Tâm Hữu Bất Cam

Chương 54: Tống Tử Quan Âm lần này dùng lực quá mạnh mẽ đi…



《 các việc cần chú ý trong giai đoạn đầu mang thai》, 《 bách khoa toàn thư mang thai 》, 《 mang thai ra bé cưng khỏe mạnh 》, 《 nhật ký tâm tình người làm cha tiêu chuẩn 》. . .

Những quyển sách trên đây, là sách mỗi ngày bắt buộc phải đọc của Hàn Tranh bây giờ, nếu như mang thai xem như là một chương trình học, lấy thái độ học tập của anh, không có 100 điểm cũng sẽ cầm lấy hạng ưu tú.

Hết giờ làm, những cuốn sách này không chỉ có ở đầu giường đặt vài quyển, bàn công ciệc cũng để vài quyển, lúc thời gian rảnh rỗi, lật xem lật xem, thấy chỗ nào trọng điểm hoặc cảm thấy dễ quên, liền cầm lấy bút đầu đánh dấu lại.

Không tới thời gian hai ngày, Hàn Tranh đã đánh dấu sao hơn 100 điều cần chú ý.

Sau đó buổi tối đi ngủ anh lại đọc cho Chu Thương Thương nghe, Chu Thương Thương cũng nghe rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng gặp gỡ vấn đề đáng tham thảo, cũng sẽ cùng Hàn Tranh thảo luận vài câu, ví dụ như Chu Thương Thương trước vẫn có thói quen dùng tinh dầu.

Cái nhìn của Chu Thương Thương là: tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô được đề cao, có lợi cho sự sinh trưởng của bé cưng.

Hàn Tranh trước mang tư liệu mình đánh dấu cho Chu Thương Thương xem, sau đó ôm cô mỗi chữ mỗi câu thì thầm: “Thương Thương, em xem đi, tinh dầu tính kích thích và lực thẩm thấu đều rất mạnh, Thương Thương em nghĩ xem a, nếu như bé cưng của chúng ta vừa vặn đối với loại tinh dầu này có dị ứng, vậy nó ở trong bụng có phải là đang bịt mũi lại hay không, em ngẫm lại, nghẹn như vậy nó sẽ khó chịu bao nhiêu, cho nên mấy tháng này, chúng ta trước không cần ha. . .”

Trong đầu Chu Thương Thương hiện lên một bé trai đang bịt mũi, xì một tiếng, nở nụ cười, sau đó gật đầu: “Không cần.”

Hàn Tranh hôn nhẹ vào miệng cô: “Thương Thương, thật ngoan.”

“Được rồi, điều tiếp theo đi.” Chu Thương Thương nhìn Hàn Tranh, dừng một chút, “Em cũng là mẹ của bé cưng, hơn nữa người mang thai là em không phải anh, có một số việc, em sẽ không xằng bậy.”

Hàn Tranh sờ sờ bụng dưới Chu Thương Thương, cảm thấy thập phần vui mừng.

Nếu như nói mang thai đến sinh sản là một đoạn quá trình mưu trí, đối với Chu Thương Thương mà nói, từ lúc đầu bị mang thai, đến khi chậm rãi tiếp thu sự thực, lại triển khai kỳ vọng dần dần, toàn bộ quá trình, cô kỳ thực là hấp tấp mà không phải là chậm chạp; đối với Hàn Tranh mà nói, là ông trời rớt xuống một cái bánh cho anh, cho nên toàn bộ quá trình, anh đều là gấp đôi cảm kích và quý trọng.

Chu Thương Thương cũng không có nhận thức qua quá trình mang thai tốt đẹp, đương nhiên cô bây giờ cũng sẽ không nghĩ mang thai là một sự tình tốt đẹp biết bao.

Đầu tuần kiểm tra thai sản, Hàn Tranh trốn việc đi với cô, cũng thoáng dùng quan hệ, đi tới bệnh viện, liền lập tức sắp đặt kiểm tra, tỉnh lược đi thời gian xếp hàng lằng nhằng.

Tuy nhiên khám thai cũng là một chuyện phiền toái.

Một cái buổi sáng, thử máu, thử nước tiểu, thử đường huyết, kiểm tra nguyên tố vi lượng, hạn mức B. . . ?

Tâm tình mang thai, bắt đầu từ lúc kiểm tra thai sản.

Sau khi Chu Thương Thương làm tốt các hạng mục kiểm tra, liền cùng Hàn Tranh ngồi ở phòng nghỉ chờ kết quả, trong phòng nghỉ của trung tâm khám thai dán các loại biểu đồ kiến thức khi mang thai, bé cưng trên đó vừa trắng vừa tròn, Hàn Tranh nhìn rất nhập thần, sau đó nghiêng đầu, cười hỏi Chu Thương Thương: “Thương Thương, em thích con trai hay con gái?” Vừa hỏi xong, trước tự mình giành trả lời, “Anh thích con gái.”

Chu Thương Thương nhìn nhìn đứa bé trên biểu đồ, tưởng tượng một chút, xoay mặt qua trả lời: “Con trai đi, con trai không dễ bị bắt nạt.”

Hàn Tranh cười, ôm vai Chu Thương Thương: “Con gái của chúng làm sao có khả năng để cho người khác bắt nạt.”

Chu Thương Thương quay đầu nhìn Hàn Tranh, nén cười, “Anh không sợ Hàn nha đầu của anh có khả năng gả không ra sao?”

Hàn Tranh làm bộ tức giận xoa xoa tóc Chu Thương Thương: “Chu Thương Thương, đây là kỳ vọng của em với con của chúng ta sao?”

Nói đến kỳ vọng, Chu Thương Thương tâm tình có chút phiền muộn, phỏng chừng là phụ nữ mang thai tính tình phá lệ dễ lên xuống, ví dụ như với Chu Thương Thương mà nói, một giây trước cô còn có thể rất hài lòng theo sát Hàn Tranh thảo luận giới tính trai gái, giây tiếp theo đã nghĩ đến nếu như con gái mình trưởng thành xấu xí, một luồng lo lắng không biết từ đâu lại nổi lên đây.

Tóm tắt lại, cho nên mới có cái danh từ bệnh lý “Tổng hợp các chứng bệnh thời kỳ mang thai” xuất hiện.

Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương trên mặt có chút không đúng, vội vàng an ủi trái tim cô: “Thương Thương, con của chúng ta sẽ được nuôi dưỡng dạy bảo tốt, con của chúng ta nhất định là nhân trung long phượng.”

Vùng xung quanh lông mày Chu Thương Thương thoáng giãn ra.

Nhưng mà, vùng xung quanh lông mày thoáng giãn ra này, tại lúc kết quả BC đưa ra, lại bắt đầu nhăn lại, thật sự là nhăn lại.

Ba bào thai.

Bác sĩ lớn tuổi nhìn hình siêu âm, đẩy đẩy kính mắt, nói: “Giữa các túi thai tồn tại khoảng cách, chính là khác trứng.” Dừng một chút, trong mắt cũng có kích động, “Rất ít gặp đấy, xin chúc mừng.”

Lúc Chu Thương Thương từ chỗ bác sĩ đi ra, nghĩ thân thể mình có chút run, Hàn Tranh đỡ Chu Thương Thương, sau đó phát hiện tay mình cũng run nhè nhẹ.

Hàn Tranh đem Chu Thương Thương bảo hộ vào trong ngực, hơi có người đi ngang qua chút, bản năng đã cảnh giác lên.

Anh không biết làm sao miêu tả tâm tình của mình.

Vui vẻ? Có. Sầu lo? Cũng có. Chờ đợi? Đương nhiên là có.

Đương nhiên càng thêm nữa là khẩn trương, Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, thật tình nghĩ Tống Tử Quan Âm lần này dùng lực quá mạnh mẽ đi.

Chu Thương Thương thực sự là chạy loạn, còn không có về đến nhà, khi ngồi ở trên ghế phó lái xe, nước mắt đã ào ào chảy xuống, Hàn Tranh vội vã mang xe dừng ở ven đường, rút khăn tay đưa cho Chu Thương Thương: “Thương Thương, đừng khóc đừng khóc, bác sĩ không phải nói ba đứa đều rất khỏe mạnh sao, chúng ta nhất định phải cẩn thận đồng thời thả lỏng tâm tình. . .”

Hàn Tranh nói chưa dứt lời, vừa dứt lời, Chu Thương Thương khóc càng thêm thê thảm, hít hà hít hà vài hơi khí lạnh.

“Làm thế nào lại là ba. . . Ba a. . .”

Hàn Tranh bưng mặt Chu Thương Thương, xoa xoa nước mắt cho cô: “Không khóc a, ba đứa thật tốt, chờ bọn nhỏ sinh ra, chúng ta lập tức có thể đi lĩnh biển chứng nhận gia đình 5 tốt treo trên mặt cửa.”

Chu Thương Thương cầm khăn tay hít hít mũi, thanh âm có chút nghẹn: “Em không sao, anh lái xe đi.”

Hàn Tranh vẫn rất lo lắng, thế nhưng lại không tiện nói cái gì, bởi vì chính anh cũng bị tin tức to lớn này đập ngu đầu, dẫn đến anh cũng không biết cái này có phải là một điều ngạc nhiên mừng rỡ hay không, hay chính là một trò đùa của Tống Tử Quan Âm.

Ba đứa a, đại bảo, nhị bảo, tam bảo. . .

Đây là cái hình ảnh gì a, bởi vì thường thường thấy sinh đôi, Hàn Tranh có thể tưởng tượng ra hình ảnh, sinh ba là cái hình ảnh gì, ba viên bột mì sao?

Phụ nữ có thai tính tình vốn có chút không ổn định, Chu Thương Thương nghĩ loại tần số tính tình không ổn định này cùng với số lượng bào thai nằm trong bụng hoàn toàn có thể dùng đẳng thức số học đơn giản để biểu đạt, chính là N trên N lần, giá trị N càng lớn, tần số lũy thừa càng cao

Chu Thương Thương mỗi lần nằm ở trên sô pha nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của mình, làm thế nào cũng không nghĩ ra bên trong lại có ba đứa, còn lại là khác trứng.

Cô là heo mẹ sao? Là heo mẹ sao? Chính là heo mẹ sao?

Từ hôm thứ 6 Hàn Tranh cử hành hội nghị gia đình tuyên bố nội dung hội nghị, ở Hàn trạch như là bị ném vào một quả bom nguyên tử C4, có lẽ là nói hơi khoa trương, thế nhưng huyết áp của bà Hàn tuyệt đối tăng rồi lại tăng, sau đó bà thậm chí cũng học theo mấy bà lớn trong phim truyền hình mang bản hộ khẩu nhà mình khóa ở trong két sắt.

Hàn bộ trưởng bận rộn, ngày hôm sau đã bay đi Bắc Kinh, để lại một câu: “Việc này tuyệt đối không thể theo lão nhị, a Âm, em phải quản lý kỹ.”

Hàn thái thái quản lý rất kỹ, nhưng con trai nhỏ bà luôn luôn quản không được, cho nên chỉ có thể trước quản lý bản hộ khẩu, đáng tiếc sổ hộ khẩu vốn cũng chỉ quản lý không tới ba ngày, ở sáng sớm ngày thứ ba, đã không cánh mà bay.

Không có ba mẹ nào đấu thắng con cái, Hàn thái thái thừa dịp Hàn Tranh đi làm thì lên đường tìm Chu Thương Thương, nghĩ đến mấy câu thoại, lòng phá lệ chua xót.

Cô gái Chu Thương Thương này làm thế nào lại đã từng kết hôn, hơn nữa còn đã từng là con dâu của người bạn mạt chược nhiều năm của bà Tô Ngữ Tâm.

Đây là chuyện gì a, Hàn thái thái nghĩ tâm tình của mình đã không thể dùng từ vui buồn phổ thông để hình dung.

Từ lúc thứ 6 Hàn Tranh quay về Hàn gia, Chu Thương Thương vẫn một mực chờ người Hàn gia đến tìm cô.

Cô không có làm tốt công tác chuẩn bị đối mặt, cô cũng không biết nên chuẩn bị thế nào để đối mặt với người Hàn gia, chỉ là nên tới dù sao cũng phải tới, nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt.

Thế nhưng cô thực sự không muốn đơn thương độc mã, cho nên Chu Thương Thương trên đường đến Ngọc Phủ Lâu, vẫn là gởi tin nhắn đến cho Hàn Tranh, lời ít mà ý nhiều: “Hàn Tranh, mẹ anh tìm em, Ngọc Phủ Lâu.”

Hàn thái thái kỳ thực vẫn là một người phụ nữ đặc biệt đơn giản, lúc tuổi còn trẻ đã có một trái tim thiếu nữ rất mềm mỏng, thuận buồm xuôi gió gả cho Hàn bộ trưởng, sau đó sinh ra lão đại lão nhị, ở trong đám chị em dâu đông đảo, tính nết của bà xem như là tốt nhất, thích xem phim truyền hình cẩu huyết, đặc biệt là thích xem mấy phim tình cảm đau khổ, sẽ vì mỗi đôi người yêu bị ép phải chia lìa đau lòng bóp cổ tay, nếu như là mấy màn đau khổ vì mẹ chồng nàng dâu, bà sẽ đối với người mẹ chồng độc ác bên trong cười nhạt, sau đó suy nghĩ nếu như lão đại lão nhị cưới ai đó làm vợ, bà nhất định là một người mẹ chồng tốt.

Đáng tiếc, lão đại là một cây vạn tuế, sẽ không nở hoa, lão nhị từ nhỏ đến lớn bạn giới nữ rất nhiều, chỉ là tư tưởng buông thả, gần tới ba mươi tuổi, cũng không có mang cô gái nào về trong nhà.

Ban đầu bà cho rằng có khả năng điều kiện trong nhà đối phương không tốt, còn nhiều lần ám chỉ lão nhị: “Thập Nhất a, mẹ tuyệt đối không phải nhìn người có dòng dõi, nếu như nhìn trúng con gái nhà ai, cứ yên tâm dẫn về nhà đi.”

Sau đón, sau đó, chính là không có sau đó; sau đó thật vất vả mới có sau đó, bà lại muốn sắm vai mẹ chống ác độc, bắt đầu bổng đả uyên ương.

Chu Thương Thương và Hàn thái thái không sai biệt lắm đồng thời cùng đến Ngọc Phủ Lâu, Chu Thương Thương mặc chiếc váy mùa thu rộng thùng thình, quần legging, giày đế bằng. Ánh mắt bà Hàn nhìn Chu Thương Thương lần đầu tiên, vô ý thức nhìn hướng đến trên bụng cô.

Chu Thương Thương: “Chào bác. . .”

Hàn thái thái thiếu tự nhiên: “Chào cháu a.”

Ngọc Phủ Lâu kỳ thực là người nhà mẹ đẻ Hàn thái thái mở ra, bà chọn một gian ghế lô kín đáo nhất, ngồi xuống, đợi lúc nhân viên rời đi, đi thẳng vào vấn đề: “Chu tiểu thư, đầu tiên bác muốn thay con mình nói tiếng xin lỗi với con, nó thực sự quá đáng.” Bà Hàn nhớ tới câu kết ngày đó Hàn Tranh nói, cứ thấy cái mặt già này đều bị mất hết.

Chu Thương Thương cúi đầu, không nói chuyện, chủ yếu là cô cũng không rõ ràng lắm vì sao mẹ Hàn Tranh lại nói có lỗi với mình.

Bà Hàn nhìn Chu Thương Thương, khẽ thở dài một cái: “Bác có thể gọi con là Thương Thương không.”

Chu Thương Thương gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Hàn thái thái tổ chức lại ngôn ngữ, đang muốn mở miệng: “Thương Thương. . .”

“Mẹ!” Đột nhiên một giọng nói vang tới, Chu Thương Thương quay đầu, Hàn Tranh đã phá cửa mà vào, thở hồng hộc nhìn mẹ mình.

Hàn Tranh bước đi đến bên cạnh Chu Thương Thương, dắt lên tay cô, muốn đi ra ngoài.

Hàn thái thái cũng đứng lên: “Đứng lại!”

Hàn Tranh xoay qua, ôm Chu Thương Thương, ánh mắt lóng lánh nhìn mẹ mình: “Mẹ, con vẫn nghĩ trong nhà mẹ sẽ là người ủng hộ con nhất. . .”

Những lời này của Hàn Tranh nói rất có cảm tình a, bên trong bao hàm khổ sở, chua xót, thất vọng, tuyệt nhiên, còn mang theo chút điểm phẫn hận như vậy.

Thoáng cái Hàn thái thái ngừng bước chân, hơi há mồm, cái gì cũng nói không nên lời.

Lúc Chu Thương Thương ngồi trên xe Hàn Tranh đi về, nhịn không được hỏi một câu: “Thập Nhất, anh có cảm thấy rất khó khăn hay không?”

Hàn Tranh cười tủm tỉm hơi gật đầu: “Bọn họ sau này sẽ lý giải.”

Chu Thương Thương ngửa đầu, nở nụ cười một chút: “Chúng ta thực sự là hơi quá đáng.”

Bàn tay Hàn Tranh nắm tay lái nắm thật chặt, ăn không nói có mở miệng, ngữ khí chứa vài phần nghiêm túc: “Nếu như chúng ta bởi vì nhân tố bên ngoài mà chia tay, đối với ba đứa bé của chúng ta mới là quá đáng.”

Nói đến ba đứa trẻ, Chu Thương Thương liền hữu khí vô lực thở ra một hơi, có một số việc thực sự là càng nghĩ càng phiền.

Gần đây, cô ghét tất cả chữ số ba, ngay cả tiết mục bình thường yêu thích nhất XX ba câu hỏi, cũng không xem.

Buổi tối, sau khi Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương lải nhải liên miên mấy điều tâm đắc khi mang thai, lại một lần nữa đưa ra lời cầu hôn: “Thương Thương, ngày mai chúng ta trước đi lĩnh chứng đi.”

Chu Thương Thương không nói chuyện, nhìn Hàn Tranh.

Hàn Tranh tiếp tục nói: “Về phần hôn lễ, em thích cái dạng gì.”

Chu Thương Thương rầu rĩ nói: “Hôn lễ không cần làm.”

Hàn Tranh tay trái nắm Chu Thương Thương mười ngón tay đan nhau, dưới ngọn đèn vàng nhạt, năm ngón tay của Chu Thương Thương trắng thuần thon dài, Hàn Tranh nhớ tới khi còn bé thấy một câu trong một quyển sách võ hiệp “Tay như búp măng, da trắng nõn nà” . Anh nghĩ: cái gì là “Tay như búp măng, da trắng nõn nà”, đại khái chính là cái dạng trước mắt này đi.

Hàn Tranh nắm lòng bàn tay Chu Thương Thương vân vê: “Vì sao không làm, Thương Thương, chúng ta không bẽ mặt, thực sự không bẽ mặt.”

Chu Thương Thương hơi mím môi, hai tay vòng qua thắt lưng Hàn Tranh. Ngoài cửa sổ rơi xuống mưa phùn, dường như tiếng tằm nhai lá, sàn sạt.

Hôn lễ là kiểu dáng gì đây?

Cô và Tô Dần Chính cũng không có làm qua hôn lễ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.