Yên Chi cố gắng vùng ra khỏi tay Châu Đức Nhi rồi nói: "Ta đi gọi người hộ ngươi!". Đoạn, nàng đứng dậy. Quả nhiên, Châu Đức Nhi lập tức nắm chặt lấy cổ chân nàng. Yên Chi cúi đầu nhìn, nhíu chặt mày. Dù thế nào cũng là một phụ nữ có thai, lại bị thương nặng. Nàng không ra tay được!
Từ xa xa truyền đến tiếng bước chân, ánh đèn lồng lúc sáng lúc tối dần dần soi về hướng này.
Yên Chi nheo mắt nhìn Châu Đức Nhi, lát sau, nàng cúi mạnh người, hung hăng túm tóc nàng ta, lôi cổ nàng ta dậy rồi cười một nụ cười quỷ dị, dùng giọng nói sắc nhọn, tựa như lệ quỷ, nói: " Ngươi có tin là bây giờ ta sẽ đem đứa trẻ trong bụng ngươi...kéo ra không?"
Châu Đức Nhi nghe vậy hơi giật mình, nỗi đau đớn thể xác dần bị cơn sợ hãi chiếm cứ. Nàng ta nhìn Yên Chi, đôi mắt trừng lớn, cực kì kinh ngạc.
Con người nàng ta tưởng như đã hiểu biết nay thoát biến thành một kẻ khó đối phó lại âm lệ quỷ dị, cùng với đêm tối u ám...Châu Đức Nhi hoảng hốt, lông tóc dựng ngược, cả người run rẩy. Nàng ta cảm thấy như bàn tay người nọ tựa như con rắn độc, trườn lên bụng nàng ta rồi sẵn sàng động thủ...Châu Đức Nhi kinh hãi, không thể kìm nén nữa, hét ầm lên, hai tay loạn vung như kẻ điên, không để ý gì đến việc phải túm chân Yên Chi nữa.
Yên Chi lúc này thoát thân, lui ra phía sau vài bước. Nàng tức tốc quan sát bốn phía, hai hướng quen đường có ánh sáng, nàng chỉ chạy theo phương hướng nàng không thông thuộc. Nàng chạy nhanh đến cổng vòm phía xa, khi sắp lao qua cổng, nàng đột ngột dừng bước, đôi đồng tử phóng đại, bởi vì người đang đứng trước đó mà giật mình, cứng ngắc.
Người nọ từ chỗ tối chậm rãi đi ra, ánh trăng trải trên người hắn, tôn lên dung sắc tinh xảo. Thần tình hắn quá mức lãnh đạm, tựa như đang nhìn một kẻ đã chết. Hắn từng bước đến gần, Yên Chi từng bước lùi lại. Người đuổi theo phía sau đã sắp đến, Yên Chi vào tròng.
Nàng nhìn hắn, lại nghe tiếng chạy vội phía sau, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nàng đường đường là một âm vật bãi tha ma...không ngờ lại có ngày ngu ngốc nuôi ong tay áo.
Hắn đứng trước mặt Yên Chi, mặt lạnh nhìn nàng, đôi môi mỏng tùy ý nói: "Điêu nô lớn mật, dám giết hại con nối dõi Tạ gia..."
Yên Chi nhắm chặt mắt, ngực hơi thắt lại, gió khuya lạnh đến thấu xương......
Toàn viện yên tĩnh, Tạ gia không làm lớn chuyện, chỉ có Tạ lão thái gia ra mặt, những người khác đều ở viện của mình chờ tin. Mama và nô tài đứng thành hàng trông coi Yên Chi, bộ dáng như sắp ra trận. Một số ít gia nhân biết sự tình đứng ở hành lang hóng hớt.
Yên Chi quỳ gối giữa sân. Hiện tại không ai thèm để ý nàng, nhưng khi xác định xong tình hình của Châu Đức Nhi, trò hay sẽ bắt đầu.
Nàng cụp mắt, ánh mắt hờ hững, trong lòng lại nghĩ ngàn nghĩ vạn. Lồng ngực nàng thắt lại. Nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính được sẽ có ngày Tạ Thanh Trắc xuống tay với nàng, đẩy nàng vào tử cục. Tiềm thức nàng vẫn luôn cho rằng hắn là Diệp Dung Chi, sẽ không làm hại nàng...thế nhưng...đúng là nàng đã nghĩ nhiều...
Nàng phải sớm biết chứ, nàng ngăn cản hắn và Đinh Lâu Yên, với tác phong làm người của hắn, tuyệt sẽ không có chuyện không phát hiện. Cũng chỉ trách nàng quá hồn nhiên, đối mặt với kẻ ngoan quyết lạnh bạc như hắn lại không biết phòng bị, đúng là tự mình đi tìm chết.
Lần này, dù Châu Đức Nhi có giữ được hài tử hay không, nàng đều khó thoát thân.
Lâu sau, đại phu từ trong phòng đi ra. Tạ lão thái gia chống quải trưởng, bước lên phía trước hỏi: "Thế nào? Có giữ được không?"
Đại phu lắc lắc đầu, còn chưa trả lời thì Tạ lão thái gia đã choáng váng, chân không vững. Cũng may hạ nhân phía sau lanh lẹ đỡ lấy lão thái gia.
Người Tạ gia đều kích động, chỉ có Yên Chi và Tạ Thanh Trắc là bình thản. Một người là người ngoài, không thân thích; một người thân thích nhưng trong lòng trào phúng.
Trong cơn rối ren, Tạ lão thái gia mệt mỏi về phòng. Tạ Minh Thăng nổi giận. Đứa bé trong bụng Châu Đức Nhi đã mất, còn khiến tổ phụ suy yếu. Hắn giận đến mức khó thở, gân xanh bên thái dương nổi lên. Hắn nhìn Đinh Lâu Yên, đôi mắt bùng cháy, quát: "Đinh Lâu Yên, ngươi xem chuyện tốt của ngươi đi"
Đinh Lâu Yên nghe vậy cực kì khiếp sợ nhìn về phía Tạ Minh Thăng. Đã bao giờ nàng phải chịu oan uổng như vậy, mà người vu oan nàng còn là người say giấc bên nàng mỗi tối? Trong lòng vừa kinh ngạc vừa đau đớn, nàng thì thào: "Chàng có ý gì?"
Tạ Minh Thăng bước xuống thềm, chỉ tay vào Yên Chi, giận giữ nói với Đinh Lâu Yên: "Đây không phải là nha hoàn của ngươi? Không có ngươi sai bảo, một nô tì ti tiện như ả sao có gan làm chuyện này?"
Đinh Lâu Yên nhìn Tạ Minh Thăng, tức giận đến mức không nói được lời nào. Nàng xuất thân thế gia đại tộc, là thiên kim khuê tú, phong thái sớm khắc vào trong cốt. Nàng thấy gia nhân xì xào, cố gắng ép chế cơn giận, bất bình nói: "Tạ Minh Thăng, ngươi không thể vu oan ta"
"Vu oan? Đã để người ta tóm gáy rồi, Châu Đức Nhi cũng nói là ả đẩy nàng, ngươi còn muốn nói gì?" Hắn nói xong, không đợi Đinh Lâu Yên trả lời đã nói tiếp, biểu cảm vô cùng đau đớn: "Đinh Lâu Yên ơi Đinh Lâu Yên, ta thật không ngờ ngươi lại là người như vậy, lá mặt lá trái, trong ngoài bất nhất, thật khiến người ta khinh thường!". Tạ Minh Thăng thật sự quá thất vọng, ở trong lòng hắn, Đinh Lâu Yên là thiên tiên hạ phàm, bây giờ, là thiên tiên hạ bùn mới đúng. Chênh lệch quá lớn, hắn không tiếp thu được.
Yên Chi nghe vậy, nhíu mày. Mọi việc đã định, nàng có cãi cũng không thay đổi được gì. Người "chứng kiến" không ai khác ngoài Tạ gia nhị công tử, ai sẽ tin tưởng nhị công tử tự dưng đi hãm hại một nha hoàn đại phòng?
Mà Tạ Minh Thăng có tiếp tục tranh cãi cùng Đinh Lâu Yên cũng không giải quyết được gì, chỉ làm cảm tình phu thê xấu đi, khiến Tạ Thanh Trắc càng thêm viên mãn thôi. Yên Chi nói gì cũng không xong, nàng nhận sai cũng không được mà không thừa nhận cũng không xong. Tội này như đinh đóng cột, nhưng không thể làm Tạ Thanh Trắc đắc ý.
Tạ Minh Thăng ý nghĩ đinh ninh, Yên Chi không biện hộ thay Đinh Lâu Yên được, dù nàng nói chuyện này không liên quan gì đến nàng ấy, hắn cũng sẽ không tin. Nàng thầm thở dài.
Đinh Lâu Yên đang định nói gì, nàng đã vội cắt ngang, giả bộ ủy khuất lại tức đến mức không kịp thở, cuồng loạn quát:
"Tại Châu Đức Nhi nàng khinh người quá đáng!
Nàng ta dựa vào cái gì mà bảo nô tì liếm chân nàng ta?
Nàng ta nghĩ nô tì là đồ chơi chắc?
Nàng ta cũng xứng? Ta phi! Ta thảo ~€#%#€&;&...!"
Tạ Thanh Trắc: "..."
Tạ Minh Thăng: "...?...!"
Đinh Lâu Yên: "!!!"
Hạ nhân Tạ gia: "..."
Hạ nhân Tạ gia: "???"
Hạ nhân Tạ gia: "!!!"
Yên Chi thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng, ấm ức nói: "Nô tì từ nhỏ sống ở Đinh phủ, hầu hạ tiểu thư, chưa từng chịu nhục như vậy. Nô tì không chịu nổi mới cãi nhau với nàng ta vài câu, nô tì cũng không biết tại sao nàng ta tự dưng lại ngã"
Không khí thật sự xấu hổ. Tạ Minh Thăng còn chưa phát hết giận đã tự dưng bị cắt nàng, bây giờ hắn có tiếp tục phát giận cũng không nên mà không làm gì cũng không đúng. Nhất thời, không gian ngưng đọng, tiếng gió thổi qua hiu hiu.
Bỗng nhiên, Tạ Lãm đánh vỡ yên tĩnh. Vẻ mặt hắn buồn bực, giọng điệu chất vấn: "Ý của ngươi là công tử vu oan ngươi sao? Ta và công tử tận mắt chứng kiến, rõ ràng ngươi đã đẩy Châu Đức Nhi, đừng nói dối!"
Yên Chi nhíu mày, đáng lí ra nàng phải biết người hầu bên cạnh Tạ Thanh Trắc cũng không phải loại đơn giản gì. Bộ dáng hồn nhiên lãng mạn của Tạ Lãm đúng là lừa đảo. Mà nàng bị bộ dáng ấy lừa, người khác cũng thế. Lời hắn nói chẳng ai hoài nghi, cộng thêm bộ dáng chính nhân quân tử của Tạ Thanh Trắc. Yên Chi dù có tài hùng biện nói người chết thành người sống cũng không đấu lại hai người kia.
Yên Chi suy nghĩ một chút, đang muốn nói chuyện thì Tạ Thanh Trắc mở miệng cắt ngang. Hắn thản nhiên: "Tạ gia không dung thứ kẻ tâm tư quỷ trá, nếu không trừng trị nghiêm việc này, ngày sau quy củ Tạ gia để đâu?"
Yên Chi vừa chua xót vừa hối hận, là nàng tự cho là đúng, cứ nghĩ Tạ Thanh Trắc là Diệp Dung Chi, cục diện hiện giờ đều là do nàng ngây ngốc.
Tạ Minh Thăng nghe vậy, nghiêm khắc nhìn Yên Chi, trầm giọng hỏi: "Ngươi còn có gì nói?"
Yên Chi cụp mắt, không nói được lời nào, nàng có nói nhiều nữa cũng không tác dụng. Hành động này, trong mắt Tạ Minh Thăng lại có hàm nghĩa cam chịu, còn ngoan cố không biết hối cải. Hắn giận không thể át, tiến lên đá một cước vào ngực Yên Chi. Một cước này quá tàn nhẫn; vốn là sức của một nam tử, cộng thêm cơn giận ngút trời, Yên Chi không chịu được, bị văng ra sau, ngực đau đến cuộn người, cổ họng ngòn ngọt. Nàng ôm ngực ho khan, khóe miệng rỉ máu. Nàng thở dốc, chống mình nhỏm dậy, giương mắt nhìn Tạ Thanh Trắc.
Hắn đứng dưới cây ngô đồng, thản nhiên nhìn nàng. Vẫn là khuôn mặt như họa ấy, vẻ ngay thẳng, bình tĩnh, đến cả nàng suýt nữa cũng tin, rằng nàng thật sự là một kẻ bụng dạ khó lường!