"Nại hà kiều thượng đạo nại hà, thị phi bất độ Vong Xuyên hà. Tam sinh thạch tiền vô đối thác, Vọng Hương đài biên hội Mạnh Bà"
Địa phủ có một con đường trông không thấy đích, gọi là đường Hoàng tuyền; có một con sông nhìn không thấy bờ, gọi là sông quên (Vong Xuyên).
Thanh Y ở bãi tha ma đã hát rồi, Yên Chi mỗi lần nghe đều mong mỏi được ngắm nhìn, bây giờ trông thấy đường Hoàng tuyền, Yên Chi chỉ cảm thấy sụp đổ. Địa phủ hình như...hơi nghèo.
Con đường hoàng tuyền này đúng là nhìn không thấy đích nhưng gồ ghề, nhấp nhô cao thấp, cỏ cây một chút cũng không đáng xem như lời hí kịch.
Giờ Yên Chi đang ở địa bàn của người ta, cũng không thể chê phong cảnh nhà người ta được, dù sao tính mạng nàng còn nằm trong tay họ nên phải nói lời dễ nghe, không chừng người ta được nịnh đến vui mà xử lí nhẹ.
Nàng đau khổ suy tư một phen: "Con đường này của địa phủ rất có ý thơ, chủ đề hẳn là tịch liêu a"
Phán quan: "..."
Lời khen tệ hại nhưng ít nhất cũng là lời khen, vậy mà đến Vong xuyên, nàng không nghĩ ra cách nào để khen được nữa. Vừa nhìn đến sông quên, nàng suýt nữa nôn đến chết ở bờ sông bên này.
Địa phủ chắc không nghèo, hẳn là vấn đề xảy ra ở phương diện nào đấy, tỷ như phương diện đầu óc.
Nước sông quên màu máu lẫn với màu vàng, mặt nước phủ những rắn và côn trùng, cô hồn dã quỷ bên dưới giãy giụa kêu rên.
Rắn và côn trùng ở đây khác hẳn loại sống trên nhân gian, chúng quanh năm cắn xé hồn phách, hấp thụ những hơi thở oán độc nhất trong thiên địa nên cực kì ghê rợn: mắt mọc đầy trên chân và thân, thậm chí có nhiều cái đầu ngoe nguẩy trên một cơ thể.
Đứng ở bên cạnh sông quên, không tránh được những đợt tanh hôi không ngừng đập vào mặt.
Yên Chi thấy quỷ hồn dưới lòng sông thống khổ kêu rên sống không bằng chết, cứ thế chịu đựng mùi tanh hôi của dòng sông suốt tháng năm; nàng hỏi phán quan: "Đừng bảo ta phải bơi ở sông này đấy nhé?" Yên Chi vừa hỏi xong, dường như không chịu đựng nổi, nôn ọe.
Phán quan quét mắt nhìn quỷ hồn trong Vong xuyên, chỉ cây cầu bắc qua sông nói: "Cây cầu kia tên là Nại Hà, nếu nguyện ý buông bỏ chuyện xưa cũ thì qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, đầu thai chuyển thế; nếu không bỏ được chấp niệm thì nhảy vào sông quên, chịu ngàn năm dày vò, nếu giữ được tâm trí ngàn năm không thay đổi thì có thể mang theo trí nhớ đầu thai, đi tìm chuyển thế của người trong chấp niệm."
Yên Chi nhìn Vong xuyên, không khỏi cảm thán: "Địa phủ thật đúng là biết vẽ cho người ta một cái bánh ngon. Chúng sinh tam thiên giới (ba ngàn thế giới), vài thập niên ngắn ngủi sao có thể tìm được..."
Phán quan lạnh lùng, bộ dạng người ngoài xem kịch, nói: "Thế nhưng có vài người lại mãi mãi không thể vào được". Phán Quan đi dọc theo Vong Xuyên, nói tiếp: "Đi thôi, ngươi thoát ly lục đạo, còn chưa có tư cách bước qua cầu Nại Hà, theo ta đi gặp đại nhân"
Đến đại điện, Yên Chi ngắm nghía khắp nơi. Bạc của địa phủ hình như đều tiêu ở đây, so với bên ngoài đúng là khác biệt một trời một vực. Điện lớn như vậy, theo lí thuyết đã làm người ta cứng lưỡi, vậy mà nền nhà còn lát ngọc mực, đen không tì vết, nàng đứng trên mà còn cảm nhận được sự râm mát.
Diêm vương ngồi ở án, nhìn Yên Chi một chút, cất giọng như tiếng chuông vang, nói: "Âm vật lớn mật dám hại mạng người, đã biết tội chưa?"
Yên Chi ngoáy lỗ tai, vội vàng giải thích: "Ta không cố ý, là hắn sai nha, hắn sắp đâm người, nếu ta không ép con ngựa dừng lại, một người khác sẽ phải chết, trước giờ ta chưa hề nghĩ làm hại đến mạng người"
"Người kia nếu chết dưới móng ngựa cũng là số mệnh của hắn, ai cho ngươi quản chuyện sống chết của hắn? Có biết phá hỏng trật tự luân hồi là tội lớn?"
Yên Chi không thể tin được những gì lọt vào tai mình nghe, nàng bỏ tay ra khỏi tai, hỏi: "Đây là đạo lí gì? Dựa vào đâu mà cho rằng thiếu niên đâm chết tiểu nhi thì đó là mệnh số của hắn, mà ta thất thủ hại tính mạng thiếu niên các người lại phán ta đại tội?"
Diêm vương giận dữ: "Làm càn, ngươi có biết ngươi đã làm hại ai không? Đấy là hòn ngọc quý trên tay Đông Hải Long Vương...là long tử...Ngươi dám ở đây nói xằng nói bậy!"
Phán quan: "..."
Yên Chi nghe vậy cười một tiếng, hơi châm chọc nói: "Thì ra là thế, đầu thai tốt cũng là một loại bản lĩnh, người khác đúng là không sánh được"
Vừa dứt lời, toàn thân Yên Chi như bị xé rách, sau lại cảm thấy như đang tan vỡ dần. Chỉ trong chớp mắt, Yên Chi đã không chịu được mà ngã nhào ra đất, sắc mặt trắng như giấy.
Diêm vương nhìn Yên Chi như nhìn một con kiến, nói với phán quan: "Loại âm vật vô tri cỡ này cũng đem đến trước mặt ta, cứ đem phán tội chết là được"
"Đại nhân bớt giận." Phán quan nhìn thoáng qua Yên Chi đang co rúm trên đất, nâng tay tạo một bình phong giúp nàng, rồi xoay người thưa với Diêm vương: "Đại nhân, Đông Hải Long vương nhờ chúng ta chăm nom long tử, nếu chúng ta giúp quá trực tiếp như vậy sẽ khó tránh khỏi việc phá hư trật tự lục đạo luân hồi, nếu cửu trọng thiên trách tội, chỉ sợ sẽ gặp bất lợi"
Diêm vương nghe vậy lắc đầu nói: "Nếu chúng ta không giúp long tử độ kiếp, hắn ở nhân gian có sơ sảy gì, Long vương sao có thể bỏ qua; hắn tức giận kể tội chúng ta với Cửu trọng thiên, đầu của ta và ngươi cũng chẳng còn".
"Chúng ta không thể ra tay tương trợ, nhưng có thể tìm một người đi theo long tử, giúp hắn tránh kiếp."
"Không thể, dù tìm đến ai, chúng ta đều phải can thiệp vào trật tự nhân gian, chẳng khác gì bây giờ. Nếu thoát ly lục đạo...Ý của ngươi là?" Diêm Vương nhìn Yên Chi đang thống khổ, chợt hiểu rõ.
Phán quan gật đầu: "Đúng là ý này, âm vật này thoát ly lục đạo, sinh ra vốn đã là dư thừa; nếu long tử bình yêu lịch kiếp, chúng ta cứ đẩy trách nhiệm cho nàng, như vậy vừa khiến long vương nợ chúng ta một ân tình mà bên trên lại không thể trách tội, chẳng phải là vẹn cả đôi đường?"
Diêm vương suy tư một phen, cảm thấy có thể làm: "Vậy cứ theo ngươi nói mà làm." Diêm vương rút bình chướng trừng phạt Yên Chi, nói: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta cho ngươi một một cơ hội lập công chuộc tội. Long tử ở nhân gian lịch kiếp mười thế (đời), cho ngươi tạm thành phàm nhân đến nhân gian giúp long tử tránh kiếp, nếu giúp long tử lịch kiếp bình an, ta sẽ đồng ý cho ngươi đầu thai làm người, ngươi có bằng lòng không?"
Sắc mặt Yên Chi tái nhợt, cả người vô lực đổ rạp trên mặt đất; nàng ngước mắt nhìn về phía diêm vương; không thể không khen cái bánh nướng Diêm vương tung ra thật quyến rũ; khiến nàng biết rõ có cạm bẫy cũng cam nguyện nuốt xuống.
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ vì sao có người chịu nhảy xuống Vong Xuyên, bởi vì chỉ cần có một chút hi vọng liền không thể bỏ qua.
Đây chính là cái mà người ta gọi là chấp niệm.
Nàng ở bãi tha ma nghe hí, chỉ có thể nghe được chuyện thế kia thế này nhưng lại không thể chân chính cảm nhận một lần.
Những chuyện kia, chỉ những con quỷ đã từng làm người mới hiểu mà nàng lại là âm vật trời sinh. Nàng đã từng ước một ngày nào đó có thể nếm thử cảm giác làm người, dù sao cũng tốt hơn vĩnh viễn sống thanh thanh lãnh lãnh.
Nàng khàn khàn đáp: "Nguyện ý."
Nàng thật sự muốn làm người, đây là điều mà nàng vẫn luôn mong chờ từ âm (âm/oán khí) sinh ra.
Sau ngày hôm ấy, Yên Chi tĩnh dưỡng suốt sáu ngày mới tạm ổn, mà khi đó trên nhân giới, đã sáu năm tròn trôi qua.
Quỷ sai dẫn nàng đến cầu Nại Hà, gặp mạnh bà. Tóc mạnh bà trắng xóa, quần áo mộc mạc, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn. Bà múc ra một bát canh, mặt canh sạch sẽ, bên trên phủ một làn khói trắng.
Yên Chi đang định nhận lấy, quỷ sai đã nói: "Bà bà, phán quan bảo nàng không cần uống canh, trực tiếp vào nhân gian."
Mạnh bà nhìn quỷ sai, nói: "Lão bà tử nhiều năm nấu canh ở đây, chưa thấy ai không cần uống canh mà có thể vào nhân gian" Bà bưng bát canh, nhìn cô hồn dã quỷ trong sông quên, nói tiếp: "Không uống canh đều ở đằng đó, phán quan là cái gì, sao ta phải nghe hắn?"
Quỷ sai ve mặt ủy khuất nói: "Đây là âm vật giúp long tử lịch kiếp, vốn thoát ly lục đạo luân hồi, đến nhân gian để giúp địa phủ chúng ta; bà bà, mặc kệ thế nào, ngài cũng phải thương tiểu quỷ như chúng ta ; nếu không thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn a"
Mạnh bà hơi đánh giá Yên Chi, nghĩ một hồi rồi cũng đổ canh vào Vong xuyên: "Đã biết, ta sẽ dẫn nàng đi, ngươi có thể đi rồi"
"Vậy làm phiền bà bà." Quỷ sai vui mừng xoay người bước đi, để lại Yên Chi đứng đó.
Mạnh bà nhìn nhìn Yên Chi, nói: "Ngươi đi theo ta." Rồi tự mình đi lên phía trước dẫn đường.
Đầu phía bên kia của cầu Nại Hà là cánh rừng không bờ bến, sương mù giăng mắc, hàn khí bức người.
Yên Chi nhìn cánh rừng, trong mắt tràn đầy mong đợi. Nàng bắt kịp mạnh bà, khó nén kích động: "Làm phiền bà bà."
Mạnh bà quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Bọn họ hứa cho ngươi cái gì?"
"Bọn họ đáp ứng ta, cho ta cơ hội đầu thai làm người."
"Tiểu cô nương thật hồn nhiên, làm người có gì tốt?"
Yên Chi quay đầu nhìn nhìn Vong Xuyên "Bọn họ đều có chấp niệm, mà ta không có, ta cũng không biết làm người có gì tốt, nhưng ta muốn nếm thử thức ăn nơi trần gian, ngửi thấy mùi hoa, cảm nhận gió mát lướt qua da mặt; phải làm người một lần mới có thể cản thụ được những điều đó."
"Nếu như thế, ngươi không sợ bọn họ lừa gạt ngươi?"
Yên Chi cười cười: "Không sợ, ta có cơ hội làm người mười thế, đã cảm thấy mỹ mãn."
Trên mặt Mạnh bà toát ra vài phần thê lương, im lặng đi sâu vào cánh rừng. Ở đó, có bảy cái cửa lớn bằng gỗ, nhìn mục nát lung lay sắp đổ, trên bề mặt được khắc hoa văn phức tạp. Mạnh bà chỉ vào cánh cửa thứ bảy, nói: "Đi thôi..."
Yên Chi nhìn cánh cửa kia mà có chút cảm khái, điều nàng tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều nghĩ rằng đấy chỉ là vọng tưởng của bản thân, không ngờ lại trở thành sự thật, nàng có chút thất lạc...
Nếu sớm biết rằng chuyện lại dễ dàng thế, nàng nhất định tìm đến long tử không may kia, đánh một chưởng cho hắn chết luôn.
Cánh cửa thứ bảy chậm rãi đóng lại, hoa văn trên gỗ phát ra ánh sáng quỷ dị, một lát sau tắt dần.
Mạnh bà đứng trước cửa, thở dài: "Đúng là tuổi trẻ không hiểu chuyện, phải ăn đau rồi mới hiểu được hối hận."
Bên tai lại truyền đến tiếng kêu rên thê thảm vọng từ sông quên...
Phán quan thấy Yên Chi đã đi nhân gian, có một vấn đề vẫn còn khúc mắc, liền hỏi: "Đại nhân, hạ quan có một chuyện hơi phiền nhiễu; sao lại có kẻ không qua sinh tử bạc (ranh giới của sự sống và cái chết) mà đột nhiên xuất hiện ở nhân gian?"
"Không thể nào! Dù là người trên Cửu trọng thiên hạ phàm lịch kiếp cũng phải qua sinh tử bạc"
"Nhưng hạ quan rõ ràng đã gặp người này ở nhân gian, nhưng lúc quay lại tìm thì không thấy bóng dáng, thật sự là khó hiểu"
"Chỉ sợ là tà ma quấy phá, ngươi tiếp tục tìm, hiện tại ma đạo rục rịch, việc này nếu làm tốt sẽ lập đại công. Giờ tạm thời không cần nói, nếu là phía trên biết được, chúng ta nếu không tìm được gì, chỉ sợ bị coi là vô dụng"
"Hạ quan hiểu."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đan Thanh Thủ: "Các ngươi gạt người như vậy hơi quá đáng."
Diêm vương: "Đánh bài không?"
Phán quan: "Đại nhân, thiếu một chân a."
Đan Thanh Thủ: "Coi ta là người chết sao? Hiện tại chúng ta đang thảo luận chuyện các ngươi đem âm vật đến thế tội"
Diêm vương: "Gọi mạnh bà?"
Phán quan: "Hạ quan đi gọi xem."
Đan Thanh Thủ phun huyết.
Editor: Đây là chương nhiều chữ hán phải tra nhất từ đầu đến giờ.
Hai câu đầu tiên có thể hiểu ngắn gọn là: "Qua cầu Nại hà, gặp Vong Xuyên không bàn chuyện thị phi. Đến trước đá Tam Sinh thì chuyện đúng sai chẳng còn ý nghĩa, đến đài Vọng Hương thì gặp Mạnh bà" (Nếu muốn hiểu kĩ hơn thì có thể cmt)
Câu bên dưới của tác giả nguyên văn dùng nhiều chữ đồng nghĩa khác âm nên tớ hơi chém. Đường hoàng tuyền không thấy bờ (đường), sông vong xuyên vọng không thấy bờ (bên kia).
Tam thiên giới: ba ngàn thế giới, nói chúng sinh tam thiên giới là chúng sinh ở ba ngàn thế giới theo thuyết nhà phật.
Và còn rất nhiều từ khác phải tra nữa. Như Sinh tử bạc, chữ "bạc" nhiều nghĩa, phổ biến nhất là lụm cỏ um tùm và mỏng, tớ đọc hiểu thì chắc nó là ranh giới. Túm lại là cũng không chắc. Còn chỗ nào khó hiểu mọi người cmt để tớ giải thích nhé vì nhiều quá tớ cũng không nhớ. Nếu mở ngoặc ngay cạnh lại nhiều quá nên rối.
P/s: tạm nghỉ một khoảng tuần nhé, nếu có cơ hội đụng máy tớ sẽ cố post. Mà có bạn xin convert, thú thực là hơi buồn nhưng nếu bạn thấy hay không kiềm nổi hãy tìm convert trên tangthuvien, tớ đã đăng ngay đầu rồi. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ.
Editor là Miklinh nhé, hãy nhìn dù chỉ lướt qua, k re - up ở bất cứ trang nào ạ. Cảm ơn