Xe của Tô Dần Chính ở trên đường Nhị Hoàn vòng hết hai vòng, vẫn là
đem xe chạy vào đại lộ Tây Nhạc, hắn mở cửa xe chỗ ghế điều khiển, gió
đêm mang theo cảm giác mát mẻ từ từ trút vào thùng xe, hắn đột nhiên cảm thấy thư thái không ít.
Xe chạy đến khu biệt thự Hoa Khê, bảo vệ Tiểu Bạch trong phòng mặc
đồng phục bảo vệ màu lam cùng hắn chào hỏi: “Tô tiên sinh đã trở lại a.”
Tô Dần Chính đóng cửa sổ xe, hiện giờ đã gần 12 giờ đêm, khu biệt thự Hoa Khê bóng cây thật rậm, đèn đường kiểu châu Âu phát ra ánh sáng nhạt màu lam, tia sáng mờ ảo dường như bị mưa bụi trong đêm đánh tan, đem
mưa phùn bốn phía mênh mông này nhiễm một tầng ánh sáng mỏng.
Tô Dần Chính chậm rãi đem xe chạy vào gara dừng lại, sau đó lại thong thả từ trong gara đi tới cửa, hắn ở bên ngoài đứng một hồi, sau đó giơ
tay tiến vào trong túi quần móc chùm chìa khóa cửa…
Đột nhiên trái tim hoảng hốt mãnh liệt, Tô Dần Chính cúi đầu, không
để ý hình tượng bắt đầu tìm kiếm túi quần túi áo toàn thân, hắn đã lâu
không có bối rối như vậy, chùm chìa khóa trong nhà này là được hắn tự
mình lấy xuống, hắn nhớ rất rõ ràng đặt ở bên túi quần trái, nhưng thật
sự cất kỹ lắm sao, hắn lại không nhớ rõ, hắn cư nhiên đã đánh mất chìa
khóa nhà.
Tô Dần Chính ở cửa đứng thật lâu, cửa nhà màu vàng, đèn hành lang
lẳng lặng bao phủ cả người hắn trong vầng sáng nhàn nhạt, qua thật lâu
sau, hắn mới nhấn chuông cửa trên bức tường vàng nhạt kia.
Đại khái qua nửa phút, trong cửa truyền đến tiếng bước chân càng lúc
càng gần, sau đó là thanh âm mở khóa, mãi đến khi cửa mở ra, ánh sáng
bên trong theo cửa tuôn ra, Tô Dần Chính có chút kích động không kịp bất ngờ.
Mở cửa là Chu Thương Thương, cô chỉ mặc áo ngủ cổ rộng màu ấm, cái
cằm xinh đẹp tuyệt trần, xương quai xanh xinh đẹp, trên cái cổ trắng nõn còn mang theo sợi dây chuyền kim cương năm kia hắn đưa cho cô.
Chu Thương Thương mở cửa ra ý bảo Tô Dần Chính đi vào, cổ họng Tô Dần Chính có chút nghẹn, xoay người, ở tủ giầy bên cạnh đổi giày, chần chờ
hỏi: “A Châu làm sao không ở nhà?” A Châu chính là tiểu bảo mẫu của Tô
gia.
Chu Thương Thương xoay người đi đến phòng bếp lấy nước uống, lúc quay lại thì phát hiện Tô Dần Chính đã đổi giày xong ở trên sô pha phòng
khách chính ngồi xuống.
“Cô ấy có việc, tôi cho cô ấy nghỉ.” Chu Thương Thương uống nước, nửa ngày mới trả lời câu hỏi của Tô Dần Chính.
Ngón tay cái bàn tay phải của Tô Dần Chính không ngừng vuốt ve chiếc
nhẫn bạch kim trên ngón áp út của bàn tay trái, thật lâu sau hắn ngẩng
đầu nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, hôm nay không bị dọa sợ
chứ.”
Tô Dần Chính hẳn là chỉ chuyện Lưu Chương bắt cóc cô, Chu Thương
Thương lắc đầu, buông cái ly: “Tôi lên lầu ngủ trước, anh cũng ngủ sớm
một chút.”
Tô Dần Chính: “Ngủ ngon.”
Chu Thương Thương không lên tiếng, dép lê ở trên cầu thang gỗ phát ra tiếng bước chân rất nhỏ.
Trở lại phòng đóng cửa lại, dưới lầu truyền đến thanh âm báo giờ của
đồng hồ quả lắc, buổi tối 0 giờ. Tiếng chuông mơ hồ tựa như từ sâu trong núi truyền đến.
Chu Thương Thương tối hôm qua bởi vì đi vào giấc ngủ trễ, buổi sáng
thức dậy cũng có chút trễ, rửa mặt xong xuống lầu, Tô Dần Chính vậy mà
còn ở nhà, ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước bàn ăn, đã ăn xong bữa sáng.
Cô ở chỗ đối diện Tô Dần Chính ngồi xuống, tiểu bảo mẫu bưng lên một
chén cháo gạo kê cho cô, cháo gạo kê thơm mát sánh dẻo, ăn kèm cải muối
cùng măng om rất ngon, nếm một miếng xem như rất vừa miệng.
Chu Thương Thương ngẩng đầu nhìn Tô Dần Chính mặc chiếc áo Po-lo trắng, hỏi một câu: “Hôm nay muốn đi chơi bóng?”
Tô Dần Chính đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đúng vậy, cùng Mã tổng ước hẹn rồi.”
Lại qua một chút, Tô Dần Chính lại mở miệng: “Có muốn cùng đi chơi không, hôm nay thời tiết không tệ.”
Chu Thương Thương suy nghĩ một hồi: “Được.”
Đáp án này giống như là ngoài dự kiến của Tô Dần Chính, chậm nửa nhịp mới nhìn Chu Thương Thương, sau đó ôn hòa nói: ” Gần sân bóng có một
nhà hàng món Thái Lan không tệ, giữa trưa chúng ta có thể đi đến đó ăn.”
Ăn xong điểm tâm, Chu Thương Thương lên lầu thay một bộ đồ thể thao
màu xanh đen, sau đó đem mái tóc đen bóng cột cao, chuẩn bị tốt xong lại ở trên mặt bôi thêm lớp phấn chống nắng, đối diện với tấm gương lớn soi soi, cô lại lấy ra một thỏi son môi hồng nhạt, đứng trước gương tỉ mỉ
thoa lên.
Mặc xong ra khỏi phòng, nghĩ đến giống như đã quên cái gì đó, sau đó quay trở lại lấy một chiếc kính râm.
Tô Dần Chính hôm nay không lấy chiếc Land Rover, ngược lại lấy chiếc
Infiniti hắn mua năm trước. Chu Thương Thương kéo cửa xe ngồi trên vị
trí phó điều khiển, bên trong xe mở máy lạnh, cô vẫn cảm thấy oi bức,
nhấn cái nút dưới cửa sổ xe, đem cửa kính xe mở ra phân nửa.
Tô Dần Chính phát động động cơ, đem xe chậm rãi ra khỏi khu biệt thự, khu biệt thự Hoa Khê vị trí ở giữa núi Hoa Khê, Tô Dần Chính thuần thục lái xe, một đường đi xuống.
Chu Thương Thương vươn tay mở đài FM trong xe nghe chương trình âm
nhạc buổi sáng, gần đây cô thích thanh âm của một nam MC trên đài, là
một chuyên mục buổi sáng, hơn nữa buổi tối không có phát lại, cho nên có đôi khi cô đem tiết mục ghi lại, thời điểm buổi tối đi vào giấc ngủ mở
nghe.
Chu Thương Thương nhất thời nhớ không nổi là cái kênh kia, khom thắt
lưng chỉnh đã lâu vẫn không có tìm được, Tô Dần Chính quay đầu, bỗng
nhiên nói: “Hẳn là 104.7″
Chu Thương Thương ngẩn người, sau đó xoay tròn đến 104. 7, trong âm
hưởng truyền đến một giọng nam quen thuộc, quả nhiên chính là chương
trình âm nhạc buổi sáng này, nam MC bên trong thanh âm khàn khàn lại nhu hòa, loại thanh tuyến từ trong cổ họng buông ra này giống như một khối
ngọc mài dũa trơn bóng, cảm giác trơn nhẵn lại mát lạnh.
Tô Dần Chính vươn tay đem âm hưởng bên trong xe giảm chút, sau đó tiếp tục lái xe.
Đại khái qua một lúc lâu, Chu Thương Thương mở mắt ra hỏi Tô Dần Chính: “Gần đây bận sao?”
Tô Dần Chính chuyển tay lái lên trên cao, nghiêng đầu nhíu mày nhìn
Chu Thương Thương một cái, trả lời: “Tàm tạm, chẳng qua là hai năm này
kinh doanh không làm tốt như trước kia, rất nhiều chuyện có chút lực bất tòng tâm.”
Chu Thương Thương thờ ơ ừ một tiếng.
“Em thì sao, quán cà phê kinh doanh thế nào?” Tô Dần Chính hỏi.
Chu Thương Thương nhẹ cười rộ lên: “Rất tệ, tốt một chút là một ngày
một hai người khách, trên cơ bản là mấy ngày mới có một hai khách.”
Tô Dần Chính cũng nở nụ cười: “Như vậy tốt, nhàn rỗi tốt hơn so bận rộn.”
Mã tổng đã sớm ở trên sân gôn chờ Tô Dần Chính, cầm trong tay gậy
golf Honma đặc chế, mái tóc thưa thớt tóc vuốt sáp, một tia bất loạn
chải ra sau.
Bạn gái ông ta mang đến hôm nay khen ông ta phá lệ trẻ tuổi, Mã tổng
cười đến mặt mày hớn hở, giương mắt nhìn thấy Tô Dần Chính cùng một cô
gái đi tới, vội vàng đem gậy golf quăng đến trong tay bạn gái, đến đón.
Mã tổng nắm tay Tô Dần Chính, nói: “Mấy ngày hôm trước mới từ Mỹ đặt
một cây gậy golf, đã lâu không chơi bóng, tâm ngứa khó nhịn, không thể
tưởng được Tô tổng thật có thể rút ra thời gian cùng lão già này đây
chơi vài trận.”
Tô Dần Chính: “Mã tổng khách khí, có thể cùng ngài luận bàn là vinh hạnh của tôi.”
“Nào có nào có.” Mã tổng đánh giá Chu Thương Thương bên người Tô Dần
Chính vài lần, híp mắt cười hỏi, “Tô tổng thật sự là phúc khí tốt a, mỗi ngày đều có giai nhân tương bồi.”
Tô Dần Chính nở nụ cười, Chu Thương Thương ngửa đầu nhìn Tô Dần
Chính, sau đó vươn tay: “Mã tổng xin chào, tôi là vợ của Tô Dần Chính,
kêu là Chu Thương Thương.”
“Xin chào xin chào, Tô tổng phúc khí tốt a.” Mã tổng có chút quẫn
bách, vội vàng tiếp nhận gậy goft trong tay bạn gái: “Vậy bắt đầu đi.”
Kỹ thuật chơi goft của Mã tổng xác thực khá tốt, ngắm bóng, đánh
bóng, một cú đánh xinh đẹp quả cầu xoay tròn vào lỗ. Tô Dần Chính vỗ
tay, Mã tổng đem gậy golf đưa cho caddy bên cạnh, tươi cười đầy mặt nói: “Tô tổng cũng bộc lộ tài năng đi.”
Tô Dần Chính vịn thắt lưng Chu Thương Thương đi đến khu phát bóng,
tiếp nhận gậy của caddy đưa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm gậy, ánh mắt nhìn bóng, sau đó dùng lực vung lên, một đường bóng
bay cao ở quanh lỗ chuyển động ba vòng, vào lỗ.
“Thật không tệ, thật không tệ.” Mã tổng tán thưởng nói, “Tô tổng hôm
nay thật sự là làm cho tôi hiểu biết, bây giờ người như cậu vừa biết
kinh doanh vừa biết chơi bóng, thực không nhiều lắm.”
Tô Dần Chính mặt không xấu hổ nhận khen ngợi của Mã tổng, cười nói:
“Nói đến chơi bóng, vợ của tôi mới là cao thủ trong đó.” Nói xong, đem
gậy golf đưa cho Chu Thương Thương.
Tô Dần Chính thần sắc thư thái, ánh sáng mặt trời rất tốt chiếu ở
trên mặt hắn càng thêm mặt mũi rõ ràng, Chu Thương Thương không nghe
theo tiếp nhận gậy golf trong tay Tô Dần Chính, cô ngẩng đầu đối với hắn nói: “Hơi mệt, tôi đi nghỉ ngơi.”
Tô Dần Chính: “Có muốn đi vào phòng nghỉ, nghỉ ngơi chút không.”
Chu Thương Thương chỉ chỉ cái dù che nắng cắm trên mặt cỏ cách đó không xa: “Tôi đi vào trong đó ngồi là được.”
Chu Thương Thương trên ghế dựa màu trắng dưới tán dù ngồi xuống, có
caddy đi tới hỏi cô có muốn uống cái gì hay không, Chu Thương Thương
nói: “Cho tôi một ly nước ấm.”
Qua không bao lâu caddy liền bưng một ly nước ấm đến, Chu Thương
Thương vừa uống vừa xem Tô Dần Chính chơi bóng, nhìn một hồi còn có chút thất thần, điện thoại trong túi vang thật lâu cũng không biết.
Chu Thương Thương mở túi ra, rung động là điện thoại của Tô Dần Chính, vừa mới đưa cho cô.
Điện thoại không hiện tên, Chu Thương Thương nhấn nút nghe: “Xin chào.”
Điện thoại bên kia đột nhiên trầm mặc im re, qua một lát, người bên
đầu di động kia mới mở miệng nói chuyện, còn là một giọng nữ: “Đây không phải di động của Tô Dần Chính sao… Xin hỏi cô là ai của…”
Chu Thương Thương cả người tựa vào trên ghế, chậm rì rì uống một hớp
nước ấm, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi là vợ của Tô Dần
Chính, xin hỏi có việc gì sao?”
“… Cũng không có chuyện gì…” Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Chu Thương Thương cầm di động ngẩn người, qua một chút, một lần nữa mở di động ra đem ghi nhận cuộc gọi bên trong xóa bỏ.
Đánh tiếp mấy trận bóng, Mã tổng mời Tô Dần Chính cùng ăn cơm trưa,
Tô Dần Chính quay đầu nhìn Chu Thương Thương cách đó không xa đang ngồi
dưới tán dù hóng mát: “Lần sau đi, lần sau tôi mời Mã tổng.”
Tô Dần Chính cùng Mã tổng tạm biệt đi ra, Chu Thương Thương lấy di động trả lại cho Tô Dần Chính.
Tô Dần Chính hỏi cô: “Giữa trưa muốn ăn cái gì, nếu không chúng ta đi ăn món Thái Lan?”
Chu Thương Thương: “Anh đưa tôi tới chỗ mẹ đi, tôi đồng ý tuần này
cùng bà ăn cơm.” Người mẹ trong miệng Chu Thương Thương là Tô Ngữ Tâm,
cô cùng Tô Dần Chính sau khi kết hôn, Tô Ngữ Tâm cố ý không theo bọn họ ở cùng một chỗ, cho nên Chu Thương Thương mỗi cuối tuần đều đến thăm Tô
Ngữ Tâm hai lần.
“Được.” Qua một lúc lâu, Tô Dần Chính gật gật đầu, “Lên xe đi.”
Xe Tô Dần Chính dừng ở tiểu khu Nhã Lâm, trước khi Chu Thương Thương xuống xe hỏi một câu: “Không cùng lên sao?”
Tô Dần Chính lắc đầu: “Lần sau đi.” Dừng một lúc, “Mẹ thân thể có khỏe không.”
Chu Thương Thương gật đầu: “Cũng được.”
Chu Thương Thương đi vào căn hộ đơn thân của Tô Ngữ Tâm, bà đang ở
phòng bếp bận rộn nấu canh, Chu Thương Thương mang vào tạp dề đi hỗ trợ, Tô Ngữ Tâm cũng không từ chối, vén lại mấy sợi tóc phân tán trên trán,
cười tủm tỉm nói: “Cá nấu bên trong là ngày hôm qua mẹ đi Thiên hồ câu
được.”
Chu Thương Thương quay đầu cười: “Con đây thật đúng là có phúc khí.”
Tô Ngữ Tâm thu lại thần sắc trên mặt, suy nghĩ chút, hỏi Chu Thương Thương: “Dần Chính gần đây thế nào?”
Chu Thương Thương: “Anh ta rất bận, ông chủ của hai công ty, không cần nghĩ cũng biết.”
Tô Ngữ Tâm khẽ thở dài một cái, muốn nói lại thôi: “Thương Thương, thật ra Dần Chính trước kia không phải là cái dạng này…”
Tô Dần Chính trước kia thực không phải cái dạng này, điểm ấy Chu
Thương Thương đương nhiên rõ ràng, nhưng mà Tô Dần Chính trước kia là bộ dáng gì, cô lại có chút nhớ không rõ.