Nắng sớm len qua song cửa sổ, nhè nhẹ lan khắp phòng. Phòng rộng thoáng, bố trí đơn giản. Thiếu nữ nọ đang nằm sấp trên giường gỗ, nửa người trên chỉ mặc một cái yếm màu trà thêu sơn thủy, lưng quấn băng hơi hơi thẫm máu làm nổi lên màu da tới nhợt yếu ớt.
Lông mi dài đậm của người trên giường khẽ rung, hai mắt đang khép chặt dần mở ra, tròng mắt mơ màng. Yên Chi hơi gượng dậy, phần lưng ê ẩm. Nàng rên một tiếng rồi vội an phận tiếp tục nằm sấp.
"Phu tử?" Một giọng nói thanh thấu vang lên, tựa như tiếng hoa hạnh mùa xuân rơi xuống khe nước. Yên Chi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp dung Chi ngồi bên bàn, trong tay cầm một cuốn sách, đang nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Thấy Yên Chi trừng mắt nhìn, khóe miệng hắn nhiễm lên ý cười. Hắn đứng dậy, cầm sách đến bên giường, đoạn khom gối, gần như ngồi xổm bên đầu giường, ánh mắt thân thiết lại mang hàm ý: "Phu tử, miệng vết thương còn đau không?"
Yên Chi chỉ mặc một cái yếm, lại nằm sấp, thấy hắn tựa ngay trước mặt, cả người cứng ngắc, nhất thời cảm thấy gượng dậy không hay mà tiếp tục nằm cũng không tốt. Nàng miễn cưỡng cười nói: "Không sao" Đoạn nàng nhớ đến hoàn cảnh nguy hiểm trước khi hôn mê, không hỏi nghi hoặc: "Chúng ta bị bắt?"
Diệp Dung Chi nghe vậy hơi có chút thẹn thùng, ánh mắt lảng tránh, tùy ý nói: "A Dung cũng không biết chuyện gì xảy ra. Phu tử chảy rất nhiều máu, ta thấy những người đó hung thần ác sát xông đến giết ta, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, chúng ta đã ở ngoại trấn, A Dung bèn tìm một hộ nhân gia gần đấy xin tá túc." (Anh ý rất có bộ dáng tiểu bạch kiểm:v)
"Còn có chuyện lạ thế?" Yên Chi ngạc nhiên, chẳng lẽ có cao nhân đi ngang qua cứu bọn họ?
Yên Chi cảm thấy không có khả năng khéo như vậy, nhưng lại không lí giải được lí do bọn họ vẫn bình yên vô sự. Đáng tiếc hai người đều hôn mê, không biết được chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Dung Chi khóe miệng ẩn ẩn cười, đem cuốn sách trong tay đến trước mặt Yên Chi, hơi thăm dò nói: "Chỉ sợ là phu tử mua phải sách giả, trong này một chữ cũng không có"
Yên Chi nhìn thấy cuốn sách, vẻ mặt khẽ biến nhưng đã nhanh chóng thu liễm biểu tình, không để ý sẽ không phát hiện.
Diệp Dung Chi ở ngay bên cạnh, lại luôn quan sát nàng, đương nhiên là nhìn ra. Đuôi lông mày hắn hơi nhếch, hắn nhìn cuốn sách không chữ kia, cảm thấy đã hiểu rõ.
"Ta mua để luyện chữ, chẳng phải nhìn thấy chữ trên quạt xếp kia rất đẹp ta mới nổi hứng hay sao?" Yên Chi gượng dậy, vươn tay định cầm lấy cuốn sách lại nhìn thấy cánh tay trần trụi của mình nên vội vàng nằm xuống. Nàng nói với Diệp Dung Chi: "A Dung, đem xiêm y cho ta được không? Ta hơi lạnh"
Diệp Dung Chi nhìn Yên Chi, ánh mắt lướt qua người nàng vài lượt, khuôn mặt lại nghiêm trang: "Y phục của phu tử dính quá nhiều máu, A Dung đã vứt đi, bây giờ không có xiêm y dư thừa" Đoạn, hắn đứng lên, bắt đầu cởi quần áo. Ngón tay thon dài chậm rải cởi bỏ y khấu, màu xanh làm nổi bật ngón tay trắng sáng, mà tầm mắt hắn chưng từng rời khỏi Yên Chi.
Một nữ tử chỉ mặc một cái yếm nằm sấp trên giường, mà nam tử đứng bên giường đang cởi áo tháo thắt lưng, đến người mù cũng thấy vài phần kiều diễm.
Yên Chi thấy thái độ của hắn có pha chút phong lưu, vội trừng mắt, nghi hoặc: "A Dung?"
Một lát sau, xiêm y nhẹ nhàng phủ lên đưng nàng, mang theo hơi ấm của hắn. "Trên lưng phu tử có thương tích, đắp chăn gầm chỉ sợ quá nặng làm rách vết thương, chỉ nên đắp một ít xiêm y."
Yên Chi thầm phỉ nhổ bản thân, nàng thế mà lại hiểu nhầm tâm ý của đệ tử, thật là xấu hổ. Nàng hơi hơi suy nghĩ rồi hỏi: "Nơi này có an toàn không? E là nhóm hắc y kia sẽ không dễ dàng dừng tay"
"Lúc đến đây ta đã xem thử. Thôn này cực kì ít ngoại nhân xuất nhập, nhà này lại hẻo lánh, một mình một khu, không có người phát hiện" Diệp Dung Chi ngồi xuống mép giường, nhìn Yên Chi đầy thâm ý hỏi: "Phu tử có đoán được bọn chúng là do ai sai khiến?"
Yên Chi lắc lắc đầu, sự xuất hiện của nhóm hắc y làm nàng bất an. Nàng sống điệu thấp, rất ít khi đắc tội người khác. Nhưng nếu là kẻ thủ của Lý phủ, chỉ sợ là không ít, cho nên nàng cũng không rõ ràng ai là kẻ chủ mưu.
Diệp Dung Chi ngồi ở bên cạnh Yên Chi, tầm mắt của hắn hoàn toàn không cùng phạm vi với Yên Chi mà dừng ở lưng nàng. Xiêm y ít ỏi lại mỏng manh, không che được cái gì, lại loáng thoáng lộ ra vài phần da thịt non mềm như ẩn như hiện; vải trắng hơi thẫm máu bao lấy vết thương do kiếm, ánh mắt hắn bỗng thâm trầm.
Diệp Dung Chi im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: "Với năng lực của phu tử, có thể dễ dàng thoát thân, vì sao lại không dùng toàn lực?"
Yên Chi không phòng bị, nghe vậy cười khổ đáp: "Ta bây giờ chỉ là một phàm nhân, đương nhiên không có pháp lực, hôm qua đã là mất sức chín trâu hai hổ."
Âm vật ngày xưa pháp lực cao cường nay lại không chịu nổi một đợt tập kích của phàm nhân, đúng là mọi chuyện đều có tốt có xấu, không thể hoàn hảo.
Hộ gia đình hai mà hai người ở nhờ cũng nhiệt tình, hằng ngày đại nương đều giúp Yên Chi đổi dược, vết thương trên lưng nàng cũng bắt đầu khép lại.
Yên Chi ngủ trưa một lát, khi tỉnh dậy mặt trời vẫn rực rỡ, trong phòng thoáng đãng. Diệp Dung Chi đang ngắm nghía một hộp phấn, gió mát từ cửa sổ phả vào, cộng hưởng với ánh nắng rực rỡ càng làm nổi bật khí độ như tiên của hắn.
Yên Chi nhìn hắn hồi lâu, hắn dường như cũng có cảm ứng, quay đầu nhìn Yên Chi, thấy nàng đã tỉnh bèn cười cười bước đến chỗ Yên Chi, cử chỉ rất nhàn nhã tự tại. Hắn giúp Yên Chi khoác áo rồi nói: "Phu tử nên ra khỏi phòng, cảnh trí thôn xóm này rất đẹp, phu tử nhất định sẽ thích"
Yên Chi đã nhiều ngày buồn chán, ở trong phòng dưỡng thương, bây giờ có thể đi dạo nên cực kì vui mừng, liên tục gật đầu đồng ý.
Mấy ngày nay mặt mày Diệp Dung Chi dần nhu hòa, cũng không còn khách khí xa cách như trước đó, lời nói cũng không tàng dao như hôm ấy, hơn nữa lại còn khiến nàng có cảm giác như đắm mình trong mộc xuân phong.
Trong rừng, chim hót ríu ran. Mấy căn nhà trong thôn được dựng tán tán không theo trật tự nào, dưới khe suốt là hằng hà sa số đá cuội sặc sỡ, mấy tiểu hài tử đùa giỡn, khung cảnh sinh cơ náo nhiệt.
Yên Chi hít sâu một hơi, bỗng thấy thần thanh khí sảng.
Diệp Dung Chi đi bên cạnh, trông thấy Thập Nhất đang lén lút trốn ở xa xa tội nghiệp nhìn hắn; biết là vị kia có việc gấp hắn lại làm như không thấy, chỉ hướng đôi mắt về dãy núi phía xa, ôn hòa hỏi: "Phu tử có thích nơi này không?"
"Đương nhiên là thích, so với cao môn trạch viện, phong thủy bảo địa như nơi này mới hợp ý ta" Yên Chi ngừng một chút, rốt cuộc thì lòng nàng vẫn còn vướng bận: "Không biết Ngôn Tông thế nào, nếu gặp nhóm hắc y chỉ sợ là cũng không gặp may như chúng ta" Thập Nhất nghe được lời này, thầm phun một búng máu. Đệ tử của cô với phong cách gió cuốn tuyết đọng (túm lại là quyết liệt sạch sẽ) đã sớm lau hết đám hắc y nhân kia rồi, bọn chúng nếu còn sống mới phải lo nếu gặp được đệ tử của cô, liệu có may mắn mà thoát không.
Ý cười trong mắt Diệp Dung Chi ngưng tiệt, lại ngầm xuất hiện một tia u ám. Một lát sau hắn mới cười nói: "Phu tử không cần lo lắng, bên người Lý huynh có Thẩm cô nương che chở, huống chi ta đã nhờ người thông tri Lý huynh, hôm nay hẳn cũng đến" Yên Chi đang muốn đáp lời, đã thấy xa xa trong rừng có người cưỡi ngựa đến, nhìn kĩ thì đúng là Lý Ngôn Tông và Thẩm Uyển
Yên Chi thấy hai người bình yên vô sự, tảng đá trong lòng mới rơi xuống.
Đợi ngựa đến gần, Lý Ngôn Tông vừa nhìn thấy Yên Chi liền vội vàng ghìm cương, nhảy xuống rồi bước nhanh đến chỗ Yên Chi, nắm lấy tay nàng, thở phì phò hỏi: "Sư phụ có bị thương ở đâu không?"
Thẩm Uyển cũng xuống ngựa, thấy Yên Chi bình yên vô sự cũng yên tâm, trông thấy Diệp Dung Chi liền gật đầu chào.
Diệp Dung Chi cười đáp lại rồi tiếp tục tản bộ, Thập Nhất thấy thế, trong lòng cực kì vui vẻ, vội vàng đuổi theo.
Yên Chi hơi kéo tay Lý Ngôn Tông, đổi thành nàng nắm tay hắn. Nàng hơi vỗ vỗ bàn tay hắn, trấn an nói: "Không sao, chỉ bị thương ngoài da, hai người thì sao? Có gặp thích khách?"
Thẩm Uyển đứng ở bên cạnh cảm thấy kì kì, kì chỗ nào nhỉ? À đúng rồi, bộ dáng của Yên Chi cực kì giống tổ mẫu của nàng, nhất là động tác vỗ vỗ tay, bày ra vẻ mặt hiền lành của trường bối kia, còn Lý Ngôn Tông thì giống một tiểu bối nhu nhuận có hiểu biết.
Thẩm Uyển nghĩ đến đây, hận không thể tự chọc hai mắt, tuổi còn trẻ mà sao đã làm bộ vậy chứ?
Lý Ngôn Tông vội đứng sang ngay cạnh, nhu nhuận đỡ Yên Chi, thấy nàng hỏi liền bày ra bộ dáng cực kì lo lắng.
Thẩm Uyển mở miệng nói: "Đều chết ở cái ngõ ấy, là chết cháy. Quan gõ kẻng báo canh (giờ) trông thấy rồi báo quan. Quan khám nghiệm tử thi nói là bị thiêu sống. Mấy kẻ võ nghệ cao cường mà bị thiêu cháy, thật sự quá mức quỷ dị. Bọn chúng bị thiêu đến nỗi không thể nhận biết thân phận, không thể tra được lai lịch"
"Thiêu chết?" Yên Chi than nhẹ vài tiếng, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Thẩm Uyển gật gật đầu, khẳng định nói: "Quả thật là bị thiêu chết, không hề có dấu vết bị kê đơn"
Lý Ngôn Tông nhíu mày lo lắng nói: "Chỉ sợ còn có lần sau, hay là để gia tộc phái vài người đến, miễn cho sư phụ chịu uy hiếp"
Yên Chi lắc lắc đầu, "Động tĩnh quá lớn dễ đả thảo kinh xà, nhiều người cũng khó dẫn dụ bọn chúng, sau này dù ngày ngày đề phóng cũng khó không trúng chiêu. Cần phải tra lai lịch của bọn chúng trước, mấy ngày này ta cận thận chút là được rồi"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đan Thanh Thủ: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì biến thái đột nhiên mềm lòng"
Yên Chi: "Hay là viết ta chết đi, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, rất mệt."
Diệp Dung Chi tiếu tựa phi tiếu
Đan Thanh Thủ chính nghĩa nói: "Đồ vô liêm sỉ, nói bậy bạ gì đó, ngươi có năng lực sao?"
Yên Chi: "..."
Editor: Cao trào gần đến rồi, ngược cũng gần đến rồi, cả nhà chuẩn bị khăn giấy là vừa.