Tam Khí Công Tử

Chương 27



Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Chương 27:

Editor: Miklinh

Trên đường lớn, người đến người đi. Lý Ngôn Tông, Thẩm Uyển, Lý Thư cùng nhau thám thính người đề chữ lên quạt xếp. Theo lời của sư phụ, người nọ đã từng bày xạp bán chữ, cho dù chỉ bán một lúc rồi rời đi nhưng thể nào cũng có người nhớ được hắn. Nhưng tìm kiếm khá lâu, thư sinh bán tranh chữ rất nhiều, nên căn bản không thể nào tìm hết.

Đột nhiên, một vị cô nương tiến nhanh tới, Lý Ngôn Tông chú tâm tìm người nên không để ý, đụng phải vị cô nương nọ. Hắn vội xốc lại tinh thần, khom lưng nâng cô nương kia dậy.

Vị cô nương kia ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Ngôn Tông thì kinh ngạc, kêu lên: "Ân công!"

Sáng sớm, gió mát thổi nhẹ, không khí thoáng đãng thấm vào ruột gan. Yên Chi dậy sớm nhưng lại nằm ườn trên ghế nằm dưới tàng cây. Mấy ngày liền, nàng chờ đồng bọn của nhóm hắc y đến nhưng ngay cả cái bóng của bọn chúng cũng không xuất hiện làm nàng không tra được điều gì, trong lòng cực kì lo âu.

Nàng cầm lấy thoại bản, lật xem vài tờ nhưng lại càng phiền chán đành tùy tay ném đi.

Diệp Dung Chi từ thư phòng đi ra, nhìn thấy bộ dáng uể oải của Yên Chi, liền đi đến bên cạnh tay vịn, cúi người nhìn nàng, thân thiết hỏi "Phu tử sao vậy?"

Yên Chi cầm lấy thoại bản, mở ra trang mình vừa đọc, bộ dáng nghiêm trang nói với Diệp Dung Chi: "Ngươi xem, cái người viết sách này thật là, đang đến đoạn phấn khích, ai dè liền dùng vài câu qua loa cho xong, thật mất hứng"

Diệp Dung Chi nghe vậy, nghiêm cẩn đọc. Quả đúng là phấn khích, vốn tả thư sinh cùng nữ quỷ đã cởi đồ, mưa chỗ nọ mây chỗ kia, nhưng sau cởi đồ chính là sơ lược. Diệp Dung Chi hơi nhíu mày, gập sách, mặt mày nhanh chóng lấy lại ý cười: "Phu tử nghĩ chỗ sơ lược này nên viết sao?"

Yên Chi thấy bộ dáng nghiên cứu học vấn của Diệp Dung Chi liền đột nhiên cảm thấy cực kì hưng trí nên vội vàng sát lại gần hắn, nói nhỏ: "Ta không biết viết thế nào nhưng trước đây ta từng đọc mấy bộ cực kì phấn khích, thật sự là hoạt sắc sinh hương, A Dung có muốn đọc thử không?"

Diệp Dung Chi cười trong sáng, bộ dáng thụ giáo: "Phu tử luôn mang theo?"

Yên Chi cười, thần bí nói: "Lần này A Dung có nhãn phúc, mấy cuốn này là hàng khó tìm". Yên Chi chạy nhanh vào phòng, lôi ra mấy cuốn sách trong gói đồ, nghĩ một chút lại chừa ra một quyển cho mình, lúc nhàm chán thì đem ra đọc.

Diệp Dung Chi theo sau Yên Chi, rồi đứng ở đằng sau, thấy hết nhất cử nhất động của nàng. Hắn bước đến gần Yên Chi, thu hết mấy cuốn sách trong tay nàng còn lôi cuốn Yên Chi đã đem giấu ra, hắn cười hỏi: "Phu tử còn có không?"

Yên Chi không hiểu gì, sững sờ một lát rồi lắc lắc đầu.

Ngón tay thon dài của Diệp Dung Chi lật lướt từng xuốn sách, quả nhiên là phấn khích, ngôn từ cực kì hoạt sắc sinh hương. Mặt hắn không biến sắc, vẫn điềm nhiêm nói: "Phu tử nếu muốn đọc thì đọc sách trong thư phòng của A Dung đi, sách này không được đọc, miễn phá hỏng danh dự của phu tử"

Yên Chi ngây ngẩn: "Ngươi nhất định là đang nói giỡn?"

Diệp Dung Chi ngẩng đầu, mặt mày nghiêm cẩn, nói: "Có vị cô nương nào lại xem sách này, nếu để người ta biết, người sẽ bị nước miếng dìm cho chết đuối" (mắng cho chết)

Việc làm không trong sáng nhưngYên Chi cũng không lo lắng gì. Nàng nói thầm: "Chẳng phải chưa ai thấy sao? Trông thấy rồi nói." Nàng Hơi hơi vươn tay, muốn giành lấy sách trong tay Diệp Dung Chi.

Ngón trỏ và ngón cái của Diệp Dung Chi khéo léo bẩy ra ngón tay của Yên Chi, dứt khoát giữ lại sách: "Là một cô nương thì không thể đọc, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì?"

Yên Chi thấy bộ dáng ngoan cố của hắn, giận tới mức muốn mắng to nàng không phải là một cô nương, nàng là một vị  âm vật tổ tông tu luyện mấy trăm năm ở bãi tha ma"

Nhưng dù sao nàng cũng là một phu tử, không thể tranh giành thoại bản diễm tình với đệ tử, nàng vẫn còn yêu quý thể diện nên đành hữu khí vô lực leo lên giường, nằm dài trên đó, bày ra bộ dáng chết không còn gì luyến tiếc.

Diệp Dung Chi ôm sách, mặt mày mang tiếu ý, nói: "Phu tử, sáng sớm người muốn ăn gì, A Dung đi mua?"

Yên Chi vẫn còn đau lòng, nàng vốn hảo tâm đem đồ tốt lấy ra cho hắn không ngờ lại bị tịch thu nên giờ nào có tâm tư ăn cơm. Nàng uể oải phất phất tay: "Ăn gì cũng được"

Diệp Dung Chi nhìn Yên Chi, "Mua mấy con gà chân cao được không?"

Yên Chi hơi hé mắt, có vẻ thích thú. Lần trước mua gà, nàng còn chơi đuổi bắt với nó, tiếc là nó chạy mệt đến muốn phun làm nàng có cảm giác cô độc của kẻ vô địch thiên hạ nên rất là tiếc nuối.

Gà: "= = " (bug nhá, lần trước DDC mua gà rồi nhờ người bán hàng thịt sẵn rồi)

Yên Chi suy nghĩ một lát rồi nói: "Muốn, chọn mấy con khỏe, ta muốn chơi chọi gà!"

Diệp Dung Chi mặt mày thanh nhuận, mắt uẩn ý cười. Hắn sửa lại gối đầu giúp Yên Chi rồi dặn: "Phu tử lại ngủ một chút đi, A Dung sẽ sớm về"

Yên Chi nghe được tiếng đóng cửa của Diệp Dung Chi, nàng đang gối rất thoải mái nên không đứng dậy, chỉ đổi tư thế rồi giơ tay nghịch tóc.

Nằm một lúc, nàng nhàm chán đến buồn ngủ, nhưng đột nhiên tiếng đập cửa mãnh liệt vang lên, nàng nghe giọng mới biết người đến là Lý Ngôn Tông nên đành đứng dậy mở cổng.

Lý Ngôn Tông vừa vào cửa đã trông thấy Yên Chi, vẻ mặt hắn nổi giận đùng đùng, đi vào trong lại không thấy Diệp Dung Chi liền quay đầu lại hỏi: "Sư phụ, Diệp Dung Chi đâu?"

"Đi chợ, sao thế?" Yên Chi đóng cổng lại.

Lý Ngôn Tông không thấy người cần gặp, lửa giận hơi bình ổn, hắn đáp: "Sư phụ có biết hôm nay ta gặp ai?"

Yên Chi biết hắn đang hỏi một câu vô nghĩa để mở đầu nên không trả lời, đợi hắn nói tiếp.

Lý Ngôn Tông ngừng một chút rồi mở miệng: "Ngày đó chúng ta vừa đến đầu trấn, gặp một đôi cha con bị nạn, ta liền đưa năm trăm lượng cho tên ác bá kia, cứu hai cha con ấy một kiếp. Hôm nay ta gặp vị cô nương kia ở chợ, sư phụ có nhớ hôm đó Diệp Dung Chi cũng ở đó?"

Yên Chi đương nhiên vẫn còn nhớ. Hôm đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn sau mười sáu năm (hình như lại bug, Yên Chi dưỡng thương ở địa phủ sáu ngày = sáu năm trên nhân gian, ở Lý phủ hơn tám năm, tổng là 14 năm). Khi ấy, nàng nhận ra hắn nhưng làm bộ không biết nhưng điều này không cần thiết nói với Lý Ngôn Tông, nàng mở miệng hỏi: "Ta nhớ rồi, chẳng qua lúc đó ta không nhận ra hắn. Nhưng việc này liên quan gì đến hai cha con kia?"

Lý Ngôn Tông hơi không đành lòng nói: "Cô nương họ Trương kia rơi vào chỗ nhơ bẩn bị người giày xéo, cha nàng vì chuyện này mà qua đời, bây giờ nàng đến đâu cũng bị người chỉ trỏ, hiện giờ sống chỉ vì chờ chết"

Yên Chi không khỏi nhíu mày, có chút tiếc hận nói: "Là chúng ta vô ý, dễ tin ác bá kia, cô nương họ Trương cũng thật đáng thương."

Lý Ngôn Tông vội nói: "Ta cũng nói như vậy! Nhưng sư phụ có biết cô nương kia nói như thế nào không? Nàng nói ác bá kia vốn định tha cho bọn họ nhưng chính vì vị mang vết bớt màu đỏ ở bên cạnh nói vài câu nàng mới rơi vào kết cục ngày hôm nay". Ngôn từ của Trương thị kịch liệt, rõ ràng là hận chết Diệp Dung Chi. Lý Ngôn Tông cũng xác nhận vài lần mới khẳng định là Diệp Dung Chi, bởi chính hắn cũng không tin một người khí chất hơn người, khiêm tốn thanh nhã lại có bản chất ác độc như vậy.

Yên Chi dù trong lòng cũng đang có sự hoài nghi về Diệp Dung Chi nhưng không đến mức ai nói gì cũng tin. Nàng quan niệm phải phân biệt thị phi, thấy bộ dáng căm phẫn của Lý Ngôn Tông, nàng không khỏi lo lắng cho sĩ đồ của hắn. Quý tiên sinh trong lòng vốn có nhân tuyển, nếu hắn xuất hiện, Lý Ngôn Tông sẽ bị ngó lơ, không người dẫn đường sẽ gặp nhiều khổ, phải đi nhiều đoạn đường vòng, hơn nữa với tính cách này của hắn...

Yên Chi mở miệng nói: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào không phải người ngoài cuộc như chúng ta có thể phán xét, sao có thể chỉ vì lời nói từ một phía mà đưa ra đoán định, chẳng lẽ sau này làm quan, ngươi cũng chỉ cần thấy có người nói có vẻ hợp tình hợp lí là tin sao?"

Lý Ngôn Tông biết sư phụ nói có lý, nên hơi mất khí thế, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Trương thị: "Nhưng mà, nhưng mà sư phụ, Trương thị và Diệp Dung Chi không quen biết, không cần thiết phải vu oan để kết oán kết thù..." Lý Ngôn Tông nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa, bởi nói thế thì Diệp Dung Chi cũng đâu quen biết Trương thị, cần gì hãm hại đôi cha con nhà họ Trương? Chuyện này cũng không hợp lí.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đan Thanh Thủ: "Có gì không hợp lí, chỉ là biến thái bị sư phụ làm lơ, bị coi thành kẻ xa lạ, trong lòng không thoải mái nên không nhìn được người khác có kết cục tốt đẹp, sau đó liền..."

Lý Ngôn Tông: "Hay là viết hắn chết đi, gia thế tướng mạo nhân phẩm của ta đều tốt hơn hắn, để ta làm nam chính tuyệt đối không thành vấn đề"

Diệp Dung Chi: "Nga?"

Đan Thanh Thủ: "Ta cái gì đều không nghe thấy, ta điếc!"

Vung "Độc" không trung sai có thể nghĩ.

Lý Ngôn Tông tốt. "Hai câu này không hiểu lắm" - Editor said

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.