Tam Khí Công Tử

Chương 18



Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Chương 18:

Editor: Miklinh

Lý Ngôn Tông quay đầu lại, nhìn về phía Yên Chi, thấy Yên Chi cầm trong tay bài luận của hắn, nhất thời hoảng thần, vội bước đến giành lấy, xé nát..

Hắn như chìm trong một vùng tối, bộ dáng giống như một kẻ điên. Xé xong bài luận lại giống như bị vét sạch linh hồn, vô lực ngã ngồi ra ghế.

Lý Ngôn Tông nếu xét gia thế tướng mạo, hay nhân phẩm học thức đều hơn người không chỉ một cái đầu. Một ưu thế của hắn tùy tiện đem ra so đều làm người khác ngưỡng mộ, huống chi ở mọi phương diện, đều là nhân tài kiệt xuất, có thể nói là nhân trung long phượng.

Yên Chi đã khi nào thấy hắn suy sụp như thế?

"Sao vậy?"

Lý Ngôn Tông trầm mặc thật lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn Yên Chi: "Sư phụ, có phải đồ nhi rất buồn cười..., cho tới bây giờ mới hiểu được đạo lí "Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân"." Hắn đột nhiên cười rộ lên, trong mắt tràn đầy đùa cợt, "Ánh mắt thiện cận như thế, thật tự cho mình là ai chứ?..."

Yên Chi hơi hơi nhíu mày, nghĩ rằng hắn bị học thức và thủ đoạn của Quý phó làm kinh sợ, khiến hắn theo không kịp. "Quý tiên sinh lớn hơn ngươi mấy chục tuổi, tính ra có thể bằng tuổi tổ phụ ngươi. Bây giờ ngươi theo hắn học tập, sau này nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy"

Lý Ngôn Tông nghe vậy cười khổ, "Không phải Quý tiên sinh." Hắn nhắm chặt mắt, tựa hồ không nghĩ nhớ lại, thật lâu sau mới trưng ra vẻ mặt thất bại, nói: " Ta bái phỏng Quý tiên sinh mấy ngày liền, cũng nhận ra ông ấy quả thật có thực học, nếu có thể bái ông ấy làm thầy, ngày sau tiền đồ vô lượng.

Chính là... Ông ấy nhất nhất không chịu thu nhận ta. Ta gặp rất nhiều văn nhân cũng đến nhà ông ấy bái sư nhưng được phép ở lại bàn luận học vấn cùng ông ấy chỉ có mình ta. Ta nghĩ ông ấy đang kiểm tra, thu nhận ta làm đồ đệ chỉ là vấn đề thời gian.

Sau này, Quý phó bảo ta viết cho hắn một bài luận, thời gian là nửa ngày. Ta nghĩ ông ấy muốn khảo nghiệm, nếu qua có thể trở thành đệ tử nên đã viết cực kì dụng tâm.

Vậy mà ông ấy chỉ xem qua, sau đó cho ta xem một bài luận khác, còn nói là người viết chỉ mất thời gian uống nửa chén trà"

Lý Ngôn Tông nói đến này dừng một chút, thở dài rồi nói tiếp: "Quý phó nói ông ấy quả thật muốn tìm đồ đệ, cũng phái người loan truyền tin tức, chẳng qua đã sớm có nhân tuyển. Ông ấy làm vậy chính là tạo cơ hội chờ người nọ tới cửa bái sư.

Ông ấy còn khen ta là một mầm tốt vô cùng, nếu không có gặp châu ngọc như vậy từ trước, ông ấy hẳn là sẽ thu nhận ta làm đệ tử". Lý Ngôn Tông nói xong, lấy tay áo che mặt, thở dài nặng nề, ánh mắt cực kì chua xót. (cảm thấy nam phụ có chút yếu điệu:v)

Hắn tự cho rằng học thức của mình là vô song, hóa ra chính là tự cao tự đại. Ngã từ trên cao xuống, ngã cực đau, trong lòng lại càng thống khổ, khó chịu.

Yên Chi hoảng hốt, mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát quá nhiều, khác xa bản mệnh. Nàng vốn tưởng chuyện bái sư thành công là lẽ tất nhiên, cùng lắm chỉ có chút trở ngại. nàng chưa từng nghĩ tới kết quả sẽ thành ra như vậy.

Con người bí ẩn ấy là ai chứ? Bản mệnh hoàn toàn không nhắc đến người này.

Đáng sợ là không chỉ chuyện bái sư mà có lẽ những chuyện sau này đều có thể phát sinh lệch lạc, thậm chí hoàn toàn khác so với bản mệnh đã ghi.

Yên Chi vội vàng bước đến trước mặt Lý Ngôn Tông, kéo nhẹ tay hắn, chịu đựng sốt ruột, nhẹ giọng hỏi: "Ngôn Tông, ngươi có biết người viết bài luận kia là ai không?"

Lý Ngôn Tông lắc lắc đầu, chua sót nói: "Ta không biết, lúc đọc bài luận kia, đầu óc ta đã mê choáng, trở về khách sạn vẫn không hiểu được.

Sư phụ, bài luận kia thật sự rất hay. Nếu để ta viết, dù có mất ba năm cũng không thể mài ra một bài như thế. Vậy mà người nọ chỉ dùng thời gian uống nửa chén trà. Sư phụ! Ta thật sự hơi sợ, thiên hạ rộng lớn, ta chẳng qua chỉ là muối bỏ biển..." Hắn bình thường đều kiêu ngạo, chuyện thế này bảo hắn làm sao chấp nhận được.

Yên Chi nghe vậy dở khóc dở cười, một chút thất bại nho nhỏ này đã làm hắn mê mang rồi.

Mà đối với Yên Chi mà nói, nàng cũng sợ. Điều duy nhất nàng có thể dựa vào chính là nhờ bản mệnh. Mọi chuyện liên quan đến Lý Ngôn Tông, nàng đều có thể tiên liệu rõ như lòng bàn tay. Nay xảy ra lệch lạc, sau này giống một người mù qua sông, nàng phải làm sao?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi âm thầm thở dài, quả nhiên chuyện xấu của địa phủ tuyệt không dễ làm...

Lý Ngôn Tông tâm thần không yên, Yên Chi liền không đi đâu nữa, miễn cho hắn lại trở lại bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ. Mấy ngày liền, Yên Chi ở bên chăm sóc hắn. Vừa chăm vừa lo lắng chuyện bản mệnh.

Yên Chi đã đọc lại bản mệnh mấy chục lần, nhưng những chuyện trên đó đều không thay đổi, càng không vì chuyện ngoài đời thật lệch lạc mà mà thay đổi.

Đường đường là kẻ oai phong một cõi nay nghèo kiết hủ lậu từ đây! Đến bản mệnh cũng không đáng tin, tốc độ đổi mới còn chậm chạp như vậy. Chẳng nhẽ phải đến kiếp nạn mới của Lý Ngôn Tông mới có thể hành động?

Yên Chi âm thầm giận mắng. Nàng bây giờ chỉ là thân thể phàm thai, đã không còn pháp lực như khi ở bãi tha ma, cũng phải phải âm dương nhãn, đến quỷ hồn còn không thấy. Đúng thật là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không dung.

"Sư phụ, chuyện này có thể xử lý không?" Tâm tình Lý Ngôn Tông đã thoáng hơn so với mấy ngày trước. Tuy vẫn canh cánh trong lòng nhưng hắn cũng không thể bắt sư phụ mình lo lắng cho hắn mãi, đành buộc bản thân không tiếp tục nghĩ về chuyện này. Yên Chi dừng lại tràng mắng trong lòng, thuận miệng nói: "Chẳng qua chỉ là ít việc vặt thôi, tùy ý sửa chút là được. Có điều ta gặp lại đồ đệ trước, chậm trễ chút thời gian." Nàng nâng đũa, đưa cơm vào miệng

"Sư phụ đã từng thu nhận đồ đệ?" Lý Ngôn Tông hơi tò mò nhìn Yên Chi. Hắn hoàn toàn không biết gì về quá khử của phụ, mỗi khi hỏi nàng đều không muốn nhiều lời, hôm nay đột nhiên lại tự mình nhắc đến.

Yên Chi thấy hắn tò mò, liền giải thích: "Trước ngươi, ta đã từng là phu tử của hắn, chẳng qua chũng chỉ dạy hắn chút kiến thức đủ để biết chữ đọc sách thôi" Yên Chi nhớ tới chuyện cũ, có chút không đành lòng, thở dài nói: "Hắn từng trải qua nhiều cực khổ, bây giờ đã tốt hơn. Hắn làm quản sự ở phủ đệ, tuy không được trọng dụng nhưng cũng có thể nuôi sống bản thân."

Yên Chi nhớ tới lời Diệp Dung Chi nói ngày đó, cũng mơ hồ đoán rằng hắn làm việc cũng không tốt lắm.

Nếu hắn được trọng dụng, sao còn có thể thanh nhàn như thế? Mấy ngày liền không đến làm việc cũng không sao, vậy mà cũng không có trở ngại gì

Lý Ngôn Tông nghe vậy không cho là đúng (?), nếu là trước đây hắn khinh thường loại chuyện nhỏ này, đến làm quản sự cũng không được trong dụng, sao có thể khiến hắn để vào mắt, chẳng qua dù sao cũng là đệ tử của sư phụ, hắn đành nói:"Nếu được ta sẽ để Lý Thư tìm xem hộ trung lưu nào thiếu người, rồi mới hắn về làm quản sự, như thế cũng coi như thay người chiếu cố đệ tử"

Yên Chi vừa nghe, cảm thấy vô cùng tốt, nếu để Diệp Dung Chi tự mình nghẹn khuất làm việc, chẳng thà tìm cách giúp hắn, nếu không tình cảnh của hắn cũng không dễ dàng.

Nhưng mà... Nàng cũng không biết Diệp Dung Chi làm việc ở đâu. Nàng khẽ cắn đũa, ôn hòa nói: "Ngươi có tâm rồi, nhưng ta cũng chưa hỏi, khi nào rảnh ta sẽ qua hỏi" Tuy nhiên chuyện này cũng phải khéo, nếu không sẽ lại tổn thương đến tự tôn của hắn, nhất định phải không dấu vết mà hỏi.

Dù sao trấn này cũng chỉ có mấy hộ nhà giàu, để ý một chút là biết.

Lý Ngôn Tông nghe vậy gật gật đầu, kỳ thực hắn nghĩ sư phụ chẳng cần vì một quản sự nho nhỏ mà mất công đi lại một chuyến, chỉ cần để Lý Thư đi hỏi là được.

Nhưng sư phụ nhà mình đã muốn đi, hắn làm đồ đệ cản lại cũng không thích hợp.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lý Ngôn Tông: "Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng (Chu Du và Gia Cát Lượng trong Tam quốc diễn nghĩa). Tác giả ta duy cầu vừa chết."

Đan Thanh Thủ: "Muốn chết sao, ngươi chết rồi ta đi tìm ai cho biến thái ngược?"

Lý Ngôn Tông: "Phốc." (Tiếng hộc máu)

Yên Chi: "..."

Xin lỗi vì lâu không ra nhé. Mình không biện hộ gì đâu, tại lười quá thôi. Buff máu cho mình nào:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.