Chu Thương Thương một cước đá vào trên mặt của Tô Dần Chính, một cước này có bao nhiêu tàn nhẫn, chỉ có cô tự mình hiểu rõ.
Gọi điện thoại cho Hàn Tranh là người bạn thân họ Đỗ, đại danh Đỗ Khang, con trai thứ hai của Đỗ gia thành phố S.
Cùng anh ước hẹn ở hội sở La Môn, khi Hàn Tranh đến, Đỗ
Khang vội vàng từ giữa hai cô gái đứng lên: “Thập Nhất a, tao ngày hôm
nay rốt cuộc đợi được mày.”
Hàn tranh trộm nhìn vài cái, bước dài đi tới trước mặt sô
pha, thản nhiên ngồi xuống, Đỗ Khang nhìn một cái, công chúa đang quỳ
trên mặt đất nhanh chóng rót rượu, sau đó ba cô gái ngồi ở đối diện Hàn
Tranh cũng đứng dậy đi qua, ở hai bên sườn Hàn Tranh ngồi xuống.
Váy và áo siêu ngắn, thường ‘không cẩn thận’ lộ ra thân dưới.
Hàn Tranh gượng nở nụ cười, kéo ra một vị tiểu cô nương
đang dán đến trước ngực anh, nhìn về phía Đỗ Khang : “Trận thế này thật
là đủ lớn, đừng làm bộ nữa, có chuyện nói mau.”
-
Chu Thương Thương nghĩ mình ngày hôm nay thực sự có chút
không may, đầu tiên là khi đang ăn bánh mì sáng được hơn phân nửa, phát
hiện bánh mì đã quá hạn sử dụng ba ngày; sau đó lúc buổi tối tan tầm về
nhà tắm, đèn nhà vệ sinh nguyên bản đang êm đẹp chớp tắt vài cái, sau đó thì bãi công.
Trong nhà vệ sinh tối lửa tắt đèn, Chu Thương Thương thân
thể trần trụi tựa trên mặt tường, xúc giác lạnh lẽo, khí lạnh hiu hiu
tiến vào sau tấm lưng trần.
Chu Thương Thương chưa bao giờ là một nữ kim cương, người
khác đều nói một phụ nữ trải qua thất bại tình cảm sẽ tôi luyện trở nên
kiên cường và can đảm, mà cô thì sao, có chút bất tận như ý, tựa như một khối đá tảng hong gió, bề ngoài nhìn vẫn rất cứng rắn, kỳ thực chỉ cần
nhẹ nhàng sờ, có thể lập tức vỡ thành bột phấn.
Nói chung cuộc sống độc thân không đơn giản như trong tưởng tượng, chính cô cũng không phải không có sợ hãi như trong tưởng tượng
vậy.
Nhưng mà cũng không có gì đáng sợ, lúc Chu Thương Thương tắm đi ra, thay quần áo rồi ra ngoài mua bóng đèn.
Phụ nữ hết hạn ăn lầm bánh mì hết hạn, phụ nữ độc thân cũng có thể thay bóng đèn, thật chẳng có gì ghê gớm, ví dụ như ngày hôm qua
cô một mình tự đổi bình nước uống trong phòng khách vậy.
Chu Thương Thương đang đi tới trên con đường tu luyện thành nữ kim cương.
-
Dưới lầu tiểu khu có tiệm đồ điện, ông chủ là một một vị
nam giới mập mạp, khi tìm tiền lẻ thối lại cho Chu Thương Thương, híp
mắt, đặc biệt nhiệt tình hỏi có muốn hỗ trợ thay bóng đèn giúp cô hay
không.
Dừng một lúc, còn bỏ thêm một câu, “Cái tiểu khu này sau 5 giờ thì nhân viên quản lý tòa nhà mời không được. . .”
Chu Thương Thương lắc lắc đầu, cầm tiền và bóng đèn lên lầu.
-
Khi Chu Thương Thương lên lầu thấy cửa đối diện đèn còn
sáng, lúc quay về phòng mình kéo ngăn kéo tìm đèn pin, trong ngực hiện
lên một tia ý niệm: có nên tìm Triệu Trung Học hỗ trợ hay không?
Tuy nhiên ý niệm trong đầu này cũng thật hiện lên mà thôi,
một người là phụ nữ ly hôn, một người là đàn ông ly hôn mang theo con
trai, Chu Thương Thương lắc đầu, từ phòng ăn mang một cái ghế đến buồng
vệ sinh xong, lại ra tủ sắt bên ngoài đóng công tắc nguồn điện.
Toàn bộ căn nhà nhất thời một mảnh đen kịt, Chu Thương
Thương mở đèn pin, tia sáng sáng sủa trên mặt đất, hình thành nên một
vòng sáng, đèn pin Hàn Tranh mua, sáng đến kinh người.
Ngoại trừ khóa thực nghiệm vật lý lúc cao trung, đây là lần đầu tiên Chu Thương Thương thay bóng đèn, thời điểm đứng ở trên ghế, cô nắm đèn pin chiếu vào bóng đèn bị hư, nhìn thật lâu, cũng không có bắt
đầu.
Chu Thương Thương ngửa cái cổ, ánh sáng mạnh mẽ của đèn pin phản xạ đến trong mắt cô, có cảm giác hơi đau đớn.
Có một số việc, bắt đầu làm vĩnh viễn khó khăn hơn so với
nghĩ lại, một mình cầm đèn pin thay bóng đèn, thật không phải đơn giản
như vậy.
Trước khi thay bóng đèn, phải gỡ bóng đèn hư ra khỏi chụp
đèn, Chu Thương Thương tay trái cầm đèn pin, tay phải với lấy chụp đèn,
giẫm lên cái ghế cao còn có chút với không tới, cần nhón gót chân.
Toàn bộ quá trình gỡ xuống chụp đèn, đột nhiên một vẻ mặt
hé ra trước mắt Chu Thương Thương, kết quả dẫn đến việc cô có chút thất
thần, bàn tay cũng cầm không chắc chụp đèn.
“Cách cách” một tiếng, chụp đèn thủy tinh đầu tiên là thẳng tắp nện ở trên chân Chu Thương Thương sau đó lăn trên mặt đất, vỡ vụn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên từng đợt tiếng đập cửa,
Chu Thương Thương ngồi chồm hổm thân mình che đầu ngón chân bị chụp đèn
đập trúng, tay đứt ruột xót, Chu Thương Thương đau đến đầu óc nhảy ra
một trận mồ hôi lạnh.
-
Đều nói khổ tận cam lai, Chu Thương Thương chịu đựng đau
nhức dữ dội ở ngón chân ra đi mở cửa nhà, bên trong căn nhà là một mảnh
đen kịt, nương theo ngọn đèn ở thang lầu, Chu Thương Thương thấy người ở bên ngoài thì nghĩ ngày hôm nay mình rốt cuộc bị thần xui xẻo bám vào
người.
Lúc cô vừa mở cửa ra, một tay liền bị Tô Dần Chính cầm, “Thương Thương? Em không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Chu Thương Thương khập khiễng bước chân đi tới mở công tắc nguồn điện, bên trong nhất thời khôi phục ánh sáng,
Chu Thương Thương xoay người nhìn Tô Dần Chính, cặp mắt hắn vẫn luôn
nhìn chằm chằm vào cô, trên cái trán rộng có mồ hôi rịn ra.
Đột nhiên cửa đối diện mở, Triệu Trung Học mặc áo ngủ từ
bên trong đi ra, đứng ở cửa, nhìn Chu Thương Thương, lại nhìn trộm Tô
Dần Chính, rồi cúi đầu quan sát bàn chân Chu Thương Thương: “Lại bị trật chân?”
Chu Thương Thương lắc đầu, “Bị vật nặng rớt trúng, bác sĩ Triệu trong nhà có thuốc bôi không?”
“Đợi một chút.” Triệu Trung Học nói như vậy, lăn trở lại trong phòng.
-
Chu Thương Thương muốn kéo chân quay về phòng, Tô Dần Chính tiến lên đỡ cô, bị cô bỏ qua.
Sau đó Tô Dần Chính trực tiếp đem cô bế hỗng lên, không nói một lời đi vào nhà, sau đó mang cô đặt trên sô pha.
Tô Dần Chính ngồi chồm hổm thân mình, cúi đầu nhìn đầu ngón chân sưng đỏ của cô.
Chu Thương Thương mắt lạnh nhìn Tô Dần Chính, khi bàn tay
của Tô Dần Chính phủ lên chân cô, ngẩng đầu hỏi cô có đau hay không, Chu Thương Thương một cước đá vào trên mặt Tô Dần Chính, một cước này có
bao nhiêu tàn nhẫn, chỉ có cô tự mình hiểu rõ, tựa như oán hận nhiều năm tập trung cùng một chỗ, cô chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân không ngừng sôi trào, oán hận như là từ trong trái tim trong cơ thể bắn ra, sau đó
toàn bộ tập trung ở trong một cước này.
Tô Dần Chính bất ngờ không kịp phòng bị ngã về phía sau,
hai tay theo bản năng chống trên mặt đất, cũng không thấy được biểu tình trên mặt có bao nhiêu chật vật, con mắt hơi chớp vài cái, ánh mắt như
trước trấn tĩnh, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
-
Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa, Chu Thương Thương lau khóe mắt, quay đầu,Triệu Trung Học đã quần áo chỉnh tề đứng ở cạnh cửa
nhà cô, tay phải gõ cửa còn còn không có đưa xuống, đứng ở ngoài ngạch
cửa.
“Cô giáo Chu, tôi đến đưa thuốc.” Triệu Trung Học vào nhà, cầm trong tay một lọ thuốc Vân Nam và miếng dán giảm nhiệt giảm đau.
“Cảm ơn.” Chu Thương Thương thanh âm rất nhẹ, có khả năng
vừa một cước vừa rồi đá quá cố sức, hiện tại ngay cả phát ra tiếng đều
phải khó nhọc.
“Cần phải vậy.” Triệu Trung Học cười cười, “Chúng ta là hàng xóm, vốn phải nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Chu Thương Thương cúi đầu xuống phía dưới, không nói
chuyện, Triệu Trung Học buông thuốc, nhìn kệ giày ngay cửa chính đặt cái bóng đèn, lại xoay người nói một câu: “Sau này chuyện như vậy đừng tự
làm, đây là chuyện đàn ông nên làm, không phải là chuyện phụ nữ các cô
nên dính vào.” Dừng một lúc, lại như nói giỡn, “Hiện tại phụ nữ các cô
ai cũng mạnh mẽ, thật làm đàn ông chúng tôi mất đi giá trị sử dụng.”
Chu Thương Thương kéo kéo miệng, nhìn theo Triệu Trung Học
rời đi, sau đó thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đến thuốc trên bàn trà, lúc với tay đi lấy, Tô Dần Chính cũng vươn cánh tay, thuốc bôi Vân Nam nắm
trong tay hắn.
Chu Thương Thương im lặng không hé răng.
Tô Dần Chính ngồi chồm hổm muốn tới xoa thuốc lên chân cô.
Chu Thương Thương cúi thắt lưng từ trong tay Tô Dần Chính
đoạt lại thuốc, tức giận chưa tiêu mở miệng: “Tô Dần Chính, anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Tô Dần Chính từ trên mặt đất đứng lên, nhìn Chu Thương
Thương trên sô pha, “Thương Thương, đừng phòng bị anh như vậy, người cần phòng đều không phải là anh.”
Chu Thương Thương nhìn Tô Dần Chính, nở nụ cười.
Tô Dần Chính cũng kéo khóe môi, hình như tự giễu, hai tay
hắn chống trên sô pha, ngọn đèn rực rỡ trong phòng khách chiếu lên cả
khuôn mặt khí khái bức người, đôi mắt trong như suối trong nhìn cô:
“Thương Thương, vô luận như thế nào anh cũng không làm tổn thương em, em ngẫm lại chúng ta cùng một chỗ bao nhiêu năm, anh thật không thương tổn em. . .”
Chu Thương Thương ngửa đầu, con mắt như là bị hạt cát bay vào khó chịu như vậy.
Tô Dần Chính giơ tay lau đi khóe mắt ướt át của cọ, thanh
âm khàn khàn tiếp tục mở miệng nói chuyện: “Thương Thương, chúng ta một
lần nữa cùng một chỗ có được hay không, êm đẹp mà trở lại một lần có
được hay không? Chúng ta còn có thể có con, em ngẫm lại, con chúng ta
sinh ra khẳng định vừa đẹp lại thông minh, chúng ta bồi dưỡng nó kỹ
lưỡng, sau khi con lớn lên không hạn chế lý tưởng và hứng thú của nó,
thích vẽ tranh để nó vẽ tranh, thích âm nhạc thì bồi dưỡng nó hát. . .”
“Không có khả năng.” Chu Thương Thương khóe miệng hơi cong, cong mà có chút gắng sức, một lúc lâu, mím môi, hít một hơi, “Anh sẽ có đứa con vừa đẹp lại thông minh của anh, tôi cũng sẽ có đứa con thông
minh lại xinh đẹp, tuy nhiên hai bên không có bất luận cái liên quan gì, ngoại trừ Trần Uyển Chi Trần Uyển Di ra, tôi nghĩ còn có rất nhiều phụ
nữ thập phần nguyện ý sinh con cho anh, nhưng không bao gồm tôi, chúng
ta từng có qua con, thế nhưng đã chết, đã chết, đã chết, đã chết. . .”
Hai chữ đã chết, là từ trong hàm răng Chu Thương Thương
xuất ra, khi phát ra tiếng, đầu lưỡi để tại hàm răng, kéo ra ngoài miệng vểnh lên, mỗi một lần lặp lại, mặt Tô Dần Chính lại trắng thêm một
phần.
Chu Thương Thương nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của Tô Dần Chính: “Còn không đi sao? Tô tổng.”