Tầm Hung Sách

Quyển 2 - Chương 3: Yên hồn vũ phách (2)



Đi đến cửa, quả nhiên trông thấy một vị nữ tử đang đứng ở đó.

Trì Dạ Bạch vốn không hiểu gì, cũng quả thật không tìm thấy lý do, nhưng Phó Cô Tình yêu cầu hắn đi cùng mình, hắn đành phải theo sát bên người nàng. Phó Cô Tình đối với việc con trai mình suốt ngày la cà ở Kim Yên Trì cũng có nghe qua, cho nên khi biết Sương Hoa tìm tới cửa, phản ứng đầu tiên chính là đến ép cưới.

Sương Hoa nghe thấy tiếng người, vội vàng bỏ sa lạp trên đầu xuống, cung kính hành lễ: “Tư Mã phu nhân.”

Phó Cô Tình liếc nhìn, thầm than thở. Khi Sương Hoa không trang điểm, để lộ khuôn mặt trắng ngần với hàng lông mày như vẽ, môi mỏng khẽ nhếch, cộng thêm dáng vẻ đoan trang không kiêu ngạo không siểm nịnh, Phó Cô Tình không nhận ra chút sắc thái nào của nữ tử chốn trăng hoa từ người nàng. Phó Cô Tình cũng không biết Sương Hoa là thuộc hạ của Tư Mã Lương Nhân, chỉ coi nàng như người tới cửa ép Tư Mã Phượng đón dâu, nhưng bây giờ trông thấy dáng vẻ của Sương Hoa, Phó Cô Tình lại có phần hoài nghi phán đoán của mình.

Sương Hoa ngẩng đầu đang định mở miệng, đột nhiên trông thấy Trì Dạ Bạch phía sau Phó Cô Tình.

Hốc mắt nàng nhất thời liền đỏ, quỳ xuống trước mặt Trì Dạ Bạch: “Trì công tử!!”

Trì Dạ Bạch chấn động, vội bước lên đỡ nàng dậy: “Sương Hoa cô nương sao lại làm như vậy.”

Sương Hoa được hắn đỡ dậy, rơi lệ đầy mặt, đứng cũng không vững, chỉ nắm chặt lấy ống tay áo của Trì Dạ Bạch khóc nức nở. Phó Cô Tình càng thêm kinh ngạc: hay kẻ gây chuyện chính là Trì Dạ Bạch? Nhưng hắn chưa bao giờ đến mấy chỗ đó mà…Đang suy đoán, thì nghe thấy Sương Hoa lên tiếng: “Xin Trì công tử và Tư Mã công tử đòi lại lẽ phải cho các cô nương ở Kim Yên Trì. Hương Châu Lâu đã chết hai đứa trẻ, Tẩm Sương Viện cũng có một người….Chết rất thảm, rất thảm!”

Tiểu cô nương đám người Sương Hoa phát hiện ra ngày ấy là một nô bộc Tẩm Sương Viện mua về từ hai năm trước. Sương Hoa rất thích nàng, bảo với mama cho đi theo mình, đặt tên cho nàng ta là Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn cũng rất thông minh, thường vây quanh Sương Hoa gọi tỷ tỷ tỷ tỷ không ngừng, Sương Hoa cũng có lòng đem những gì mình biết dạy hết cho nàng, hai năm sống chung, hai người vừa là tỷ muội vừa là thầy trò.

Sương Hoa là thanh quan, bán nghệ không bán thân. Tiểu Nhạn tư chất không đủ, mama vẫn muốn nhanh chóng cho nàng thượng giới, nhưng Sương Hoa vừa ngăn cản mama, vừa khuyên nhủ Tiểu Nhạn cố gắng luyện tập, học thêm chút bản lĩnh. Ở Kim Yên Trì ngoại trừ Sương Hoa, cầm quan nổi danh nhất là Tuyết Phù của Phương Phi Tập. Sương Hoa có giao tình không tồi với Tuyết Phù, bèn cho Tiểu Nhạn đi theo Tuyết Phù học tập. Ngày Tiểu Nhạn mất tích, chính là ngày nàng đến Phương Phi Tập học đàn.

(thượng giới: theo ý ta hiểu thì là chính thức tiếp khách, có giá riêng)

“Ta chỉ nghĩ nàng ở lại chỗ Tuyết Phù không về.” Sương Hoa được thị nữ của Phó Cô Tình dẫn vào sảnh, mất một lúc mới bình tĩnh lại, chậm rãi kể lại mọi việc. “Tuyết Phù trước đó vừa sảy thai, thân mình suy yếu, người cũng xuống tinh thần. Mấy tỷ muội chúng ta thường đến thăm nàng, nàng cũng thích Tiểu Nhạn, ta thật sự cho rằng Tiểu Nhạn ở lại Phương Phi Tập.”

Phó Cô Tình sai người rót trà cho Sương Hoa, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó các ngươi phát hiện ra xác chết của Tiểu Nhạn?”

“Đúng vậy.Ngày hôm sau, ta và mấy tỷ muội buôn chuyện với nhau trong con ngõ giữa Hương Châu Lâu và Tẩm Sương Viện, Tiểu Nhạn nằm bên trong con ngõ đó…”Nàng nhắm mắt tạm dừng, rồi mở cặp mắt ửng hồng ra tiếp tục nói: “Tiểu Nhạn bị đám sọt úp lên, ban đầu không ai phát hiện ra. Nhưng nàng chảy quá nhiều máu…Nàng bị người ta…bị người ta…”

Sương Hoa rốt cuộc không nói nổi nữa, cả người run rẩy, nước mắt lăn dài.

Phó Cô Tình thấy vậy đau lòng, vội vàng khuyên can: “Không cần nói nữa, con ta và Tiểu Bạch sẽ có cách để biết rõ.”

Sương Hoa gật gật đầu, lau sạch nước mắt. Nàng xuất thân câu lan, không thể tin được hôm nay đến Tư Mã lại được Phó Cô Tình mời vào đại sảnh, mà trong tay còn có thêm một chén trà thơm, là trà Long Tĩnh hái trước tết Thanh minh cực kỳ thơm ngát. Nàng trong lòng vừa buồn vừa chua xót, một mặt cảm thấy Tư Mã gia chịu ảnh hưởng khí khái của giang hồ, quả thực không câu nệ lễ tục, một mặt lại cảm thấy đây chẳng qua chỉ là phép đối đãi thông thường ai cũng có thể hưởng thụ, bản thân lại vì sự tôn trọng chẳng mấy khi có được này mà kinh sợ, càng thêm chua xót.

“Ngoại trừ Tiểu Nhạn, Hương Châu Lâu mấy ngày nay cũng có hai cô nương bị chết.” Sương Hoa thoáng bình tĩnh, tiếp túc nói, “Đều chưa tiếp khách, bị …lăng nhục mới chết. Chúng ta lập tức đi báo quan, nhưng quan lão gia nói đây không phải chuyện của hắn. Hắn nói Kim Yên Trì là nơi như thế nào hẳn chúng ta đều biết, có vài vị khách hơi quá đáng, chết người cũng không phải chuyện gì lạ. Tất cả chúng ta khẩn cầu, hắn mới phái tuần bổ tới đó. Nhưng chỉ có một vị tuần bổ, xem xét nửa ngày cũng không nhìn ra manh mối, ngược lại hỏi chúng ta ở Kim Yên Trì Tiểu Nhạn có cừu oán với ai không.”

“Mama của các ngươi đâu?” Trì Dạ Bạch vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Phó Cô Tình, lúc này mới thấp giọng hỏi, “Nếu bọn họ ra mặt, quan lão gia hẳn sẽ để ý tới.”

Các thanh lâu ở Kim Yên Trì đều có tiền và thế lực, đám tú bà cũng được chút thể diện, đôi lúc lên tiếng cũng có trọng lượng. Sương Hoa nghe vậy lắc đầu: “Các nàng cũng không chịu báo quan. Nếu khách biết được Tẩm Sương Viện và Hương Châu Lâu có người chết, còn bị chết thảm như vậy, sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn. Cho nên các mama đều muốn ém nhẹm chuyện này, nói với bên ngoài khách chẳng may lỡ tay nên ngộ thương mấy đứa nhỏ…Nhưng mà không phải, chắc chắn không phải! Vị khách nào đến thanh lâu tầm hoan lại mang theo dao? Còn dùng nó đâm vào bụng người ta?!”

Trì Dạ Bạch gật đầu, xoay người đi ra ngoài, gọi một tiếng: “Mộ Dung.”

Mộ Dung Hải đang chia hạt thông cho A Tứ ở hành lang, nghe thấy vậy vội vàng cất số còn lại vào túi, nhảy qua lan can đến trước mặt Trì Dạ Bạch.

“Ngươi lập tức bố trí nhân thủ đi thăm dò Kim Yên Trì mấy hôm trước.” Trì Dạ Bạch hạ thấp giọng, “Trong vòng ba canh giờ báo cáo kết quả lại cho ta.”

“Cụ thể đến đâu?” Mộ Dung Hải hỏi.

“Kim Yên Trì ta hiểu rõ, nhưng mấy cô nương mất tích ta chưa từng gặp, ngươi tìm người hỏi thử, điều tra kỹ chút.”Trì Dạ Bạch nói.

Mộ Dung Hải gật gật đầu, đưa túi hạt thông cho Trì Dạ Bạch, xoay người đi. Trì Dạ Bạch thoáng trầm mặc, đưa túi hạt thông cho A Tứ đang tròn xoe mắt nhìn hắn.

“Thiếu gia nhà ngươi sao còn chưa đến? Ngươi đã thông báo chưa?” Hắn hỏi.

A Tứ vội vàng gật đầu trả lời: “Thông báo rồi. Lão gia và thiếu gia đang nói chuyện với đứa trẻ các ngươi mang về, khi nào xong sẽ tới.”

Tống Bi Ngôn đứng trong thư phòng, rất bất an. Nơi này không có Trì Dạ Bạch, chỉ có – ở trong mắt y- Tư Mã Phượng vẻ mặt hung dữ và Tư Mã Lương Nhân so với hắn càng già càng hung dữ hơn.

Sau khi giới thiệu bản thân với Tống Bi Ngôn, Tư Mã Lương Nhân hỏi y về Văn Huyền Chu. Tống Bi Ngôn không dám giấu diếm, nhất nhất nói ra.

Y cũng bị Phách hoa tử lừa bán. Phách hoa tử mang theo mấy đứa bé lên đường, ai ngờ khi qua sông Úc Lan vô ý bị chết đuối, Tống Bi Ngôn là một trong năm sáu người may mắn sống sót. Y khi đó mới chỉ bảy tám tuổi, không nhớ rõ quê cũ của mình như thế nào, cũng không biết làm sao để trở về, chỉ lờ mờ biết rằng chỗ ấy rất nghèo, một năm chẳng mấy khi được ăn thịt, không cha cũng không mẹ, người trong thôn đều gọi y là Tống Tam. Sau khi lên bờ không có chỗ để đi, y liền lưu lạc trong thành trì gần sông Úc Lan.

Khi Văn Huyền Chu gặp được y, y vì chiếm chỗ ăn xin mà bị đám đông vây đánh. Văn Huyền Chu cứu y, hỏi chuyện y, sau đó mang y theo. Tên của Tống Bi Ngôn cũng là do Văn Huyền Chu đặt, nói rằng thế gian “bi ngôn”(bi: đau buồn, ngôn: lời nói) nhiều lắm, nghe không hết kể không xong. Tống Bi Ngôn không hiểu những từ ngữ nho nhã ấy, nhưng gọi nhiều lần cũng thành quen, viết không khó, y rất thích.

Văn Huyền Chu vốn là đại phu, nhưng thông hiểu nhiều thứ, Tống Bi Ngôn thường đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi, thành Bồng Dương đã qua mấy chuyến, đảo Thanh Bình cũng lên vài lần. Có điều Văn Huyền Chu không phải lúc nào cũng mang y theo, cho nên nhiều khi Tống Bi Ngôn cũng không biết hắn đi đâu.

“Nhưng sư phụ đối xử với ta rất tốt.” Y cường điệu nói, “Hắn dạy ta học y, còn dạy ta phân biệt mùi hương.”

Tư Mã Lương Nhân gật gật đầu: “Ừm.”

Tống Bi Ngôn như được cổ vũ, tiếp tục nói. Sau khi Văn Huyền Chu đến đảo Thanh Bình thì viết mấy bức thư, rồi ngày ngày ở trên thuyền câu cá. Ai cũng không ngờ được hắn sẽ rơi xuống sông, cứ thế mất mạng.

Tư Mã Phượng ở bên cạnh bổ sung: “Ta và Tiểu Bạch hôm ấy có đến tìm người đánh cá trông thấy Văn Huyền Chu, quả thật nói thấy Văn Huyền Chu tự rơi xuống nước. Chỗ ấy là nơi sông Cẩm Y và sông Úc Lan giao nhau, dòng nước cực kỳ chảy xiết, người ấy lập tức nhảy xuống cứu người, nhưng không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.”

Tư Mã Lương Nhân lại gật gật đầu: “Ừm.”

Tống Bi Ngôn đứng thẳng trong thư phòng, không nói được một lời. Y không phải không tin sư phụ mình sẽ xúi giục giết người, chỉ cảm thấy, cho dù sư phụ xúi giục người khác giết người, hoặc tự mình ra tay giết người lột da, thì sư phụ đối xử tốt với Tống Bi Ngôn y thật sự không phải giả. Vẻ mặt y quật cường, Tư Mã Lương Nhân thấy vậy nở nụ cười.

“Đừng khẩn trương.” Thanh âm ông hùng hậu, có phần thâm sâu khó dò, “Ta không muốn làm khó ngươi, chỉ hy vọng ngươi ở lại nhà chúng ta một thời gian. Sư phụ ngươi và ta trước kia có giao tình, chuyện này còn chưa xác định được có phải do sư phụ ngươi làm hay không, ta còn đang suy xét. Một chiếc vòng tay, một chút chứng cớ, sao có thể định tội người khác?”

Ông nói xong quay đầu hỏi Tư Mã Phượng: “Tư Mã, ngươi cũng biết chuyện Bình hồ thu quang năm đó. Ngươi nói cái chết của Trương Phồn Thu có nhiều điểm khả nghi, hiện tại trên người Văn Huyền Chu cũng có nhiều điều đáng ngờ, có chỗ nào quái dị hay không?”

Tư Mã Phượng thành thật gật đầu: “Đúng vậy. Đều là bằng chứng gián tiếp, không có chứng cớ xác thực.”

“Như thế cũng được.” Tư Mã Lương Nhân gật đầu, “Cho dù thế nào, ngươi ngàn vạn lần phải ghi nhớ, không có chứng cớ xác thực, tuyệt đối không thể định tội cho bất cứ ai. Nhà của chúng ta xuất thân hình danh, đây là thiết luật, không thể coi thường.”

Tư Mã Phượng cúi đầu thật thấp: “Cẩn tuân phụ thân dạy bảo.”

“Chuyện của Văn Huyền Chu ta sẽ xử lý, ngươi và Mục Nhai không cần nhúng tay nữa. Tống Bi Ngôn ở lại phủ ta đi. Ngươi biết chút y thuật, thư các trong phủ có thể tuỳ ý lật xem, bổ sung kiến thức.” Tư Mã Lương Nhân nói với Tống Bi Ngôn.

Tống Bi Ngôn nháy nháy mắt, thầm nghĩ cái quỷ gì vậy, đây chẳng phải là giám thị hay sao?

Nhưng y quả thật cũng muốn biết Văn Huyền Chu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bèn gật đầu đáp ứng: “Tư Mã bá bá, ta không muốn đọc sách, ta muốn cùng Trì đại ca đi tra án.”

Tư Mã Phượng: “Không được.”

Tư Mã Lương Nhân: “Không được không được.”

Tống Bi Ngôn nóng nảy: “Vì sao?”

Tư Mã Phượng: “Bởi vì Trì đại ca của ngươi không tra án, ta mới là người tra án. Hắn chỉ giúp chúng ta thu thập thông tin tư liệu.”

Tống Bi Ngôn chấn động, lập tức sửa miệng: “Ta muốn cùng Trì đại ca thu thập thông tin tư liệu.”

Tư Mã Lương Nhân lại lắc lắc đầu: “Ngươi không có võ công, đi theo đám người Ưng Bối Xá đó chỉ thêm phiền, cưỡi ngựa so ra còn kém hơn Mộ Dung Hải chạy trốn. Như vậy đi, nếu ngươi có hứng thú với việc tra án, lại hiểu biết y thuật, đi theo Cam Nhạc Ý học làm ngỗ tác đi.”

Tống Bi Ngôn mờ mịt: “Cam Nhạc Ý là ai?”

Y vào thư phòng lâu như vậy, lần đầu nghe thấy Tư Mã Phượng và Tư Mã Lương Nhân cùng nở nụ cười.

“Đứa bé ngoan.” Tư Mã Phượng vỗ vỗ bả vai y. “Cam Nhạc Ý là ngỗ tác số một của Bồng Dương chúng ta, nhân xưng Quỷ Lệnh Sử.”

Tống Bi Ngôn trên lưng phát lạnh.

“Hắn là người tốt, ngươi chắc chắn sẽ thích.” Tư Mã Phượng cười đến cực kỳ chân thành ấm áp.

Tống Bi Ngôn: “…Không, ta, ta không muốn…”

Y còn chưa dứt lời, Tư Mã Phượng đã đi đến cửa phòng: “Cha, ta đi xem Sương Hoa có chuyện gì.”

Tống Bi Ngôn trong lòng dâng lên cám giác bất an mãnh liệt, vội vàng quay đầu lại nhìn Tư Mã Lương Nhân.

Vẻ mặt của Tư Mã Lương Nhân cũng rất chân thành ấm áp: “Nếu đã vậy, ta sẽ mang ngươi đến làm quen với Cam Lệnh Sử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.