Ao không sâu, nước chưa tới bắp đùi. Nhưng đột nhiên ngã xuống ao, cho dù người đó ở trên bờ phong lưu phóng khoáng thế nào, chung quy vẫn có phần chật vật.
Trì Dạ Bạch đứng trong nước, hàn ý mùa xuân chưa tiêu tán từ lòng bàn chân xông thằng lên đỉnh đầu. Đang định nói chuyện, Tư Mã Phượng cũng nhảy vào trong ao.
“Ngươi không sao chứ?” Tư Mã Phượng mặt trắng bệch, “Xin lỗi.”
“Ta không sao.” Trì Dạ Bạch biết hắn sợ nước, bảo hắn lên bờ trước, “Ngươi đi lên đi.”
“Nhưng trong lòng ta rất vui.” Tư Mã Phượng đột nhiên nói.
Trì Dạ Bạch: “…”
Hắn hơi đau đầu, lại thêm chút khẩn trương, rũ mắt, nhìn cánh hoa trôi nổi trên mặt nước. Cánh hoa theo sóng nước đảo quanh bên cạnh quần áo ướt đẫm của hai người. Tư Mã Phượng kéo tay hắn, Trì Dạ Bạch né tránh, nhưng không tránh được, liền từ bỏ. Hắn cảm giác tay Tư Mã Phượng lạnh đến lợi hại, còn khe khẽ run.
Tư Mã Phượng khi còn bé gặp nạn trong nước vài lần, thiếu chút nữa hữu tử vô sinh, cho nên không chỉ có hắn, mà ngay cả người trong nhà và Trì Dạ Bạch đều biết hắn vô cùng sợ nước. Trì Dạ Bạch thấy hắn nhảy xuống ao, một chút oán giận trong lòng liền biến mất, chỉ cảm thấy ấm áp. Tư Mã Phượng thấy hắn yên lặng không nhúc nhích, vội vàng cầm tay hắn hôn.
Trì Dạ Bạch: “…”
Tư Mã Phượng: “Tiểu Bạch, ta thật sự nghiêm túc.”
Trì Dạ Bạch siết chặt nắm tay, kiềm chế ý nghĩ muốn đánh người.
Tư Mã Phượng: “Ta đã nói bao năm rồi, ngươi vẫn không tin ta.”
Trì Dạ Bạch lắc đầu, coi như không hiểu, “Đùa thì đùa, đừng cho là thật.” Hắn chậm rãi rút tay về, “Ngươi nên nhớ mình là ai, ta cũng phải nhớ ta là ai.”
Hắn nhấc chân leo lên bờ, Tư Mã Phượng một mình đứng trong ao, sau một lúc lâu mới từ từ trèo lên.
Trì Dạ Bạch bước thong thả dọc theo hành lang trở về phòng. Khi dùng nội kình hong khô quần áo, hắn nhớ tới chuyện đã xảy ra khi đến thành Khánh An điều tra Mộc miên nhân.
Thành Khánh An là một cảng lớn trên dòng Úc Lan, cực kỳ phồn hoa. Đối diện với thành Khánh An là Tân Gia Bảo- bởi vì bảo chủ bỏ mạng mà nhanh chóng suy tàn.
Năm đó võ lâm đại hội tổ chức ba ngày ba đêm. Tân Gia Bảo rất đáng giá, người giang hồ tranh chấp không ngừng. Tất cả mọi người đều mơ ước có được Tân Gia Bảo, sôi nổi ồn ào tâng bốc mình, tranh thủ cơ hội. Võ lâm minh chủ Lâm Thiếu Ý vẫn duy trì trầm mặc, chỉ tại thời khắc mấu chốt đứng dậy nói vài lời, đem trọng tâm tranh luận trở lại ân oán giữa Thiếu Ý Minh và Tân Gia Bảo. Thiếu Ý Minh của Lâm Thiếu Ý cũng ở trên dòng Úc Lan, bởi vì oán hận năm xưa với Tân Gia Bảo mà bị Tân Gia Bảo trả thù, cuối cùng hoả thiêu Thiếu Ý Minh. Trong trận đại hoả ở Thiếu Ý Minh, Lâm Thiếu Ý mất đi muội muội của mình và không ít nhân thủ, Thiếu Ý Minh tổn hại nghiêm trọng, võ lâm nhân sĩ tới hiệp trợ cũng tổn thương vô số. Lâm Thiếu Ý là người có khả năng và lý do cạnh tranh Tân Gia Bảo nhất.
Hiện tại bảo chủ đã chết, phu nhân của hắn cũng tự vẫn theo, chỉ để lại một đứa con trai còn nhỏ- nhưng đứa bé không hiểu chuyện kia bây giờ đã ở Thiếu Ý Minh, được Thiếu Ý Minh chiếu cố. Ngày cuối cùng của võ lâm đại hội, Phong Lôi Tử của Võ Đang và Tĩnh Hải Phương trượng của Thiếu Lâm Tự giải quyết dứt khoát: giao cho Thiếu Ý Minh, đã chết nhiều người như vậy, hiện giờ cũng không có gì để bồi thường, thôi thì giao Tân Gia Bảo cho hắn.
Sau khi Thiếu Ý Minh có được Tân Gia Bảo, lập tức bắt tay vào cải tạo. Lâm Thiếu Ý biến nó thành một cảng đối diện với thành Khánh An, gọi là càng Vĩnh Yên.
Khánh An vốn đã là cảng lớn trên dòng Úc Lan, khi tranh đoạt Tân Gia Bảo, triều định cũng mượn thế lực của vài bang phái giang hồ giành một chân, muốn thâu tóm Tân Gia Bảo, cùng thành Khánh An xây dựng lại thành một cự cảng nối liên hai bên sông lớn. Hiện tại Tân Gia Bảo thuộc về Thiếu Ý Minh, những gì Lâm Thiếu Ý làm không khác là mấy với suy nghĩ của triều đình.
Lúc ấy Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch vừa giải quyết xong vụ án Mộc Miên Nhân, nghe nói minh chủ Lâm Thiếu Ý đang ở công trường xây dựng cảng Vĩnh Yên, bèn đến thăm hắn.
Ba người tuổi tác xấp xỉ, năm đó điều tra trước và sau đại hoả Thiếu Ý Minh, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đều tận hết sức lực, Lâm Thiếu Ý coi hai người như tri giao, nhiệt tình tiếp đãi.
Nhưng trên công trường quả thực không có gì hay, Lâm Thiếu Ý đành xách vò hoa quế nhưỡng mình mang đến ra.
Hoa quế nhưỡng của Thiếu Ý Minh là rượu ngon có tiếng trên giang hồ, Lâm Thiếu Ý và Trì Dạ Bạch đều rất thích. Thích rượu này, lại vừa hay tâm trạng không tồi, vì vậy liền uống nhiều mấy chén.
Trên đường trở về Trì Dạ Bạch không biết mình nổi cơn điên gì, lúc hai người đi bộ qua cầu, hắn đột nhiên kéo Tư Mã Phượng lại hôn.
Tư Mã Phượng bị hắn làm cho hoảng sợ, đơ người trong chốc lát, sau đó lập tức ôm thắt lưng Trì Dạ Bạch, làm sâu sắc thêm nụ hôn không có kết cấu kia.
Giữa lúc môi lưỡi trằn trọc, Trì Dạ Bạch nếm được mùi thơm nồng liệt của rượu hoa quế trong miệng Tư Mã Phượng. Hoặc là còn có những thứ khác nữa, hắn không rõ lắm – lúc ấy hắn cũng hồ đồ, chỉ chăm chú hấp thu. Tư Mã Phượng hết sức dịu dàng, trái lại hắn có vẻ vội vàng xao động. Cuối cùng hôn đến dữ dằn, cắn bị thương khoé môi của Tư Mã Phượng, máu chảy ra.
Trì Dạ Bạch nếm được mùi máu tươi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Tư Mã Phượng ra. Tư Mã Phượng tuy bị cắn chảy máu, nhưng vẫn cười, muốn tới nắm tay hắn.
Trì Dạ Bạch lúng túng đến mức tỉnh cả rượu, hận không thể nhảy luôn xuống sông Úc Lan. Có lẽ là vẻ mặt của hắn rất đáng sợ, Tư Mã Phượng cũng dần dần thu lại nụ cười, khó xử bất đắc dĩ nhìn hắn. Hắn không nói được một câu, việc lúc ấy quá mức đáng sợ.
“Xin lỗi, là ta lỗ mãng. Ngươi đánh ta đi.” Tư Mã Phượng biết hắn quẫn bách và khó xử, cuối cùng tự cúi thấp đầu, cười hì hì giải thích với hắn.
Trì Dạ Bạch chỉ cần nhớ lại khi ấy liền đau đầu. Hắn đứng ở một góc hành lang thở dài, cây mộc lan đón xuân tưng bừng nở hoa, tiếng chim tước lanh lảnh trên cây hải đường. Tư Mã Phượng từ trong ao đi ra, đứng ở xa xa nhìn hắn, vẻ mặt có chút ngốc, lại thêm phần đáng thương.
Hai người đã quen biết nhau rất lâu rất lâu rồi, ngoại trừ cha mẹ, so với ai khác trên đời đều lâu hơn. Trì Dạ Bạch nhỏ hơn Tư Mã Phượng một tuổi, khi mẫu thân sinh hắn, Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình vừa hay ôm Tư Mã Phượng đến Ưng Bối Xá thăm hỏi. Trì Dạ Bạch là đứa bé chưa đầy tháng, lúc sinh ra cực kỳ yếu ớt, từ nhỏ cũng mắc nhiều bệnh. Phó Cô Tình nói con trai luyện võ có thể cường thân kiện thể, nên thường xuyên bảo cha mẹ hắn dẫn hắn đến nhà, cùng học võ với Tư Mã Phượng. Người bạn đầu tiên của hắn là Tư Mã Phượng, lần đầu tiên chơi diều là cùng Tư Mã Phượng, lần đầu tiên xuống biển cũng cùng Tư Mã Phượng, ngay cả lần đầu tiên cảm nhận nỗi sợ hãi của tử vong, cũng là vì Tư Mã Phượng.
Ngày đó hai người xuống biển chơi, Tư Mã Phượng kỹ năng bơi không tốt, lại bám theo hắn lặn sâu, kết quả thiếu hơi không trồi lên được.
Đã mười năm trôi qua, sự sợ hãi khi đó đã trở nên mơ hồ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc “hắn sẽ chết”, Trì Dạ Bạch tay chân sẽ lạnh lẽo, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nụ hôn kia đối với hắn cực kỳ đáng sợ, giống như mở ra một cánh cửa, khiến hắn thông suốt, cũng khiến hắn chán ghét bản thân.
Tư Mã Phượng vẩy nước trên người, hai ba bước nhảy lên hành lang, đi về phía hắn.
“Vẫn nên đi thôi.” Tư Mã Phượng nói, “Sương Hoa các nàng biết ngươi da mặt mỏng, cho nên ở Tẩm Sương Viện chỉ nghe chút nhạc xem múa hát, tuyệt đối không làm gì khác.”
Hắn nói chuyện, nhưng vẫn không nhịn được táy máy tay chân, vuốt tóc trên vai Trì Dạ Bạch ra sau.
“Ngày mai ta về Ưng Bối Xá.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Đêm nay đi.”
Vì tiếp đãi Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch, đêm nay Sương Hoa cự tuyệt không ít khách nhân. Nàng còn cùng mấy cô nương khác góp bạc, mua thời gian cả đêm của mình với mama. Nói là mở tiệc, cũng chỉ là bày một bàn đồ ăn ở trong phòng Sương Hoa, vui vẻ náo nhiệt ăn một bữa cơm mà thôi.
Nếu đã tiếp đãi Tư Mã Phượng, vậy đương nhiên không thể đơn giản, nhưng còn có thêm một Trì Dạ Bạch. Trì Dạ Bạch thích nghe bài hát gì, thích yến hội như thế nào, các nàng đều không biết, cho nên càng đơn giản càng tốt.
“Sương Hoa làm rượu nếp đặc biệt ngon, nhưng nàng thích nhất vẫn là làm đậu hủ chiên.” Mân Châu vui vẻ bưng đồ ăn lên, lại vui vẻ giới thiệu cho hai người, “Hành thái trên đậu hủ là ta hái. Ta trồng chúng trong viện của Hương Châu Lâu.”
Trì Dạ Bạch cười hỏi: “Các ngươi nơi đó còn có thể trồng mấy thứ này?”
“Lén trồng thôi, mama không biết.” Mân Châu cười nói, “Quy nô trái lại biết rõ, nhưng hắn cũng không nói gì ta. Chỉ có một góc nho nhỏ thôi. Mấy cây hành này lên rất tốt, đặt biệt thơm. Sương Hoa sau khi chiên xong đậu hủ nhất định phải rắc một ít lên.”
Đạu hủ vàng óng ánh, hành thái xanh biếc, nhìn qua rất ngon miệng.
“Sương Hoa và những người khác đâu?” Trì Dạ Bạch hỏi, “Ngồi xuống đi, không cần câu nệ như vậy. Hiện tại các ngươi là chủ nhân, ta và Tư Mã là khách, khách tuỳ chủ.”
“Tuyết Phù đang hấp bánh chẻo.” Mân Châu nói, “Bánh chẻo nàng làm rất ngon, tối nay nàng làm chính là nhân thịt gà, sở trường của nàng ấy.”
Trì Dạ Bạch không khỏi tò mò: “Các ngươi đều thích nấu ăn?”
“Bình thường không có việc gì làm, thì nấu nướng một chút. Ăn món ăn của quê nhà, cảm thấy vui vẻ hơn phần nào.” Mân Châu cười nói, sau đó chỉ ra cửa lặng lẽ nói, “Tuyết Phù là đầu bài của Phương Phi Tập, Sương Hoa là đầu bài của Tẩm Sương Viện, bình thường các ngươi đều biết hai nàng đánh đàn ca hát, nhưng hai nàng ấy cũng là người rất thú vị.”
“Ta biết.” Tư Mã Phượng uống rượu, cười tủm tỉm gật đầu. Hắn không cho Trì Dạ Bạch uống rượu, chỉ cho hắn uống trà.
Trì Dạ Bạch cúi đầu, nghe Mân Châu líu ríu nói chuyện. Trên người Mân Châu không có mùi son phấn nồng nặc, trang điểm cũng không đậm, quần áo và trang sức đều cực kỳ đơn giản. Trì Dạ Bạch biết bởi vì bữa tiệc hôm nay có một người là hắn. Các cô nương này trong kiếp sống bán rẻ tiếng cười mua vui cho kẻ khác, lấy một diện mạo dáng vẻ khác xuất hiện ở nơi này.
Trì Dạ Bạch nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn, bỗng chốc cảm thấy các cô nương ở đây cũng giống như bao cô nương bình thường khác. Cũng thích những thứ giống vậy, mưu cầu những điều như vậy, nhưng bởi vì ở hoàn cảnh khác nhau, mà vận mệnh lại đi theo một chiều hướng hoàn toàn khác.
Hắn rất xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Tư Mã Phượng. Tư Mã Phượng cầm chén rượu nói chuyện với hai cô nương bên cạnh, vẻ vui ngả ngớn trên mặt đều biến mất, chỉ coi người bên cạnh là nữ tử giang hồ bình thường. Hai vị cô nương kia hiển nhiên cũng quen thuộc với Tư Mã Phượng, cười đến không chút nào cố kỵ.
“Trì thiếu gia, ngươi uống rượu không?” Mân Châu hỏi, “Sương Hoa ở đây có hoa quế nhưỡng, uống rất ngon, các khách nhân khác đều uống không dừng được…”
Tư Mã Phượng lập tức cắt ngang Mân Châu: “Hắn không uống.”
Trì Dạ Bạch: “…Ừm, ta không uống.”
Mân Châu có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại hưng trí bừng bừng hỏi Trì Dạ Bạch đủ loại chuyện giang hồ xưa nay.
“Trì thiếu gia, ngươi và Tư Mã thiếu gia đều rất tốt. So với rất nhiều người chúng ta từng gặp cũng không giống nhau.” Mân Châu nói, “ Nhất là Tư Mã thiếu gia, hắn là nam tử tốt nhất trượng nghĩa nhất mà Mân Châu từng gặp. Hắn không hề táy máy tay chân, đặc biệt quy củ, hơn nữa rất kính trọng chúng ta. Các cô nương ở Kim Yên Trì đều thích hắn, ta cũng thích hắn. Hắn chính là đại hiệp trong thoại bản, chính khí nghiêm nghị.”
Mân Châu khen ngợi hơi quá, Trì Dạ Bạch không nhịn được bật cười.
Tư Mã Phượng giả vờ tức giận nhìn Mân Châu: “Ngươi đó, sao toàn tâng bốc ta với người khác, sao không trực tiếp nói với ta.”
Mân Châu thần thần bí bí cười với Trì Dạ Bạch, lắc đầu, vờ nuốt lời nói vào bụng.
Tư Mã Phượng ho nhẹ một tiếng, nói với Mân Châu: “Đừng như vậy nữa. Mân Châu, khúc hát êm tai ở quê ngươi, hát cho thiếu gia ta nghe xem nào?”
Trì Dạ Bạch: “Quê nàng ấy ở đâu?”
Tư Mã Phượng: “Hát rồi sẽ biết.”
Mân Châu thoáng nở nụ cười, nhìn Trì Dạ Bạch, xem chừng đã lấy đủ dũng khí đỏ mặt mở miệng hát. Thanh âm của nàng non nớt trong trẻo, là một điệu hát dân gian vùng sơn cước, trong đó lại chứa đựng tình ý triền miên: