Trì Dạ Bạch lặng lẽ bám theo sau hắn, xa xa trông thấy Lỗ Vương phủ, liền biết đêm này không dễ dàng.
Kim chuyên trong lò gạch, xem ra đều là bút tích của Lỗ Vương, nhớ đến phôi gạch vận chuyển bằng thương thuyền trên sông, hẳn cũng là ý của hắn. Nhưng Lỗ Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, Trì Dạ Bạch cũng không chắc chắn toàn thân trở ra.
Hắn dần dần rớt ra khoảng cách với Mã Vĩnh Chí. Xung quanh Lỗ Vương phủ là ngã tư đường không mấy phồn hoa, hơn nữa lúc này đêm đã khuya, trên đường ngoại trừ Mã Vĩnh Chí một người một ngựa,tất cả đều yên tĩnh. Trì Dạ Bạch nằm sấp trên nóc nhà của một hộ gần đó, nín thở ngưng thần. Hắn rất quen với yên tĩnh như vậy – trong chỗ tối ẩn giấu rất nhiều người, nên sự yên tĩnh này cũng cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ thấy Mã Vĩnh Chí cưỡi ngựa lão nhanh, chợt giương cánh tay phải. Trên tay hắn có buộc một chiếc lệnh bài màu vàng.
Lệnh bài được giơ ra phía trước, Trì Dạ Bạch nghe thấy tiếng chuyển động cực kỳ nhỏ.
Không ai công kích Mã Vĩnh Chí, lệnh bài chính là bùa hộ mạng của hắn, hắn thuận lợi xuyên qua đường lớn, đứng ở cửa sau của Lỗ Vương phủ.
Trì Dạ Bạch lúc này mới để ý tới, ngoài cửa sau nghiễm nhiên còn có một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe này hắn từng thấy vài lần, là chiếc xe dùng khi Lỗ Vương phái người đi mời Sương Hoa. Hắn căng thẳng trong lòng, quả nhiên trông thấy có tôi tớ đỡ Sương Hoa, từ trên xe đi xuống. Sương Hoa tay ôm đàn, hiển nhiên cũng là được mời đến.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Trì Dạ Bạch, lập tức hắn liền biết không đúng: từ Kim Yên Trì đến Lỗ Vương phủ, đi qua đi lại đều so với việc hắn từ núi Cửu Đầu đến Lỗ Vương phủ gần hơn rất nhiều. Nếu lúc này Sương Hoa đến Lỗ Vương phủ, như vậy chứng tỏ Lỗ Vương mời nàng đến phủ chính là trong khoảng thời gian mình đuổi theo Mã Vĩnh Chí xuống núi. Nhưng lúc đó lò gạch đã nổ mạnh, cho dù Lỗ Vương không biết lò nào bị nổ, cũng không thể nào tại thời khắc khẩn cấp như vậy, đi mời một nhạc công đến trong phủ đánh đàn nghe hát.
Trì Dạ Bạch tim đập như trống. Hắn nhìn Sương Hoa vào cửa, Mã Vĩnh Chí cũng théo sát sau nàng đi vào.
Phải bảo vệ Sương Hoa, nhưng cuộc nói chuyện giữa Mã Vĩnh Chí và Lỗ Vương, hắn cũng muốn nghe một chút. Trì Dạ Bạch lập tức đưa ra lựa chọn: đầu tiên hắn lặng lẽ rời khỏi nóc nhà, lập tức không tiếng động chạy vội trong ngõ. Người của Ưng Bối Xá dựa theo mệnh lệnh của hắn, cả ngày lẫn đêm giám thị Lỗ Vương phủ, hắn quen thuộc với nơi họ ẩn nấp, rất nhanh tìm thấy hai đệ tử của Ưng Bối Xá.
“Xung quanh còn có bảy người.” Đệ tử nói cho hắn.
“Ta biết.” Trì Dạ Bạch nói cực nhanh, “Ngươi, lập tức đi tìm Tư Mã Phượng, đến nhà hắn tìm. Nói với hắn, hung thủ trên núi Cửu Đầu là người của Lỗ Vương, hiện tại đã tiến vào Lỗ Vương phủ, ta cũng đang ở trong Lỗ Vương phủ. Mặt khác, nhất định phải nói với Tư Mã Phượng,Sương Hoa cô nương của Kim Yên Trì đã ở trong Lỗ Vương phủ, rất có thể có nguy hiểm. Nếu không gặp được Tư Mã Phượng, liền nói cho Cam Nhạc Ý hoặc A Tứ, ngươi nhận ra bọn họ không?”
“Nhận được.” Đệ tử kia lập tức lĩnh mệnh rời đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Trì Dạ Bạch quay đầu nói với đệ tử còn lại: “Ngươi lập tức thông báo cho những người xung quanh đây, che dấu ta tiến vào Lỗ Vương phủ.”
Sau khi nhìn đệ tử kia rời đi, hắn lướt nhẹ đến bên mặt tường,từ trong lòng lấy ra mấy mảnh gạch vỡ. Những mảnh gạch chỉ lớn bằng ngón cái này là mảnh vỡ của kim chuyên hắn lục tìm trên đất khi rời khỏi núi Cửu Đầu, lúc này vừa hay có thể phát huy công dụng.
Sau một lát, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng phụ nữ tức giận mắng chửi, rồi tiếng chó cắn, cổng tre khép mở, tiếng nam nhân và nữ nhân mắng chửi nhau. Tiếng chó sủa càng ngày càng gần, chim tước trên mấy ngọn cây xung quanh cũng cả kinh bay loạn, nhất thời đủ loại tiếng động vang lên,khiến người ta loạn cả tai.
Bầu không khí yên tĩnh xung quanh Lỗ Vương phủ dưới loạt âm thanh hỗn độn này đột nhiên thay đổi, Trì Dạ Bạch mơ hồ nhận ra sát khí.
Hắn vất những miếng gạch vỡ đi, mảnh vỡ liền rơi xuống mái ngói hai bên đường lớn. Hắn ở mảnh vỡ truyền vào nội kình của Hoá Xuân Quyết, gạch vỡ văng lên mái ngói bật lại rồi nằm yên, xung quang nhất thời vang lên tiếng tuôn rơi. Thanh âm vừa xuất hiện, quả nhiên chỗ bí ẩn hai bên sườn tức khắc có vài bóng đen nhảy ra, theo tiếng mà đi. Sau đó lại có thêm mấy người nữa từ chỗ yên tĩnh nhảy lên,phân tán đến các nơi, để phạm vi giám sát càng rộng hơn.
Nơi này cách cửa sau của vương phủ rất gần, Trì Dạ Bạch dựa vào bóng đêm che dấu và kẽ hở ngắn ngủi trong lúc phòng vệ, như một trận gió lướt vào trong cánh cửa khép hờ.
Người hầu đóng cửa chỉ cảm thấy một trận gió đập vào mặt mà đến, không ai thấy đã xảy ra chuyện gì.
Trì Dạ Bạch ẩn thân dưới hành lang, chờ người hầu kia rời khỏi mới lặng lẽ đi ra.
Nếu Tư Mã Phượng lại đây, hắn chắc chắn sẽ không vào được. Trì Dạ Bạch trong lòng bỗng xẹt qua một suy nghĩ như vậy: khinh công của hắn kém hơn mình.
Lỗ Vương phủ vào đêm trầm mặc mà tĩnh lặng. Trì Dạ Bạch núp ở núi giả trong viện, bắt đầu nhớ lại bản đồ địa hình Lỗ Vương phủ mình từng xem.
Bản đồ của mỗi một gia đình quyền quý thành Bồng Dương, Ưng Bối Xá đều có, cách thu thập cũng đủ loại, hắn nhớ bản đồ Lỗ Vương phủ là tốn mấy trăm lượng bạc mua từ tay người khác. Nhưng cách đây đã lâu, không biết phòng xá có thay đổi hay không, Trì Dạ Bạch dựa theo đánh dấu trên bản đồ, chọn điều tra thư phòng của Lỗ Vương trước.
Sau khi Mã Vĩnh Chí tiến vào vương phủ, quản gia lập tức đưa hắn vào thư phòng của Lỗ Vương.
“Vương gia đang chơi cờ cùng Văn tiên sinh.” Quản gia nói, “Ngươi…Hay là ngươi chờ một chút?”
Mã Vĩnh Chí biết chơi cờ chỉ là nguỵ trang, hai người cho lui tôi tớ xung quanh, thường là muốn thương lượng chuyện bí mật.
Việc của mình cũng là bí mật. Mã Vĩnh Chí lắc đầu: “Sự tình quan trọng, làm ơn thông báo giùm.”
Khi quản gia bẩm báo Mã Vĩnh Chí tới,Văn Huyền Chu nhất thời đứng dậy. Trong tay y còn cầm một quân cờ đen, lúc này cũng cố không hơn, ném cả vào lên bàn cờ: “Để hắn tiến vào!”
Mã Vĩnh Chí vào thư phòng, không dám ngẩng đầu, đi đến trước mặt Lỗ Vương, thật sâu quỳ xuống.
Lỗ Vương như cũ ngồi trên giường nhỏ, ngón tay chậm rãi ngịch hai quân cờ bằng ngọc bạch.Hắn không lên tiếng, Văn Huyền Chu cũng không lên tiếng, hai người một ngồi một đứng, nhìn về phía Mã Vĩnh Chí quỳ trên đất.
Mã Vĩnh Chí mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Ngươi tới, là Lưu Phương Thốn xảy ra chuyện, hay là nung gạch gặp vấn đề?”Lỗ Vương hỏi.
Lỗ Vương sửng sốt, hai quân cờ trong tay đột nhiên rơi xuống, phát ra tiếng lạch cạch.
“Cái gì?!” Thanh âm của hắn thay đổi, lập tức nhảy từ trên giường nhỏ xuống, lạnh lùng hỏi, “Ngẩng đầu nói! Xảy ra chuyện gì?”
Mã Vĩnh Chí nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên.
Trong lò gạch có kẻ giết người lừa tiền, chuyện này hắn biết, Lưu Phương Thốn biết, Văn Huyền Chu biết, Lỗ Vương đương nhiên cũng biết. Ngày đầu tiên Lưu Phương Thốn tiếp nhận lò gạch, liền từ Mã Vĩnh Chí biết được tin tức này. Khác với vị đại nhân trước đó, vì muốn tỏ trung tâm với Lỗ Vương, hắn lập tức đem chuyện này bẩm báo với Lỗ Vương. Lưu Phương Thốn cho rằng Lỗ Vương sẽ cảm thấy đây là chuyện xấu dễ liên luỵ đến bí mật ở lò gạch, nhưng Văn Huyền Chu lại đề nghị hắn, tương kế tựu kế, lợi dụng bốn người kia, giết Vương Hoan Hỉ được phái đi phụ trách giám sát công tác của lò chữ Mão.
Vương Hoan Hỉ biết được quá nhiều, chính là về con đường và mạng lưới của lão Lỗ Vương, và cả vị Lỗ Vương hiện tại đây. Mắt thấy kim chuyên sắp nung chế xong, Lỗ Vương cũng cho rằng đề nghị của Văn Huyền Chu rất có lý.
Vì vậy liền có lời đề nghị của Lưu Phương Thốn với đám Trương Tùng Bách.
Tối nay lò gạch nổ tung Lỗ Vương phủ đương nhiên cũng nghe thấy. Nhưng Lỗ Vương Văn Huyền Chu đều cho rằng tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, ai ngờ ở giữa lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.
Chờ Mã Vĩnh Chí nói hết chuyện xảy ra trên núi Cửu Đầu, Lỗ Vương chậm rãi ngồi trở lại ghế.
“Ngươi nói…có người thần bí cứu bộ khoái kia đi?” Thanh âm của Lỗ Vương cực thấp, “Thế nhưng ngươi lại không đuổi theo.”
Mã Vĩnh Chí lại bắt đầu đổ mò hôi lạnh: “Ta, ta không đuổi kịp.”
Lỗ Vương quay đầu hỏi Văn Huyền Chu: “Biết đến việc này sẽ là ai?”
Văn Huyền Chu suy nghĩ, đáp: “Khinh công lợi hại như vậy, lại hay giúp đỡ người khác, hơn nữa còn quen biết với vị Biên bộ khoái kia, hẳn chính là mưu gia Trì Dạ Bạch của Ưng Bối Xá.”
Trì Dạ Bạch dưới cánh cửa đã nghe lỏm được một lúc: “…”
Không phải ta. Hắn thầm nói trong lòng. Hơn nữa người đó khinh công cũng không tính đặc biệt lợi hại,mà do võ công của Mã Vĩnh Chí không được tốt.
“Mau chóng giết đi.” Chỉ nghe Lỗ Vương tiếp tục bình thản nói, “Lò chữ Mão đã xảy ra chuyện, phàm những kẻ biết đến chuyện này, một người cũng không thể để lại.”
Mã Vĩnh Chí vội vàng mở miệng: “Lưu Phương Thốn và Lưu Đại Lực đã bị ta giết.”
“Còn hai người khác đâu” Lỗ Vương hỏi.
Mã Vĩnh Chí không chút do dự: “Vừa nãy ta xuống núi đuổi theo, cũng đã giết hết.”
Trì Dạ Bạch vẫn luôn di theo phía sau hắn, cũng không thấy lúc hắn xuống núi còn tiện tay giết người,liền biết hắn đang nói dối.
Nhưng lời nói dối này cũng không thể bảo vệ được Mã Vĩnh Chí. Hắn vừa dứt lời, cổ họng liền truyền ra tiếng thở khò khè. Văn Huyền Chu bóp cổ hắn, trực tiếp bẻ gãy.
“Bẩn…” Lỗ Vương phất tay, “Ngươi mau chóng xử lý hắn đi.”
“Ngươi nói phàm những kẻ biết chuyện này đều phải chết, bao gồm cả ta sao?” Văn Huyền Chu lắc lắc tay, thấp giọng hỏi, “Vương gia?”
Lỗ Vương không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Văn Huyền Chu.
Hai người từ nhỏ quen biết, nhoáng một cái đã chục năm trôi qua. Lỗ Vương từ từ nhắm hai mắt lại: “Đừng nói đùa.”
Văn Huyền Chu xoay người nhặt quân cờ dưới chân hắn, đặt lại trong hộp.
“Sau đó thì sao? Ngươi định làm thế nào?”
Lỗ Vương nhắm mắt trầm tư.
Hôm nay hắn và Văn Huyền Chu đã tranh chấp một hồi. Văn Huyền Chu nói với hắn đã đâm một châm vào gáy Sương Hoa, Lỗ Vương không hiểu tại sao y lại làm như vậy. Sương Hoa chỉ là một kỹ nữ ở Kim Yên Trì, một kẻ ti tiện Lỗ Vương không để vào mắt, Văn Huyền Chu lại tốn công sức trên một kẻ như vậy,Lỗ Vương cho rằng thật không cần thiết. Trước lúc mọi chuyện còn chưa thành hình, có thể liên luỵ càng ít người càng tốt, nhưng tựa hồ Văn Huyền Chu không nghĩ như vậy.
Nhưng Văn Huyền Chu lại nói, Lỗ Vương ở thành Bồng Dương, tuyệt đối không thể không đề phòng Tư Mã thế gia và Ưng Bối Xá.
Ở trong mắt Lỗ Vương, Tư Mã thế gia trước mắt còn chưa có động tĩnh, Ưng Bối Xá chỉ là một tổ chức buôn bán tin tức,mình không tất yếu đi trêu chọc. Ngược lại là Văn Huyền Chu, năm lần bảy lượt chống đối với Trì Dạ Bạch, lúc này mới nhận lấy địch ý từ hai bên.
Quan hệ giữa Sương Hoa và Tư Mã Phượng không đơn giản, Văn Huyền Chu cho rằng có nguyên nhân. Phàm những kẻ tự xưng là đại hiệp, đều hay giúp đỡ người khác – cho dù không giúp đỡ người khác, cũng phải giả vờ ra dáng nhiệt tình, huống hồ Tư Mã Phượng lại là loại người rất thẳng thắn. Trì Dạ Bạch y khó có thể tiếp cận, người của Tư Mã thế gia ai nấy đều có võ công, mà trước mắt xem ra, chỉ có Sương Hoa nhu nhược nhất, cũng xuống tay tốt nhất.Sương Hoa chắc chắn là nhược điểm của Tư Mã Phượng, bởi vậy Văn Huyền Chu mới quyết định nắm trong tay. Cái châm kia có thể phát huy tác dụng gì, bây giờ y còn không rõ lắm, nhưng, chỉ cần đâm vào, một ngày nào đó ắt sẽ có lúc dùng tới.
Lỗ Vương từ chối cho ý kiến với suy nghĩ của Văn Huyền Chu.
“Văn Huyền Chu.” Hắn mở miệng nói, “Mục tiêu của ngươi và ta nhất trí, vấn đề này định làm thế nào, ngươi không cần hỏi ta cũng đã rõ ràng.”
“Ngài là vương gia, có việc không thể không hỏi, lời ngài nói, ta cũng không thể không nghe.” Văn Huyền Chu cười nói.
Lỗ Vương bị tiếng cười của hắn làm cho tức giận, vì thế mở mắt.
“Vương gia nói ngươi ta mục tiêu nhất trí, nhưng thật ra có chút không đúng.” Văn Huyền Chu nói, “Tuy chúng ta đều muốn xây dựng lại Thần Ưng Doanh, nhưng ngươi để ý chính như phụ thân ngươi, bồi dưỡng một đám tử sĩ trung tâm vì quốc gia, vì triều đình, mà ta lại không có khát vọng như vậy.”
“Ngươi muốn hưởng thụ khoái cảm thao túng người khác.” Lỗ Vương thấp giọng nói, “Đúng, ta biết. Ngươi cảm thấy hứng thú với Trì Dạ Bạch, đơn giản là vì hắn là Thần ức nhân, mà đời này ngoại trừ tỷ tỷ của ngươi, hắn là Thần ức nhân thứ hai ngươi tiếp xúc đến. Năm đó ngươi tham dự tra tấn tỷ tỷ ngươi, cảm giác khoái trá sao?”
Văn Huyền Chu hít sâu một hơi, ngồi đối diện Lỗ Vương, cầm quân cờ trên bàn cờ thưởng thức. “Cực kỳ, cực kỳ khoái trá.” Y nhẹ giọng cười nói, “Trong lòng vương gia là quốc gia thiên hạ, chỉ e không thể hiểu được Văn mỗ. Một người có được trí nhớ trác tuyệt nhất thế gian đứng trước mặt ngươi, bị ngươi tra tấn đến nổi điên, cuối cùng chết đi. Tỷ tỷ ta xuất sắc hơn ta, vĩ đại hơn ta, vẫn luôn là vậy, nhưng có tác dụng gì chứ? Chỉ cần nắm giữ phương pháp chính xác, dù vĩ đại, trác tuyệt hơn nữa, ta cũng có thể thao túng sinh tử của bọn họ. So với để bọn họ tự sát, ta càng thích…”
“Nhạc Chính, ngươi phải nghe.” Văn Huyền Chu vô cùng thân thiết gọi tên Lỗ Vương, “Nếu ngươi muốn xây dựng lại Thần Ưng Doanh như cha ngươi từng làm, sao có thể không quan tâm đến những việc trong Thần Ưng Doanh cơ chứ? Kỳ thật mới nghe thì thấy buồn nôn, nếu ngươi tự mình làm, chưa biết chừng có thể đạt được ít lạc thú khó nói…”
“Đừng nói nữa, cách nghĩ của ngươi và ta không giống nhau,ta chỉ sợ vĩnh viễn không thể hiểu được lạc thú của ngươi.” Lỗ Vương đi được vài bước quay đầu lại nói, “Số kim chuyên bị tổn hại không nhiều, sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn đến việc xây dựng Thần Ưng Doanh. Ngươi để bọn họ nhanh chóng hoàn thành công việc. Ta hiện tại muốn đích thân đến quan phủ, bảo bọn họ đóng cửa lò gạch, sau đó sẽ dọn dẹp dấu vết.”
Văn Huyền Chu cũng đứng dậy đi theo sau hắn.
“Nghe nói tên hoàng đế kia, chuẩn bị đưa thế tử của Khánh Vương đi làm con tin, giảng hoà với kẻ địch?” Văn Huyền Chu hỏi, “Sau thế tử của Khánh Vương, chính là Bác Lương phải không.”
Trì Dạ Bạch vẫn ngưng thần lắng nghe, lúc này trong lòng khẽ động: Bác Lương là con trai của Lỗ Vương.
“Sự thật thì, tên của Bác Lương đã nằm trong đơn thiếp. Nhưng sứ giả của kẻ địch sau khi gặp thế tử của Khánh Vương, nhất định muốn là nó.” Thanh âm của Lỗ Vương trở nên trầm thấp, “Hai người con trai của Khánh Vương, đứa lớn mấy năm trước ở trên chiến trường thắng mười hai trận liên tiếp, giết địch vô số, hiện tại bọn họ muốn đứa nhỏ, nếu đưa sang bên đó, chỉ e…có đi mà không có về.”
“Khánh Vương nói thế nào?”
“Khánh Vương ….Khánh Vương đã đổ bệnh, Khánh Vương phi nâng linh vị của con trai cả quỳ ở Đông cung,khẩn cầu tổ mẫu của nàng nói hộ với hoàng đế. Quỳ ba ngày, bị người đuổi về vương phủ.” Lỗ Vương thoáng tạm ngừng, cười lạnh một tiếng, “Ta tuyệt đối không để Bác Lương gặp chuyện như vậy.”
“Làm con tin ba năm, nhưng đứa con này của Khánh Vương chỉ sợ sống không quá ba năm. Thần Ưng Doanh tới kịp sao?”
“Tới kịp.” Lỗ Vương thanh âm trầm thấp, giống như kim thiết, “Năm đó hắn cũng tham gia vào việc xây dựng Thần Ưng Doanh của cha ta, hắn hiểu rõ nhất tác dụng và dự định ban đầu của Thần Ưng Doanh. Đối nội, đối ngoại, đều là lưỡi dao sắc bén. Chỉ có điều người lúc đó không biết cách dùng mà thôi.”
Văn Huyền Chu gật đầu: “Chỉ cần tìm thấy số tiền kia, xây thêm hai Thần Ưng Doanh cũng không phải việc khó.”
Lỗ Vương đồng ý: “Quả thật như thế.”
Hai người nhắc tới vấn đề này, nhưng không nói tỉ mỉ, trước sau rời khỏi thư phòng.
Trì Dạ Bạch vẫn nấp trong góc, ngưng thần lắng nghe tiếng bước chân của hai người. Cho đến khi hai người đã đi được một đoạn, mới âm thầm đuổi theo.
Lỗ Vương Văn Huyền Chu phân công nhau rời đi, Trì Dạ Bạch chọn theo sát Văn Huyền Chu, hắn định thăm dò một chút Thần Ưng Doanh mới được xây dựng ở đâu.
Nhưng Văn Huyền Chu không rời khỏi vương phủ. Hắn đi qua cửa giữa, dường như đang suy nghĩ, lại quay đầu vòng qua một chỗ. Trì Dạ Bạch cẩn thận ngẫm lại, nơi hắn đến hẳn là kho vũ khí của thị vệ Lỗ Vương phủ.
Đoán rằng hắn đi lấy vũ khí phòng thân, Trì Dạ Bạch cẩn thận ẩn nấp thân hình, chờ Văn Huyền Chu.
Khi đến gần kho vũ khí Văn Huyền Chu đột nhiên dừng lại. Hắn nghiêng đầu lắng nghe, lập tức đi về phía một căn phòng khác trong dãy nhà kho.
“Sao lại mở địa lao ra?” Hắn hỏi thị vệ canh giữ ở bên ngoài phòng, “Có trộm?”
Thị vệ tức khắc dựng đứng thắt lưng: “Không phải, là người dưới trướng Vương phi phạm lỗi, muốn trách phạt.”
Văn Huyền Chu khựng lại, từ dưới giày của người hầu kia lấy ra một cây trâm màu ngân bạch. Cây trâm trắng trong thuần khiết đơn giản, chỉ khảm một viên minh châu.
“…Ngươi không phải người hầu của Vương gia, ngươi là người của Vương phi. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Vương phi, sao lại canh giữ địa lao?” Văn Huyền Chu tựa tiếu phi tiếu, “Còn nữa, cây trâm này là của ngươi? Ngươi dẫm dưới chân làm gì?”
Thị vệ nuốt nước miếng: “Không, không phải của ta.”
“Quả thật không phải của ngươi.” Văn Huyền Chu nhẹ giọng nói, “Chi bằng ngươi nói cho ta biết, trâm cài đầu của Sương Hoa cô nương Kim Yên Trì, sao lại rơi dưới chân ngươi?”
Trì Dạ Bạch chấn động. Chỉ thấy người hầu kia ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói: “Văn, Văn tiên sinh tự vào xem đi. Ta…ta không dám nói.”
Tư Mã Phượng mang theo Biên Cương, vì Biên Cương bị thương ở bụng, không thể cưỡi ngựa cũng không thể chịu được xóc nảy, hắn dùng hai tay ôm Biên Cương, chạy thẳng về Bồng Dương. Biên Cương vì mất máu, sắc mặt tái nhợt, phần lớn binh sĩ ở cửa thành đều quen biết Biên Cương, không khỏi thấu lại gần hỏi. Tư Mã Phượng căn bản không có thời gian trả lời, chỉ như một cơn gió, mang Biên Cương về nhà.
“Cam Nhạc Ý! Tống Bi Ngôn!” Hắn đá văng cửa lớn hét lên, “Mau ra cứu người!”
Lên tiếng trả lời mà ra chính là Tư Mã Lương Nhân và Anh Tác đang nói chuyện trong phòng.
Anh Tác tối nay vừa đến Bồng Dương, Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng vừa rời khỏi cửa thành lao tới núi Cửu Đầu, cũng là lúc nàng đến.
Nàng mang tới ba bức thư, phân biệt từ Trì Tinh Kiếm, Điền Khổ và Lâm Thiếu Ý.
Vì Điền Khổ và Lâm Thiếu Ý khi trao đổi thư từ riêng tư mẫn cảm đều dùng ưng của Ưng Bối Xá, Anh Tác bèn bảo họ cùng nhau đưa đến Ưng Bối Xá, để giữ an toàn, sau đó lại tự mình lấy lại đây.
Ba bức thư đều nói đến tiến triển điều tra. Điền Khổ và Thẩm Tinh rốt cuộc đã tìm thấy hướng đi của số tiền kia: hai người cơ hồ lật tung toàn bộ thư sách trong Kiệt Tử Lâu,cuối cùng tìm được manh mối ở một cái Gia thưởng lệnh( Lệnh khen thưởng) năm đó của triều đình. Năm đó vị quan phụng chỉ điều tra Thần Ưng Doanh nhận được ngợi khen, ngược dòng tìm hiểu lên trên, chính là đệ tử của phụ thân Lỗ Vương phi. Phụ thân của Lỗ Vương phi và lão Lỗ Vương làm quan cùng triều, nhưng chính kiến không hợp nhau, phân chia làm hai phái. Sau khi lão Lỗ Vương chết, vị đại nhân kia cũng cáo lão hồi hương, sau khi gả con gái cho Lỗ Vương hiện tại, ông ta mất ở quê nhà.
Vấn đề ở chỗ, trong sổ sách mà vị quan điều tra Thần Ưng Doanh kia nộp lên triều đình, ngay từ đầu đã thiếu đi một số tiền.
Khi tìm thấy thông tin này lại đúng lúc Thẩm Tinh động thai, Điền Khổ ngày đêm chăm sóc nàng, nhưng lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng, phỏng đoán ra một khả năng: tiền tài hẳn là ở trong tay Lỗ Vương. Lỗ Vương và Văn Huyền Chu hợp tác, nhưng không báo lại cho Văn Huyền Chu biết tung tích của số tiền này, ngược lại coi đây như kiềm chế, để Văn Huyền Chu giúp hắn làm việc.
Điền Khổ tiến thêm một bước suy đoán: mục đích của Văn Huyền Chu và Lỗ Vương có lẽ có một nửa là giống nhau, hai người đều muốn xây dựng Thần Ưng Doanh và tất cả tư liệu của nó.Nhưng sau khi lấy được tư liệu, mục tiêu của Lỗ Vương và Văn Huyền Chu hiển nhiên đã khác nhau, cho nên trong tay thê tử hắn nắm giữ số bạc bất minh kia, nhưng hắn thuỷ chung giữ kín bí mật với Văn Huyền Chu.
Tư Mã Lương Nhân từ chối cho ý kiến. So với sự phỏng đoán của Điền Khổ, Thiếu Ý Minh và Ưng Bối Xá truyền lại tin tức quan trọng hơn.
Lâm Thiếu Ý và đám Đường Âu tự mình đến thăm hỏi Uông bang chủ của Cửu Giang Phái, ngoài ý muốn phát hiện Uông bang chủ bị trọng thương, vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hỏi ra mới biết, hoá ra Cửu Giang Phái và Tam Ý Bang tranh đoạt địa bàn, gần đây liên tiếp có người ra tay. Những người đó võ công cao cường, hành động chỉnh tề, không giống bang phái linh tinh trên giang hồ. Không ít đệ tử của Cửu Giang Phái đều bị thương, mảnh đất kia hiện tại nghiễm nhiên thuộc về Tam Ý Bang, nhưng Tam Ý Bang không sử dụng nó, ngược lại để những người lạ mặt thường xuyên ra vào. Đường Âu và Thẩm Quang Minh tiến đến xem xét, phát hiện ngoại trừ những người xa lạ võ công cao cường trong Tam Ý Bang thường ra vào, còn có không ít công nhân đã sinh sống ở mảnh đất kia,tựa hồ đang xây dựng một căn trại.
Tin tức của Ưng Bối Xá vừa hay bổ sung cho tin tức của Lâm Thiếu Ý. Thám tử của Ưng Bối Xá bắt tay điều tra từ thương thuyền, từ mảnh vụn dưới đáy thuyền, người chèo thuyền nói sẽ tìm kiếm manh mối, rốt cuộc khẳng định mấy con thuyền ngậm nước sâu đến từ bờ bên kia sông Úc Lan, chuyên chở quả nhiên chính là phôi gạch. Mà sau đó bọn họ lại phát hiện thêm, một lượng gạch nung từ núi Cửu Đầu, sẽ được bọc lại cẩn mật, dùng danh nghĩa vải vóc, đồ sứ vận chuyển lên thương thuyền, rồi thông qua thương thuyền quay lại bờ bên kia. Mảnh vụn dưới đáy khoang thuyền nhanh chóng đến tay Trì Tinh Kiếm, Trì Tinh Kiếm lập tức nhận ra, những viên gạch được bí mật đốt chế và vận chuyển này, không phải gạch đỏ thông thường, mà là kim chuyên ngự dụng.
Đất đai ở nơi giao giới giữa Cửu Giang Phái và Tam Ý Bang tính kết dính lớn,thích hợp đốt chế gạch,cực kỳ giống với bùn đất quanh khu Ngự Dao Thôn của Tô Châu. Vì thế bùn đất chế thành phôi gạch, vận chuyển lên núi Cửu Đầu đốt chế, đốt chế xong lại quay lại nơi ban đầu.
Có chút thông tin Trì Tinh Kiếm không viết trong thư, mà để Anh Tác truyền lời với Tư Mã Lương Nhân.
“Lò gạch trên núi Cửu Đầu do Lỗ Vương chủ trì xây dựng, chuyện này từ đầu tới đuôi Lỗ Vương đều tham dự. Bọn họ sợ trong núi nung gạch, khiến dân chúng hoài nghi, nên mới cẩn thận như vậy. Nhưng nung gạch thành công, nhất định phải đưa ra sử dụng, vì tận lực đảm bảo không ai phát hiện ra,Lỗ Vương chắn chắn sẽ tiến hành loại bỏ thôn trấn xung quanh.” Anh Tác thuật lại lời Trì Tình Kiếm nói,”Năm đó Lỗ Vương xây dựng Thần Ưng Doanh bên cạnh hoàng thành,cũng làm như vậy.”
Tư Mã Lương Nhân chau mày, đang tự hỏi, chợt nghe thấy thằng con mình ở bên ngoài kêu oang oang, vội cùng Anh Tác chạy ra ngoài.
Biên Cương được đưa đến tiểu viện của Cam Nhạc Ý, Cam Nhạc Ý đi ra vừa thấy, thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất: “Sao lại mang người chết lại đây!”
“Ngươi sắp bóp chết hắn rồi!” Tư Mã Lương Nhân cả giận nói.
Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn vội vàng lấy dụng cụ ra, cầm máu giúp Biên Cương. Biên Cương đã gần như hôn mê, Cam Nhạc Ý tát hắn vài cái hắn cũng không tỉnh.
“Không được, ta không nắm chắc.” Cam Nhạc Ý quay đầu nói, “Gọi thầy thuốc! A Tứ! Đi tìm thầy thuốc!”
“Không thể!” Tư Mã Phượng nói nhanh,”Biên Cương bị thương ở lò gạch trên núi Cửu Đầu, hắn phát hiện bí mật của lò gạch…”
“Không có thầy thuốc hắn sẽ chết! Gọi một thầy thuốc đáng tin lại đây!” Cam Nhạc Ý tức giận hét lên.
Trong lúc hỗn loạn, A Tứ cất cao thanh âm: “Ta bây giờ đi tìm thầy thuốc!”
Hắn xoay người chạy ra ngoài, vừa hay va phải một người mới vượt tường nhảy vào.
“A Tứ, là ta.”
A Tứ túm lấy vị khách không mời này, nhìn chăm chú, lập tức nhận ra là một thám tử của Ưng Bối Xá.
“Sao vậy?” Hắn nảy sinh bất an, nghĩ hiện tại Ưng Bối Xá đang giám thị Kim Yen Trì, Lỗ Vương phủ và nhà mình, vội vàng hỏi, “Lỗ Vương hay Kim Yên Trì đã xảy ra chuyện?”
“Tư Mã thiếu gia có ở nhà không?” Thám tử hỏi hắn, “Đương gia chúng ta có việc quan trọng muốn nói với hắn.”
A Tứ vội vàng đưa thám tử đến viện của Cam Nhạc Ý. Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn bận rộn trong phòng, Tư Mã Phượng, Tư Mã Lương Nhân và Anh Tác đều đứng trong sân. Thám tử kia tốc độ rất nhanh, nói ra tất cả những lời dặn dò của Trì Dạ Bạch, cuối cùng còn không quên thêm một câu nhắc nhở về Sương Hoa.
A Tứ đi đến cửa viện nhất thời quay đầu lại, xẹt đến trước mặt hắn: “Sương Hoa?!”
“Sương Hoa cô nương hiện đang ở trong Lỗ Vương phủ, đương gia cho rằng nàng gặp nguy hiểm.” Thám Tử nói lại một lần.
Tư Mã Phượng và Tư Mã Lương Nhân liếc mắt nhìn nhau, Tư Mã Lương Nhân gật đầu: “Ngươi đi.”
“Vâng.” Tư Mã Phượng xoay người chạy khỏi sân.
Anh Tác nghe được hiện tại chỉ có mình Trì Dạ Bạch ở Lỗ Vương phủ, đương nhiên cũng không thể làm ngơ, theo sát Tư Mã Phượng rời đi.
A Tứ đứng tại chỗ thoáng do dự, chạy đến cửa phòng gọi Tống Bi Ngôn: “Tiểu Tống, ta giờ phải cùng thiếu gia đến Lỗ Vương phủ, ngươi đi gọi thầy thuốc.”
Hắn vội vàng nói lại địa chỉ của vị thầy thuốc đáng tin kia cho Tống Bi Ngôn, rồi cũng chạy ra ngoài. Tư Mã Lương Nhân không đứng ở đây nữa, ông trở về thư phòng, gọi tâm phúc thị vệ của mình ra.
“Các ngươi lập tức mang một đội tinh nhuệ suốt đêm dùng lệnh bài ra khỏi thành, khỏi cần lo có người phát hiện.” Ông dặn dò nói, “Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới quý phủ của Khúc tướng quân, mặc kệ người trong phủ nói gì, cũng không quan tâm thái độ của Khúc Vĩnh Xương, nhất định phải bảo vệ tốt cho phu nhân và Song Đồng tiểu thư. Cứ bảo vệ trong Khúc phủ trước đã, không cần trở về…Cho dù thế nào, nếu ta bên này không gửi tin đến, nhất định đừng trở lại. Có thể thông qua thám tử của Ưng Bối Xá liên hệ với Trì Tình Kiếm đại hiệp, ám hiệu các ngươi đều đã biết.”
Mấy thị vệ kia lĩnh mệnh rời đi.
Tư Mã Lương Nhân trở về phòng thay quần áo,xuất môn dẫn ngựa.
quản gia biết trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, mặc dù không rõ, nhưng vẫn lo lắng như cũ, “Lão gia, muốn đi đâu?”
“Đến quan phủ.” Tư Mã Lương Nhân lên ngựa, nhìn phía trước nói, “Đi gặp quan lão gia của Bồng Dương chúng ta.”
“Lại có vụ án sao?” Quản gia nói,”Thiếu gia ban nãy đi vội như vậy, muốn cứu người?”
“Ừm, nó đi cứu người khác.” Tư Mã Lương Nhân cười nói,”Ta là đi cứu người nhà chúng ta.”
Văn Huyền Chu cầm cây trâm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, bước từng bước xuống địa lao.
Cơ hồ tất cả vương phủ đều có một nhà lao như vậy. Người hầu không nghe lời, thê thiếp không nghe lời, cho dù là ai không nghe lời, đều có thể tiến vào địa lao này. Địa lao của Lỗ Vương phủ rất ít khi được sử dụng, nhưng mỗi một người tiến vào nơi này, đều không có cơ hội ra ngoài.
Người hầu canh cửa là người của Lỗ Vương phi, cho nên Sương Hoa đắc tội chính là Lỗ Vương phi.
Nhưng hôm nay Lỗ Vương không cho mời Sương Hoa,sở dĩ nàng sẽ xuất hiện ở đây, hẳn là do Lỗ Vương phi trực tiếp mời tới.
Văn Huyền Chu nhớ lại hôm nay khi mình và Lỗ Vương ở trong thư phòng đàm luận mọi việc, bưng nước trà đi vào là Lỗ Vương phi.
Lỗ Vương phi quen biết với Lỗ Vương từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tình thâm ý đốc – ít nhất thoạt nhìn bên ngoài, là tình thâm ý đốc. Tuy rằng Văn Huyền Chu cảm thấy sự kính trọng của Lỗ Vương với Lỗ Vương phi, ý sợ hãi có lẽ còn nhiều hơn tình ý, mặc dù Văn Huyền Chu không biết sự kính trọng và sợ hãi đó từ đâu mà đến, nhưng hẳn là có liên quan đến đủ loại lợi ích sau lưng vương thất.
Y đối với những chuyện đằng sau nữ nhân kia không có hứng thú, đương nhiên cũng sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu.
Hôm nay trong phòng khi y nhắc tới việc đâm châm vào đầu Sương Hoa với Lỗ Vương, Lỗ Vương rất tức giận, mà Lõ Vương phi vừa hay đi ngang qua hành lang.
Văn Huyền Chu chưa trải qua tình cảm nam nữ, nhưng y rất hiểu mặt trái của sự ghen tỵ, oán hận. Lỗ Vương phi không đầu không đuôi nghe được những lời nói kia, rất có thể cho rằng Lỗ Vương có tình cảm không bình thường với Sương Hoa, cho nên mới phản đối Văn Huyền Chu tiếp cận Sương Hoa.
Sương Hoa rất được Lỗ Vương yêu thích, đây là chuyện rất nhiều người đều biết. Lỗ Vương không nạp thiếp, đây cũng là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng Sương Hoa là một nữ tử phố hoa, mặc dù không có thân phận địa vị, có liên quan tới nam nhân cũng là chuyện cực kỳ bình thường.
Khi đi đến đáy địa lao, Văn Huyền Chu đã đại khái đoán ra được nguyên nhân Sương Hoa sở dĩ sẽ xuất hiện trong này.
Địa lao không lớn, chỉ có bốn nhà giam, hiện tại chỉ có nhà giam cuối cùng truyền đến tiếng người và ánh sáng. Văn Huyền Chu không nghe thấy tiếng của nữ nhân, cho tới khi tới gần mới biết vì sao.
Sương Hoa bị trói tứ chi, miệng bị cũng nhét vải, không phát ra được thanh âm gì.
Trong nhà giam có mấy nam tử, có hai người đã cởi áo. Trông thấy Văn Huyền Chu đi đến, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn tận lực cung kính nói câu “Văn tiên sinh”.
“Không sao.” Văn Huyền Chu khoát tay, “Ta không quấy rầy các ngươi chơi.”
Sương Hoa trông thấy một vị văn sĩ nho nhã như vậy đi vào, trong mắt ánh lên vẻ khẩn cầu, nhưng lời nói của Văn Huyền Chu không lưu cho nàng một chút hy vọng.
“Trước lúc các ngươi chơi đùa, ta muốn hỏi vị cô nương này vài chuyện đã.” Văn Huyền Chu ngồi xổm xuống bên cạnh Sương Hoa.
Vài tên nam tử kia ngoan ngoãn rời khỏi nhà tù, chỉ chừa lại Văn Huyền Chu và Sương Hoa ở bên trong.
Văn Huyền Chu lấy miếng vải nhét trong miệng Sương Hoa ra, Sương Hoa lập tức lên tiếng cầu xin: “Tiên sinh…Tiên sinh,giúp ta! Ta không phải người của vương phủ, ta bị Vương phi lừa tới.”
“Sao nàng ta lại lừa ngươi?”
“Nàng nói, nàng nói Vương gia mời ta tới đây đánh đàn, nhưng ta ngay cả mặt của Vương gia cũng chưa nhìn thấy, Vương phi đã sai người mang ta tới đây.” Sương Hoa nói liên tục, “Ta cái gì cũng không biết, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vương phi lấy bình hoa đập ta, nhưng ta thật sự không hề động đến nàng ấy, ta không có…”
Văn Huyền Chu lẳng lặng nghe nàng nói chuyện. Y trước đây đều xa xa nghe Sương Hoa đánh đàn, lần trước mới cùng nàng ngắn ngủi giao tiếp. Nhưng lúc này y nhận ra, cô nương này không phải người bình thường.
Thái dương và tóc nàng bết dính đầy máu, hẳn là Vương phi dùng bình hoa khiến nàng bị thương. Mà ban nãy những người vây quanh nhà giam, hiển nhiên là muốn cường bạo nàng. Nhưng nàng không hề kinh hoảng, cũng không sợ hãi, khi trông thấy mình biết cầu cứu, khi nói chuyện lại trật tự rõ ràng, không hề hỗn loạn.
Văn Huyền Chu đột nhiên nhớ tới một việc.
Tỷ như Sương Hoa có quan hệ vô cùng tốt với Tư Mã Phượng, tỷ như Sương Hoa có thể tự do ra vào hơn phân nửa vương phủ, tywr như trong bữa tiệc sinh nhật của Vương phi, nàng từng tranh chấp với Tư Mã Lương Nhân.
Trong lòng y chợt dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu, giống bị sương mù dày đặc bao phủ, mờ mờ ảo ảo, chỉ trông thấy hình bóng không rõ ràng lắm.
Văn Huyền Chu gật đầu, cúi người đỡ Sương Hoa ngồi dậy.
“Sương Hoa cô nương, ngươi còn nhớ rõ ta không?” Y hỏi.
Sương Hoa thoáng sửng sốt, lắc đầu: “Ta chưa từng gặp ngươi. Ngươi là… quản gia của vương phủ sao?”
Văn Huyền Chu lại gật đầu: “Không gặp ta, vậy thì đúng rồi.”
Tay y nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc Sương Hoa, bàn tay dao động sau đầu nàng. Trong nhà giam rách nát, dơ bẩn này, Văn Huyền Chu đột nhiên dịu dàng như vậy khiến Sương Hoa lộ ra vẻ cảnh giác cực kỳ rõ ràng.
Nhưng mà giây tiếp theo, nàng bị cơn đau sau đầu đánh bại, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Tiếng kêu này quá mức đột ngột, quá mức khó nghe, khiến những nam nhân đang đứng chờ bên ngoài hoảng sợ.
“Văn tiên sinh!”
“Không sao, ta đang hỏi chuyện.” Văn Huyền Chu nói.
Đau đớn nháy mắt liền qua. Y ban nãy dùng nội lực thúc giục cây châm trong đầu Sương Hoa, khiến cây châm kia theo huyết nhục gân mạch, đi chuyển một chút mà thôi.
Sương Hoa nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy, nhìn Văn Huyền Chu không thốt nên lời.
“Kế tiếp, ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó, được không?” Văn Huyền Chu dịu dàng nói, “Đau lắm à, đáng thương quá.”
Tay y còn đặt sau đầu Sương Hoa, đỡ cãi cỗ như nhũn ra của nàng. Sương Hoa một cử động nhỏ cũng không dám, đau đớn kịch liệt ban nãy tuy đã biến mất, nhưng cảm giác đau giống như đã khảm vào huyết nhục, khiến cơ thể nàng không ngừng run rẩy.
“Ngươi là gì của Tư Mã Phượng?”
Sương Hoa không lên tiếng, nước mắt vẫn chảy, đôi môi trắng bệch run run.
Văn Huyền Chu nhăn mặt,mỉm cười nói: “Hầy, ngươi không ngoan.”
ngón tay y khẽ động, tay còn lại bóp cổ Sương Hoa.
Đau nhức lại ập tới, giống như ban nãy, lại dường như so với vừa rồi càng hung mãnh hơn, Sương Hoa ở trong tay y run rẩy lợi hại, nhưng không phát ra thanh âm nào, nàng hoàn tòn bị Văn Huyền Chu kiềm chế. Đau đớn trong nháy mắt lại như rất dài, đợi Văn Huyền Chu từ từ buông bàn tay bóp cổ nàng ra, Sương Hoa vẫn run rẩy, từ trong miệng phát ra giọng nói cơ hồ không nghe rõ: “Hắn là…khách …của ta…”
“Chỉ là khách?” Văn Huyền Chu thấp giọng nói,”Không tư định chung thân? Hắn không hứa hẹn gì với ngươi? Tư Mã Phượng cũng không phải thứ tốt đẹp gì, hắn tán tỉnh Trì Dạ Bạch, còn quấn quýt lấy ngươi, ngươi không tức giận? Ngươi còn không bằng một tên nam nhân.”
Sương Hoa nước mắt rơi như mưa, kỳ thật lỗ tai nàng ong ong, Văn Huyền Chu nói cái gì nàng căn bản không nghe rõ ràng, chỉ biết y hỏi về Tư Mã Phượng. Nàng không thể nói, liền liều mạng lắc đầu.
Văn Huyền Chu vì thế đổi cách hỏi: “Hắn đi tìm ngươi, các ngươi tán gẫu cái gì?”
“Nói về…nòi về đàn, hắn, hắn thích…khúc nhạc của ta….” Sương Hoa khóc thành tiếng, “Ta cái gì cũng không biết…Lão gia…Xin ngươi…Ta không biết mà…”
Văn Huyền Chu cũng cảm thấy hơi đau lòng. Cô nương này dáng vẻ đẹp như vậy, so với Vương phi đã hiện vẻ tuổi tác đẹp hơn rất nhiều, Lỗ Vương quả thật thích nàng ta. Không biết nếu tra tấn nàng ta đến chết, Lỗ Vương có thể khổ sở hay không? Văn Huyền Chu vừa nghĩ trong lòng, vừa thúc giục nội lực, để cây chaamkia tiếp tục chui sâu vào trong.
Sương Hoa lập tức hôn mê bất tỉnh. Nhưng lại lập tức tỉnh lại.
“Văn lão gia không tin ngươi.” Văn Huyền Chu cười nói, “Xin lỗi nhé Sương Hoa cô nương, định không dùng cách này, nhưng dù sao cũng phải đào từ trong miệng ngươi ra chút chuyện về Tư Mã Phượng. Ta và hắn không hợp nhau, không hợp với bạn thân hắn.”
Sương Hoa vừa tỉnh ánh mắt mờ mịt, mắt ngập nước, nhưng không khóc cũng không cầu xin.
Văn Huyền Chu nhẹ giọng hỏi: “Nào, Sương Hoa, nói cho ta biết, ngươi có phải thám tử của Tư Mã Phượng không?”
“Không phải…” Sương Hoa nghẹ ngào nói, thanh tuyến cứng nhắc, không hề phập phồng, “Ta không phải người của thiếu gia.”
Văn Huyền Chu không ngờ mình đã nghĩ sai rồi, nhất thời có phần ảo não, lại có chút tiếc hận. Châm đã xâm nhập vào nơi đó, cho dù nhổ ra, Sương Hoa sẽ khác với trước đây. Nàng sẽ mất đi một phần trí nhớ, rất nhiều chuyện cũng phải học lại từ đầu, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng….
“Hai ngươi thật sự chỉ nói chuyện suông và đánh đàn?” Văn Huyền Chu lắc đầu, đang định buông Sương Hoa ra, chợt Sương Hoa lại mở miệng.
“Thiếu gia sẽ đưa thư của lão gia cho ta, không đánh đàn nói chuyện suông.”
Văn Huyền Chu sửng sốt, ngay lập tức bóp cổ Sương Hoa. Tim y đập thình thịch, sương mù bất an bao trùm đang nhanh chóng tản đi.
“Ngươi là thám tử của Tư Mã Lương Nhân?”
Sương Hoa không nhìn hắn, chỉ dùng giọng nói tinh tế đáp: “Ta là người của lão gia.”
Nàng là thám tử của Tư Mã Lương Nhân, nhưng Tư Mã Lương Nhân không tiện đến Kim Yên Trì gặp nàng, cho nên mới đưa giấy cho Tư Mã Phượng đi qua. Mà cái gọi là tranh chấp trong bữa tiệc giữa hai người, chỉ là một vở kịch mà thôi.
Văn Huyền Chu đứng dậy, sự phẫn nộ xa lạ dâng lên trong lòng y.
Đây là tình huống vượt dự kiến của y. Y thật không ngờ mọi chuyện lại thoát khỏi sự khống chế của mình như vậy.
Nếu Tư Mã Lương Nhân đã sớm bồi dưỡng Sương Hoa thành thám tử của mình, nói cách khác, ông ta đã sớm theo dõi Lỗ Vương. Mà đủ loại sự kiện lần này, chỉ e cũng không phải nư mình và Lỗ Vương suy nghĩ thần không biết quỷ không hay – trước lúc bọn họ phát hiện ra, Tư Mã thế gia và Ưng Bối Xá đã tiếp xúc với Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, thậm chí có thể đã sớm hoài nghi Lỗ Vương.
Một nữ tử như Sương Hoa, kỳ thật không cách nào lấy được manh mối gì. Nhưng nàng có thể cung cấp cho Tư Mã Lương Nhân tin tức mà những người khác không làm được: nàng nhiều lần ra vào Lỗ Vương phủ, tham gia quá nhiều yến hội riêng, quan viên, phú thân quan hệ tốt với Lỗ Vương, nàng đều nhìn thấy hết.
Nghĩ đến đây, Văn Huyền Chu đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện sau lưng Tư Mã Lương Nhân, tỷ như đệ tử của Tư Mã Không ở trong triều, tỷ như triều đình một khi gặp chuyện quan trọng, không thể bình thường giải quyết, luôn ngàn dặm xa xôi tùm đến người nhà Tư Mã.
Văn Huyền Chu nhắm hai mắt lại.
Triều đình…Nếu ngay cả triều đình cũng nhìn chằm chằm vào Thần Ưng Sách, vậy sẽ nghiêm trọng.Từ Lỗ Vương nơi này, có thể lôi ra hơn chục người có liên quan.
Y bùng lên lửa giận trong lòng, sát ý sực sôi.
Đi ra nhà giam thấy mấy tên nam nhân chờ bên ngoài, Văn Huyền Chu bỗng nhiên quay trở lại, bức cây châm trong đầu Sương Hoa ra. Sương Hoa còn đang hôn mê, nhưng nàng không còn trong trạng thái rối gỗ vô tri vô giác lúc trước, chỉ cần một ít kích thích, có thể lập tức tỉnh lại.
“Nghe nói vị Sương Hoa cô nương này là thanh quan, luôn không chịu bán thân, cho nên còn rất trong trắng.” Văn Huyền Chu vừa rút châm ra, vừa nói với mấy tên nam nhân kia, “Chơi từ từ, chơi tận hứng đi.”
Y bước nhanh lên mặt đất, tri kỷ mà đóng cửa địa lao lại, lúc này mới rời khỏi.
Nhưng ở bên ngoài, thị vệ kia đã không thấy đâu nữa. Văn Huyền Chu đứng tại chỗ một lát, nghe thấy xung quanh đều là tiếng động chạy loạn, tiếng người người ồn ào.
“Sao lại thế này!” Y kéo một người hầu vừa chạy qua lại hỏi.
“Có thích khách!” Người nọ kêu lên, “Cưỡi ngựa lại đây! Ngay tại ngoài cửa, muốn xông vào đây!”
Khi đám người Tư Mã Phượng đến Lỗ Vương phủ, đường lớn trước cửa vẫn yên tĩnh như cũ.
Trong ba người Tư Mã Phượng và Anh tác võ công cao cường, lập tức nhận thấy xung quanh có những hơi thở không tầm thường.
“Một vị Vương gia nhàn tản, còn cần nhiều người ẩn nấp bảo vệ như vậy?” Anh Tác cười lạnh, tháo roi từ eo xuống.
Cây roi này luôn giắt bên eo nàng, mặc dù nhìn ra là vũ khí, nhưng sau khi mở ra mới có vẻ kinh người: thân roi mềm mại, ở giữa có vô số gờ sắt theo mở ra mà từ từ xuất hiện, nện trên đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Tư Mã Phượng lúc này mới chân chính trông thấy dáng vẻ thực sự của Cửu Lăng Xà Cốt Tiên, cũng là lúc này mới hiểu được ngày đó Anh Tác gỡ xuống gờ sắt khi đánh nhau với hắn, là đã nhường hắn đến mức nào.
“Tư Mã Phượng, A Tứ, các ngươi xông vào trước, ta theo sau.” Anh Tác xuống ngựa, nắm chặt roi đứng giữa đường lớn,”Bá mẫu bọc hậu.”
Tư Mã Phượng và A Tứ không nhiều lời thêm nữa, lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, lao về phía Lỗ Vương phủ.