Tam Khí Công Tử

Chương 52



Cuốn 2: Hạ hiên vũ

Chương 15(52):

Editor: Miklinh

Hắn rõ ràng tâm duyệt Đinh Lâu Yên, bây giờ lại hỏi nàng như vậy, tại sao chứ?

Yên Chi nhìn hắn nhưng không đoán được suy nghĩ của hắn, có điều, nàng khẳng định mục đích của hắn không hề đơn giản. Nàng rũ mắt suy nghĩ một lát, quyết định tương kế tựu kế, tránh việc hắn suy nghĩ biện pháp khác để hại người, khiến nàng khó lòng phòng bị.

Yên Chi giương mắt nhìn hắn, hơi ngập ngừng nói: " Lần đầu gặp ngài ở Trà Chương tự..." Yên Chi theo bản năng nhìn vào mắt hắn, thật lâu sau mới nói tiếp: " Nô tì...nô tì tâm duyệt công tử đã lâu..." Nàng chưa bao giờ nói dối người khác, càng chưa bao giờ mở miệng nói những lời như vậy, nếu không phải nghe nhiều hí, đọc nhiều thoại bản, nàng còn lâu mới nới được.

Cũng may là bộ dáng ngập ngùng xấu hổ của Yên Chi vừa hay lại phù hợp với vẻ e lệ thẹn thùng của thiếu nữ nên Tạ Thanh Trắc không truy cứu thêm nữa.

Hắn buông bánh hoa quế trong tay xuống rồi đưa tay nắm lấy tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay của nàng như tình lang âu yếm ái nhân, thế nhưng khuôn mặt thanh lãnh không hề biến hóa, thậm chí có vài phần khinh mạn. Hắn nhìn Yên Chi, thốt ra những lời kiều diễm: " Kì thực ta cũng tâm duyệt nàng, nàng nhu nhuận hiểu chuyện, sau này nhất định phải thường xuyên tới thăm ta"

Hắn vốn thanh lãnh, không thích thân cận người khác, bất chợt diễn bộ dáng mê hoặc nhân tâm, có phần ngả ngớn nhưng không làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng, ngược lại còn thêm vài phần nhân khí.

Yên Chi nhìn hắn, hơi run sợ, một lát sau nàng mới cụp lông mi, che đi cảm xúc trong lòng.

Thật vớ vẩn, lời của hai người bọn họ, ngọt ngào, triền miên, nhưng chẳng có câu nào là thật.

Ngày hôm sau là ngày Đinh Lâu Yên ra mắt Tạ gia, bảy cô tám dì, làm quen hết cũng mất nửa ngày, đến giữa trưa, mọi người mới xem như đã làm quen xong. Yên Chi đi theo sau Tạ Minh Thăng và Đinh Lâu Yên, thở phào nhẹ nhõm, may mà cả Tạ Thanh Trắc và Đinh Lâu Yên đều giả vờ không quen biết nhau, tránh được rất nhiều phiền toái.

Không ngờ Yên Chi thả lỏng hơi sớm, nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính được Tạ Minh Thăng sẽ chủ động trêu ngươi Tạ Thanh Trắc. Hắn đỡ Đinh Lâu Yên xuống hết thềm nhưng vẫn nắm tay nàng ấy, dắt nàng ấy đến trước mặt Tạ Thanh Trắc, cười khiêu khích: " Thanh Trắc, cùng nhau ăn cơm trưa đi, tẩu tẩu ngươi vừa mới vào cửa, nếu ngươi có thể nói chuyện phiếm với nàng vài câu giải buồn cũng là chuyện tốt"

Yên Chi: "..."

Yên Chi cuối cùng cũng hiểu tại sao hai năm nay Tạ Thanh Trắc lại nhiều lần bày mưu tính kế chỉnh chết Tạ Minh Thăng như vậy, nàng vốn tưởng là Tạ Thăng Trắc lâu lâu động kinh, không ngờ là tên ngốc Tạ Minh Thăng xông lên gây chuyện.

Tạ Thanh Trắc xoay người nhìn cặp đôi mới cưới, ánh mắt hắn dừng ở cái nắm tay của họ vài giây rồi lại giương mắt nhìn Tạ Minh Thăng, lát sau mới nhàn nhạt đáp: " Đại ca nói cũng đúng, phải giúp tẩu tẩu thích ứng quy củ Tạ phủ mới được" 

Yên Chi đứng ở phía sau, lo lắng cực điểm. Hai năm nay, nàng tốn không biết bao nhiêu công sức để giúp Tạ Minh Thăng tránh tai ương, hắn thì tốt rồi, chuyện này là hắn tự mình tạo nghiệt.

Đem đồ ăn bày hết lên bàn, Yên Chi cùng với nha hoàn vội trước vội sau, phục vụ ba vị chủ tử dùng bữa. Lòng nàng cực kì bất an nhưng cũng may bọn họ chỉ dùng bữa đơn thuần, lâu lâu nói vài lời xã giao. Ngoại trừ việc Tạ Minh Thăng thường gắp thức ăn giúp Đinh Lâu Yên, Đinh Lâu Yên hơi xấu hổ, không được tự nhiên lắm thì tổng thể bữa cơm vẫn khá hài hòa.

Yên Chi trộm nhìn Tạ Thanh Trắc, hắn yên lặng dùng bữa, vẻ mặt bình thường, mày không hề nhíu chút nào. Nàng thầm cho rằng, có thể hôm qua hắn quỳ cả ngày, quá mệt để chỉnh người. Nhưng nàng sao biết được, Tạ Thăng Trắc muốn trị ngươi khác, cần gì hao phí khí lực, muốn chơi Tạ Minh Thăng, hắn chỉ cần dùng vài câu.

Khi bọn họ sắp kết thúc bữa ăn, các nha hoàn đều tiến đến hầu hạ, Tạ Thanh Trắc cầm lấy khăn nha hoàn đưa tới, lau lau tay, đoạn hơi nâng mắt nhàn nhạt nhìn nha hoàn vừa đưa khăn cho hắn, lại nhìn sang Tạ Minh Thăng, làm bộ không hiểu hỏi: " Châu Đức Nhi vẫn còn ở đây?" Nói xong, hắn không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc, xấu hổ của Tạ Minh Thăng, chỉ nhìn về phía Đinh Lâu Yên, trong mắt lộ ra vài phần thương tiếc. Yên Chi nghe vậy, chỉ muốn dẫm mạnh chân, nàng có tính thế nào cũng cũng tính được hắn đang chờ nàng ta. Chuyện này xong rồi, Tạ Minh Thăng với Đinh Lâu Yên chưa hòa thuận được bao lâu, vừa thành thân được một ngày, nha hoàn thông phòng đã lộ diện, thật sự là náo nhiệt.

Yên Chi nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, bàn tay đè ép hai huyệt thái dương hơi nổi gân xanh, nàng sớm phải biết rằng còn lâu mới có chuyện bình yên chứ, Tạ Thanh Trắc có thể bỏ qua việc khiêu khích mới là lạ ấy.

Chuyện này, nàng chẳng có tí thời gian nào phản ứng, nàng còn chưa kịp xử lí Châu Đức Nhi hắn đã đào nàng ta ra. Ở bản mệnh, việc này là Tạ Minh Thăng chủ động mở lời thú tội với Đinh Lâu Yên, Đinh Lâu Yên thấy hắn thẳng thắn mới không làm ầm ĩ chuyện này. Bây giờ thì tốt rồi, Tạ Thanh Trắc chọc thủng chuyện này, Đinh Lâu Yên không nghĩ gì trong lòng mới là lạ.

Mà quan hệ giữa Châu Đức Nhi và Tạ Minh Thăng cũng không đơn giản, nàng ta không phải là nha hoàn thông phòng bình thường mà là người Tạ lão thái thái đưa cho Tạ Minh Thăng. Theo quy củ, chính thất vào cửa, nha hoàn thông phòng đều bị đuổi đi, nhưng Tạ Minh Thăng sao nỡ bỏ người làm bạn sớm chiều bên mình nhiều năm, huống chi hắn nhiều ít cũng phải nể mặt tổ mẫu của hắn.

Tạ Minh Thăng muốn giữ người, Tạ lão thái gia cũng không nói gì. Lão ta nghĩ Tạ Minh Thăng thông minh từ nhỏ, lại có chủ kiến, làm việc cũng lưu loát, đã sớm triển lộ dáng vẻ gia chủ, chuyện nhỏ này, lí nào lại không xử lí tốt?

Yên Chi nghĩ đến đây, cả người phát mệt, chẳng biết Tạ lão thái gia lấy tự tin đâu ra. Theo bản mệnh, Châu Đức Nhi chính là điểm khởi đầu dẫn đến sự đổ vỡ quan hệ của Tạ Minh Thăng và Đinh Lâu Yên. Sự tồn tại của nàng ta làm hai người này thường xuyên cãi nhau, tình nồng mật ý dần dần bị đánh tan. Cũng theo bản mệnh, chuyện mâu thuẫn này vốn chưa nên bắt đầu bởi vì Tạ Minh Thăng vốn phải nhập sĩ, lại cực kì ngưỡng mộ Đinh Lâu Yên nên  dù biết đến sự tồn tại của Châu Đức Nghi, Đinh Lâu Yên cũng không để ý nhiều, vợ chồng hai người coi như cũng có một đoạn thời gian ngọt ngào.

Yên Chi vốn định đánh lạc hướng Tạ Thanh Trắc, rồi xử lí chuyện của Châu Đức Nhi một cách âm thầm. Ai biết tên đồng đội ngu ngốc lại xông lên, nàng muốn cứu cũng không được, chỉ đành trơ mắt nhìn cục diện thay đổi.

Tạ Thanh Trắc chỉ nói có một câu không đầu không đuôi nhưng Đinh Lâu Yên vốn thông minh, chỉ thế cũng đủ nàng hiểu hết mọi chuyện, nàng ấy lạnh mặt, nhìn Châu Đức Nhi, không nói lời nào.

Châu Đức Nhi khẩn trương, rụt lại thân mình, bộ dáng nhát gan, nhu nhược. Yên Chi nhìn nàng ta mà suýt nữa há hốc mồn, nha hoàn này thật lợi hại, còn diễn giỏi hơn nàng, có thể nói là đồ đệ chân truyền của Thanh y, hôm qua một vai, nay một vai, chưa đến vài giây đã nhập vai, thật sự là tuổi trẻ tài cao, nàng chắc phải quan sát học tập mới được, không thì sẽ để lộ dấu vết mất.

Tạ Minh Thăng chau mày nhìn Tạ Thăng Trắc, trong mắt đầy lửa giận, hắn vốn định chiều nay sẽ nói chuyện này với Đinh Lâu Yên, giờ thì tốt rồi, không cơ hội! Tức mình, Tạ Minh Thăng banh mặt, không nể tỉnh nói: " Chuyện này mà ngươi cũng đòi khoa tay múa chân, ngươi cũng quá đề cao chính mình!"

Yên Chi tức đến đầu đau kịch liệt, Tạ Minh Thăng chẳng lẽ bị chọc tức đến điên rồi? Hắn nghĩ câu nói hung ác của hắn có thể dọa chạy thế lực hắc ám á? Nếu đơn giản thế thì Yên Chi nàng cần gì vất vả vậy, hắn làm thế, chỉ khiến Đinh Lâu Yên xem thường hắn, làm nổi bật vẻ hiền lành của Tạ Thanh Trắc mà thôi.

Yên Chi nhíu mày nhìn về phía Tạ Thanh Trắc, hắn quả nhiên vờ như không nghe thấy gì, khuôn mặt không gợn sóng, chỉ nhìn Tạ Minh Thăng với vẻ không tán thành, thậm chí còn khôn ngoan mà mở miệng khuyên nhủ: "Nếu đại ca muốn tốt cho tẩu tẩu, vậy thì đừng để nàng phải chịu ấm ức"

Yên Chi nghe vậy, trái tim chìm xuống đáy vực, kết quả trận tranh đấu hôm nay đã rõ ràng, Tạ Minh Thăng thua quá thảm, quá khó nhìn, lại còn thua trước mặt Đinh Lâu Yên.

Yên Chi lại nhìn về phía Tạ Thanh Trắc, thật khó để một người lạnh bạc như hắn bày tỏ tình thâm đến thế, nàng còn thay Đinh Lây Yên tiếc hận đây...

Yên Chi nhìn hắn, ánh nhìn không rõ ý, vừa lúc Tạ Thanh Trắc đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt chạm nhau, hắn nao nao, sau đó, thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, để lại một câu cáo từ rồi tùy ý rời đi, chỉ để lại một phòng yên tĩnh, không khí đè nén. Không ai dám ho he, Châu Đức Nhi không dám nói, Tạ Minh Thăng không biết nói gì, Đinh Lâu Yên không muốn nói chuyện.

Trận giao tranh này đột nhiên xảy đến, Yên Chi không có chuẩn bị gì, bị đánh cho tời bời, chuyện Châu Đức Nhi giải quyết thì dễ nhưng tình cảm phu thê giữa hai người kia thì khó mà tu bổ.

Yên Chi nhìn ngoài, bóng dáng người kia đã không còn. Nàng hơi nhíu mày, nàng biết khi nàng nhìn hắn, nàng đang nghĩ điều gì. Nàng thấy hắn trơ trẽn, lại thất vọng vì hắn, nàng biết nàng nghĩ gì, đôi mắt của nàng sẽ biểu lộ ra cả. Nhưng nàng cũng chẳng có cách nào, dù có áy náy với Diệp Dung Chi, dung túng cho Tạ Thanh Trắc, nàng cũng không đồng tình với cách làm người của hắn.

Nàng và hắn quả thật đúng như câu nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu" 

Nghĩa câu tục ngữ trên:  Những người đi trên những con đường khác nhau không thể lập kế hoạch cùng nhau. Những người có ý kiến ​​khác nhau hoặc lợi ích khác nhau không thể làm việc cùng nhau. Câu này thuộc sách Luận ngữ của Khổng Tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.