâm Sân đã tiến triển tình cảm đến mức này thì vô cùng mừng rỡ, nhanh như vậy đã có tiếp xúc tay chân, tốc độ thần tốc quá, “Cậu nói xem tình huống cụ thể thế nào đi, cô ấy ra vẻ ghét bỏ không muốn gặp cậu hay là lúc nói chuyện tỏ ra không tự nhiên?”

“Không tự nhiên đi.”

“Vậy khả năng là đang thẹn thùng.” Lâm Sân nói một cách mơ hồ, anh cũng chưa nắm rõ cụ thể tình huống, nhưng đối với loại người như Lâm Sân rất ít cô gái nào có thể ghét cậu ta, tỉ lệ cô gái kia thẹn thùng tương đối lớn.

“Ha ha, Tống Tịnh Vãn, cậu thẹn thùng sao?”

Tôn Uẩn mới từ chỗ quay phim về đã đi thẳng đến nhà Tống Tịnh Vãn. Bởi vì hồi trước gặp scandal, trước cửa nhà cô luôn có một đống phóng viên ẩn nấp, cô đành phải tới đây tránh bão.

Tống Tịnh Vãn lòng dạ hẹp hòi phiền não mấy ngày nay, rõ ràng Lâm Sân đang giúp cô, cô lại xấu hổ không dám đối mặt. Mấy lần anh nói chuyện với mình, cô đều không dám nhìn thẳng, chắc chắn anh đang cảm thấy cô rất kỳ quái.

“Tớ không thẹn thùng, tớ cảm thấy mình đã làm phiền người ta thôi.”

“Có vậy mà cậu cũng không dám nói. Đây không phải thẹn thùng thì là cái gì? Còn rảnh rỗi đi lo lắng bản thân quá nặng khiến người ta mệt muốn chết, tự nhìn xem cậu mới bao nhiêu cân hả? Tống Tịnh Vãn, có phải cậu có ý với người ta không?” Tôn Uẩn nằm trên giường Tống Tịnh Vãn, tư thế không có chút hình tượng nào của người nổi tiếng, “Thật ra lần gặp trước do tớ cảm thấy ánh mắt của anh ta có tính công kích quá, nên mới tự cho rằng tính cách đó không thích hợp với cậu, nhưng nếu cậu cũng có cảm xúc thì có thể thử một chút.”

“Không có, cậu đừng nói lung tung.” Tống Tịnh Vãn vội vàng phủ nhận, “Chú ấy và chú nhỏ chỉ đang quan tâm cho tớ, cùng lắm hai người bọn tớ chỉ coi nhau như bạn bè, không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Tớ nghĩ thế nào? Cái gì tớ cũng chưa nghĩ, quan trọng là do cậu muốn hay không thôi.” Tôn Uẩn cười xấu xa, “Mau nói đi, lúc anh ta ôm cậu có cảm giác gì? Nói thật nhé, tớ yêu đương còn chưa được người yêu ôm kiểu công chúa bao giờ đâu đấy.”

“Không có cảm giác gì cả.” Cô lảng tránh ánh mắt Tôn Uẩn.

“Sao có thể thế được? Nhịp tim cậu có bị đập nhanh không? Có thấy mình như bị điện giật không? Lần trước tớ gặp qua, chắc hẳn dáng người anh ta rất tốt, cậu có cảm nhận được cơ bụng của người ta không?”

“Bạn trai cũ của tớ có cơ bụng nên tớ rất thích sờ. Tống Tịnh Vãn, cậu thật sự không có một chút ý nghĩ gì với anh ta hả?”

“Không có.” Tống Tịnh Vãn đã vùi người vào trong chăn, chỉ để lộ ra nửa cái đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.