Cùng tìm thấy với bộ quần áo còn có túi tiền Trác Vĩnh mang theo ngày đó. Túi tiền cùng kiểu dáng thống nhất do Thiếu Ý Minh phát cho, trên có thêu chữ Thiếu Ý Minh, bên trong trống không.
Để người khác thu dọn mấy thứ này đi, bày bên cạnh xác của Trác Vĩnh.
Bởi vì thời tiết nóng bức, thi thể của Trác Vĩnh trước giờ luôn đặt cạnh băng, nhưng hiện tại cơ hồ sắp không duy trì nổi nữa. Lâm Thiếu Ý và Lý Diệc Cẩn đều có ý mau chóng hạ táng, Cam Nhạc Ý đeo khăn che mặt, cùng Tống Bi Ngôn làm một lần kiểm tra cuối cùng.
Kết quả kiểm tra lần này không quá khác biệt so với lúc trước, những gì có thể tìm thấy trên thi thể đều đã tìm được.Lâm Thiếu Ý và Lý Diệc Cẩn lập tức sắp xếp bang chúng chuẩn bị làm hậu sự.
Lâm Thiếu Ý trong lòng có một câu, nhưng không thể nói ra: lúc phát hiện xác của Trác Vĩnh hắn không có mặt ở thành Thập Phương, tới tới lui lui trì hoãn đã lâu, tin tức nên có ở hiện trường đã gần như bị phá huỷ. Hiện tại cách tốt nhất để có thể bắt được hung thủ, là hắn lại bắt đi một công tử ca phong lưu nữa.
Ý nghĩ này nấn ná hồi lâu trong đầu hắn, cuối cùng vẫn bị hắn đè xuống.
Lâm Thiếu Ý là người đứng đầu Thiếu Ý Minh, lại là võ lâm minh chủ, sự vụ phức tạp, Lý Diệc Cẩn chỉ có thể vì hắn chia sẻ chút ít. Hai người không có khả năng dốc toàn bộ tinh thần và sức lực vào vụ án của Trác Vĩnh, Tư Mã Phượng bèn thương lượng với Trì Dạ Bạch, cùng nhau vào thành Thập Phương nơi nơi nhìn xem.
Trì Dạ Bạch mấy hôm nay ngủ rất ngon. Mỗi đêm Tư Mã Phượng đều xách theo chút rượu đến tìm hắn nói chuyện, đợi hắn ngủ rồi mới lặng lẽ đứng dậy rời đi. Chuyện về Thần Ưng Sách vẫn bao phủ bởi một lớp sương mù, nhưng vì có Tư Mã Phượng bên cạnh, hắn cũng không cảm thấy đó là chuyện không thể giải quyết.
Tống Bi Ngôn khôi phục bình thường, Cam Nhạc Ý giữ cậu chặt bên người, không cho chạy loạn. Trì Dạ Bạch đêm qua đưa ra đề nghị với Tư Mã Phượng: trên giang hồ giỏi về ghi nhớ không chỉ có mình hắn, Lâu chủ Điền Khổ của Kiệt Tử Lâu cũng là nhân tài kiệt xuất trong việc đó. Nhưng Điền Khổ không giống hắn, các loại điển tịch trong Kiệt Tử Lâu có đến hàng ngàn hàng vạn, Điền Khổ hiểu biết càng nhiều càng tạp, có lẽ hắn sẽ biết một ít chuyện về Thần Ưng Sách, hoặc hắn sẽ biết cách giải quyết vấn đề về Tống Bi Ngôn.
Tư Mã Phượng gật đầu nói có lý, trong lòng lại nghĩ đến việc khác.
Kiệt Tử Lâu trên giang hồ rất nổi tiếng, là nơi tụ tập các loại điển tịch, nhỏ đến một phong thư, lớn đến võ công bí tịch thần bí, không gì không có. Thiếu Lâu chủ Điền Khổ tuổi tác xấp xỉ Trì Dạ Bạch, cũng là kẻ giỏi ghi nhớ. Nhưng hắn khác Trì Dạ Bạch nhất ở chỗ, Trì Dạ Bạch quen ở bên ngoài bôn ba, Điền Khổ lại rất ít khi ra ngoài, chỉ thích ở nhà đọc sách, người giang hồ nhắc tới hắn, đều vừa buồn cười vừa bội phục nói một câu “Hiểu ngàn năm”.
Hai người đều quen biết Điền Khổ, hơn nữa quan hệ rất tốt. Cái danh hiệu “Hiểu ngàn năm” này không biết từ ai nói ra, Điền Khổ cho tới nay đều không dám nhận, khi bị nhắc tới đều đỏ mặt bối rối xua tay.
Cách đây không lâu Điền Khổ mới thành hôn, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đều đến chúc mừng, đùa vui ồn àn một phen, rốt cuộc cũng thấy bộ mặt thật từ trên xuống dưới của hơn mười tầng Kiệt Tử Lâu.
“Chờ giải quyết xong chuyện ở đây, ta và ngươi đến Kiệt Tử Lâu một chuyến.” Tư Mã Phượng nói.
Hai người không có gì chuẩn bị, nói một tiếng với Lâm Thiếu Ý xong liền cưỡi ngựa lên đường.
Trên đường Tư Mã Phượng hỏi Trì Dạ Bạch một vấn đề.
“Trác Vĩnh sao đột nhiên lại có sở thích long dương?”
Trì Dạ Bạch nghĩ nghĩ: “Không có gì kỳ lạ, rất nhiều người đều có.”
Tư Mã Phượng có chút xấu hổ, dáng vẻ muốn cười mà không dám cười.
Trì Dạ Bạch thật ra biết hắn có ý gì. Trác Vĩnh vẫn là khách quen của Xuân Yên Lâu, vị Tạ công tử kia cũng vậy. Dựa theo tình huống này, lui một vạn bước mà nói, Trác Vĩnh dù thật sự có hứng thú với nam nhân, cũng không thuộc dạng “nằm dưới”.
Bởi vậy, Trác Vĩnh rất có thể là bị ép buộc.
Hung thủ phá hoại yết hầu của hắn, khiến hắn không nói được, ngày đêm lăng nhục, cuối cùng vứt xác vào rãnh nước.
Nhưng cho dù là Tạ công tử hay Trác Vĩnh, dù tuấn mỹ phong lưu, cũng không phải hạng yếu đuối. Trì Dạ Bạch chưa trông thấy thi thể của Tạ công tử, chỉ nghe người bên ngoài nói, nhưng thi thể của Trác Vĩnh hắn đã nhìn thấy: bởi vì làm việc ở bến tàu, thân hình Trác Vĩnh cao lớn, cơ thể rắn chắc khoẻ khoắn, không phải người có thể dễ dàng đánh bại.
Đang trầm tư, bên tai thổi tới một luồng gió mát. Trì Dạ Bạch nghẹ nghiêng đầu:”Làm gì vậy?”
Tư Mã Phượng vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trì Dạ Bạch bình tĩnh nhìn hắn. Hắn đối với các vẻ mặt của Tư Mã Phượng quá mức quen thuộc, muốn nói lại thôi đều là giả, vẻ mặt này vừa xuất hiện, chứng tỏ Tư Mã Phượng muốn bắt đầu nói chút chuyện không đứng đắn.
“Ngươi ngày đó trở về như thế nào?” Tuy rằng trên đường vắng vẻ, nhưng Tư Mã Phượng vẫn cố ý nói nhỏ một chút, “Thật sự có thể cưỡi ngưa?”
Trì Dạ Bạch nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi mấy chữ này tiến vào trong óc, mặt mũi liền đỏ bừng.
“Từ lúc ngươi chạy mất, ta luôn nghĩ đến chuyện này. Ngươi không sao đấy chứ? Ta là lần đầu tiên….” Tư Mã Phượng còn chưa dứt lời, trên mặt chợt lạnh: vỏ kiếm của Trì Dạ Bạch đánh về phía hắn.
Cũng may hắn phản ứng nhanh, nhiều kinh nghiệm lâm địch, khoảnh khắc vỏ kiếm thiếu chút nữa đập vào mặt hắn liền nghiêng thắt lưng, khó khăn tránh thoát khối sắt nhào tới này.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào, Trì Dạ Bạch ở trên ngựa đã vung chân lại đây, định đá vào ngực hắn.
Tư Mã Phượng thấy vậy, nghĩ rằng đại sự không ổn, bất chấp tư thế không được đẹp mắt, hai tay chống trên lưng ngựa, cả người bật lên, nháy mắt đã nhảy xuống ngựa.
“Tiểu Bạch….” Hắn vừa rơi xuống đất, một câu còn chưa nói xong, chợt có tiếng gió bên tai, một thành trường kiếm đã lao tới, vừa hay xẹt qua bên tai hắn, đâm thật sâu vào thân cây phía sau.
Tư Mã Phượng ngây ngẩn một lúc, đột nhiên vỗ tay.
“Tiểu Bạch!” Hắn vui mừng hớn hỏ, “Ngươi lại tiến bộ!”
Bình thường hắn so đấu trên ngựa với Trì Dạ Bạch, sau khi hắn xuống ngựa Trì Dạ Bạch rất hiếm khi truy kích, nhưng ba chiêu hôm nay, hắn lập tức hiểu ra hai chiêu trước chỉ là hư chiêu, Trì Dạ Bạch chính là muốn bức hắn xuống ngựa, rồi dùng kiếm hăm doạ.
Hắn vỗ tay ngay từ đầu, Trì Dạ Bạch đầy bụng oán khí và xấu hổ giận dữ sẽ không biết phải phát ra như thế nào.
“Thật không hổ là ta…” Tư Mã Phượng đứt hai sợi tóc, da mặt chưa thủng, đương nhiên lại dầy thêm, “Bạn thân của ta.”
Trì Dạ Bạch mặt vẫn đỏ, kiếm cũng không cần, giục ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Tư Mã Phượng nhổ thanh kiếm ra, vội vàng lên ngựa đuổi theo, cả đường luôn miệng gọi Tiểu Bạch Tiểu Bạch không ngừng. Trì Dạ Bạch không để ý đến hắn, nhưng tốc độ đã chậm lại, chỉ hít sâu lấy lại bình tĩnh.
Được vài lần, Tư Mã Phượng rốt cuộc đuổi kịp, vươn tay kéo lại Trì Dạ Bạch.
Trì Dạ Bạch thầm nghĩ ngươi thật đúng là không sợ chết, cổ tay khẽ lật xoay tròn, đảo khách thành chủ túm chặt lấy tay Tư Mã Phượng, kéo mạnh hắn xuống ngựa.
Ai ngờ Tư Mã Phượng sớm đã đề phòng, cái tay cầm kiếm còn lại cũng nhào đến bám vào tay Trì Dạ Bạch. Trong tay Tư Mã Phượng cầm kiếm của Trì Dạ Bạch, trong lúc lôi kéo Trì Dạ Bạch trông thấy mũi kiếm chỉ về phía ngực Tư Mã Phượng, mồ hôi lạnh chảy ra, lập tức dừng tay.
Tư Mã Phượng lập tức vươn người ra sáp lại gần, thanh kiếm tra vào vỏ, tiện thể hôn một cái lên mặt Trì Dạ Bạch.
Hắn cố ý sáp đến rất gần, chóp mũi gần như dán vào má Trì Dạ Bạch, hô hấp cực nóng.
Trì Dạ Bạch thoáng cứng đơ, nhấc tay lau mặt.
Tư Mã Phượng tưởng sẽ nhìn thấy dáng vẻ hắn tức giận và xấu hổ đến đỏ mặt của hắn, ai ngờ chỉ thấy sắc mặt Trì Dạ Bạch trắng bệch, môi run run.
‘Ngươi….Mới nãy ngươi ngửi qua bộ quần áo dính máu kia!” Trì Dạ Bạch giận dữ hét, “Mũi của ngươi đều là mùi máu lẫn mùi cá! Rất thối!”
Tư Mã Phượng còn chưa kịp biện giải, lần này đích thực bị đá xuống ngựa.
Cuối cùng hai người cũng đến được thành Thập Phương, Tư Mã Phượng cũng dỗ dành Trì Dạ Bạch hết giận.
“Ta chỉ là lo lắng cho ngươi.” Tư Mã Phượng tội nghiệp nói.
Trì Dạ Bạch quay đầu lại liếc hắn, chỉ thấy hắn cúi đầu ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ ủ rũ. Con ngựa của hắn xcungx y hệt chủ nhân của nó, cúi đầu, lông đầu bay tán loạn, cực kỳ buồn bã.
Nghĩ đến sự cố gắng của Tư Mã Phượng mấy hôm nay để hắn được ngủ ngon, Trì Dạ Bạch mềm lòng.
“Không…cưỡi ngựa.” Hắn cắn răng, dùng thanh âm nhỏ nhất nói, “Ta đi bộ trở về Ưng Bối Xá, dắt ngựa.”
Tư Mã Phượng nghe xong, càng thêm áy náy, giật nhẹ góc áo Trì Dạ Bạch: “Là ta không đúng.”
Nghe hắn nhận sai, Trì Dạ Bạch đang định nói đã qua rồi, dù sao cũng là hắn chủ động, không tính là gì, lại nghe Tư Mã Phượng tiếp tục nói: “Chi bằng hôm nay…ngươi cho ta một cơ hội nữa…”
Lời còn chưa dứt hắn liền ngao một tiếng: Trì Dạ Bạch dùng vỏ kiếm hung hăng đáng lên mu bàn tay hắn, đau đến mức hắn lập tức buông tay.
Hai người vào thành, mục tiêu minh xác, đến trà phường đối diện Xuân Yên Lâu, ở lầu hai tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Lúc này trời vừa sẩm tối, xung quanh Xuân Yên Lâu đang bắt đầu náo nhiệt, khiến cầm quán và trà phường bên cạnh cũng rất đống vui. Ngoài bến tàu, đây là nơi náo nhiệt nhất ở thành Thập Phương vào ban đêm, ngoại trừ Xuân Yên Lâu còn có không ít thanh lâu thanh thế không bằng Xuân Yên Lâu, trong lúc nhất thời náo náo nhiệt nhiệt, ca múa nổi lên bốn phía, một vùng cảnh tượng thái bình.
Nơi hai người ngồi vừa hay có thể trông thấy ngõ tắt nhỏ bên cạnh Xuân Yên Lâu, trong ngõ rất tối, cả Đông Thái thị phía cuối con ngõ cũng là một vùng tối tăm, so với phồn hoa nơi đây có vẻ không hợp nhau.
Tư Mã Phượng cố gắng không trêu chọc Trì Dạ Bạch, uống trà, nhìn chăm chú vào những người đi qua đi lại trước Xuân Yên Lâu.
Trì Dạ Bạch gõ nhẹ mặt bàn nhắc nhở hắn: “Nam nhân mặc quần áo màu nâu ở cửa Xuân Yên Lâu, đã quanh quẩn ở đó được một lúc rồi.”
Hắn phân biệt thật chuẩn, Tư Mã Phượng liền quan sát nam nhân kia.
Không thấy rõ mặt, nhưng quanh quẩn trước cửa thanh lâu mà không vào, rất kỳ quái.
Tiểu nhị bưng điểm tâm cho hai người, thấy hai người trầm mặc chỉ nhìn Xuân Yên Lâu, không khỏi cảnh giác tò mò: “Nhị vị khách quan, đối diện chính là Xuân Yên Lâu, là nơi vui chơi tốt nhất ở thành Thập Phương, nghe nói ai đi vào đều không muốn về nhà.”
Tư Mã Phượng biết hắn đoán hai người họ tới để làm gì, lập tức lộ vẻ xót xa: “Chúng ta đương nhiên biết. Nhị đệ anh bạn này của ta đã lưu luyến mấy tháng ở Xuân Yên Lâu, ngay cả nhà cũng không chịu quay về. Chúng ta cắt tiền bạc của hắn, nhưng không tìm thấy người đâu. Lại sợ hắn mất mặt, lại sợ hắn học thói xấu, phá huỷ thanh danh trong nhà, đành phải lặng lẽ tới đây nhìn chằm chằm, nếu là hắn xuất hiện, lập tức bắt về!”
Tiểu nhị liên tục gật đầu, không giật mình chút nào: “Thì ra là thế. Có điều lưu luyến mấy tháng….Chưa biết chừng đệ đệ của khách quan đã không còn ở Xuân Yên Lâu nữa.”
Trì Dạ Bạch quay đầu lại nhìn hắn: “Vì sao?”
Hắn bắt chuyện cùng tiểu nhị, Tư Mã Phượng lập tức quay đầu liếc ngoài cửa sổ.
“Trên đường không phải ai cũng có nhiều tiền để bước qua cửa Xuân Yên Lâu.” Tiểu nhị cười nói, “Nhị đệ của các ngươi tám phần đã đến Đông Thái thị, nơi đó có rất nhiều gái giang hồ mỹ mạo, so với Xuân Yên Lâu tiện hơn nhiều.”